Edit: Thủy Tích

Tuyên Hằng Nghị vừa nhận được phong tấu chương này, không chút suy nghĩ lập tức ra lệnh xử trảm. Lại quyết định truy phong cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, Quận vương phu nhân, phong hào hiền đức cho mẫu phi của Trang Tử Trúc, cũng nói : « Loại lời nói này đều vô căn cứ, có ác ý muốn hãm hại, rốt cuộc rắp tâm muốn làm cái gì ? Công lao của Hoàng Hậu trẫm cũng không cần phải nói nữa, mà mẫu phi nhất định phải hiền đức mới có thể sinh ra Hoàng Hậu tài tức ở nhiều mặt như vậy. Về sau, còn ai can đảm dám phỉ báng Hoàng Hậu, ngay lập tức xử trảm hết ! »

Lúc này các đại thần mới kinh ngạc phát hiện, đừng thấy gần đây thánh thượng ôn hòa hơn trước đây mà lầm, thánh thượng vẫn là vị bạo quân sát phạt quyết đoán năm đó ! Hơn nữa, trước đại hôn thánh thượng còn tự mình viết chiếu thư dài tám thước ca ngợi Hoàng Hậu, cho nên mọi người cũng đều biết thánh thượng vô cùng kính trọng cùng yêu thích Hoàng Hậu, vì lẽ đó nhất định thánh thượng sẽ không thích người nào cố ý công kích Hoàng Hậu.

Cho dù nói có sách mách có chứng thì sao, Hoàng Hậu đang mang thai, vị thần tử dám dâng tấu chương buộc tội Hoàng Hậu kia không phải là kẻ ngu ngốc đó chứ ? Nếu muốn thỉnh thánh thượng quảng nạp hậu cung cũng không cần công kích đến Hoàng Hậu nha, mà ngược lại làm như vậy chắc chắn là có ý đồ khác.

Chẳng lẽ muốn nhân dịp Hoàng Hậu đang mang thai mà đẩy Hoàng Hậu xuống ? Thánh thượng sủng ái Hoàng Hậu là chuyện rõ như ban ngày, sao có thể đẩy dễ dàng như vậy được ? Huống chi, trong hậu cung trừ bỏ Hoàng Hậu ra cũng không còn người nào khác, sau khi đẩy ngã Hoàng Hậu thì ai sẽ kiếm được lợi nhất ? E rằng đây chỉ là một bước chuẩn bị trước mà thôi.

Nhìn thánh thượng đầy mặt thịnh nộ, chúng đại thần lập tức im lặng như ve sầu mùa đông, không ai dám lên tiếng cầu tình cả. Chỉ có Lương Thái sư đứng ra thỉnh Tuyên Hằng Nghị thu hồi mệnh lệnh vừa mới ban ra, nói Hoàng Hậu có thai, cả quốc gia đều vui mừng không bằng miễn tội chết cho người nọ, tích đức cho hài tử chưa ra đời.

Thái sư vừa mới nói như vậy, Tuyên Hằng Nghị liền nể tình mà bằng lòng, sau khi suy nghĩ, lại thấy chuyện này còn liên quan đến Hoàng Hậu cho nên hắn cũng không muốn tạo sát nghiệt, dựa theo ý tứ lần trước của Hoàng Hậu, sửa tội chết thành phạt đánh một trăm trượng, sau đó cho lưu đày đến biên quan.

Đương nhiên trong lòng vị đại thần vừa mới dâng tấu kia đang tràn ngập đủ loại tư vị, ông ta rất vất vả mới thu thập được chứng cớ, chỉ trích Hoàng Hậu một hồi, cuối cùng lại nhờ có Hoàng Hậu nên mới được miễn tội chết. Nhưng phạt đánh một trăm trượng sau đó còn bị lưu đày, có khác gì tội chết đâu ? Thánh thượng đang trong cơn thịnh nộ, đương nhiên khi hành hình sẽ không nhẹ tay với ông ta, mỗi một trượng đều như nặng ngàn cân, đến cái thứ hai mươi e rằng lưng và mông đã nát nhừ, đau đến chết đi sống lại, trượng năm mươi liệt nửa người, trượng một trăm là muốn mệnh ! Nói là miễn tội chết, chẳng qua là đổi một cách nói dễ nghe hơn làm ông ta nhận lấy cái chết mà thôi.

