Edit: Thủy Tích
Trước một ngày xuất phát vào kinh, Mặc Thư sáng sớm đã thức dậy, cõng một cái sọt tre nhỏ, xin phép ra ngoài : « Chủ tử, nếu phải đi Chương Quốc, vậy thì hôm nay ta sẽ đi đào vàng bạc đã chôn ngày đó lên. »
Trang Tử Trúc ngáp một cái, tự mình rửa mặt, nói : « Không cần, ngày nào đó ta đột nhiên mất mạng, ngươi mới phải đi đào những thứ đã chôn lên, đem nó nuôi lớn Cẩm Thư. »
Mặc Thư vội vàng nói : « Phi phi phi, sao chủ tử lại có thể nói những lời xui xẻo như vậy chứ ! »
Trang Tử Trúc bình tĩnh cầm khăn xoa mặt, ngữ điệu vững vàng lại không mất nghiêm túc : « Ta nói thật. Được cá quên nơm. Loại chuyện này ai có thể nói trước được ? Nếu ngày nào đó ta gặp chuyện bất hạnh, thì ngươi liền đào lên tài sản đã chôn, mang theo tiểu Cẩm Thư cố gắng sống sót, biết không ? Nhìn thấy những thoại bản buồn cười liền đem thiêu trước mộ của ta, hai ngươi phải thật vui vẻ kể cho ta nghe những chuyện đã nhìn thấy trên đời. »
Mặc Thư buông xuống sọt nhỏ, quan tâm hỏi : « Sao chủ tử lại nói như vậy ? Mấy ngày hôm trước không phải còn nói đi Chương Quốc làm quan hưởng phúc sao ? »
« Nói không chừng, tối hôm qua ta cự tuyệt tiến cung làm phi, nếu tên bạo quân kia lòng dạ hẹp hòi, hỏa khí một khi chế tác hoàn thành, ta sẽ trở thành người vô dụng. » Trang Tử Trúc thở dài, lại nâng lên một nụ cười mỉm, nói : « Mặc Thư, phải biết quý trọng thời gian mình còn tồn tại, ta muốn ăn ngon, bánh hoa quế lần trước còn không ? Đậu hủ nhà kia lại mua ba phần, loại đồ ăn vặt làm bằng đường mà ngươi mua lúc ta còn ở đạo quán cũng khá ngon, đi tìm xem, mua ba cái, chúng ta cùng Cẩm Thư mỗi người một cái... Ân, còn có, ngày mai khởi hành, cần phải chuẩn bị đủ loại điểm tâm. »
Nhìn Trang Tử Trúc cao hứng, Mặc Thư đều sắp khóc ra tới nơi. Trang Tử Trúc 'sách' một tiếng, nói : « Đó chỉ là tính toán nhất thời mà thôi, dự đoán ngày mai sẽ có chuyện không tốt nhưng trên thực tế lại tốt đẹp hơn trong dự đoán thì không phải ngày mai sẽ càng vui vẻ hơn sao ? Đi thôi, đi mua điểm tâm về, đến Chương Quốc rồi cũng không còn cơ hội nếm hương vị điểm tâm của Tiêu Quốc đâu. »
Trang Tử Trúc vừa mới sai Mặc Thư đi chuẩn bị điểm tâm, Cẩm Thư đã tiến vào thông truyền, nói Tuyên tướng quân tới, trong tay Tuyên tướng quân còn cầm một hộp đồ ăn.
Trang Tử Trúc vừa nghe, thay xiêm y, đi đón tiếp hắn.
Một thân ảnh màu trắng chậm rãi đi đến, nhìn thoáng qua như một thư sinh, hoàn toàn không giống Tuyên Hằng Nghị mạnh mẽ, oai phong, đi đường mang gió ngày xưa. Tuyên Hằng Nghị mặc một thân quần áo màu trắng, vạt áo, cổ tay áo, cổ áo đều thêu hoa văn đám mây phức tạp, cầm theo một hộp đồ ăn ba tầng, hào hoa phong nhã, lại chiêu hiền đãi sĩ. Dưới ánh nắng sớm ngày thu chiếu rọi, Tuyên Hằng Nghị nở một nụ cười cứng đờ, mặt mày vẫn uy nghiêm đĩnh đạc như cũ, nhưng lại đi kèm một nụ cười ngoài cười trong không cười, hẳn phải là tươi cười ấm áp nhưng thoạt nhìn lại vô cùng cổ quái.
