Vốn được sinh viên khá hoan nghênh trong giờ giảng vì khiếu hài hước và không điểm danh thế nhưng lần này Khoa phải đứng chờ gần một phút để cô lớp trưởng ngồi bàn áp chót tỉnh dậy đứng lên chào mình. Phút giây ấy, Khoa sờ vào cái mũi vẫn còn đau đớn và nhếch miệng cười như một con sói. Anh cầm lấy mic:
– Lớp trưởng lên lau bảng và bật máy chiếu cho thầy.
Uyên rời chỗ ngồi sau vài giây trừng mắt với Khoa, cô ngoan ngoãn lau bảng rồi bật máy chiếu, thế nhưng trước khi về chỗ Uyên đứng giữa lớp hỏi Khoa, cặp mắt cô đen láy nhìn thẳng vào mắt anh không chút e dè:
– Thưa thầy, cho em hỏi làm lớp trưởng em có thêm quyền lợi gì từ thầy không ạ?
Khoa sửng sốt, đối với lớp anh dạy, là nhóm trưởng hoặc lớp trưởng bao giờ cũng có quyền lợi là cộng thêm điểm vào bài tiểu luận hoặc bài kiểm tra mười lăm phút, nhưng chỉ được cộng vào bữa cuối của môn học tức là hôm tổng kết và luôn là anh quyết định rồi thông báo, sinh viên không có ý kiến. Anh không hiểu, cô lớp trưởng đứng trước mặt anh, đang nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ là thẳng thắn hay muốn làm khó anh. Khoa hỏi ngược:
– Vậy em muốn có thêm quyền lợi hay không?
Uyên chớp mắt che giấu tia ngạc nhiên, cô không nghĩ Khoa là một thầy giáo dễ nói chuyện:
– Dạ có, tốt nhất là cộng điểm vào bài kiểm tra mười lăm phút.
Khoa giật mình, suýt nữa thì anh thả rớt cái mic đang cầm trên tay của mình, cô lớp trưởng này cũng thật quá thẳng thắn, anh đưa mic lên nói với cả lớp:
– Bạn nào từng học tôi chắc cũng biết, lớp tôi dạy bao giờ cũng có lớp trưởng và chia nhóm, vậy nên bây giờ tôi nói luôn, tôi sẽ cộng cho lớp trưởng hai điểm, nhóm trưởng một điểm vào cột hệ số một, bạn nào tham gia phát biểu mà đúng cũng sẽ được cộng một điểm. Số điểm quyền lợi sẽ được cộng vào cột điểm thấp nhất trong hệ số một, vào hôm cuối cùng của môn học sẽ được tổng kết một lần, qua hôm đó, không ai được phép thắc mắc về chuyện điểm số.
Uyên cúi đầu che đi nụ cười tính toán, rất nhanh cô ngẩng lên nhìn Khoa rồi nói:
– Dạ thưa thầy cho em hỏi một vấn đề nữa.
– Em hỏi đi.
– Vậy làm lớp trưởng tức là trong lớp học này em có quyền lực sau thầy đúng không ạ?
Khoa híp mắt nhìn Uyên, anh ngửi thấy mùi âm mưu khá đậm.
– Đúng vậy, em được quyền điều khiển lớp khi tôi đến muộn hoặc tôi nhờ em giúp.
Uyên nhe răng cười với Khoa thật tươi làm anh ngạc nhiên, nhưng Khoa không ngờ điều ngạc nhiên hơn nữa lại bật ra miệng Uyên chỉ sau đó vài giây:
– Thầy đã nói mình – lớp trưởng có toàn quyền điều khiển lớp, vì vậy từ giờ mình phân công thế này, lớp ta có mười nhóm, hai mươi buổi học, việc lau bảng và bật máy chiếu trước khi thầy vào lớp sẽ được chia đều ười nhóm. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.
Uyên nói xong thì đi thẳng về chỗ ngồi, trên môi cô vẫn còn nụ cười tươi rói và đáy mắt vẫn còn phảng phất cái nhìn khó tin của Khoa, Khoa không thể tin mình lại bị một cô sinh viên cho vào bẫy một cách gọn gàng như vậy, Uyên chẳng những có được quyền lợi của lớp trưởng mà còn dùng quyền lực của chính mình để tống khứ những việc anh “nhờ vả” cho cả lớp một cách ngon lành.
Khoa nuốt sự nghẹn ngào của mình vào tận đáy lòng, cái mũi lại buốt lên đau đớn như nhắc nhở anh cô sinh viên vừa về chỗ chính là khắc tinh của anh – một cô sinh viên dùng sự ngây thơ của chính mình để cho anh và cả lớp học vào tròng.
Cuối giờ, Khoa giữ Uyên lại vài phút vì không ngăn nổi tính háo thắng sôi trào trong lồng ngực, đã lâu rồi anh mới cảm thấy mình nhiều “nhiệt huyết” như vậy.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o…c.o.m. Anh chỉ hỏi Uyên một câu:
– Em có mang theo cái dù không? Cho thầy mượn một buổi.
Uyên đang lơ đãng ngắm những giọt mưa đậu nhẹ lên ô cửa kính rồi chảy dài với mọi hình thù thì giật nảy người khi nghe câu hỏi của Khoa, cô chớp chớp mắt quay đầu nhìn anh:
– Dù nào ạ?
Khoa nhếch môi cười nhìn đôi mắt tròn xoe của Uyên, giờ anh mới nhìn kĩ, Uyên có đôi mắt khá đẹp, đen trắng rõ ràng và hàng lông mi cong vút trong khi cả đôi mắt chỉ là mí lót, không phải hai mí rõ ràng.
– Là cây dù màu bạc được xếp gọn chỉ hơn một gang tay.
Uyên tháo ba lô sau lưng mình đặt lên bàn Khoa rồi lôi chiếc dù bạc ra, cô nhìn anh cười tủm tỉm:
– Có phải cái này không ạ? Đi thôi, em cho thầy che chung để ra nhà xe.
Khoa nheo mắt, anh cất mọi đồ dùng vào cặp rồi đi theo Uyên, cô gái trước mặt vô tình đã gợi lên bản tính tò mò trong Khoa, anh vốn nghĩ sẽ dùng chút quyền lực thầy giáo để làm Uyên lúng túng, ít nhất là như vậy, chỉ là không ngờ cô thản nhiên như thể mọi chuyện đã từng xảy ra vào tối ba hôm trước không một chút liên quan đến mình.
Cả một quãng đường dài đi bên cạnh nhau, Khoa lâm vào suy nghĩ của bản thân mà không hay biết rằng việc anh đi riêng với một cô sinh viên vô tình gợi lên những lời đồn không hay ho của đám sinh viên trong trường.
Ra đến nhà xe, Uyên cất dù rồi bỗng dưng nói:
– Thầy cho em số điện thoại để em tiện liên lạc với thầy đi ạ, chỉ là học tập thôi – Uyên nhún vai cười nhạt.
– 090…
Khoa đọc xong rồi đi thẳng, chỉ là anh không ngờ ngay giữa đêm hôm ấy, số điện thoại vốn dùng để gọi của anh vang lên những tiếng tít tít báo hiệu tin nhắn, anh mở tin nhắn đọc rồi sửng sốt một hồi lâu:
“Thầy hay sờ mũi trong lúc dạy, chắc mũi thầy còn đau lắm nhỉ. Chúc thầy ngủ ngon. ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT