Edit: Thủy Tích
Trang Tử Trúc sờ sờ bụng của mình, cảm giác nó vẫn bằng phẳng như trước, vậy mà bên trong có khả năng đang có một sinh mệnh nhỏ bé sao ?
Thật là một chuyện khó có thể tưởng tượng được, trước khi xuyên qua y còn chưa nghĩ tới mình sẽ sinh con cho một người nam nhân. Nhưng mà, nếu như có thể cùng Tuyên Hằng Nghị có một sinh mệnh nhỏ bé thì Trang Tử Trúc vẫn rất vui mừng và chờ đợi...
Trang Tử Trúc nói : « Vậy phu quân hẳn phải nên nói cho ta biết sớm hơn, để ta chú ý này kia chứ. Chẳng may ta lỡ làm cái gì làm hại đến đứa nhỏ không còn nữa thì phải làm sao bây giờ ? »
Tuyên Hằng Nghị hôn hôn lên trán Trang Tử Trúc, cúi người xuống, nhìn chăm chú vào hai mắt y, nghiêm túc dỗ dành : « Bởi vì Thái y còn chưa thể xác định cho nên mới không muốn nói cho ngươi trước. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, có rất nhiều người bảo vệ ngươi. »
Trách không được, bọn thị vệ luôn đầy mặt căng thẳng, cầm tấm khiên che chắn ở trung gian giữa mình và đám máy móc này đó !
Sau khi nghiêm túc hỏi thái y những việc cần chú ý khi mang thai, bỗng nhiên Trang Tử Trúc lại cảm thấy hơi hơi thất bại, nói : « Nhưng khẩu vị của ta không có thay đổi, không nôn nghén, chân càng không có bị rút gân, bụng tạm thời cũng không đau, nếu không phải mang thai thì làm sao bây giờ ? »
« Không sao, lần sau chúng ta lại nỗ lực hơn nữa là được, còn nếu không có thì có thể lựa chọn một đứa trẻ quá kế, không phải trước nay chưa từng có chuyện như vậy. » Tuyên Hằng Nghị an ủi nói.
Trang Tử Trúc « ân » một tiếng, khi nhìn thấy nơi nào đó của Tuyên Hằng Nghị vẫn anh minh thần võ, y liền ngồi dậy, duỗi tay chọt chọt, nói : « Nhưng hiện tại phu quân lại cần. »
« Không được, Thái y đã dặn dò hiện giờ không được làm. » Tuyên Hằng Nghị giơ bàn tay to lớn cầm lấy ngón tay đang chọt chọt của Trang Tử Trúc.
Trang Tử Trúc lại kêu : « Phu quân, có thể. »
Tuyên Hằng Nghị vẫn kiên quyết : « Không thể, nghe lời. »
Trang Tử Trúc ra hiệu cho Tuyên Hằng Nghị mau đưa lỗ tai lại gần, sau đó lại thì thầm một phen. Lời nói nhiệt tình cùng với hơi nóng nhẹ nhàng rơi vào bên tai, khiến vành tai Tuyên Hằng Nghị không khỏi đỏ bừng lên. Nhưng Tuyên Hằng Nghị da mặt vẫn mỏng, mà đôi tay vẫn nắm chặt lấy ngón tay vừa mới chọt chọt của Trang Tử Trúc, không hề có ý định buông ra.
Nhưng Trang Tử Trúc còn có một bàn tay ngịch ngợm khác. Y cười hì hì, xòe bàn tay ra, năm ngón tay linh hoạt giống như năm con rồng nhỏ đang bơi lội nghịch nước, lại tựa như một cao bướm toàn thân trắng như tuyết đang nhẹ nhàng khiêu vũ xung quanh long mạch anh minh thần võ của Tuyên Hằng Nghị. Trang Tử Trúc vừa nhẹ nhàng, chậm rãi di chuyển vê lên vê xuống, một bên lại đang si mê nhìn ngắm khuôn mặt dương cương, tuấn mỹ của Tuyên Hằng Nghị, lại bất chợt nhìn thấy hắn khẽ nhấp môi bày ra sắc mặt ẩn nhẫn, thật là xem một trăm lần cũng không chán.
