(*) Thân nghênh: tự bản thân đón tiếp.
Edit: Thủy Tích
Lâm đạo sĩ bị nghẹn lời, trước nay hắn chưa gặp qua ai giống như Trang Tử Trúc vậy, thà chịu thất lễ trước mặt Hoàng Thượng chứ nhất quyết không chịu thay quần áo mới.
Trang Tử Trúc gợi lên khóe môi, cười nói: "Lúc thủ lĩnh Ngự lâm quân Triệu đại nhân tới, ta cũng ăn mặc như vầy, hắn có ý kiến gì sao? Cùng với chuyện vẫn luôn khuyên bảo bổn vương tử thay quần áo, không bằng ngài nên ngẫm lại làm sao nhận tội với Hoàng Thượng đi. À, không đúng, vừa rồi ngài cũng nói, hoàng mệnh không thể trái, nghĩ đến phụ hoàng ắt sẽ không trách tội ngại đâu, vậy thì mời ngài ngồi xuống uống chén trà. Mặc Thư, châm trà!"
"Dạ." Mặc Thư lời nói không nhiều lắm, lập tức rót một chén trà đưa cho Lâm đạo sĩ.
Vị Lâm đạo sĩ này hiện tại như đang ngồi trên đống lửa nào có thanh thản được như Trang Tử Trúc. Ông ta tiện tay uống một ngụm trà, trà đắng đến khiến ông ta thiếu chút nhổ ra, liền lập tức sai người trở về mang lá trà trân quý tốt nhất của mình đến đây, sau đó mới mềm mềm lại ngữ khí, hạ giọng, nói nhỏ sát bên tai Trang Tử Trúc: "Tam vương tử ngài có điều không biết, mẫu phi của ngài là danh kỹ nổi tiếng Tiêu Quốc, năm đó đại thần cả triều đều cực lực ngăn cản mẫu phi ngài tiến cung. Bảy năm trước Hoàng Thượng tức giận, mẫu phi ngài cũng ốm chết. Cung nhân đưa ngài tới cũng truyền lời rằng không cần xem ngài tôn quý như vương tử. Cho nên, trong những năm này, ngài thật sự không thể trách ta. Hôm nay Hoàng Thượng giá lâm, tánh mạng toàn đạo quán đều phụ thuộc vào một câu nói của ngài cả đấy!"
Trang Tử Trúc thong thả ung dung nhấp nửa ngụm trà, sắc mặt bình tĩnh như thường, nói: "Xin hỏi Đạo trưởng sao biết được chuyện bí mật trong hậu cung, có chứng cứ gì không?"
Lâm đạo sĩ sửng sốt, nói: "Đây đều là do các quý nhân lén lút bàn tán với nhau... Trên thực tế cũng không thể xác minh cái gì. Bằng không vì sao bảy năm nay không ai quan tâm đến Tam vương tử ngài chứ, ngay cả cấp ngân lượng cũng không?"
Thì ra trong cung vốn dĩ chẳng cho y một đồng tiền nào, mà vị Lâm đạo sĩ này ít nhất còn cho y một chén cháo loãng giúp y không phải chết đói, quả nhiên vẫn còn có chút lương tâm.
Nhưng hiện tại thì sao---
Trang Tử Trúc thả chén trà xuống đĩa, phát ra một tiếng vang thanh thúy, cao giọng hô: "Không nghĩ tới đạo sĩ ra vẻ đạo mạo lại dám tin vào lời đồn đãi vô căn cứ, bôi nhọ mẫu phi của bổn vương tử, bôi nhọ bổn vương tử không phải con ruột của Phụ Hoàng. Mặc Thư, vả miệng ông ta cho ta!"
Vừa mới ra lệnh, Mặc Thư đã nhanh nhảu tiến lên bày ra tư thế vả miệng. Bàn tay tiếp xúc mặt đạo sĩ phát ra tiếng vang rắn chắc. Đánh xong mười cái Trang Tử Trúc mới kêu ngừng, miễn cho tay Mặc Thư bị đau.
