“Phải lên kinh.” Hứa Tiên vẫy vẫy tờ công văn trong tay, nhíu mày nói: “Còn rất gấp nữa, ngày mai phải lên đường[1] rồi. Phui phủi, ngày mai phải xuất phát rồi.”

“Huynh sẽ cùng đi với muội.” Bạch Tố Trinh nói.

“Ừ.” Hứa Tiên cười hì hì, gật đầu. Sau đó mặt lại sa sầm: “Có điều lần này thì khác, có lẽ muội sẽ bị phái đến quân doanh, xung quanh đều là đàn ông, không thể ở bên ngoài với các huynh được.”

“Không sao, có huynh ở đây.” Bạch Tố Trinh chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng lại làm Hứa Tiên vô cùng tin tưởng.

Thằng nhóc cũng chớp mắt nói: “Đệ cũng sẽ bảo vệ tỷ.”

“Nhóc ấy hả, thôi đi.” Tiêu Thanh tạt nước lạnh vào mặt nó, khinh thường: “Bây giờ, ngay cả mười chiêu của ta mà nhóc còn chưa đỡ nổi.”

“Đệ… đệ sẽ đánh bại huynh.” Gương mặt dễ thương của thằng nhóc đỏ lên, bóp chặt hai tay, không cam tâm tuyên bố với Tiêu Thanh.

“Ta đợi ngày ấy.” Tiêu Thanh nhún vai, có vẻ chẳng để tâm.

“Hừ!” Thằng nhóc tức giận hừ một cái, vẻ quyết tâm dâng đầy trong mắt.

“Lần này đệ và nhóc cua không cần theo.” Bạch Tố Trinh bỗng lên tiếng.

“Tại sao?” Tiêu Thanh vừa nghe đã bật lại hỏi.

“Kinh thành khác với những nơi khác, ngọa hổ tàng long, có không ít cao nhân. Với pháp lực của đệ và nhóc cua, gặp phải sẽ rất bất lợi.” Hiếm khi Bạch Tố Trinh nói nhiều như thế. “Những người này chỉ biết trừ yêu, không quan tâm đến những cái khác.”

“Nhưng… đại ca, sao có thể để huynh đi một mình được? Nếu đúng là có nguy hiểm như huynh nói thì bọn đệ càng phải đi cùng.” Tiêu Thanh nghe thế thì sốt ruột.

Hứa Tiên nghe xong cũng không khỏi lo lắng. Kinh thành là nơi thiên tử ở, có nhiều cao nhân bắt ma trừ yêu thì cũng không có gì lạ.

“Tiểu Bạch, huynh cũng không cần đi đâu, quá nguy hiểm.” Hứa Tiên nhíu mày, phản đối Bạch Tố Trinh đi với mình. Hơn nữa, còn có một chuyện làm cô rất bất an chính là trong nguyên tác không hề có chi tiết Hứa Tiên bị điều đến kinh thành. Tương lai chưa biết chắc làm Hứa Tiên sợ hãi. Cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy Bạch Tố Trinh chịu chút tổn thương nào vì mình.

“Không sao, những người đó chưa là gì với huynh.” Bạch Tố Trinh thản nhiên đáp.

“Đại ca, đệ…” Tiêu Thanh vô cùng sốt ruột, đang định nói gì đó.

“Cứ làm thế đi.” Giọng Bạch Tố Trinh không cho thỏa hiệp.

Hứa Tiên cầm công văn, lòng càng thấy bất an.

Sáng ấy, Hứa Tiên đến Hòa Nhân Đường từ biệt vợ chồng ông chủ Tần, cũng không lấy tiền công ngày cuối cùng, còn mua không ít lễ vật đến tặng họ.

“Sao lại thế được.” Tần phu nhân rất băn khoăn. “Lễ vật tri phủ đại nhận tặng lần trước, cậu đã để lại rất nhiều, lần này cậu lại tốn kém.”

“Tần bá bá, phu nhân, lần này cháu đi không biết sau này còn có thể gặp nhau không nữa.” Hứa Tiên hơi chạnh lòng. “Cảm ơn sự chăm sóc của hai vị trong khoảng thời gian này, sau này hai người phải bảo trọng.”

