Edit: Thủy Tích
Tiêu Quốc bên kia vừa mới vào thu, biên cảnh Bắc bộ Chương Quốc đã phảng phất rét lạnh. Gió buốt thấu xương không mang theo một chút hơi ấm ập thẳng vào mặt, từng hạt cát nhỏ theo ngọn gió thổi bén nhọn giống như lưỡi đao, khiến mặt đất trở nên khô nứt.
Dưới loại thời tiết tàn khốc này, Tuyên Hằng Nghị hai chân kẹp bụng ngựa, chạy ngược chiều gió cát, dũng mãnh hướng về phía trước đánh tan tác quân thù.
Mặc dù ngược gió nhưng động tác của hắn cũng không thiếu phần linh hoạt, thanh đao màu bạc giống như du long, đi qua nơi nào, huyết hoa sẽ rơi xuống nơi đó rồi biến mất vào trong cát sỏi. Hai tay hắn rắn chắc, mỗi một trảm phát ra sức mạnh chống lại ngàn quân, khiến đối thủ không dám khinh thường. Mỗi lần ánh đao sáng lên, giống như tia sét từ trên trời giáng xuống chém quân địch thành hai mảnh.
Có lúc chiến mã của Tuyên Hằng Nghị còn chưa chạy đến, nhưng đao trên tay hắn chỉ cần hơi xê dịch thì kẻ thù ở phía trước mấy trượng cũng đã bị khí tràng cường hãn làm cho kinh sợ, ngao ngao thét chói tai bị đánh cho tơi bời, quỳ xuống đất xin tha.
Vạn dặm không mây, ánh nắng trút xuống mặt đất, chiếu rọi lên giáp sắt, phát ra một loại ánh sáng vàng nhạt trộn lẫn màu máu. Khuôn mặt Tuyên Hằng Nghị lạnh lùng tựa như sát thần bị ánh sáng chiếu rọi, khắc vào trong lòng quân địch, trở thành một hồi ác mộng mỗi đêm khiến tim và mật của bọn chúng không ngừng được mà run rẩy.
Quốc quân ngự giá thân chinh, sĩ khí các chiến sĩ đương nhiên sẽ tăng vọt. Dưới sự dẫn dắt của Tuyên Hằng Nghị, từng con chiến mã giống như bước qua phi sa loạn thạch, phi như bay về phía kẻ địch, những chiến sĩ mặc áo giáp ngồi trên yên ngựa, tay cầm trường đao, anh dũng tiến về phía trước. Khắp núi đồi, tiếng vó ngựa dồn dập, cùng tiếng hô hào của bọn binh lính. Chiến kỳ bay phấp phới, phảng phất đang hò reo trợ hứng cho các chiến sĩ Chương Quốc.
Một đường chạy nhanh, Tuyên Hằng Nghị suất lĩnh thân binh, đánh quân địch đến hoa rơi nước chảy.
Mặt trời chiều ngả về Tây, thu binh trở lại doanh trại, kiểm kê thương vong trên chiến trường, Tuyên Hằng Nghị sau khi thăm hỏi các thương binh một vòng, lại tự mình đi kiểm tra móng vuốt của ngựa, thấy phần lớn hầu như đều nguyên vẹn không khuyết thiếu, nhịn không được cao hứng cười to: "Nhiều năm chiến đấu trên chiến trường như vậy, bởi vì phải hành tẩu ở đủ loại mặt trận mà phần lớn móng ngựa đều bị hao tổn cùng thối rữa, khiến sau mỗi trận chiến chúng ta đều phải thiệt hại vô số chiến mã. Nếu không có bức tranh 'Tướng quân chiến thắng trở về' của Thanh Trúc Xá Nhân thì quân ta ắt sẽ không học được biện pháp phải làm giáp sắt bảo vệ móng cho ngựa, lấy gót sắt san bằng Hàm Quốc!"
Vừa nói, Tuyên Hằng Nghị vừa thân thiết vuốt vuốt con ngựa yêu quý của hắn, ánh mắt vừa tràn ngập giết chóc tắm máu quân thù trên chiến trường, giờ phút này lại bị vui sướng thay thế. Chinh Bắc Đại tướng quân Dương Trung Quốc cũng vui sướng, nhưng mà cũng có hơi tiếc nuối: "Đáng tiếc lại không biết vị Thanh Trúc Xá Nhân nọ tên họ là gì. Giáp sắt, vuốt ngựa, trường đao,... chỉ là một bức tranh lại giấu diếm quá nhiều huyền cơ. Một nhân tài quân sự như vậy, nếu như đồng ý phò tá Thánh Thượng thì tốc độ bình định thiên hạ của chúng ta sẽ càng được thu ngắn lại hơn."