Ông ta tình nguyện bị tử hình, một phát là xong cho hết chuyện, còn đỡ hơn là sống sờ sờ bị đánh đến chết. Nghĩ vậy, ông ta liền hô to một tiếng Hoàng Hậu yêu nghiệt, hôn quân hồ đồ, sau đó liền chạy tới đâm đầu vào cột trụ. Nhưng chẳng lẽ các thị vệ cùng các đại tướng quân đang có mặt trong điện đều vô dụng, mắt mở trân trân nhìn ông ta chịu chết như vậy sao ? Đương nhiên không. Trong phút chốc, ông ta đã bị mọi người ngăn cản lại, hơn nữa ông ta còn nhục mạ Đế Hậu, tội chồng thêm tội, mà phu nhân của ông ta cũng bị trục đi phẩm cấp cáo mệnh phu nhân, hàng xuống bình dân.

Có một cái tiểu nhạc đệm như vậy, tiếng hô thỉnh Tuyên Hằng Nghị quảng nạp hậu cung tức khắc yếu đi rất nhiều, đồng thời cũng không ai còn dám nhắc tới chuyện mẫu phụ của Hoàng Hậu tư thông với thần tử nữa. Nhưng mà, vẫn có một nhóm quan viên chưa từ bỏ ý niệm thỉnh Tuyên Hằng Nghị nạp phi, thậm chí còn quy hoạch ra phương án tuyển chọn cả nước tự mình ra trận thay thánh thượng làm chuyện này. Mà lúc này, bọn họ cũng không nói Hoàng Hậu ích kỷ, chỉ nói thánh thượng cần người hầu hạ, mà nạp thêm nhiều người vào cũng giúp hậu cung càng thêm náo nhiệt, đồng thời cũng có người hầu hạ Hoàng Hậu dưỡng thai.

Rất nhiều tấu chương đều bị Tuyên Hằng Nghị đè ép xuống. Ngược lại, các tướng quân lại không có ai dâng tấu chương cả, bọn họ hằng ngày đều rèn luyện nghiêm chỉnh, tuân theo kỷ luật quân đội, làm quen với những vũ khí mới, sau khi hạ triều các tướng quân còn đến Quân Cơ Xử cùng Tuyên Hằng Nghị thương lượng an bài cho trận xuất binh sắp tới.

Mà bên phía Trang Tử Trúc, các phu nhân không hẹn mà đều mang theo ca nhi trẻ tuổi nhà mình tiến cung cầu kiến y. Trang Tử Trúc chỉ gặp những người tới trước, sau đó liền nói mệt mỏi, cả ngày đều ở trong Khôn Ninh Cung, chỉ gặp mặt nhóm thợ thủ công của Sở Vật Lý, còn lại đều ra lệnh không tiếp.

Trang Tử Trúc ôm tài liệu báo cáo hiệu quả sử dụng máy móc nông nghiệp mà Sở Vật Lý mới vừa đưa tới, nhìn vài lần cũng không xem vào, liền dứt khoát nằm xuống chiếc xích đu gỗ ở ngoài sân, theo xích đu đều nhịp lay động, y ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Bầu trời trong xanh cuốn theo nhiều đóa mây trắng, ánh mặt trời bị tầng mây che mất ở phía sau, cho nên lúc này ánh sáng khá nhu hòa không hề chói mắt, gió nhẹ thi thoảng lướt qua, tựa như muốn giúp xoa dịu tâm tình hiện tại của Trang Tử Trúc vậy.

Trang Tử Trúc tràn ngập phiền muộn, đầy đầu đều là nếu Tuyên Hằng Nghị đưa ra yêu cầu nạp phi thì y phải làm sao bây giờ ?

Khẳng định là rất đau lòng, vậy thì đợi sinh xong y sẽ tự mình nuôi dưỡng nhi tử lớn lên, để nhi tử lật đổ hắn, sau khi thành công liền lui thân đi vân du tứ hải, đến lúc đó y đã có thể thích cái gì thì làm cái đó rồi.

Nhưng mà trước khi lật đổ hắn, bản thân phải ngậm đắng nuốt cay, cô đơn chiếc bóng nuôi dưỡng nhi tử lớn lên, mới nghĩ thôi đã cảm thấy quá thê thảm rồi.