Lâm đạo sĩ sống trên đời hơn bốn mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên bị người tát tai, cả người đều ngốc, trên mặt lại nóng rát. Mặt khác, nhóm đạo sĩ đang quét tước trong phòng Trang Tử Trúc cũng đều ngơ ngác nhìn đạo trưởng bị tát tai, từng đạo ánh mắt không thể tin tập trung lên một bên mặt bị đánh đến nóng bỏng khiến lửa giận của Lâm đạo sĩ thăng cấp không phanh.
Trang Tử Trúc dù bận vẫn ung dung hỏi: "Ngươi bị đánh có xứng đáng không?"
"Đáng, tiểu nhân không nên tin vào lời đồn đãi, bôi nhọ Tam vương tử cùng mẫu phi của ngài---" Đạo sĩ nhịn xuống lửa nóng trong lòng.
"Ngươi có nên bị đánh không?" Trang Tử Trúc lại hỏi.
« Nên ! »
« Vậy ngươi tự đánh chính mình đi, ba mươi cái, vừa tát vừa đếm. »
Đạo sĩ không có biện pháp đành bắt đầu tự vả mặt mình, lại còn sợ Trang Tử Trúc không hài lòng cho nên không thể không dùng sức.
« Một ! » « Bang ! » « Hai ! » « Bang ! » « Ba ! » « Bang ! »...
Sau khi vả ba mươi cái, Trang Tử Trúc hơi vừa lòng gật đầu, rốt cuộc mở miệng nói : « Được rồi, tuy ngài đối xử với ta khắc nghiệt, nhưng cũng không có làm việc thương thiên hại người. Bổn vương tử sẽ nói rõ ràng để Phụ Hoàng không trách tội ngươi. Sửa soạng một chút đi, chúng ta xuống núi, đến chân núi chờ Phụ Hoàng. »
Biện pháp vừa đấm vừa xoa này thật sự đã khiến Lâm đạo sĩ vui mừng khôn xiết, đang chuẩn bị kêu người chuẩn bị nâng vị đại gia này xuống núi, lại nghe thấy Trang Tử Trúc phân phó : « Gần đây bổn vương tử thấy có hứng thú với luyện đan, sau khi hồi cung sẽ tiếp tục luyện, nhưng tài liệu trên tay lại không đủ dùng. Mặc Thư, đi lấy phương pháp phối đan tới, nơi này của đạo trưởng có rất nhiều dược liệu để luyện, chúng ta trước mua một ít. »
Mặc Thư đem tài liệu cùng một ít bạc đẩy về phía Lâm đạo sĩ, Lâm đạo sĩ lại đẩy bạc ngược lại, xua tay nói : « Không dám, không dám, dược liệu mà Tam vương tử muốn, tiểu nhân nhất định chuẩn bị đầy đủ cho ngài ---- nhưng tiêu thạch, lưu huỳnh, than củi,... này đều là vật tạo ra lửa, rất dễ cháy, nếu Tam vương tử ngài xảy ra chuyện gì, tiểu nhân không đảm đương nổi đâu ! »
« Ngân lượng ngài cứ nhận lấy đi, coi như tiền thuê nhà bảy năm nay. Mặt khác, bổn vương tử luyện đan đã nhiều năm, đều có tự đúng mực, » Trang Tử Trúc lại phân phó nói: « Mặc Thư, ngươi đi giám sát, phân biệt từng loại, đừng để đạo trưởng nhầm lẫn. Cẩm Thư, ngươi đi thu mấy cái ống trúc phơi khô lại, thu thập hành lý. »
Sau khi an bài đâu vào đấy, Trang Tử Trúc mang theo túi nước cùng điểm tâm, lảo đảo lắc lư đi xuống chân núi.
Nếu Hoàng Thượng đại giá quang lâm, vậy thì dựa theo tâm trạng phải có của một đứa con bị vứt bỏ bảy năm đương nhiên sẽ vô cùng vui mừng cảm động đến muốn rơi nước mắt, một lòng háo hức đứng dưới chân núi chờ đợi. Điều này sẽ khiến Hoàng Đế càng thêm vui vẻ. Còn chuyện Đạo trưởng để lộ ra chuyện xấu trong hậu cung, Trang Tử Trúc cũng không để trong lòng.