Tuyên Hằng Nghị mới sẽ không nói cho Trang Tử Trúc biết vì khiến chính mình nhìn qua không hung bạo như vậy, hắn đã phải luyện tập mỉm cười trước gương cả buổi tối, cười đến cơ mặt đều cứng đờ. Sáng nay lại cười với kính một lần, cảm giác xem như miễn cưỡng cũng nhìn được.
Trang Tử Trúc còn chưa quỳ xuống hành lễ, Tuyên Hằng Nghị đã ôn nhu nói câu 'Miễn lễ', trên bàn đá trong sân đặt một hộp đồ ăn, một đĩa điểm tâm được bày ra gồm bánh táo đỏ, bánh hoa quế,... đều là những loại điểm tâm mà Trang Tử Trúc đã từng ăn qua trong Vọng Thiên Lâu.
Tuy rằng trước kia Tuyên Hằng Nghị cũng có sai người mang thịt cá qua cho y, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nóng bỏng giống như hôm nay vậy. Trang Tử Trúc nghi hoặc quét nhìn Tuyên Hằng Nghị từ đầu xuống chân vài lần, nói : « Bệ hạ tới vừa lúc, thần vừa mới thức dậy không lâu, còn chưa dùng qua bữa sáng. »
« Vậy thì, mời ái khanh dùng đi thôi. » Tuyên Hằng Nghị thấy Trang Tử Trúc còn đứng, liền tự mình ngồi xuống rồi mới làm tư thế thỉnh Trang Tử Trúc ngồi. Trang Tử Trúc thật sự bị câu 'mời ái khanh dùng' dọa một chút, thấp thỏm ngồi xuống phía đối diện Tuyên Hằng Nghị, cảm thấy vị bạo quân hôm nay đến đây là người khác giả dạng.
« Trẫm cùng với trong lời đồn rất khác nhau đúng không ? » Tuyên Hằng Nghị ân cần đưa đũa cho Trang Tử Trúc.
Điều này càng khiến Trang Tử Trúc thêm hồ nghi, do dự mà tiếp nhận đũa, lại nhận trà nóng Tuyên Hằng Nghị đưa qua, nhấp một chút, nói : « Lời đồn đãi không thể tin, hôm nay bệ hạ chiêu đãi thật sự khiến thần thụ sủng nhược kinh. »
Tuyên Hằng Nghị mỉm cười cứng đờ, vô cùng hòa ái nói : « Hôm nay còn sớm mà trẫm đã tới làm phiền, ái khanh dùng ngay cho nóng. »
Tiểu Cẩm Thư tạm thế Mặc Thư hầu hạ đứng một bên, những việc thuộc bổn phận phải làm đều bị Tuyên Hằng Nghị giành mất, trong lòng kinh ngạc không thôi, thậm chí cảm thấy Tuyên tướng quân vô cùng giống Triệu tướng quân mỗi ngày đều tới tìm chủ tử nói chuyện phiếm.
Trang Tử Trúc đem bản kế hoạch chế tác hỏa khí viết suốt đêm trình lên cho Tuyên Hằng Nghị xem, mới gắp một một khối bánh hoa quế, cắn một nửa.
Tuyên Hằng Nghị còn không nhìn kỹ, liền nói : « Lúc trước trẫm thấy dòng chữ trên các tác phẩm của Thanh Trúc Xá Nhân đều phóng đãng dũng cảm, cứng cáp hữu lực, còn tưởng là vị tướng sĩ nào vẽ, không nghĩ tới thế nhưng lại xuất phát từ tay ái khanh. Chữ của ái khanh hôm nay so ngày xưa càng thêm tiêu sái uyển chuyển, trông rất đẹp mắt, không biết nhận ai làm thầy ? »
Trang Tử Trúc cười cười, nhấp một ngụm trà súc miệng, mới trả lời : « Hoàng Thượng quá khen, là một sư phụ trong cung dạy ta nhận mặt chữ, sau đó thanh tu trong đạo quán, liền đọc sách đồng thời luyện chữ. »
Kỳ thật là trước khi xuyên qua đã luyện thành.