“Đứa nhỏ này…” Tần phu nhân nói mà nước mắt cứ rơi xuống.

“Hứa Tiên, cậu cũng phải bảo trọng đấy.” Ông chủ Tần cũng rất quyến luyến.

Từ biệt vợ chồng ông chủ Tần, Hứa Tiên ra đường mua cho thằng nhóc rất nhiều đồ ăn vặt rồi mới về nhà.

Thằng nhóc thấy có nhiều thứ ngon nhưng cũng chẳng lấy gì làm vui, chỉ dùng đôi mắt đen láy như trái nho của nó nhìn Hứa Tiên: “Tỷ tỷ, đệ cũng muốn đi theo tỷ.”

Hứa Tiên cười cười, đưa tay xoa đầu nó, đang định nói gì đó để an ủi.

Nào ngờ thằng nhóc lại nhoẻn miệng cười. “Nhưng đệ biết bây giờ đệ còn chưa thể bảo vệ được tỷ, cho nên đệ sẽ chăm chỉ tu luyện với Tiêu Thanh ca ca, đợi đến lúc đệ trở nên mạnh mẽ, có thể bảo vệ được tỷ rồi thì tỷ không được từ chối cho đệ theo đấy.”

Hứa Tiên nhìn nụ cười trong sáng của cậu bé, lòng rung động, gật đầu: “Ừ, chúng ta hứa với nhau vậy nhé.”

“Dạ.” thằng nhóc nghe Hứa Tiên noi thế thì mừng rỡ gật đầu, giơ ngón tay ra. “Vậy chúng ta ngoéo tay.”

Hứa Tiên mỉm cười, cũng giơ tay ra, trịnh trọng móc ngoéo với nó.

Trước phòng khách, Bạch Tố Trinh dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn hai người, hừ một cái.

Tiêu Thanh nhìn trời, liếc mắt khinh bỉ. Đại ca đúng là càng lớn càng trẻ con, ghen với cả con nít.

Tối đến, Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh nằm trên giường, Hứa Tiên tựa vào lòng Bạch Tố Trinh, thì thầm. “Tiểu Bạch, lần này huynh không cần đi với muội, muội có cảm giác không tốt.”

“Muội cho rằng huynh sẽ bỏ mặc muội sao?” Bạch Tố Trinh phán bác lại bằng một câu.

Hứa Tiên im lặng, chỉ vươn tay ôm lấy eo Bạch Tố Trinh.

“Đừng sợ, mọi việc đều có huynh.” Bạch Tố Trinh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Hứa Tiên. Mặc dù y không biết Hứa Tiên đang sợ điều gì nhưng trong đầu y chỉ có một ý tưởng không thể thay đổi, chính là tuyệt đối không rời xa cô.

Tối hôm ấy, Hứa Tiên nằm trong lòng Bạch Tố Trinh, yên tâm mà ngủ. Bạch Tố Trinh nhìn gương mặt lúc ngủ của Hứa Tiên, nụ cười hiện lên trong mắt, hơi cúi đầu, khẽ hôn lên má cô một cái rồi cũng ngủ.

Mờ sáng hôm sau, hai người thị vệ kia lại đến giục Hứa Tiên lên đường. Hứa Tiên tạm biệt Tiêu Thanh và thằng nhóc, cùng hai thị vệ ra đi trong ánh mắt đầy lưu luyến của cậu bé. Bạch Tố Trinh không xuất hiện, nhưng Hứa Tiên biết nhất định y đang ở bên cạnh mình.

Trên đường đi, hai thị vệ rất khách khí với Hứa Tiên, khách khí đến nỗi làm Hứa Tiên càng ngày càng bất an. Suốt dọc đường, ăn ở gì cũng đều hết sức chu đáo. Ở quán trọ phải là phòng sang nhất, ăn món nào cũng phải ngon nhất, đi cũng bằng xe ngựa rộng rãi thoải mái. Đây giống với người đi đày đang trên đường bị điều động sao? Thế nhưng dù Hứa Tiên có hỏi xa hỏi gần gì thì hai thị vê kia vẫn im như thóc, chỉ một mực nói đây là lệnh của cấp trên, bọn họ chỉ chịu trách nhiệm chấp hành, còn chuyện khác thì không biết tới.