« Phu quân, ngươi thật đẹp ! » Trang Tử Trúc khen tận đáy lòng.
Tuyên Hằng Nghị đầy mặt hồng thấu, ánh mắt ngượng ngùng, xấu hổ cúi đầu nhìn xuống, càng xấu hổ hơn khi nhìn đến ánh mắt thưởng thức của Trang Tử Trúc, cuối cùng tầm mắt lại dời đến trên đỉnh đầu Trang Tử Trúc, nhìn ngắm mái tóc lộn xộn nhưng nhu thuận của y, khen lại : « Tiểu Trúc càng đẹp mắt hơn ! »
Trang Tử Trúc nhân cơ hội này rút ngón tay vừa mới chọt chọt người ta ra, nắm lấy cằm kéoTuyên Hằng Nghị cúi xuống, ca ngợi : « Phu quân càng đẹp hơn, làn da càng ngày càng mịn màng, mỗi ngày đều đắp cao cho nên vết sẹo phai nhạt đi không ít, làn da cũng càng ngày càng mượt mà, xúc cảm rất thích. »
Đối với chuyện mỗi ngày đều đắp cao, Tuyên Hằng Nghị có phần thẹn thùng cho nên cũng không có đáp lời.
Hiện tại, những vết sẹo do đao kiếm trên người Tuyên Hằng Nghị đã phai nhạt dần, làn da cũng trở nên bóng loáng, Trang Tử Trúc không hề nói ngoa, da thịt Tuyên Hằng Nghị xác thật còn non mịn màng hơn Trang Tử Trúc hiếm khi bảo dưỡng nữa. Hơn nữa, hằng ngày Tuyên Hằng Nghị đều luyện võ, đường cong thân thể tuyệt đẹp lưu sướng, xúc cảm cơ bắp cũng rất có tính đàn hồi, Trang Tử Trúc thật sự yêu thích đến độ không muốn buông tay. Đặc biệt trong mấy ngày Trang Tử Trúc bận rộn làm việc này, ở cái niên đại có thể hợp pháp nạp thiếp, Tuyên Hằng Nghị vẫn chưa từng nhắc tới muốn những người khác, Trang Tử Trúc càng xem lại càng thích, ngay cả tự ra tay giúp đỡ cũng không đủ để biểu đạt sự yêu thích của bản thân, cho nên y còn thuận thế hôn hôn nam nhân nhà mình nữa, vì thế hiện tại tâm tình y rất tốt.
Tuyên Hằng Nghị cũng mổ trở lại, nhẹ nhàng đè Trang Tử Trúc xuống giường, cánh tay hữu lực chống hai bên gối đầu của Trang Tử Trúc.
« Không được. » Tuyên Hằng Nghị nắm chặt quyền, gian nan mà thở dốc, dùng cánh tay chống đỡ lấy thân thể. Trang Tử Trúc vậy mà còn dám ngẩng đầu lên hôn hắn một ngụm, Tuyên Hằng Nghị trong ánh mắt đều là vô cùng bất đắc dĩ cùng nuông chiều nhìn lại y, tựa như đang nói Trang Tử Trúc quá mức hồ nháo.
Nhưng mà cũng không có nói ra khỏi miệng.
Trang Tử Trúc trừng mắt nhìn lại, y cứ hồ nháo đấy, thì làm sao ? Tuyên Hằng Nghị đã nói rõ ràng là thích y như vậy, thân thể cũng càng thành thật hơn chủ nhân của nó nhiều. Nhưng mà, hắn cần dùng lâu đến như vậy sao ? Trang Tử Trúc nghịch ngợm một hồi đôi tay cũng bắt đầu mỏi nhừ, rất vất vả mới xong xuôi, liền giơ tay lên cao tố cáo Tuyên Hằng Nghị, nói : « Mỏi tay. »
Bị giơ lên trừ bỏ bàn tay của Trang Tử Trúc còn có hương vị độc đáo của Tuyên Hằng Nghị nữa.
