Edit: Thủy Tích
Trưởng công chúa thấy Xương Nhạc huyện chủ còn mạnh miệng cãi bướng, không chịu đi, càng thêm tức giận, cánh tay vung lên quải trượng, uy vũ như mang theo gió lớn: "Ngươi không đi, ta liền trói ngươi đi!"
Xương Nhạc huyện chủ trốn đến cửa, phản bác: "Mẫu phụ! Đây là Hoắc phủ! Không phải phủ Trưởng công chúa của người! Ta là chủ nhân Hoắc phủ, bên ngoài còn có khách khứa, sao có thể để người trói ta kéo đi trước mặt nhiều người như vậy? Hơn nữa, rõ ràng là Trang Tử Trúc vô lễ trước, Thái Hậu cũng đã cho phép rồi, nếu như để hắn thấy mẫu phụ mang ta tới cửa xin lỗi thì chẳng phải cái đuôi của hắn sẽ vung lên tới bầu trời sao, người khác cũng sẽ cười chết chúng ta! Ngay cả tiên hoàng còn phải gọi mẫu phụ người một tiếng cô mẫu, sao mẫu phụ phải chịu uất ức như vậy?"
Trưởng công chúa tức giận đến muốn đem quải trượng đập lên đầu Xương Nhạc huyện chủ, may là hắn có kinh nghiệm né tránh, nâng tay lên ôm đầu, lại vội vàng chạy trốn. Quải trượng nặng nề đập lên khung cửa, sau đó rơi xuống trên mặt đất.
Không có vũ khí trong tay, Trưởng công chúa cũng không tiếp tục đánh hắn nữa, đôi mắt đỏ lên, một giọt nước mắt theo nếp nhăn rơi xuống, thở phì phò dạy dỗ hắn: "Đó là tiên hoàng! Đương kim Hoàng Thượng đã bao giờ kêu ngươi một tiếng cô chưa, ta vì ngươi tranh tước vị, chỉ hy vọng ngươi cả đời đều bình an sống sót, cũng không phải để ngươi dựa vào đó ỷ thế hiếp người! Ta đã già rồi, còn có thể bảo vệ ngươi bao lâu?"
Xương Nhạc huyện chủ hơi khom lưng tới gần Trưởng công chúa: "Ta còn có bốn đứa con thông minh nữa! Hơn nữa, trước khi ức hiếp người ta đều có suy tính kỹ càng, Trang Tử Trúc kia chỉ là một tên vương tử mất nước hèn mọn, lẻ loi một mình, hắn dám khi dễ con ta, ta liền cho hắn nhìn xem một chút lợi hại, hắn có thể trả thù ta như thế nào chứ? Thái Hậu đã cho phép, mẫu phụ người lo lắng quá rồi."
Cả khuôn mặt Trưởng công chúa đều nhăn nhúm lại, nhíu mày lắc đầu 'Ai' một tiếng, nói ra trọng điểm: "Ngươi nói hắn lẻ loi một mình thì ai phong chức quan cho hắn? Còn có tin đồn Hoàng Thượng ba ngày hai đầu rời kinh thăm hắn, nếu Hoàng Thượng không ngầm đồng ý thì ai dám tung tin đồn nhảm nhí về hành tung của Hoàng Đế? Ngươi cho rằng người mà ngươi trách phạt chỉ là vương tử mất nước, một ca nhi không có thế lực chống lưng, nhưng trên thực tế ngươi đã tổn hại đến mặt mũi Hoàng Thượng rồi! Đừng già mồm lấy Thái Hậu làm tường chắn, cho dù Hoàng Thượng nghĩ đến tình thân không xử lý Thái Hậu, chẳng lẽ không xử được ngươi?"
Xương Nhạc huyện chủ cuối cùng hiểu ra, sợ tới mức ôm lấy bả vai Trưởng công chúa, hỏi: "Mẫu phụ, hiện giờ ta phải làm sao đây? Thật sự phải đến cửa xin lỗi hắn sao?"
Trưởng công chúa giải quyết dứt khoát: "Lập tức mệnh lệnh trong phủ chuẩn bị lễ vật, ta phải đem ngươi đến cửa nhận lỗi."
