Edit: Thủy Tích
Trang phủ.
Bên ngoài nhà chính tuyết bay trắng xóa, từng bông tuyết điểm xuyết cho cành trúc, vô cùng xinh đẹp. Trong phòng, lò sưởi đốt đến có chút nóng, Trang Tử Trúc dựa vào gối mềm, trên người đắp chăn, nhàn nhã đọc truyện du ký. Không khí trong phòng ấm áp dễ chịu, thậm chí còn hơi nóng khiến y ra chút mồ hôi, y liền bảo Mặc Thư mở cửa sổ cho gió lạnh thổi vào.
So với Tuyên Hằng Nghị vẫn do dự trước cổng phủ, Lương Nhã Ý không cần lên triều cho nên đã sớm lại đây. Ngày hôm qua, hắn cõng Trang Tử Trúc về phủ, hôm nay cùng Lương phu nhân đến thăm, còn muốn xoa bóp đùi cho y nữa.
Trang Tử Trúc cười nói: "Cảm ơn nhưng mà không cần đâu, ngày hôm qua Thái y mang rượu thuốc tới, Mặc Thư nhà ta cũng đi theo học, mát xa một hồi đã tốt hơn rồi."
Lương Nhã Ý vừa tìm rượu thuốc hôm qua chính mình mang tới trên giá gỗ, vừa nói: "Không có gì, sức lực của ta rất lớn, tự xoa cho chính mình một tí là hết sưng, nhân tiện cũng để Mặc Thư đi nghỉ ngơi chút đi."
"Ngươi cũng thường xuyên bị thương sao?"
Lương Nhã Ý tìm được rượu thuốc, nói: "Đúng vậy, luyện võ sao tránh khỏi bị thương --- ai, đây không phải là rượu thuốc ngự dụng mà ông nội ta hay ca ngợi sao? Tử Trúc, ta có thể ngửi một chút không?"
"Có thể a." Trang Tử Trúc cười nói.
Lương Nhã Ý mở ra nút gỗ ngửi một chút lại gọi mẫu phụ hắn: "Mẫu phụ, người ngửi thử xem, đây là rượu thuốc mỗi lần gia gia và cha xuất binh đều mang theo."
Lương phu nhân liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi lúc nào trộm mở ra hả?"
Lương Nhã Ý không dám trả lời, vọt đến bên người Trang Tử Trúc: "Rượu thuốc ngự dụng tốt hay gia truyền nhà ta tốt hơn? Tử Trúc, ngươi thích loại nào? Ta muốn thử xem rượu thuốc ngự dụng có cảm giác gì!"
Trang Tử Trúc nghĩ nghĩ, nói: "Tối qua đã sử dụng cả hai loại, cơ đùi đã có cảm giác, nói không chừng đều có công hiệu đó, ngươi thử xem."
Lương phu nhân ngắt lời hắn: "Nhã Ý, dùng thuốc ngự dụng đi, nhà của chúng ta không có rượu thuốc gia truyền."
Lương Nhã Ý "A?" một tiếng, quay đầu hỏi: "Sao lại như vậy? Không phải mỗi lần bị cha đánh cha đều nói không cần sợ chỉ cần dùng rượu thuốc gia truyền sẽ mau khỏi sao?"
Lương phu nhân bất đắc dĩ nói: "Đều là mua trong hiệu thuốc ở phố Tây, khi còn nhỏ ngươi không thích mùi vị rượu thuốc ở Nhân Khê đường cho nên phải nói là gia truyền thì ngươi mới không thể không thoa."
Lương Nhã Ý: "..."
Trang Tử Trúc cười nói: "Nơi này ta còn mấy bình, nếu ngươi thích thì cứ lấy dùng. Thái y nói loại rượu thuốc này có tác dụng làm tiêu sưng, lưu thông máu. Ta chỉ ngẫu nhiên bị thương còn ngươi thường xuyên luyện võ nên cần thiết dùng hơn."
Lương Nhã Ý vội vàng xua tay: "Đừng, ta dùng thuốc trong cửa hiệu bình thường là được rồi, vật ngự dùng là ban cho ngươi, ta nào dám dùng a."
Nói, Lương Nhã Ý cầm lấy rượu thuốc, xốc một nửa chăn trên người Trang Tử Trúc lên. Lương phu nhân cẩn thận gọi Mặc Thư đóng cửa sổ lại, miễn cho Trang Tử Trúc hóng gió bị cảm lạnh. Vừa đóng cửa, Lương Nhã Ý mau chóng cuốn lên hai ống quần của Trang Tử Trúc, làm hiện ra một đôi chân thon dài.