Tuyên Hằng Nghị đối vấn đề này cũng vô cùng tiếc nuối. Buổi tối, hắn khêu đèn, nghiền ngẫm bức 'Chiến hỏa nhân gian' của Thanh Trúc Xá Nhân.
Trong tranh, ở phía xa xa, dưới nét bút loáng thoáng lại chầm chậm hiện ra ngàn vại đại quân, bóng người lay động, đao kiếm tương đấu, tường thành ở phía xa hơn lại từng chút từng chút bị nổ tung, ánh lửa văng khắp trời đất, kỹ năng vẽ tranh cao siêu khiến người xem như muốn lạc vào trong đó; mà ở gần đó, sau lưng quân ta, từng hàng xe pháo đều nhịp, ánh lửa bay cao, mang theo những đốm lửa phóng thẳng về phía tường thành của quân địch.
"Nghiên cứu đã hơn một năm, vẫn không nhìn ra điều kỳ diệu này." Tuyên Hằng Nghị vuốt cằm trầm tư suy nghĩ: "Vì sao để một cái ống nằm nghiêng trên xe lại có thể phát ra tia lửa hủy diệt được tường thành? Những thợ thủ công lành nghề cũng không thể làm ra thứ như trong bức họa này, không lẽ Thanh Trúc Xá Nhân thực sự là một bậc nhân tài trong quân sự?"
Chinh Bắc Đại tướng quân Dương Trung Quốc càng nhìn càng không thể nào hiểu được, có điều lại phỏng đoán: "Theo như thần thấy, nếu Thanh Trúc Xá Nhân cố ý biểu hiện ra tài quân sự thì hắn nên quy phục Hoàng Thượng mới đúng."
"Hắn hành tung bí ẩn, trước mắt chỉ có thể tra ra người bán họa là người Tiêu Quốc." Tuyên Hằng Nghị nhíu nhẹ mày: "Nhưng Tiêu Quốc suy yếu đã lâu, còn chưa tới nửa tháng đã bị diệt sáu tòa thành, nếu Thanh Trúc Xá Nhân là người Tiêu Quốc thì hiển nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra."
Tuyên Hằng Nghị phân phó xuống dưới, tiếp tục điều tra hành tung của Thanh Trúc Xá Nhân. Mà lúc này tin chiến thắng Tiêu Quốc ở phía Đông Nam đã tuyền lưu đến quân doanh ở Bắc Bộ, tin tức Tiêu Quốc nguyện ý đem Tam vương tử đến hòa thân cũng đồng thời truyền vào trong tai Tuyên Hằng Nghị.
Quan truyền tin bẩm báo: "Tiêu Quốc noi theo Lạc Quốc cũng đưa vương tử đến hòa thân, người được đưa tới chính là Tam vương tử chẳng có tí tiếng tăm gì, là con của Lý thị xuất thân kỹ nữ. Theo hội báo của thám tử, bởi vì chống đối Hoàng Hậu cho nên Tam vương tử đã bị phạt đến đạo quán Linh Hạc sám hối mười năm, nhan sắc thượng đẳng nhưng không người dạy dỗ, tài danh mỹ danh đều không."
Chinh Bắc Đại tướng quân Dương Trung Quốc vẻ mặt khinh thường nói: "Bọn họ dám đưa một vương tử không được sủng ái đến chỗ chúng ta? Khinh người quá đáng! Thần cho rằng hành động này đã vô cùng bôi nhọ thể diện của quốc gia ta!"
Khóe miệng Tuyên Hằng Nghị khơi mào một tia cười lạnh, viết xuống một phong thủ dụ, nói: "Lời nói của Dương thúc vô cùng chí lí, hơn nữa Tiêu Quốc thật sự quá yếu, ngược lại lại có nền nông nghiệp thịnh vượng, cho dù chúng ta không lấy, cũng sẽ có nước khác thèm muốn. Vậy, không nghị hòa, trực tiếp thâu tóm Tiêu Quốc!"