« Tiểu Trúc, vất vả rồi ! » Tuyên Hằng Nghị đỏ mặt, sửa sang lại quần áo mới sai người bưng thau đồng vào, dùng tay kiểm tra độ ấm, sau khi xác nhận đã vừa vặn, mới nâng đôi tay Trang Tử Trúc lên bỏ vào đó, giúp y rửa sạch tay nhân tiện xoa bóp một chút.
Trải qua lần này, Trang Tử Trúc phát hiện nét mặt ẩn nhẫn của Tuyên Hằng Nghị vô cùng đẹp, rất muốn nhìn thêm vài lần nữa. Một đêm nọ, Tuyên Hằng Nghị chân trước vừa mới bước vào bể tắm, sau lưng Trang Tử Trúc đã đi theo vào. Tuyên Hằng Nghị đang ngồi trong bể nghe thấy tiếng bước chân, thiếu chút nữa đã ném một thanh phi tiêu ra rồi, nhưng khi nhìn thấy đó là Trang Tử Trúc, Tuyên Hằng Nghị mới cất thanh phi tiêu lại.
« Lần sau, Tiểu Trúc tới thì phải lên tiếng, may mà vừa rồi ta không ném ra. » Tuyên Hằng Nghị vừa nghĩ đã thấy sợ rồi.
Trang Tử Trúc gật gật đầu, nói : « Được, ta đã nhớ kỹ. »
Vừa nói, Trang Tử Trúc vừa chậm rãi bước đến gần bể tắm.
Bả vai rộng lớn của Tuyên Hằng Nghị mờ ảo như ẩn như hiện bên trong lớp hơi nước bốc lên, theo từng bước Trang Tử Trúc ngày càng tới gần, Tuyên Hằng Nghị cũng đứng lên. Dòng nước trượt theo đường cong thân thể duyên dáng, rơi xuống bên trong bể tắm, tạo thành một loại cảnh đẹp hoạt sắc sinh hương. Trang Tử Trúc cởi giày và vớ ra, sau đó lại vươn chân vào, kiểm tra độ ấm của nước.
Tuyên Hằng Nghị thấy Trang Tử Trúc tựa hồ có ý định muốn xuống nước, liền đi qua, đứng bên cạnh y, bảo vệ đến vô cùng gắt gao, miễn cho Trang Tử Trúc khi xuống nước bị trượt chân. Trang Tử Trúc đỡ lấy bả vai rắn chắc của hắn đi vào trong nước, tiếp theo lại giơ đôi tay lên, cười hì hì nói : « Trước đây luôn đi sớm về trễ, tâm trí đều đặt vào việc xây dựng nhà máy điện cùng với máy móc nông nghiệp, không hoàn thành bổn phận của một người vợ, là ta không đúng. Hôm nay muốn giúp phu quân kỳ lưng, mong phu quân chớ trách tội ta. »
Tuyên Hằng Nghị : « ... »
Bây giờ mới chịu nghĩ tới chuyện hoàn thành bổn phận của một người vợ sao ?
Có phu nhân nhà ai ngay cả khăn lông cũng không cầm mà chỉ dùng ta xoa xoa không ?
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, lại khó được Trang Tử Trúc mới vì mình mới làm những thứ này, cho nên Tuyên Hằng Nghị làm sao có thể từ chối được. Trang Tử Trúc thấy Tuyên Hằng Nghị đã ngầm đồng ý liền bắt tay vào xoa xoa, bận trước bận sau vô cùng ân cần chu đáo, cả hai người đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Tuy rằng Tuyên Hằng Nghị ngoài miệng không nói gì nhưng mà thể xác và tinh thần đều rất hưởng thụ. Còn đang chờ mong Trang Tử Trúc xoa xoa tiếp đây, nhưng y xoa đến nửa đường liền giơ lên đôi tay mềm mại trước mặt Tuyên Hằng Nghị, rồi mới đáng thương nói mỏi tay ?!
Tuyên Hằng Nghị bất đắc dĩ nhìn Trang Tử Trúc một lúc lâu, Tiểu Trúc của hắn nha, ỷ vào tuổi còn nhỏ dám đi trêu chọc hắn. Nhưng mà Thái y đã dặn đi dặn lại, hiện tại hắn không thể chơi ngược lại, trừ bỏ giúp Trang Tử Trúc xoa bóp ngón tay thì Tuyên Hằng Nghị còn có thể làm cái gì đây ? Không thể làm gì cả.