Xương Nhạc huyện chủ nghĩ nghĩ, lại không chịu đi: "Tên vương tử kia rất vô lễ, vạn nhất hắn muốn ta quỳ xổm trong tuyết một canh giờ thì sao? Ta không thể chịu nổi nha. Quả thật ta không hiểu, Hoàng Thượng sao lại đem một tên vô lễ như thế để trong lòng? Nếu Thái Hậu đồng ý trách phạt hắn tức là hắn thật sự vô lễ, đồng ý ta dạy dỗ hắn. Hoàng Thượng cũng không thể vì điểm này mà xử lý ta."
Cả khuôn mặt nhăn lại của Trưởng công chúa đều không thể giãn ra được, hắn che lại đôi mắt, sai lão cung nhân bên người đi nhặt quải trượng lại đây. Xương Nhạc huyện chủ thấy vậy, lập tức chạy trốn đến bên cạnh cửa. Trưởng công chúa chống quải trượng đứng lên, đi đến cạnh cửa.
Xương Nhạc huyện chủ lại lui về sau.
Trưởng công chúa khép mắt, nói: "Ngươi không đi, ta đi, ta còn phải tự tiến cung, thay ngươi thỉnh tội tước đi tước vị."
"Cái gì?!" Xương Nhạc huyện chủ khiếp sợ nói: "Sao phải tước tước vị? Đó là do mẫu phụ vất vả thay ta tranh đến---"
Trưởng công chúa quay đầu đi, không thèm nhìn hắn: "Ngươi làm tổn hại mặt mũi Hoàng Thượng, toàn bộ người trên đời đều đang nhìn, nếu Hoàng Thượng truy cứu, thì không phải đơn giản chỉ bị tước đi tước vị như vậy đâu."
Xương Nhạc huyện chủ khuyên nhủ: "Mẫu phụ đừng xúc động! Còn có Ngưng Hi cùng với Ngưng Thanh chưa gả ra ngoài! Bọn họ không thể có mẫu phụ bị tước tước vị."
"Bọn họ còn có ta." Trưởng công chúa không để ý tới hắn, mở ra cửa, liền đi vào trong biển tuyết. Xương Nhạc huyện chủ vội vàng đuổi theo, tiếp tục khuyên: "Hoàng Thượng không hề có chút động tĩnh nào, mẫu phụ ngươi không thể tự làm loạn tiền tuyến."
Phu quân Xương Nhạc huyện chủ Hoắc Đình đứng ở cửa viện, nhìn thấy Trưởng công chúa nổi giận đùng đùng, lại nhìn đến Xương Nhạc huyện chủ tức muốn hộc máu, dường như đã hiểu rõ gì đó, hỏi: "Đêm qua, thánh chỉ đã đến, đem ta tước chức sung quân, thì ra là bởi vì ngươi sao?"
"Sao lại bởi vì ta?" Xương Nhạc huyện chủ một bên ngăn đón Trưởng công chúa, không cho hắn đi, một bên khó chịu nói: "Rõ ràng ngươi không có năng lực, chính mình phạm phải sai lầm bị phạt, thì sao lại trách ta được?"
Hoắc Đình tiến lên giữ chặt đôi tay Xương Nhạc huyện chủ, lạnh giọng chất vấn hỏi: "Ngươi đã làm ra chuyện gì?"
Xương Nhạc huyện chủ thấy hắn mặt lạnh băng nói chuyện với mình, không cấm được nước mắt chảy xuống: "Trước kia, ngươi đối xử với ta rất tốt, chưa bao giờ nói chuyện kiểu này với ta, rõ ràng là do ngươi sai, sao lại trách ta?"
Trưởng công chúa không bị ngăn cản, không thèm quay đầu lại, bước chân cũng không ngừng nghỉ, bước lên kiệu, liền sai người hồi phủ chuẩn bị lễ vật tạ lỗi, tự mình tiến cung, cầu kiến Hoàng Đế.
Nhưng mà lúc này Tuyên Hằng Nghị đã rời cung, bị ngăn cản đứng trước chủ viện Trang Tử Trúc nửa ngày, còn chưa hồi cung. Trưởng công chúa lại đi cầu kiến Thái Hậu, mặc kệ nhóm quý nhân tài tử vẫn đang ngâm nga đọc cung quy, thân thể già nua run run rẩy rẩy quỳ xuống lạy, vừa ngẩng đầu, than thở khóc lóc.