Quan truyền tin cung kính quỳ xuống tiếp chỉ.
.........
Tuy Tuyên Hằng Nghị đã hạ ý chỉ nhưng quan truyền tin phải giục ngựa từ biên cảnh Bắc Bộ, tới địa phương thuộc Tiêu Quốc cũng là chuyện sáu ngày sau rồi. Lúc này Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu Tiêu Quốc đều cho rằng nghị hòa sắp tới, việc cấp bách chính là mang Trang Tử Trúc hồi cung, khuyên nhủ Trang Tử Trúc cam nguyện hòa thân, bàn tính đánh đến lạch cạch vang.
Mà sau khi Trang Tử Trúc tiễn đi Triệu Dục Vũ, liền cho gọi Mặc Thư đã đi theo bên người mười năm đến, truyền lời Triệu Dục Vũ đã nói lại với hắn: "Nếu thật sự ta phải đi hòa thân, ngươi muốn theo ta đến quốc gia của tên bạo quân kia hay là muốn ở lại trong cung sống một cuộc sống an an ổn ổn?"
Mặc Thư với làn da ngăm đen vừa nghe thấy tin tức này, không cần nghĩ ngợi liền nói: "Đương nhiên là đi theo chủ tử."
"Không cần suy nghĩ thêm sao? Nghe đồn tên bạo quân kia uống máu, ăn thịt người sống, đã từng giết qua vô số người, còn phế đi đôi tay đánh đàn của đệ nhất mỹ nhân Lạc quốc nữa. Bản thân ta đến đó cũng khó giữ được, biết là sẽ không có kết cục tốt." Trang Tử Trúc nói.
Mặc Thư năm nay mới mười lăm tuổi, bờ ngực còn chưa nảy nở nhưng lại cất giấu chí hướng rộng lớn, nghe thấy lời Trang Tử Trúc nói, liền xem như đương nhiên nói: "Vậy thì càng không thể để chủ tử ngài đi một mình nha, địa phương đáng sợ như vậy, nếu tên bạo quân kia muốn phế đi đôi tay của chủ tử, ta sẽ thế ngài chống đỡ, chủ tử phải nhân cơ hội đó chạy trốn thật nhanh."
Nghe xong, Trang Tử Trúc không khỏi cúi đầu cười trộm, nói: "Ta sao có thể đi một mình chứ, phụ hoàng sẽ phái rất nhiều cung nhân cùng đi với ta. Nhưng mà --- theo như ta thấy, ta sẽ không có cơ hội đi hòa thân đâu, mà sẽ phải sống quãng đời còn lại một mình thôi."
Mặc Thư sốt ruột nói: "Chủ tử không thể nói như vậy, ngài lớn lên đẹp như vậy, lại còn tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được một vị phu quân vừa ý."
Trang Tử Trúc nhẹ cười, suy đoán: "Nếu chưa tới nửa tháng Chương Quốc đã diệt sáu thành của ta, vậy thì có thể tính ra là chỉ cần tốn hai ba ngày là bọn họ đã diệt được một tòa thành. Năng suất như vậy, ngày chúng ta bị diệt quốc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, sao Chương Quốc có thể từ bỏ chứ? Hiện tại nghị hòa, ta đoán, quá lắm chỉ là một cơ hội để quân binh nghỉ ngơi chỉnh đốn mà thôi."
Mặc Thư vội vàng duỗi tay che lại miệng Trang Tử Trúc, khẩn trương nhìn xem xung quanh, bốn bề vắng lặng mới thở phào một hơi, hạ giọng nói: "Có lẽ Ngự lâm quân còn chưa rời khỏi chỗ này đâu! Lời này của ngài nếu bị người khác nghe thấy sẽ gặp nguy hiểm!"
Trang Tử Trúc ngước mắt, hỏi: "Ngươi không bác bỏ lời nói của ta sao?"
Trang Tử Trúc vừa nhấc mắt một cái phảng phất như bên trong có chứa muôn vạn ánh sao trời, linh động vạn phần, Mặc Thư trầm mê trong cái đẹp không thể tự kiềm chế, chân thành khen tặng: "Chủ tử thông minh như vậy, nói cái gì cũng có lý lẽ riêng, ta cũng cảm thấy như vậy."
"Ngươi không sợ diệt quốc sao?" Trang Tử Trúc cười trộm, đứa nhỏ này trêu chọc rất vui.