Lương Nhã Ý chậc một tiếng, đổ rượu thuốc ra lòng bàn tay, giúp Trang Tử Trúc mát xa đầu gối vì hôm qua phải quỳ lâu. Lực độ vừa vặn, ngoài miệng lại hâm mộ nói: "Vừa trắng, vừa nộn, lại còn trơn láng, làn da của ngươi tốt hơn của ta nhiều."
Trang Tử Trúc cười nói: "Màu da của ngươi thật khỏe mạnh, thân thể chắc nịch, lại thường xuyên luyện võ, người khác nhìn cũng không dám khi dễ ngươi."
Lương Nhã Ý nói: "Mới không phải, dù cho võ công ta có tốt đến đâu cũng không thể làm tướng quân đi tòng quân, cũng không thể tùy tiện đánh nhau với người khác. Người khác không dám khi dễ ta là bởi vì cha ta là Đại tướng quân, còn có hai ca ca tương lai cũng phải làm Đại tướng quân." Nói, tầm mắt Lương Nhã Ý chuyển từ đầu gối sang khuôn mặt Trang Tử Trúc, đề nghị nói: "Huyện chủ kia bởi vì thấy trong nhà Tử Trúc không có ai cho nên mới khi dễ ngươi. Nếu không thì, ta đem Tử Trúc trở thành người nhà chúng ta đi, mẫu phụ, người xem thế nào?"
Trang Tử Trúc hoảng hốt nói: "Người khác thấy nhà ta phía trên không có ai, ngươi liền vội vàng xem ta như người nhà --- ta --- cảm ơn."
Lương Nhã Ý 'hắc hắc' cười: "Ngươi phải gả tới nhà chúng ta nha. Hai ca ca của ta đều rất tốt, cũng đều chưa thành thân."
Lương phu nhân trầm mắt nói: "Nhã Ý!"
Lương Nhã Ý khó hiểu hỏi: "Sao vậy, mẫu phụ, không được sao? Ngươi không cảm thấy Tử Trúc rất tốt sao?"
Trang Tử Trúc nhìn Lương phu nhân một cái, cười nói: "Được rồi, ta biết ngươi rất tốt với ta."
Sắc mặt Lương phu nhân hòa hoãn xuống, nói với Lương Nhã Ý: "Tử Trúc là đại công thần, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho Tử Trúc. Hơn nữa, Tử Trúc cùng hai ca ca của ngươi chưa từng gặp mặt nhau; thứ hai, Tử Trúc trên còn có cha mẹ, nếu tự quyết định như vậy cũng không ổn."
Trang Tử Trúc đã sớm đoán được, thân phận vương tử mất nước rất xấu hổ, Lương phu nhân có thể cho phép Lương Nhã Ý trở thành bạn tốt với mình nhưng cũng không muốn phủ tướng quân có quan hệ thân mật quá mức với vương tử mất nước.
Trang Tử Trúc "ân" một tiếng, đồng ý với lời Lương phu nhân nói. Lương Nhã Ý thất vọng 'nga' một tiếng, tiếp tục thiệt tình mát xa cho Trang Tử Trúc, dược hiệu bắt đầu có tác dụng, cơ bắp vốn nhức mỏi dần nóng lên vô cùng thoải mái, hơn nữa Lương Nhã Ý có thủ pháp mát xa lão luyện, Trang Tử Trúc vừa cảm thấy thoải mái lại có chút băn khoăn, cảm giác thấy hơi ổn liền bảo Lương Nhã Ý mau dừng lại nghỉ ngơi.
Lương Nhã Ý khăng khăng phải ấn đủ mười lăm phút, Trang Tử Trúc bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không phải què, có thể đi có thể chạy, chỉ hơi bủn rủn thôi, ngươi không cần khẩn trương đến vậy đâu. Với lại, hôm qua ta quỳ như vậy cũng xem như quỳ thiền, có khác gì ngươi đứng tấn hằng ngày đâu? Chỉ hơi cứng chân chút thôi."
Lương Nhã Ý nói: "Ta biết a, lúc ta đứng tấn còn đau hơn ngươi nhiều, cha ta ngẫu nhiên còn dùng dây mây đánh chân ta nữa."
Trang Tử Trúc lại nói thêm: "Hơn nữa, mỗi ngày quỳ ba mươi phút, đầu gối mới có cảm giác nóng lên, làm cho dịch nơi khớp xương thấm vào trong, bảo vệ cho khớp xương. Hiện tại đã rất thoải mái rồi, ngươi cũng không cần giúp ta ấn nữa."