Không có chứng cứ chính là không có chứng cứ. Y là con ai đều không quan trọng, hiện tại Hoàng Thượng cần y đi hòa thân, như vậy có thể khẳng định y chính là thân sinh nhi tử của Hoàng Thượng rồi. Thậm chí Hoàng Thượng còn phải truy phong thụy hào cho mẫu phi của y nữa.
Dọn xong băng ghế nhỏ, Trang Tử Trúc ăn bánh hoa quế mà Mặc Thư đã mua trước đó, cầm một quyển sách du ký các quốc gia mà đốt thời gian, ngồi ở chân núi, nghe gió núi tươi mát, chờ Hoàng Thượng giá lâm.
Chờ rồi lại chờ, rốt cuộc tôn giá của Hoàng thượng cũng tiến đến.
Đoàn người cũng không có cải trang giống như đi tuần, do Triệu Dục Vũ đi đầu, quân đội dày đặc vây quanh xe ngựa kim sắc ở chính giữa. Trang Tử Trúc quan sát một chút, binh lính Ngự Lâm Quân, đều được lựa chọn theo tiêu chuẩn tướng mạo, khuôn mặt đẹp mặc một bộ giáp tơ vàng không có chút lực phòng ngự gì, trong tay cầm một thanh đao cũng màu vàng với hoa văn trên vỏ vô cùng tinh mỹ.
Thanh hoành đao mà Ngự Lâm Quân đang đeo, Trang Tử Trúc đã từng chơi đùa qua khi Triệu Dục Vũ đến đạo quán thăm y. Đao của Triệu Dục Vũ là do triều đình chế tạo một cách thống nhất, lưỡi đao sắc bén vô cùng. Đáng tiếc thanh đao lại không rắn chắc lắm, Trang Tử Trúc mượn đao chém cây trúc làm từng đốt ngắn, vừa chém được mười mấy khúc, không cẩn thận liền khiến đao bị gãy đoạn...
Không biết là do quặng sắt Tiêu Quốc ít ỏi, hay là bởi vì tham quan ở trung gian kiếm lời nhét vào túi riêng tạo thành. Đao của thủ vệ Ngự Lâm Quân phần lớn đều như vậy, Trang Tử Trúc hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được đao của các chiến sĩ chiến đấu ở biên cảnh Tiêu Quốc sẽ có bộ dáng gì.
Cho nên Trang Tử Trúc mới có thể cảm thấy Tiêu Quốc sẽ bị Chương Quốc nhẹ nhàng tiêu diệt. Bản thân đối mặt chính là Chương Quốc như phát rồ năm năm diệt ba quốc gia, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mà đao thuộc cấp bậc cao nhất của Tiêu Quốc bọn họ lại chém hơn mười phát liền đứt đoạn, này còn đánh giặc gì nữa, từ bỏ chống cự đi.
Xe ngựa kim sắc dần dần tới gần, Trang Tử Trúc móc ra khăn tay xoa xoa vụn bánh hoa quế không tồn tại bên khóe miệng, lại cất kĩ quyển sách du ký đi, sau đó mới bước về phía trước.
Thấy hai thân ảnh cũng màu vàng được người đỡ xuống, một ông chú sống trong nhung lụa làn da trắng nõn dáng người hơi béo, một người nam tử thấp gầy thanh tú dung mạo tươi đẹp. Trang Tử Trúc vẻ mặt mừng rỡ như điên hô một tiếng : « Phụ hoàng ! » Sau đó dựa theo ký ức của nguyên thân tìm ra bộ dáng thật sự của Phụ Hoàng, chạy như bay qua.
Một phác qua đi, Trang Tử Trúc thuận lợi ngã vào trên người Hoàng Đế béo, đầu đặt lên vai ông ta, mắt nhắm lại, hai dòng lệ yên lặng chảy ra.
Là nguyên thân.
Là giọt nước mắt của nguyên thân khi tự sát nơi đầu giếng còn lưu lại.
« Phụ Hoàng, cuối cùng người cũng tới nhìn ta... » Theo một tiếng nỉ non này, sự không cam lòng cùng tưởng niệm của nguyên thân cuối cùng cũng tiêu tán đi.