Thời điểm Tuyên Hằng Nghị tới tìm, phát hiện Trang Tử Trúc đầy mặt sầu bi, thậm chí đôi mắt đều đỏ lên, còn đang rơi lệ nữa. Tuyên Hằng Nghị bước vội tới, nâng Trang Tử Trúc ngồi dậy, chính mình cũng ngồi vào một bên, dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt Trang Tử Trúc, hỏi y : « Làm sao vậy ? Ai chọc Tiểu Trúc khóc ? »

Trang Tử Trúc hít hít cái mũi, nói : « Ngươi đó. »

Tuyên Hằng Nghị nghe xong cảm thấy vô cùng khó hiểu, không phải tối hôm qua Trang Tử Trúc vẫn còn vui vẻ lắm sao ? Bịt mắt hắn rồi trêu đùa hắn, giúp hắn nửa vời sau đó lại vô cùng cao hứng nói mệt mỏi liền đi ngủ mất tiêu, không phải hắn đều dung túng đó sao ? Sao bây giờ lại chọc Tiểu Trúc khóc rồi ?

« Bọn họ đều nói Hoàng Hậu phải hiền đức rộng lượng, phải suy nghĩ cho Hoàng Đế, thay Hoàng Đế quảng nạp hậu cung, đem người rửa sạch sẽ sau đó đưa đến trên giường của ngươi, nói ta không nên độc chiếm ngươi bởi vì mang thai cũng không thể hầu hạ ngươi tốt được, » Trang Tử Trúc dùng hai bàn tay ôm lấy mặt Tuyên Hằng Nghị, hỏi : « Ngươi nghĩ như thế nào ? »

Thật sự y không phù hợp với yêu cầu làm Hoàng Hậu của thời đại này, nếu Tuyên Hằng Nghị trách y, y vẫn sẽ làm như vậy thì không biết y đã chết bao nhiêu lần rồi.

Tuyên Hằng Nghị lại xoa xoa khóe mắt Trang Tử Trúc, giọng nói cũng mềm mại hơn, nói : « Tiểu Trúc ngốc, chỉ vì chuyện này mà ở đây khóc nhè sao ? »

Trang Tử Trúc mặt nhăn thành cái bánh bao, nhìn chằm chằm hắn, một hai phải nghe được câu trả lời của hắn.

Tuyên Hằng Nghị trịnh trọng nói : « Trước khi đại hôn đã đáp ứng ngươi, phu quân của Tiểu Trúc sẽ không nạp thiếp. »

« Thật không ? » Trang Tử Trúc không tự giác mà nhoẻn miệng cười.

« Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, » Tuyên Hằng Nghị hôn lên tóc của Trang Tử Trúc, còn nói thêm : « Bị ngươi ngày đêm chọc ghẹo ta sắp không chịu nổi nữa rồi, cho nên không có tinh lực đi nạp thêm người. »

« Hình như ta phảng phất nghe được phu quân đang khen ta đã làm ngươi thoải mái. » Trang Tử Trúc ngẩng đầu nhìn Tuyên Hằng Nghị nói, ánh mắt lại tràn ngập tươi cười.

Tuyên Hằng Nghị cúi đầu cắn cắn lên môi Trang Tử Trúc, thấp giọng hỏi : « Vậy, có thể giúp đỡ một chút không ? »

Mười năm, Tuyên Hằng Nghị chưa từng qua lại với một ca nhi nào, nghĩ cũng không phải là loại người trầm mê trong thanh sắc, nhưng lại cho y một hứa hẹn to lớn như thế...

Trang Tử Trúc dẫn Tuyên Hằng Nghị vào trong phòng giúp đỡ hắn, lần này giữa chừng tay cũng không có mỏi nữa, còn rất nghe lời giúp cho đến cuối cùng. Tuyên Hằng Nghị theo như thường lệ giúp Tiểu Trúc xoa bóp tay, xoa xoa rồi, lại để Trang Tử Trúc ngồi dựa vào mình, hai tay đưa tới bên hông y, lòng bàn tay ấm áp xoa ấn trên vòng eo, vừa ấn vừa nói : « Hôm nay cảm thấy thế nào ? »

Trang Tử Trúc ngửa đầu ra sau một chút, thuận tiện gác lên đầu vai Tuyên Hằng Nghị, giương mắt nhìn đường cong nơi cái cằm cương nghị của hắn, nói : « Cảm thấy phu quân thật tốt. »

« Tốt cỡ nào ? » Tuyên Hằng Nghị hỏi.

« Phu quân tốt nhất thiên hạ. » Trang Tử Trúc khen xong, lại ngẩng đầu hôn hôn lên môi hắn. Tuyên Hằng Nghị tự tay xoa bóp làm y cảm thấy thoải mái vô cùng, mà tâm tình vốn luôn phập phồng hiện tại cũng đã buông lỏng xuống, không lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Tuyên Hằng Nghị nhẹ nhàng đỡ Trang Tử Trúc nằm xuống, lại đắp chăn lên cho y, mới đen mặt ra khỏi Đông Noãn Các.