Lương Nhã Ý nói: "Không giống nhau, ta biết thân thể ngươi chịu nổi nhưng mà người khác chắc chắn sẽ nói những lời không hay về ngươi, mỗi ngày ta đều tới, một bên ấn ấn cho ngươi, một bên cùng ngươi trò chuyện để ngươi không cảm thấy buồn phiền."
"Ta cảm nhận được, ngươi còn ấn tiếp, đầu gối ta giống như sắp bị thiêu cháy vậy," Trang Tử Trúc nói: "Kỳ thật người khác nói cái gì ta cũng không quan tâm. Quan trọng là về sau còn nói được nữa không."
Lương Nhã Ý thở dài: "Này cũng không dễ, chỉ có chúng ta biết rõ huyện chủ vô cớ gây rối, nhưng Thái Hậu đã lên tiếng phạt ngươi, dù ngươi có đúng thì người khác đều thấy ngươi không đúng." Dừng một chút, Lương Nhã Ý lại cười ha ha lên: "Ngươi bị phạt, cha ta cũng rất tức giận, ta thuyết phục cha ta phạt con của hắn, ha ha, để xem huyện chủ kia làm được gì."
Trang Tử Trúc liếc mắt nhìn Lương phu nhân một cái: "Phạt như thế nào? Sẽ không khiến Lương tướng quân chịu ảnh hưởng không tốt chứ?"
Lương phu nhân trả lời: "Sẽ không, phu quân có nói với ta rồi, đó là chuyện bình thường trong quân. Gần đây, tuy Hàm Quốc đã bị tiêu diệt nhưng giặc cỏ vẫn còn tác loạn, cần phải có người canh giữ sa mạc phòng ngừa đám giặc cỏ, cho nên đã phái hắn đến đó. Nếu phu quân có thể điều hắn đi qua, có thể thấy là có lý do phù hợp, ngươi không cần lo lắng."
Lương Nhã Ý lại bổ sung: " Hoắc đại nhân nhờ cha ta chiếu cố hắn, kết quả mới vừa bị đưa ra sa mạc, lại sợ chết xém chút nữa trốn khỏi quân doanh, cho nên cha ta phân cho hắn phụ trách nấu cơm."
"Lính hậu cần?" Trang Tử Trúc hỏi.
Lương Nhã Ý lắc lắc đầu: "Đầu bếp ở huyện nha, giặc cỏ Hàm Quốc rất lợi hại, vẫn là nấu cơm trong huyện nha an toàn hơn, sẽ không bị giặc giết chết, đúng không, cũng sẽ không có công lao lớn có thể thăng chức, ha ha ha---"
Trang Tử Trúc vui sướng khi người gặp họa, nghe được con trai của huyện chủ trải qua cũng không tốt lắm, hắn rất vui vẻ. Nhưng phỏng chừng huyện chủ cũng sẽ không để con mình làm đầu bếp lâu, nếu phải là đầu bếp huyện nha thì không bằng rời quân về nhà ăn cơm huyện chủ.
Như vậy, huyện chủ kia liền có một đứa con là đào binh, Trang Tử Trúc vui sướng nói không nên lời.
Lúc này, Lương Nhã Ý cũng mát xa xong, Mặc Thư tiến lên xả xuống ống quần của Trang Tử Trúc, lại đắp chăn lên giúp y, còn bưng một chén canh gừng đến. Trang Tử Trúc uống một ngụm, cay đến trong cổ họng, uống xong lại muốn Mặc Thư đem cho mình một chén kem ngọt, lần đầu tiên Mặc Thư cãi lại phân phó của Trang Tử Trúc, không cho phép y ăn.
Lương phu nhân cùng Lương Nhã Ý đều cười, hai người đều theo phe Mặc Thư, không cho Trang Tử Trúc ăn kem. Trang Tử Trúc nghĩ thầm phản rồi phản rồi, đang muốn lại xin xỏ một chút, bên ngoài liền tới thông truyền, có Tuyên tướng quân đến cửa cầu kiến.
Nháy mắt Trang Tử Trúc liền ngồi thẳng lưng lên, đem lưng dựa gần vào gối đầu mềm xốp, sau đó lại trượt xuống chui vào trong chăn, đem chăn kéo đến cằm, nói với Mặc Thư: "Ngươi nói, hôm qua ta bị cảm lạnh, hôm nay mệt mỏi, đã ngủ rồi."