Trang Tử Trúc được Tuyên Hằng Nghị chiều chuộng cho nên mỗi ngày đều dốc hết sức nghịch ngợm làm tới một nửa liền đáng thương bảo mỏi tay, tê tay. Y sẽ không nói ra, y làm vậy là bởi vì thích nhìn xem biểu tình cố nén của Tuyên Hằng Nghị. Mà Tuyên Hằng Nghị để mỗi ngày đều không bị nghẹn mà chết thì chỉ còn nước dựa vào đôi tay của chính mình mà tự cấp tự túc thôi.
Chờ mạch tượng vững vàng, nếu xác định Trang Tử Trúc không có mang thai thì...
Tuyên Hằng Nghị quyết định không hạ thủ lưu tình, ngay tức khắc phải cuồng bạo ! Phải làm cho Trang Tử Trúc mấy ngày nay vẫn luôn mang bộ dáng vừa đáng giận lại mê người đến quyến rũ hắn, làm cho đến khi thật sự mang thai mới thôi !
Mà Trang Tử Trúc lại nghĩ là, hiện tại đã xác định có thể đang mang thai, lúc này không đi trêu chọc thì phải đợi tới khi nào ! Nếu thực sự có mang, thì chắc chắn còn có thể chơi thêm một đoạn thời gian nữa ; còn nếu không thì Tuyên Hằng Nghị nhất định sẽ trả thù, chuyện này cũng không tệ lắm đâu, lúc bị y trêu chọc Tuyên Hằng Nghị đã nhẫn nhịn rất vất vả, chẳng lẽ y không cần cố nén nhịn xuống sao ?
Cứ như vậy mà qua một tháng, mặc dù Trang Tử Trúc không phát sinh hiện tượng mang thai thường có nhưng mạch tượng vẫn rất rõ ràng. Hoàng thái y, Tôn thái y vân vân đều chẩn đoán chính xác đó là hỉ mạch. Trang Tử Trúc và Tuyên Hằng Nghị đều cực kỳ vui sướng, đặc biệt là Tuyên Hằng Nghị, khóe miệng nâng lên đều không thể hạ xuống được, toàn bộ Thái y và cung nhân đều được nhận một phần tiền thưởng, ngay cả lúc lên triều bàn bạc chính sự với các vị đại thần cũng nhịn không được gió xuân quất thẳng vào mặt, khiến các đại thần nhao nhao suy đoán thánh thượng có chuyện gì mà vui sướng đến vậy nhỉ ?!
Thái y và cung nhân miệng đều rất kín, tin tức Trang Tử Trúc mang thai không hề bị truyền đi ra ngoài. Thời điểm mà các đại thần rốt cuộc biết được vì sao thánh thượng nhà bọn họ mỗi ngày đều vui sướng như sắp bay lên là vào bữa tiệc sinh nhật của Trang Tử Trúc. Lúc này Trang Tử Trúc đã có biểu hiện của người mang thai rồi, khuôn mặt cũng đã nảy nở hơn nhiều.
Trưởng công chúa, lão Vương phi cùng nhóm các phu nhân cáo mệnh đều nhao nhao đứng lên chúc mừng, đều ca ngợi Hoàng Hậu có phúc khí, thánh thượng đã mười năm không con, mà bây giờ Hoàng Hậu mới vào cung mấy tháng đã có, này còn không tính là phúc khí thì gọi là cái gì ? Mà nhóm ca nhi nhìn bụng Trang Tử Trúc cũng dâng lên ý niệm không nên có.
Các phu nhân trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, trong bữa tiệc cũng không khỏi lên tiếng bâng quơ hỏi, trong hậu cung chỉ có một mình, Trang Tử Trúc có cảm thấy tịch mịch không ? Có cần bọn đệ đệ vào cung làm bạn không ? Thậm chí có trưởng bối lớn tuổi liền trực tiếp mở miệng hỏi, hỏi tại sao không truyền ra tin tức thánh thượng muốn nạp phi tần ? Hỏi Hoàng Hậu không phải trong thời kỳ mang thai cũng muốn độc chiếm thánh thượng chứ ?
