Bồ… Công… Anh. Ta ngồi đây và đôi mắt long lanh, đang chăm chú thổi nhẹ cùng bông trắng. Nắng yêu ta, yêu hoa, yêu sắc trắng, yêu từng lời thoát khỏi đôi môi.

Bồ…Công…Anh. Cầm nhẹ nhàng từng bông trắng mong manh. Ta khẽ giữ, sợ tình yêu mỏng manh. Em cạnh bên vô tư cười chắng biết. Từng hạt kia đang trong phút biệt ly.

Bồ…Công…Anh. Ta ngắm từng chấm giữa trời xanh. Theo cơn gió bay về miền hạnh phúc. Ta nhắm mắt gửi theo muôn lời chúc. Người yêu ơi, xin đừng mãi rời xa.

Bồ…Công…Anh. Ta tưởng như ngọn gió trong lành. Mang theo đó bao tình yêu hy vọng. Bao nguyện cầu nhỏ nhoi trong trắng. Của những người yêu thích sắc hoa xinh.

*** Bồ Công Anh Manucian***

Tập 2

Tại một ngôi biệt thự Heiji.

 -Tiểu thư, tôi đã đăng kí cho tiểu thư đi học rồi ạ?

-Đừng gọi cháu là tiểu thư, gọi tên cháu là được rồi!_Quỳnh Anh.

-Dạ vâng, thưa tiểu thư à nhầm cháu Quỳnh Anh._Ông đáp lời.

-Vậy bây giờ cháu đi mua sách đây, bye ông nhé.!_Nói rồi nó lên chiếc xe ôtô đã chờ sẵn mà ko kịp để ông quản gia nói tên trường. Ông mỉm cười: “Đúng là một tiểu thư đáng yêu.”

********Chạm chán**********

Sở thích của Quỳnh Anh là shopping nên nó rất thích thú. Sau khi nó như đã dọn sạch cả khu trung tâm thương mại, Quỳnh Anh vui vẻ cầm quyển truyện, vừa đeo headphone trông thật cá tính thì….

RẦM….

Tiếng động ko to ko nhỏ nhưng chỉ sau ít phút cũng chính là nguyên nhân thiêu cháy cả khu trung tâm này.(??????????)

Quỳnh Anh đang đọc truyện “Conan” thì bị đụng phải một người lạ, tính cách ngỗ nghịch cũng đã đến lúc phát huy tác dụng của nó.

-Nè! Tên kia. Ko có mắt hả? Mắt mũi để đi đâu vậy?_Quỳnh Anh tức giận nói.

-Cô nói ai là tên kia hả? Con bé kia?_Người con trai tức giận ko kém.( nhân vật chính đã xuất hiện rồi kìa, hi hi hi).

-Tôi nó anh đó, sao nào? Lên lêu.._Quỳnh Anh lè lưỡi trêu.

-Cô..cô…?_Thiên Trọng cứng họng.

- Cô…cô..gì chứ? Tôi ko phải là người nhà của cậu nha._Quỳnh Anh cũng ko vừa.

-Cô…cô.._Thiên Trọng vẫn ko nói đươc nói câu gì.

-Nè! Cháu sao rồi, cứng họng rồi hả, ha ha ha._Quỳnh Anh vui vẻ nói tiếp:

Đúng là một tên mù mà…

-Con bé kia, ai là tên mù hả?_Thiên Trọng giận dữ.

-Ôhô, Ở đây có rất nhiều người, sao cậu tự nhận mình là người mù thế hả? Ây za…_Quỳnh Anh tỏ vẻ tiếc nuối.

-Đúng là đanh đá._Thiên Trọng ko trả được thù đành phán một câu. Nhưng thật ko may mắn, đó là 2 từ ko có trong từ điển của Quỳnh Anh. “Đánh đá” là 2 từ được liệt vào danh sách sổ đen trong bộ nhớ. Vì vậy, bây giờ sự vui vẻ đã được thay bằng tức giận.

-Cậu…???_Quỳnh Anh thật sự giận dữ.