Mặc Thư ngây ngẩn cả người.
Trang Tử Trúc lại nghiêm mặt nói: "Mặc Thư, ngươi nhất định phải giấu kĩ số tiền bán tranh, đến lúc thiếu tiền, chúng ta còn phải dựa vào chúng nó sinh sống đó."
"Tuân mệnh!" Mặc Thư cũng nghiêm túc theo, cùng ngày liền cõng theo cái sọt nhỏ lặng lẽ xuống núi, tìm một nơi ít người, đào một cái hầm sâu, đem tiền bán họa của Trang Tử Trúc giấu xuống đó. Còn cẩn thận khắc vài dấu vết, ý thức trách nhiệm cất giữ tiền nuôi chủ tử vô cùng mãnh liệt.
Ngày hôm sau, đạo sĩ Linh Hạc đến báo Trang Tử Trúc ra tiếp giá, y tùy ý chọn một bộ quần áo bằng vải bố tầm thường mặc vào, ống quần ngắn lộ ra mắt cá chân, vài chỗ vá mắt thường đều có thể nhìn thấy được. Bộ quần áo màu xanh lá còn bị tẩy đến trắng bệch, vừa thấy liền biết đã mặc rất nhiều năm rồi.
Mấy đạo sĩ đến chuẩn bị hướng dẫn Trang Tử Trúc lễ nghi tiếp giá bị bộ dáng này của y làm cho thiếu điều muốn tức chết rồi. Năm sáu cái đạo sĩ vọt vào đem chăn bông cũ rích của Trang Tử Trúc đổi thành bộ mới màu rực rỡ hẳn lên, nâng một rương quần áo từng bộ từng bộ được sắp xếp ngăn nắp vào trong phòng, thậm chí còn mang theo vẻ mặt tươi cười quét dọn một lần từ trong ra ngoài.
Mặc Thư nhìn các đạo sĩ đột nhiên ân cần, vô cùng líu lưỡi. Mà một vị đạo sĩ lớn tuổi vẫn như cũ tận tình khuyên nhủ Trang Tử Trúc: "Là do trước kia chúng ta không quan tâm ngài, nhưng hoàng mệnh khó trái, ngài không thể trách cứ chúng ta. Mà hiện giờ thánh giá quang lâm, đây là lần đầu tiên sau bảy năm qua Tam vương tử ngài được nhìn thấy Hoàng Thượng, sao có thể ăn mặc --- rách nát như vậy? Ngài không muốn để lại một ấn tượng tốt trước mặt Hoàng Thượng sao? Đây là cơ hội khó có được giúp ngài trở về hoàng cung đó!"
Trên thực tế, một thân quần áo vải bố mộc mạc tuy rằng thô ráp nhưng lại vô cùng sạch sẽ, căn bản không tổn hao một chút khí chất nào của y, ngược lại còn khiến màu da Trang Tử Trúc càng thêm tinh tế, tuấn tú thoát thục.
Cho dù vị đạo sĩ này có tận tình khuyên bảo như thế nào, Trang Tử Trúc cũng vẫn chết sống không chịu thay: "Ngày thường mặc cái gì, hôm nay cũng mặc như vậy, đây là quần áo tốt nhất của ta."
"Những bộ quần áo kia mới là chuẩn bị riêng cho ngài!" Vị đạo sĩ nọ tự đi lấy một bộ quần áo đạo sĩ lại đây.
Trang Tử Trúc vẫn như cũ lắc đầu: "Đây là quần áo của đạo sĩ ngài sao? Ta đã từng thấy ngài mặc qua rồi. Hơn nữa, bông hoa thêu trên cổ áo, tay áo, vạt áo đều không lừa được người, đây là y phục của đạo sĩ đắc đạo mới có thể mặc, đạo sĩ bình thường đều không thể mặc."
Đạo sĩ nọ không khuyên nữa, mà chuyển sang uy hiếp nói: "Ngươi ăn mặc rách tung tóe như vậy là muốn cáo trạng chúng ta sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không mặc, ta sẽ không dạy ngươi lễ nghi tiếp giá để cho ngươi thất lễ mất mặt trước mặt Hoàng Thượng!"
Trang Tử Trúc cười lạnh nói: "Mời đạo trưởng ngài quay về, tâm ý của ngài bổn vương tử đã nhận."