Trang Tử Trúc không cảm thấy chữ mình viết có bao nhiêu đẹp, quan văn của Tiêu Quốc đặc biệt là người có tuổi, chữ viết đẹp hơn y hốt đại cũng được một đống, lời nói của Hoàng đế hôm nay có vẻ rất cổ quái.
Lại cắn thêm nửa miếng bánh hoa quế, Trang Tử Trúc chuyển đề tài về đúng trọng điểm, nói mục đích của kế hoạch được trình lên : « Thành lập Hỏa khí doanh, ta muốn hướng bệ hạ cần người, đầu tiên, vì cơ mật của Chương Quốc cho nên yêu cầu quan thân tín đang trấn thủ biên giới ; tiếp theo, muốn tìm một địa điểm bí ẩn ; còn nữa, yêu cầu người lành nghề... »
Tuyên Hằng Nghị nhất nhất nghe xong, phê chuẩn nói : « Có thể. Túc Quốc ở phía Tây chính là tâm phúc của trẫm, vì Hỏa khí doanh, ái khanh muốn tài có tài, muốn người có người. Nhưng mà, hiện tại ái khanh đang dùng bữa, không cần lại quan tâm vấn đề triều chính, an tâm ăn xong của ngươi đi. »
Trang Tử Trúc ăn xong bánh hoa quế thanh hương phiêu dật, lại duỗi đũa hướng về phía bánh bách hợp. Bị đương kim hoàng thượng nhìn chằm chằm mình dùng bữa khiến Trang Tử Trúc không được tự nhiên, hỏi : « Bệ hạ dùng bữa chưa ? Không bằng cùng ăn ? »
Tuyên Hằng Nghị buột miệng thốt ra : « Ái khanh uy trẫm, được không ? »
Trang Tử Trúc : « ... »
Tuyên Hằng Nghị ngồi ngay ngắn, biểu hiện ra bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, ném ra một tin sét đánh : « Đêm qua sau khi bị ái khanh cự tuyệt, trẫm đã suy nghĩ kĩ càng, ái khanh đã nói qua không muốn làm thiếp, vậy thì trẫm lập ngươi làm hậu, như thế nào ? »
Ánh mắt của người này vô cùng nóng bỏng, tròng mắt đen nhánh, bên trong như phảng phất có vạn ngôi sao trời. Trang Tử Trúc đối diện Tuyên Hằng Nghị, khuôn mặt anh tuấn kia, vừa mới là mỉm cười cứng đờ, giờ phút này lại trút xuống nghiêm túc, khiến Trang Tử Trúc vừa nhìn thấy như muốn lập tức chìm sâu vào đó. Bỏ qua góc áo chợt lóe mà qua ngoài cửa, cũng không nghe tiếng bước chân tới rồi lại rời đi của Triệu Dục Vũ. Trang Tử Trúc bắt đầu tự hỏi chuyện sau khi lập hậu, về sau không biết sẽ như thế nào, nhưng y có thể cảm nhận được, giờ phút này Tuyên Hằng Nghị thật sự muốn lập mình làm hậu.
Không nghĩ tới, Trang Tử Trúc một lòng muốn làm thần tử hưởng hoàng ân, hoàng đế lại ---
Tuyên Hằng Nghị thấy Trang Tử Trúc sửng sốt không trả lời, lại bổ sung : « Ái khanh thấy biểu hiện sáng nay của ta như thế nào ? Có phải rất khác với những lời đồn bên ngoài không ? »
Từ 'ta' Hoàng Đế cũng đã nói ra, nếu Trang Tử Trúc còn không đáp ứng, liền thật không hiểu tốt xấu.
Nhưng Trang Tử Trúc sau khi cẩn thận suy nghĩ, vẫn là không muốn.
*poor you*