Nhìn thấy vẻ mặt đó của nó, cậu cười thật sung sướng. Bản năng tiềm ẩn trong mỗi người đã đến lúc phát huy tác dụng của nó. Quỳnh Anh đang định đá vào chân của Thiên Trọng cho hả giận nhưng thật ko may, cậu cũng là một người học võ. Mà bản chất của người học võ là đề phòng mọi lúc mọi nơi. Vì vậy, thật nhanh chóng, Thiên Trọng đã nhanh chóng tránh được những cú đạp đẹp mắt đó. Ko vì thế mà nản lòng, Quỳnh Anh tiếp tục tấn công, dùng một chân đá vào chỗ “hiểm” của cậu. Trong 1 chút gang tấc, Thiên Trọng đã nhanh người né kịp nếu ko cậu sẽ thăng hoa sau đòn tấn công đó. (Mà thăng hoa là gì ấy nhỉ??? ^_^….)

-“May quá, nếu ko mình sẽ tuyệt đường con cháu mất”._Thiên Trọng thầm nghĩ.

Tiếp sau đó, karate, judo, tewondo,…lần lượt được Quỳnh Anh thực hiện nhưng đều ko thể hạ gục được cậu.( Quỳnh Anh gặp đối thủ rồi.) Nhìn từ bên ngoài vào thì mọi người rất vui vẻ khi được xem 2 người tranh tài vs những màn võ thuật đẹp mắt. Đang lúc gây gấn, tiếng chuông điện thoại vang lên làm phân tán tư tưởng của Thiên Trọng.

Chớp thời cơ ngàn năm có 1, Quỳnh Anh đá mạnh vào bàn chân Thiên Trọng rồi chạy mất. Trước khi đi lại còn quay lại trêu Thiên Trọng:

-He he, tôi thắng rồi đó. Lêu…lêu…

Thiên Trọng vừa xoa bàn chân vừa nghe lời nói của nó nói mà rất tức giận. Chỉ cần 1 mồi lửa thì cũng có thể khiến thiếu gia này thành nguyên nhân của 1 vụ hỏa hoạn. Lúc này trong đầu cậu chỉ nghĩ được 1 dòng chữ duy nhất “ thù này ko trả thì mk ko phải là Hoàng Lâm Thiên Trọng”. Dù có tâm trạng như thế nào đi nữa thì cậu vẫn nhấc máy nghe:

-Alô,_Giọng lạnh lùng xen lẫn tức giận của cậu.

-Cậu..chủ..Tôi ..gọi ..điện để thông báo. Cậu…sẽ đến ..học tại..học viện …JF…._Người đang nói là thư kí của ông Huy_Ba cậu. Thật ko may cho anh ta, gọi lúc nào ko gọi lại gọi đúng vào lúc này. Thế là….

-Nghỉ việc…_Thiên Trọng lạnh lùng nói ra 2 chữ rồi cúp máy khi anh chàng thư kí kia chẳng hiểu gì cả. (Tác giả thương thay cho anh chàng đó!!!!!)

Quay trở lại vs nhân vật nữ chính, nó đang rất vui vì vừa chọc được 1 người nào đó. Nó vừa đi vừa cười và càng ngày càng nhiều khi nhớ lại những hình ảnh tức cười của anh chàng đó. Trái vs Thiên Trọng, Quỳnh Anh lại rất vui vẻ vs suy nghĩ của mk “ Vui quá đi, đụng ai ko đụng, chứ chạm vào Vũ Ngọc Quỳnh Anh này thì mơ đi nhé. Ha..ha…”.

Vừa về đến nhà, ông quản gia nói:

-Quỳnh Anh, ông đã đăng kí cho cháu học tại học viện JF rồi đó.

-Vâng, cháu cảm ơn ông, hi hi._Nó vui vẻ đáp lời mà trên môi vẫn nở nụ cười.

Ông Khanh cảm thấy hôm nay nó có gì đó rất vui nên thuận miệng hỏi:

-Hôm nay đi shopping có gì vui à, cháu!

Nghe ông Khanh hỏi như vậy, nó càng cười to hơn nhưng vẫn vui vẻ trả lời:

-Vui lắm ông ạ! Ha...ha..ha...

-Tại sao?

-Ko có gì đâu, thôi cháu đi ngủ đây._Quỳnh Anh nói rồi lên phòng đánh 1 giấc đến sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play