Dứt lời, Trang Tử Trúc lại cảm tạ Lương phu nhân cùng Lương Nhã ý, để Lưu quản gia chuẩn bị quà đáp lễ, đưa bọn họ về nhà.
Lương phu nhân dở khóc dở cười, mang theo Lương Nhã Ý rời đi. Lúc này, Tuyên Hằng Nghị đã tiến vào cổng lớn, đang muốn tiến vào viện của Trang Tử Trúc. Lương phu nhân mang theo Lương Nhã Ý tiến lên bái kiến Tuyên Hằng Nghị, nhìn theo tới khi hắn đi vào trong mới cung kính đứng dậy, chuẩn bị về nhà.
Lại nghe phía trong truyền đến thanh âm thanh lãnh dị thường của Mặc Thư: "Chủ tử hôm qua bị cảm lạnh, hiện tại còn đang ngủ, đa tạ bệ hạ đến vấn an, thỉnh trở về đi thôi."
Bước chân của Tuyên Hằng Nghị bị tuyết chôn vùi, Lương phu nhân không thấy tiếng bước chân của hắn chỉ nghe hắn nói: "Vậy trẫm vào xem hắn."
Mặc Thư ngăn trở nói: "Bệ hạ, giới tính khác nhau, làm sao bệ hạ có thể đi vào trong phòng chủ tử chứ? Thỉnh trở về."
Bước chân Tuyên Hằng Nghị dừng lại, cũng không có phá cửa đi vào, mà nói: "Ta đứng trước cửa sổ, nói chuyện với hắn."
Mặc Thư lại lặp lại: "Chủ tử đã ngủ rồi, còn thỉnh bệ hạ không cần quấy rầy, thỉnh trở về đi thôi."
Tuyên Hằng Nghị: "..."
Tuyên Hằng Nghị không có từ bỏ, Lương phu nhân cùng Lương Nhã Ý mới từ trong phòng rời đi, chắc chắn Trang Tử Trúc chưa có ngủ, chỉ là không muốn gặp hắn thôi. Tuyên Hằng Nghị không có tiếp tục xông vào chỉ đối với trong phòng nói: "Tử Trúc, trẫm sẽ cho ngươi một cái công đạo khiến người hài lòng, trẫm bảo đảm, về sau Tử Trúc sẽ không phải chịu ủy khuất như vậy nữa. Ngày mai, trẫm lại đến xem ngươi."
Trang Tử Trúc 'ngủ rồi', đương nhiên không có trả lời hắn.
Về sau thế nào phải nhìn sự thật mới rõ, y cũng muốn giữ mặt mũi, chờ bên ngoài không còn ai nói y nữa, y mới có thể suy xét gặp mặt Tuyên Hằng Nghị.
Tuyên Hằng Nghị ra lệnh cho thân binh đi mời Tôn thái y đến, lại nói với Trang Tử Trúc: "Tử Trúc ngủ rồi, thì để Tôn thái y chờ một lát, chẩn bệnh xong hồi cung báo cho trẫm."
Trang Tử Trúc: "..."
Luận về chiêu số, vẫn là Hoàng Đế cao tay hơn, y có thể lựa chọn không muốn gặp mặt Hoàng Đế nhưng lại không quen biết Tôn thái y, cũng xấu hổ khi giả bộ ngủ không gặp.
Khi Tôn thái y được Cẩm Thư mời vào, Tuyên Hằng Nghị bị Mặc Thư ngăn lại ở cửa viện, xa xa dõi theo nhìn vào bên trong.
Lương phu nhân không dám tiếp tục xem, lôi kéo Lương Nhã Ý rời đi. Lúc bọn họ vừa bước chân ra khỏi viện của Trang Tử Trúc lại gặp phải nhà Trương tướng quân Trương phu nhân, nhà Quách thượng thư Quách phu nhân, vân vân mang theo ca nhi nhà mình đến thăm hỏi. Lương phu nhân thỉnh bọn họ chờ đợi trước sảnh, lộ ra chút tin tức, Hoàng Thượng đang ở đứng trước viện của Trang Tử Trúc, Tử Trúc không cho ngài đi vào.
Vài vị phu nhân cùng ca nhi đều cực kỳ kinh ngạc, không dám nhìn tới tình cảnh Hoàng Thượng bị ngăn cản đứng bên ngoài, đều yên lặng đứng đợi trước sảnh.
Lương phu nhân nói một chút tình hình Trang Tử Trúc hiện tại, không ở lại thêm, liền đi về nhà. Lúc về đến nhà Lương phu nhân ngăn lại Lương Nhã Ý, dặn dò: "Về sau, ngươi đừng có làm mai Trang đại nhân cho bất luận kẻ nào, vừa mới rồi ngươi còn chưa nhận ra gì sao? Ngoại trừ hắn, ai có thể để tùy tùng ngăn cản ở ngoài, sập cửa vào mặt Hoàng Thượng?"
