Edit: Thủy Tích

Trang Tử Trúc cứ vậy mà cự tuyệt, Tuyên Hằng Nghị bị làm cho sửng sốt hơn nửa ngày cũng chưa nói được lời nào.

Đèn lồng treo trên hành lang, bị gió thổi lung lay, rõ ràng là hình ảnh rực rỡ vui mừng nhưng hiện tại không hiểu sao lại trở nên thê lương, trống vắng đến thế. Nhóm thân binh đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám phát ra dù chỉ một tiếng thở lớn.

Suốt bảy năm qua, Trang Tử Trúc không tiếp xúc qua bao nhiêu người, cảm thấy chính mình từ chối quá mức thẳng thừng, vội vàng khen ngược vị bạo quân tiếng xấu đồn xa này một hồi : « Hơn nữa, bệ hạ anh minh thần võ, trong vòng năm năm tiêu diệt ba nước ---»

« Năm nước. » Tuyên Hằng Nghị lưng ngồi thẳng tắp, bổ sung một chút tình hình chiến đấu gần đây cho Trang Tử Trúc.

« À, năm nước, cho nên nói, bệ hạ văn thao võ lược, vạn dân kính ngưỡng, tương lai thống nhất thiên hạ, là một vị minh quân xứng danh thiên cổ. Tử Trúc chỉ là Vương tử mất nước, là dân chúng bình thường. Thanh tu bảy năm trong đạo quán, không người giáo dưỡng, vô tài vô đức, không dám trèo cao, mong Hoàng Thượng thứ tội. » Trang Tử Trúc nói, lại quỳ xuống thỉnh tội.

Tuyên Hằng Nghị vội vàng nâng y dậy, hỏi ngược lại : « Bất luận là ai chỉ cần tiến cung đều là trèo cao với trẫm ? Không phải thân phận đắt rẻ sang hèn đều do trẫm cấp cho sao ? »

Cường đại cùng tự tin như vậy !

Trang Tử Trúc trầm mặc không nói.

Tuyên Hằng Nghị than nhẹ một tiếng, buồn khổ nói : « Thôi đành vậy, ngươi tuổi tác còn nhỏ, chuyện tiến cung tạm thời bỏ qua. Chờ ngươi gặp được người mình thích, trẫm sẽ tứ hôn cho ngươi. Hiện tại trẫm ban cho ngươi chức quan tam phẩm nắm giữ ấn chưởng doanh chế tạo hỏa khí, đồng thời ban cho ngươi đại trạch. Ngày sau khởi hành hồi cung cùng trẫm. »

Trang Tử Trúc cúi người : « Thần tạ chủ long ân. »

Tuyên Hằng Nghị không lên tiếng, phất phất tay, cho Trang Tử Trúc lui trước. Chính mình thì ngồi bất động như pho tượng một hồi lâu, khi nhận thấy sắc trời đã muộn, lại ra lệnh thân binh dẫn theo lồng đèn trở về.

Phân phó xong thân binh, Tuyên Hằng Nghị cúi đầu nhìn đến phong hôn thư kia, sai người nhặt lên. Nâng chén trà lạnh lên uống một ngụm, vừa lạnh lại vừa đắng.

Qua một thời gian.

Cay đắng cũng sẽ chậm rãi tan biến, giữa môi răng lại ẩn hiện hương thơm ngọt lành. Tuyên Hằng Nghị uốn uốn lưỡi, ngón tay gõ hai cái lên chén trà, mang theo một nụ cười chắc chắn, rời đình đi hóng gió.

Nhóm thân binh như cũ không dám rên một tiếng.

« Sao lại có người dám cự tuyệt trẫm như thế, » Tuyên Hằng Nghị thần thái phi dương : « Tử Trúc chính là vừa nhìn đã vẽ ta. Có lẽ do tiếng xấu của ta bay quá xa cho nên đã làm Tiểu Trúc hoảng sợ. »

.........

Trang Tử Trúc trở lại nơi ở, còn chưa nâng chân bước tới ngạch cửa, liền nhìn thấy Trang Tử Tùng biểu tình nôn nóng đã sớm chờ đợi bên trong. Mắt hắn đều sưng lên, chóp mũi hồng hồng, vừa nhìn thấy Trang Tử Trúc liền chạy như bay tới ôm lấy eo nhỏ của y, nhỏ giọng khụt khịt.