Thái Hậu vội vàng đi xuống, dìu hắn đứng lên, sai người mang đến đệm mềm, thỉnh Trưởng công chúa ngồi, hỏi: "Cô mẫu sao lại làm như vậy?"
Trưởng công chúa lão lệ tung hoành, không ngăn được lại dùng khăn gạt nước mắt, thanh âm già nua rách nát: "Vì đứa con không nên người kia của ta a."
"Ai." Thái Hậu nâng chén trà cho Trưởng công chúa, rất đồng cảm. Tuy rằng Thái Hậu không có đứa con không nên người nhưng lại có một đứa con ngỗ nghịch!
Trưởng công chúa nhận lấy chén trà uống một ngụm, thu nước mắt, nói: "Hôm qua đứa con không nên của ta tiến cung, tự mình làm nhục mệnh quan tam phẩm, tuy nói Thái Hậu hạ lệnh cho phép hắn dạy dỗ người ta nhưng không phải để hắn tùy ý làm nhục a! Dám để người quỳ trong tuyết lạnh lẽo một canh giờ, này phải tàn nhẫn đến bao nhiêu mới làm ra được!"
Thái Hậu xấu hổ cúi đầu uống trà, nghe thanh âm ngâm nga cung quy truyền đến trong điện, không có dũng khí nói tiếp. Chỉ cảm thấy Xuân Đào được hắn để lại giám sát cũng không quá hiểu chuyện.
Trưởng công chúa nói tới đây, lại muốn quỳ xuống, được Thái Hậu nâng dậy. Trưởng công chúa liền cứ tư thế nửa quỳ nửa ngồi, nói: "Đứa con không nên kia của ta ỷ thế hiếp người, lòng dạ hẹp hòi; ở nhà không nghe dạy bảo, không tôn trọng cha mẹ, thật sự không xứng với chức vị huyện chủ. Thỉnh Thái Hậu nương nương hạ chỉ tước đi tước vị của hắn, răn đe cảnh cáo."
Thái Hậu sửng sốt: "Tuy rằng Xương Nhạc làm sai nhưng cô mẫu cũng không cần phải như thế."
Khóe mắt Trưởng công chúa dính nước mắt, vô cùng chân thành nói: "Thỉnh Thái Hậu nương nương hạ chỉ tước tước, lần này Thái Hậu nương nương xem ở phương diện tình cảm không phạt hắn, hắn không nếm qua bị dạy dỗ không biết về sau còn mang tới tai họa gì nữa."
Thái Hậu do dự một hồi, thử nói: "Vậy thu hồi phong hào, răn đe cảnh cáo?"
Theo cái nhìn của Thái Hậu thì việc bị thu hồi phong hào cũng đã rất mất mặt rồi. Nhưng đối với dân thường, Hoắc phu nhân còn có thể lấy tước vị huyện chủ, hưởng dụng thực ấp (*), vẫn còn tôn quý vô cùng. Hoắc phu nhân đã đến trung niên, mất đi phong hào đã theo bên mình hai mươi năm, cũng sẽ thấy có chênh lệch rất lớn.
(*) Thực ấp là vùng đất được ban cho quan lại gồm có một số hộ dân cùng ruộng đất chịu sự quản lý của quan lại.
Trưởng công chúa lại không hài lòng, lại cầu xin: "Trăm triệu không thể, chỉ thu hồi phong hào thì hắn vẫn là huyện chủ nhị phẩm, chịu giáo huấn quá nhỏ, không bị tước thành dân thường hắn sẽ không nhớ kỹ chuyện lần này."
Thái Hậu lắc đầu, lại trầm tư trong chốc lát: "Vậy tước xuống huyện quân, thu hồi phong hào, phu quân của hắn là quan Lễ Bộ ngũ phẩm, coi như để hắn thỉnh phong cáo mệnh ngũ phẩm đi. Huyện quân làm vợ mấy chục năm, vì Hoắc đại nhân dạy dỗ bốn đứa con, cáo mệnh ngũ phẩm cũng vừa vặn phù hợp với hắn."