Lương Nhã Ý khó hiểu: "Nhưng hôm qua chính Thái Hậu cho phép huyện chủ trừng phạt Tử Trúc, nếu Hoàng Thượng thích hắn thì chẳng lẽ Thái Hậu không biết sao?"
Lương phu nhân khuyên nhủ: "Ngươi thỉnh cha ngươi trừng phạt con trai huyện chủ là có thể nhưng chuyện của bọn họ ngươi đừng dây vào."
Lương Nhã Ý thở dài: "Chẳng lẽ Hoàng Thượng sẽ vì Tử Trúc mà đi xử lý Thái Hậu sao? Hôm nay huyện chủ còn mở yến hội ở Hoắc gia kìa, ngay cả Xương Nhạc huyện chủ cùng với Hoắc hương quân đều không ai bị xử lý."
Lương phu nhân cười: "Sao sẽ không? Tử Trúc nghiên cứu ra hỏa khí, trong quân sẽ có bao nhiêu uy vọng, huyện chủ dám làm nhục hắn trước mặt mọi người, bệ hạ cho dù hiếu thuận với Thái Hậu cũng không thể không xử lý Xương Nhạc huyện chủ. Để xem bọn hắn còn có thể vui vẻ được mấy ngày?!"
...
Tuyên Hằng Nghị không gặp được Trang Tử Trúc. Trần phu nhân, mẫu phụ của Trần phi, hôm nay tiến cung cũng không gặp được Trần tuyển hầu, được cung nhân báo cho, con hắn đã bị biếm thành tuyển hầu! Trần phu nhân vô cùng sợ hãi, đi cầu kiến Thái Hậu.
Đều là người một nhà, Thái Hậu phái người đi tiếp hắn. Lúc Trần phu nhân đến Trường Nhạc cung, vốn là nơi an tĩnh nhưng hôm nay bỗng dưng từ trong chủ điện lại truyền ra thanh âm ngâm nga cung quy chỉnh tề vang dội.
Trần phu nhân đi vào vừa thấy, bên trong chủ điện, có năm quý nhân tài tử đang đứng, trên tay mỗi người là một quyển cung quy, tiếp nối nhau ngâm nga. Bên cạnh nhóm quý nhân tài tử, còn có hai cung nhân đang trông coi, mỗi lần đọc sai một câu sẽ có người mở miệng nhắc nhở.
Trần phu nhân hành lễ xong, kinh ngạc hỏi Thái Hậu: "Thái Hậu nương nương, sao hôm nay lại có nhiều người bị phạt thế này?"
Thái Hậu uống một ngụm trà nóng, tư thái ung dung buông xuống chén trà, trợn mắt nói dối: "Bọn họ ngày hôm qua phạm lỗi, ai gia đang giám sát bọn họ học lại cung quy."
Trần phu nhân cũng không quan tâm bọn họ vi phạm điều gì, chỉ quan tâm con mình, liền hướng về Thái Hậu cầu tình: "Thái Hậu nương nương, Nhàn nhi đã phạm vào chuyện gì mà lại bị biếm xuống tuyển hầu? Thái Hậu nhất định phải làm chủ cho hắn."
Thần sắc Thái Hậu lạnh xuống, đột nhiên thả mạnh chén trà làm nó phát ra tiếng vang thanh thúy, dọa Trần phu nhân hoảng sợ. Thái Hậu dọa dọa một chút, đột nhiên vẫy vẫy tay, nói: "Cứu không được, ngươi trở về đi, đây là quyết định của Hoàng Thượng, ai gia mệt mỏi."
Trần phu nhân: "..."
Thái Hậu dứt lời, đứng dậy tiến vào nội điện, nhóm quý nhân tài tử đang chăm chỉ đọc cung quy, thanh âm vẫn to lớn vang dội như cũ, không hề có ý tứ quan tâm đến Thái Hậu.
Trần phu nhân cảm thấy nơi nơi đều có quái dị, con trai bọn họ vốn thông minh, đến tột cùng đã làm ra chuyện gì mới chọc đến Hoàng Thượng không vui, làm Thái Hậu lảng tránh không nói? Trong cung lại xảy ra chuyện gì làm nhiều phi tần bị liên lụy đến vậy, đều bị bắt đến cung Thái Hậu học lại cung quy?