« Làm sao vậy, ai khi dễ ngươi ? » Trang Tử Trúc hỏi.

Trang Tử Tùng nâng đầu khỏi lồng ngực Trang Tử Trúc, rút ra khăn tay che lại đôi mắt, cầm bức thư trong tay đưa cho Trang Tử Trúc. Bóng đêm tối tăm, Trang Tử Trúc đi vào phòng trong, khêu đèn đọc thư.

Không riêng chỉ là chuyện Hoàng hậu, phi tần chịu cưỡng bức mà gia quyến của quan viên trong cung, cung nhân tiến cung hầu hạ các phi tần cũng đều chịu chung thảm cảnh. Trong thư, Tứ Vương tử hình dung vô cùng tàn khốc, làm Trang Tử Trúc đọc thôi đã cảm thấy đau lòng.

Trước đó, Trang Tử Trúc cũng có nghĩ đến chuyện phải trả thù Hoàng Hậu đã khiến hắn phải lưu lạc trong đạo quán bảy năm, nhưng sau khi đường đường là Hoàng Hậu lại bị biến thành bình dân mà còn phải tao ngộ chuyện này thì Trang Tử Trúc đã không nổi lên được một chút tâm tư trả thù nữa rồi.

Lại nhìn qua thư một lần nữa, Trang Tử Trúc hỏi : « Theo như lời nói trong thư, phàm là có chút nhan sắc, ngay cả Hoàng Hậu, các phi tần khác của Phụ hoàng đều phải chịu nhục nhã, nhiều vị phi tần còn tự sát. Vậy thì --- Đại ca cùng Tứ đệ đâu ? »

Trang Tử Tùng như bị sét đánh.

Trang Tử Trúc sờ sờ đầu Trang Tử Tùng, khẽ vuốt một chút lại một chút : « Trong thư Tứ đệ kể cho ngươi chuyện này, vậy còn thư của Phụ hoàng cùng mẫu hậu đâu ? Có đề cập tới không ? »

Trang Tử Tùng khụt khịt nói : « Không có, bọn họ đều nói hết thảy đều khỏe mạnh, Lục đệ đã bị mang đi đế đô của Chương Quốc vinh dưỡng, Phụ hoàng mẫu hậu đại ca sẽ đi theo sau. »

« Ân, » Trang Tử Trúc an ủi nói : « Ngươi xem, trong thư Mẫu hậu không hề tiết lộ gì cả, là không muốn ngươi biết chuyện này, không muốn ngươi vì bọn họ mà phải thương tâm. Hơn nữa, ta nghĩ, sở dĩ mẫu hậu kiên trì không tự sát giống như các phi tần khác là vì muốn nhìn thấy các ngươi về sau đều gặp chuyện tốt đẹp. Ngươi là trụ cột của mẫu hậu, về sau khi nhìn thấy người, nhất định phải tỏ ra vui vẻ. »

Trang Tử Tùng lập tức khóc lớn, nắm cổ áo Trang Tử Trúc hỏi : « Tam ca, ngươi là phi tử của hoàng đế Chương Quốc, có thể thuyết phục hoàng đế san bằng Kính Quốc, báo thù cho mẫu hậu không ? »

« Ta không phải phi tử, ngươi nghe tin tức này từ nơi nào vậy ? » Trang Tử Trúc hỏi.

Trang Tử Tùng trả lời : « Trong thư Phụ hoàng nói hiến ngươi cho hoàng đế Chương Quốc hòa thân, bảo ta phải thân cận với ngươi nhiều hơn. »

Trang Tử Trúc thở dài thật sâu, dùng ngữ khí vô cùng đau lòng nói : « Không có việc này, nhưng hoàng đế Chương Quốc phong cho ta chức quan nghiên cứu chế tạo vũ khí. Chuyện báo thù, bọn Kính Quốc khinh người như thế nào, ta sẽ tìm cơ hội trả thù. »