Huyện quân là ngũ phẩm, so với tước vị hương quân của Hoắc Ngưng Thanh còn thấp hơn một bậc.
Trưởng công chúa rũ mắt: "Con rể của ta bị sung quân đi phía Nam nhận chức Huyện thừa."
Thái Hậu: "..."
Huyện thừa không thuộc cửu phẩm. Đường đường từ một quan ngũ phẩm có thể lên triều, lại bị biếm đến phía Nam làm Huyện thừa; nhưng lại không trực tiếp xử lý Xương Nhạc huyện chủ, chờ Trưởng công chúa tự thỉnh cầu tước tước. Những hành động này đó, thật sự dọa Thái Hậu kinh hãi.
Chẳng lẽ thật sự muốn trực tiếp đem Xương Nhạc huyện chủ biếm thành dân thường? Nếu đứa con ngỗ nghịch kia của hắn không hài lòng, lại sẽ đem hắn làm như thế nào?
Thái Hậu vẫn luôn do dự, nhưng vẫn kiên trì giữ gìn suy nghĩ của mình. Nếu không tước hết thì đến lúc đó lại tước tiếp, Xương Nhạc huyện chủ vốn là thân nhi tử của Trưởng công chúa, cứ cho là Trưởng công chúa tự mình tiến cung, thỉnh cầu tước tước cũng phải cho Trưởng công chúa một chút mặt mũi.
Một đạo thánh chỉ tước tước cùng thu hồi phong hào vừa ban xuống Hoắc phủ, tình cảnh trong Hoắc phủ liền rơi vào bi thảm, Hoắc Đình tự mình trói lại Hoắc phu nhân đã bị hàng xuống huyện quân, muốn đem hắn tới Trang phủ nhận lỗi. Hoắc phu nhân cảm thấy trời dường như muốn sập xuống vậy, hắn không còn phong hào, tước vị cũng bị tước, bị hàng tới còn thấp hơn con của mình, về sau làm sao hắn có thể gặp người đây?
Mà Trang Tử Trúc bên kia, ngoại trừ phu nhân các tướng quân ngày thường có qua lại đến thăm, còn thu được ba rương gấm vóc từ Thái Hậu, cùng với lễ vật nhận lỗi từ phủ Trưởng công chúa.
Mặc Thư kiểm kê lễ vật, đem gấm vóc cùng vật liệu may mặc của Thái Hậu đem tới mang đến phòng Trang Tử Trúc, thỉnh Trang Tử Trúc thử sờ sờ xem, còn tán thưởng: "Thái Hậu dùng đều là tơ lụa tốt nhất a! Sờ lên vô cùng trơn bóng, mặc vào nhất định rất thoải mái. Nhưng mà nói cũng kỳ quái, không phải ngày hôm qua chủ tử nói, người cho phép huyện chủ phạt chủ tử là Thái Hậu sao, như thế nào hôm nay Thái Hậu lại mang lễ vật tới tặng người?"
Lúc này Trang Tử Trúc vừa tiễn đi các phu nhân tướng quân, tầm mắt không rời đi quyền du ký trên tay, thuận miệng nói: "Ai biết được, lôi đình mưa móc (*) đều là ân đức, nhận đi."
(*) lôi đình: sấm sét, ví như cơn tức giận lớn; mưa móc: mưa và sương, ví với ân huệ. Cả câu: dù vua, hoàng hậu,... hỉ nộ ái ố, có nổi giận, ban chết thì người được nhận vẫn phải vui lòng xem đó là ân đức.
Mặc Thư lại đọc danh sách lễ vật thật dài mà phủ Trưởng công chúa mang đến, trong danh mục đều là dược liệu quý báu, Mặc Thư đọc xong, lại hỏi: "Chủ tử, chúng ta có nhận lễ vật phủ Trưởng công chúa không? Hay là sai người mang trả về?"
Trang Tử Trúc nói: "Không có việc gì, nhận lấy đi, nếu Hoắc phủ đến nhận lỗi thì đừng thu, cũng đừng dẫn người vào cửa, nói ta bị cảm lạnh, thứ lỗi không thể tiếp đãi."