Mặc Thư nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên.

Sao sắc mặt thánh thượng lại đen như thế ? Chẳng lẽ bởi vì chủ tử nhắc tới chuyện không muốn thánh thượng nạp phi, khiến thánh thượng nghĩ rằng chủ tử lấy chuyện bản thân đang mang thai ra uy hiếp hắn sao ?

Tuyên Hằng Nghị dừng lại trước mặt Mặc Thư.

Mặc Thư lập tức quỳ xuống, đang muốn thay chủ tử cầu xin, lại nghe thấy Tuyên Hằng Nghị nhẹ giọng nói : « Hoàng Hậu đang ngủ, đừng đánh thức y, ngươi đứng lên trước rồi nói. »

« Dạ, Hoàng Thượng. » Mặc Thư lại thấp thỏm đứng dậy, ngừng thở, bàn tay giấu trong tay áo cấu véo vào nhau.

Tuyên Hằng Nghị dẫn hắn đi ra ngoài phòng, sau đó mới dùng ngữ khí lãnh đạm hỏi : « Kể lại một cách tỉ mỉ, rõ ràng cho trẫm nghe, hôm nay có bao nhiêu người tiến cung, nói những lời khó nghe gì bên tai Hoàng Hậu. »

...

Ngày hôm sau, nhóm các phu nhân tiến cung đi tìm Trang Tử Trúc nhắc chuyện nạp phi, bản thân tuy rằng không có chuyện gì nhưng phu quân của bọn họ đều bị tìm cớ đuổi ra khỏi kinh thành, còn phải đi nhận chức vụ mới ngay trong ngày nữa. Mà các phu nhân nhờ vào chức quan của phu quân nên mới được phong cáo mệnh, bởi vì phu quân bị đuổi đi mà bản thân cũng bị hàng xuống

Bọn quan viên đột nhiên bị chuyển đi cảm thấy rất kỳ quái, gần đây bản chức làm việc không xảy ra sai lầm, tại sao lại vô duyên vô cớ bị điều đi xa ? Cấp trên cùng đồng liêu đều nói không biết, sau nhiều lần hỏi thăm mới phát hiện những người đột nhiên bị chuyển đi đều có một điểm chung, chính là trước một ngày thánh thượng hạ chỉ, phu nhân nhà bọn họ đều mang theo ca nhi trong nhà tiến cung yết kiến Hoàng Hậu.

Sau khi về nhà, bọn họ liền hỏi phu nhân của mình, hôm qua trong cung đã phát sinh chuyện gì.

Phu nhân đáp rằng : « Không phải ta chỉ nhắc tới chuyện thỉnh Hoàng Hậu nạp phi sao ? Trong hậu cung của Hoàng Thượng chỉ có Hoàng Hậu một người hầu hạ, giống cái gì chứ. Để ca nhi nhà chúng ta tiến cung giúp đỡ y, không tốt sao ? Chẳng lẽ chỉ bởi vì vài câu nói này mà Hoàng Hậu lại thổi gió bên gối Hoàng Đế, chuyển phu quân đi nơi khác chứ ? Lúc đó, Hoàng Hậu cũng không có trách tội ta, chỉ nói chỉ cần thánh thượng đồng ý là được, chẳng lẽ phu quân muốn trách ta sao ? Ta làm những việc này không phải đều để tốt cho ca nhi nhà mình sao ? »

Vị quan viên bị chuyển đi cảm thấy đầu đau sắp nứt ra rồi, hắn đành kể lại chuyện thánh thượng ra lệnh kéo người dâng tấu chương chửi bới Hoàng Hậu ra ngoài phạt một trăm trượng, lại nói, tấu chương thỉnh thánh thượng quảng nạp hậu cung đều bị ném sang một bên, nói khẳng định là phu nhân nhà hắn tiến cung chọc Hoàng Hậu không vui, Hoàng Hậu có thể không trách cứ trước mặt nhưng thánh thượng nghe được tiếng gió, sao có thể không trách tội được !