Chuyện nạp người vào cung hầu hạ thánh thượng, đáng lẽ là do Thái Hậu hoặc Hoàng Hậu làm chủ, nhưng hiện giờ Thái Hậu đã rời đi không ở trong cung, nhìn thái độ của Hoàng Hậu chắc chắn sẽ không chủ động nạp người cho thánh thượng, vậy thì đám trưởng bối bọn họ nên đề chút ý kiến khuyên bảo Hoàng Hậu, thỉnh người chủ động vì thánh thượng an bài hậu cung, đó là chuyện một Hoàng Hậu nên làm.
Trang Tử Trúc nghe xong cũng không có tức giận, chỉ trả lời có người vào cung, ý kiến của y không quan trọng, cần phải được bệ hạ đồng ý mới được. Sợ bệ hạ không thích giống lần trước mười năm không được sủng, cuối cùng lại bị phân phát ra ngoài, rất không tốt.
Trang Tử Trúc nói như vậy thật ra lại khiến một bộ phận biết khó mà lui. Trước khi Đế Hậu đại hôn đã thả đi hơn hai trăm hậu phi chưa từng thừa sủng ! Chẳng may bọn họ cũng rơi vào vết xe đổ giống những người đó thì sao đây ?
Nhưng cũng có người nóng lòng muốn thử, hiện tại Hoàng Hậu có thai, thánh thượng không có người hầu hạ, cần thiết phải có người tiến cung. Dù cho Trang Tử Trúc không nhả ra, nhưng các đại thần lại đánh chủ ý tới trên người Tuyên Hằng Nghị, tấu thỉnh thánh thượng quảng nạp hậu cung.
Tuy rằng thánh thượng không trầm mê hưởng lạc trong hậu cung, nhưng vậy thì sao chứ, hậu cung hiện giờ chỉ có một mình Hoàng Hậu, thánh thượng làm vậy cũng quá chung thủy rồi, khiến cho đám thần tử bọn họ ai ai cũng có một đống lớn nha đầu thông phòng, tiểu thiếp vân vân trở nên quá đa tâm.
Khoan nói đến vấn đề thánh thượng chung tình làm nổi bật sự đa tình của bọn họ, thì có lẽ thánh thượng là e ngại công lao của Hoàng Hậu cùng với Hoàng Hậu đang mang thai cho nên mới không chủ động yêu cầu nạp người. Vì thế để thần tử bọn họ giúp thánh thượng nói ra chuyện quảng nạp hậu cung, không chừng thánh thượng còn sẽ cảm tạ bọn họ nữa đó chứ ! Cùng là nam nhân mà, sao không hiểu nhau cho được ?
Sau đó suy nghĩ của bọn họ đều sai lầm rồi, Tuyên Hằng Nghị cũng không phải là một nam nhân bình thường.
Hắn là một người nam nhân mỗi ngày đều bị Trang Tử Trúc trêu đùa nhưng vẫn cam tâm tình nguyện nuông chiều y, sủng ái y.
Nhưng có đại thần lại không biết điểm này, dâng tấu chương không chỉ thỉnh Tuyên Hằng Nghị quảng nạp hậu cung mà còn buộc tội Trang Tử Trúc nữa, nói Hoàng Hậu của một quốc gia mà lại quá ích kỷ, hậu cung của thánh thượng không người mà không chịu chủ động nạp người vào hầu hạ thánh thượng, quả thực cực kỳ không hiền hậu cũng không có đức. Trong tấu chương còn nói có sách mách có chứng nhắc tới mẫu phi của Trang Tử Trúc thông đồng với đại thần, cho nên Khang Cảnh Đế mới ban cái chết cho mẫu phi y, thượng bất chính hạ tắc loạn, cộng với việc từ nhỏ lớn lên ở đạo quán không có trưởng bối dạy dỗ, Trang Tử Trúc không xứng làm Hoàng Hậu.