Khi nguyên thân tự sát vừa lúc mới chín tuổi, vẫn là một đứa nhỏ. Ý niệm trước khi chết chính là muốn biết vì sao Phụ Hoàng không đến thăm mình. Hiện tại Hoàng Đế đã đến, nguyên thân rốt cuộc cũng được như ước nguyện.
Hoàng Đế cũng bị Trang Tử Trúc chạy qua làm hoảng sợ, nhưng phát hiện Trang Tử Trúc gọi đến thê lương bi ai, cũng không cấm vươn tay vỗ vỗ phía sau lưng y, an ủi : « Đúng vậy, trẫm tới thăm ngươi. »
Nước mắt nguyên thân chảy hết, Trang Tử Trúc không có nước mắt để chảy nữa liền lui ra sau hai bước, cúi đầu, móc ra cái khăn tay vừa mới lau miệng nhấp nhấp khóe mắt ướt át, nhoẻn miệng cười : « Bảy năm không thấy Phụ Hoàng, khiến Phụ Hoàng chê cười rồi. »
Ánh nắng nhu hòa xuyên thấu qua rừng trúc, dừng trên khuôn mặt trắng nõn của Trang Tử Trúc, khiến lông tơ trên mặt y như mạ lên một tầng vàng nhạt, nước mắt vừa mới chảy xuống lóng lánh ướt át. Cứ cho là trên người vẫn đang mặc một bộ quần áo cũ kỹ, còn có vài mảnh vá, nhưng nhìn thoáng qua đều có thể thấy khuôn mặt Trang Tử Trúc phảng phất như sáng lên, đều có thể kinh động nhân tâm người đối diện.
« Không sao, bảy năm không gặp, có chút vô lễ là bình thường. » Trong lòng Hoàng Thượng vô cùng hài lòng, dung nhan tuyệt giai như thế, đưa vào hậu cung quốc quân Chương Quốc, nhất định có thể đạt thành mục đích hòa thân ! Ngự Lâm Quân xung quanh không dám nhìn tiếp, đồng loạt thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng lên trời.
« A, nhi thần đã quên hành lễ, thỉnh chuộc tội cùng Phụ Hoàng và mẫu hậu. » Trang Tử Trúc cất đi khăn tay, uốn gối muốn quỳ xuống.
Nhưng đầu gối Trang Tử Trúc còn chưa cong xuống, Hoàng Đế đã tiến lên nâng y dậy, nhìn thẳng mặt y, càng xem càng vừa lòng. Hoàng Hậu cũng tiến lên hai bước, hỏi : « Bảy năm, Tử Trúc, ngươi có oán bổn cung không ? »
Trang Tử Trúc cười đến vân đạm phong khinh, trả lời vô cùng ngay thẳng, hoàn toàn không theo kịch bản : « Đương nhiên oán. »
Hoàng Hậu nương nương đột nhiên không kịp phòng ngừa : « ... Nhưng bổn cung phạt có đúng không ? »
Một lần nữa, Trang Tử Trúc xoay đầu đi, lại móc ra khăn tay đè ép khóe mắt, dùng ngữ điệu thong thả bi thương nói : « Tử Trúc chống đối mẫu hậu, bị phạt là đúng. Nhưng trong khoảng thời gian vừa rồi, Tử Trúc phải sinh hoạt trong cảnh nghèo khổ, lại còn chịu cảnh chia lìa với phụ hoàng bảy năm, trong lòng vô cùng không cam. »
Hoàng Đế chột dạ : « Trẫm tới đón ngươi hồi cung, mấy năm nay ngươi chịu khổ rồi. Trẫm cũng nhớ ngươi, dựa theo biểu hiện của ngươi, trẫm sẽ hủy đi ba năm phạt còn lại. »
Dứt lời, Hoàng Đế còn vươn tay muốn đem Trang Tử Trúc đỡ lên xe. Thấy Hoàng Đế như vậy, Hoàng Hậu mắt cao hơn đỉnh đầu cũng tỏ vẻ tha thứ, không cần thật sự phạt cấm túc y mười năm nữa. Trang Tử Trúc thuận nước đẩy thuyền, ngồi chung xe ngựa với Hoàng Đế, ra lệnh cho Mặc Thư cùng Cẩm Thư thu thập đồ đạc đuổi kịp.