May mà Hoàng Hậu không có xảy ra chuyện gì, nếu như bởi vì chuyện này mà tâm tình buồn bực, vậy chẳng phải hắn phải mất luôn chức quan sao ? Nghiêm trọng hơn chính là nếu như Hoàng Hậu cùng với đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện, thì bọn họ dù chết một trăm lần cũng không đủ để đền mạng ! Nhớ tới bộ dạng của ngôn quan kia khi bị đánh một trăm trượng, đến bây giờ lòng hắn vẫn còn sợ hãi đây này.

Sau khi đã hiểu rõ được nguyên do, vị quan viên bị chuyển đi kia liền vội vã lôi kéo phu nhân cùng ca nhi nhà mình rời kinh đi nơi khác nhận chức, không dám chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa, hắn sợ thánh thượng không vui sẽ lại trách tội bọn họ.

Những quan viên bởi vì việc này mà bị điều đi khỏi kinh thành chỉ là một số ít mà thôi. Còn phần lớn những quan viên đã dâng lên tấu chương thì Tuyên Hằng Nghị chờ đến ngày mười tháng sáu mới đồng loạt xử lý từng người một.

Đại quân xuất phát vào hôm nay ngày mười tháng sáu, khiến một đám quan văn mờ mịt chưa hề biết trước ngay tức khắc giật nảy mình.

Nhóm Nội Các học sĩ đã biết trước chuyện này, được phân công bày mưu tính kế; còn các tướng quân được phái đi xuất chinh thì ngày ngày đều phải luyện binh, vô cùng bận rộn nên không rảnh quan tâm đến chuyện hậu cung của Hoàng Đế, một tiểu binh như Lương Nhã Ý lại càng chỉ có thể ở trong quân doanh rèn luyện, không có việc quan trọng thì không được phép rời khỏi. Bọn họ đều bận rộn như vậy, mà nhóm quan văn ngược lại chỉ lo nhìn chằm chằm hậu cung của Hoàng Đế, rảnh rỗi đến như vậy sao ?

Sau khi tiễn quân ra khỏi thành, Tuyên Hằng Nghị trở về lập tức ném tấu chương tới trên đầu bọn họ, lại ra lệnh cho Thứ sử tuyên đọc những sai phạm của bọn họ, làm việc chậm trễ như thế nào, thu nhận hối lộ từ ai, sau đó hắn mới bắt tay vào xử lý từng người. Trong số đó, bọn quan viên người nhà của Trần thị cũng chính là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, cũng bị Tuyên Hằng Nghị thay đổi một lượt thành các quan viên có năng lực do hắn bồi dưỡng nên.

Một loạt động tác vừa ra, một đám thần tử lâu năm của triều đình cũng bị thay máu một phen, đánh đến bọn họ cũng không kịp trở tay luôn. Các triều thần mà không bị lửa lan đến gần liền thở dài nhẹ nhõm một hơi ; bọn quan viên có làm nhưng không tham lam lắm thì lại đắc ý ; còn những người có can hệ, dính líu sắp sửa cũng bị dắt xuống ngựa liền đứng lên khuyên can để bảo hộ chính mình.

Bọn họ cũng không quen biết những quan viên mới lên chức đó, nhưng năng lực chọn người của Tuyên Hằng Nghị rất cao, mới có mấy ngày đã khiến bọn họ chấp nhận kết cục bị thay thế rồi.

Mà một loạt động tác cực lớn này, đều do tấu chương thỉnh thánh thượng quảng nạp hậu cung mà bọn họ dâng lên gây ra.

Từ chuyện này liền khiến cho các triều thần hiểu rõ được một chuyện, thánh thượng thật sự vô cùng xem trọng Hoàng Hậu. Hoàng Hậu có thánh sủng trong người, lại sắp sửa sinh hạ tiểu hoàng tử hoặc là tiểu vương tử, nổi bật không người nào sánh kịp, vì lẽ đó mà bọn họ không thể nào động đến được. Chuyện thỉnh Hoàng Thượng quảng nạp hậu cung thật sự không thể lại nhắc tới nữa !

Triều đình bị thay máu một lần, bọn quan viên nơm nớp lo sợ bắt đầu vùi đầu nghiêm túc làm việc, mà Trang Tử Trúc bên này lại nhàn nhã cực kỳ, các phu nhân khiến y phiền lòng đều không thấy tiến cung nhắc tới chuyện đó nữa, tuy là y không thể hỏi thăm chuyện triều đình, nhưng cũng có thể đoán được nhất định Tuyên Hằng Nghị đã làm gì đó rồi, cho nên Trang Tử Trúc vô cùng thoải mái mà chuyên tâm dưỡng thai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play