« Là loại vũ khí thử nghiệm trên Vọng Thiên Lâu hôm trước sao ? Nếu Chương Quốc khởi binh tấn công Kính Quốc, ta cũng muốn giống như Lục đệ ra trận, mang theo Mẫu hậu, ai khi dễ người liền đánh người đó ! » Trang Tử Tùng mang đầy oán hận nghiến răng nghiến lợi, dừng một chút lại hỏi : « Nhưng khi nào Chương Quốc mới đánh Kính Quốc ? Mùa đông đã đến gần, qua mùa đông Chương Quốc còn đánh giặc không ? »

Trang Tử Trúc phỏng đoán : « Lấy dã tâm Hoàng đế, hẳn là sẽ ra tay, chỉ là ta nghe nói Chương Quốc hàng năm gặp đại hạn, ngũ cốc không thu hoạch được, vì thế chờ đến mùa thu hoạch mới ra trận. Kính Quốc núi rừng trải rộng, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công ---»

Trang Tử Tùng gối đầu lên chân Trang Tử Trúc, rầu rĩ mở miệng : « Ta hiểu được. Tam ca ca, ngươi nhất định phải cố gắng chế tạo được một loại vũ khí lợi hại nhất nha ! »

« Ân, ta sẽ. » Trang Tử Trúc hứa hẹn.

..........

Ngày hôm sau, Trang Tử Trúc tiếp nhận chức quan, mang theo Mặc Thư Cẩm Thư cùng nhau thu thập hành lý, chuẩn bị ngồi xe ngựa cùng Tuyên Hằng Nghị cùng nhau hồi kinh. Mà Trang Tử Tùng không đi cùng mọi người mà xuất phát đi hành cung, hiện tại thế cục yên ổn, Trang Tử Tùng muốn đi gặp mặt Phụ hoàng cùng Mẫu hậu.

Mấy ngày liền không gặp, tất cả thành trì đều ra hàng, quốc gia bị diệt vong, phụ hoàng của Trang Tử Tùng hao gầy đi rất nhiều. Những đồ vật trang trí hoa mỹ trong hành cung đều bị đoạt đi mất rồi, các cung nhân quét tước thu thập trong sân. Khanh Cảnh Đế đầy mặt bi ai, sau khi nhìn thấy Ngũ nhi tử đến, mới rốt cuộc hiện lên một tia vui mừng.

Trang Tử Tùng cùng Phụ hoàng ôm nhau khóc lớn một phen, mới hỏi : « Mẫu hậu cùng các ca ca đâu rồi ? »

Khang Cảnh Đế nâng lên một nụ cười khổ khó coi, nói : « Mẫu hậu cùng các ca ca của ngươi đều đi đạo quán thanh tu cầu phúc rồi. »

Trang Tử Tùng muốn vớt vát một tia hy vọng cuối cùng, hỏi : « Ta nhận được tin tức của Tứ ca, hắn nói cơ hồ ca nhi trong cung đều --- đây có phải là sự thật không ? »

Khang Cảnh Đế mất nước rốt cuộc không khống chế được lớn tiếng khóc thảm : « Đều do ta vô dụng, đều do ta vô dụng a ! May mắn Tiểu Tùng ngươi trộm đi trở về, bằng không... Vốn dĩ Đại ca ngươi sẽ có một mối duyên tốt, vốn dĩ Du phi Tống phi đều không cần phải tự sát... Đều do ta vô dụng... Tiểu Tùng, hiện tại ngươi không thể lại gọi ta là Phụ hoàng, ta đã không là Hoàng đế nữa rồi. Người mà ngươi có thể dựa vào chỉ có Tam ca ngươi mà thôi. Nó là phi tử của Hoàng đế Chương Quốc, sẽ tìm người xứng đáng tứ hôn cho ngươi. Cha không đáng tin cậy, về sau ta cũng đi Chương Quốc, dựa vào nó thôi. »

Trang Tử Tùng chọc thủng tương lai màu hồng mà Khang Cảnh Đế đang mặc sức tưởng tượng, nói : « Tam ca nói không có việc này, hắn không phải là phi tử của hoàng đế Chương Quốc. »

Khang Cảnh Đế sửng sốt, nói : « Sao lại như vậy, Lương tướng quân kia đã tự mình đến đây, muốn Tam ca ngươi tiến cung làm thiếp, còn bảo ta viết một bức thư nhà khuyên nhủ nữa mà. Nó nếu không là phi tử thì sao có thể tứ hôn cho ngươi được ? Không được, không thể như vậy. »

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play