Hoàng Hậu khinh thường nói : « Trong cung cái gì không có ? Còn phải mang này đó tiến cung sao ? »
Thời điểm Trang Tử Trúc bị đuổi ra khỏi cung, thật đúng là không xu dính túi. Năm đó giá lạnh, ngay cả quần áo ấm cũng không có, toàn dựa vào Mặc Thư ngủ cùng sưởi ấm cho nhau.
Hoàng Đế cũng nói theo : « Những thứ đã cũ đó hãy ném đi, hồi cung trẫm lệnh người chuẩn bị quần áo mới cho ngươi. »
Trang Tử Trúc trả lời : « Những thứ đó không phải quần áo, nhi thần sinh hoạt ở đạo quán, cũng có học chút thuật luyện đan với Lâm đạo trưởng, này đó đều là dược liệu luyện đan. »
Hoàng Đế tò mò : « Luyện đan ? Luyện đan gì ? »
« Còn đang phải đọc phương pháp luyện, trước mắt chỉ luyện ra dược trị côn trùng thôi, » Trang Tử Trúc đáp xong, lại hỏi : « Về sau Tử Trúc có thể ở trong cung luyện đan không ? »
Hoàng Đế vô cùng rộng lượng nói : « Đương nhiên có thể, nhưng tuổi tác Tử Trúc không nhỏ, trẫm sẽ phái người dạy dỗ cầm kỳ thư họa cho ngươi, chuẩn bị cho đại hôn ngày sau, ngươi phải cẩn thận nghiêm túc học tập, không nên trầm mê vào luyện đan. »
Trang Tử Trúc lại móc ra khăn tay áp khóe mắt, run giọng nói : « Tử Trúc còn tưởng rằng kiếp này sẽ ở đạo quán sống cả quãng đời còn lại trong cô độc, ấy vậy mà trong lòng phụ hoàng còn có ta, Tử Trúc thật sự cảm động. »
Hoàng Đế thoải mái cười, vỗ vỗ vai Trang Tử Trúc, đắm chìm bên trong cảnh tượng hòa thân tốt đẹp, vô cùng chắc chắn mà nói : « Trẫm sẽ thay Tử Trúc tìm một vị phu quân quyền cao chức trọng, anh minh thần võ, đáng để giao thác cả đời, Tử Trúc ngươi cứ yên tâm. »
Ha hả.
Trang Tử Trúc đương nhiên biết mẫu phi hắn là danh kỹ, hơn nữa có thể đem vứt bỏ y đường đường là vương tử không thèm nhìn lại, mặc kệ y bị tra tấn, thì thanh danh của người cũng không tốt đẹp chút nào. Hiện tại yêu cầu hòa thân, mới nhớ tới y, tìm cho y một vị phu quân quyền cao chức trọng, anh minh thần võ giao thác cả đời ?
Có việc dùng Chung Vô Diệm, không việc thì tìm Hạ Nghênh Xuân.
Đáng tiếc y cái này Chung Vô Diệm hoàn toàn không được việc.
Ban đầu Trang Tử Trúc muốn thế nguyên thân báo thù, vốn dự định sẽ đấu một hồi ngươi sống ta chết với Hoàng Hậu.
Ai dè hiện tại Chương Quốc đã đưa cơ hội tới.
Có chuyện gì trả thù tốt hơn là diệt quốc chứ ? Đường đường Hoàng Đế Hoàng Hậu một nước, vạn dân quỳ lạy, một câu quyết định sinh tử người khác, lại đem đứa nhỏ mới tám tuổi đuổi ra khỏi gia môn; ngày sau đất nước không còn tồn tại, phải trở về làm bình đân, phải hướng người khác quỳ lạy.
Hết thảy đều là vì gieo gió gặt bão, Trang Tử Trúc chỉ cần tìm một chỗ nhàn rỗi cắn hạt dưa, lẳng lặng quang khán là được.