Càng là thế, Hứa Tiên càng bất an. Mỗi khi đến tối, Bạch Tố Trinh sẽ xuất hiện bên cạnh cô, ngủ chung với cô. Có Bạch Tố Trinh, sự bất an của Hứa Tiên mới tạm lắng xuống.

Đến kinh thành, Hứa Tiên phải thán phục sự phồn hoa của nó. Đường phố lát đá, đủ rộng cho bốn chiếc xe ngựa cùng chạy. Nhà cửa cao lớn, hai bên đường là những cửa hàng rực rỡ sắc màu. Kinh thành tạo cho người ta cảm giác trang nghiêm nhưng không mất đi vẻ phồn hoa.

Hứa Tiên cứ tưởng rằng mình sẽ bị phái đến quân doanh ngay, nhưng khi bị gọi xuống xe ngựa, nhìn thấy tấm biển trước cửa phủ thì rốt cuộc cô cũng hiểu bỗi bất an ấy từ đâu mà ra.

Trên tấm biển trước cửa phủ xa hoa này viết một hàng chữ rồng bay phượng múa: Lương Vương Phủ.

Hai bên cửa là hai con sư tử đá đang há miệng gầm trông sống động như thật, phô bày sự khác thường của phủ đệ này.

“Hai vị quan gia, chúng ta dừng lại đây làm gì?” Dù trong lòng cô đã loáng thoáng đoán được nhưng vẫn cố gắng né tránh.

“Hứa đại phu, mời vào. Sau này huynh sẽ làm việc ở đây.” Một thị vệ mỉm cười lên tiếng, nhưng Hứa Tiên lại thấy được vẻ mỉa mai xẹt qua trong mắt hắn.

“Làm việc ở đây?” Hứa Tiên nhíu mày. “Chẳng phải phái tôi đến quân doanh làm quân y sao?”

“Quân doanh đủ người rồi, cho nên sau này huynh sẽ phụ trách chẩn trị cho cả nhà tướng quốc đại nhân.” Anh thị vệ kia cũng cười nói.

“Mời vào trong, Hứa đại phu, nếu muộn thì chúng tôi sẽ bị phạt, hy vọng Hứa đại phu thông cảm cho chúng tôi.” Thị vệ chắp tay mời Hứa Tiên mau vào, hắn biết người kia đã sốt ruột lắm rồi.

“À.” Hứa Tiên hơi kinh hãi, nhưng vẫn gật đầu, theo sau anh thị vệ.

“Vào trong phủ, thị vệ quen đường dẫn cô quẹo trái quẹo phải, cuối cùng hình như dừng lại ở nhà sau. Trên đường đi, đình đài lầu gác, điêu khắc chạm trổ đẹp không sao tả xiết. Hứa Tiên thầm than, đúng là cuộc sống của người có tiền. Cái phủ này quả là rộng, cô sắp choáng váng rồi.

“Hứa đại phu, mời đi bên này.” Thị vệ chắp tay ra hiệu mời Hứa Tiên vào trong.

Hứa Tiên theo anh thị vệ vào trong một phòng khách nhỏ, anh ta cười nói: “Hứa đại phu đợi ở đây một lát.” Nói xong thì đi thẳng.

Hứa Tiên quan sát xung quanh. Tuy phòng khách này không lớn lắm nhưng bày biện rất công phu, đồ đạc trong phòng và những vật trang trí đều có giá trị không nhỏ. Dưới nền trải một lớp thảm nhung dày, bước đi thật là thoải mái.

Một nha hoàn bưng trà lên, không đợi Hứa Tiên hỏi gì đã nhanh chóng lui xuống.

Hứa Tiên vuốt cằm, nhìn xuống thảm ngẩn người. Lương Vương Phủ, Lương Liên… Mấy chữ này cứ lượn qua lượn lại trong đầu Hứa Tiên. Cô rất có ác cảm với người của Lương Vương Phủ, vì trong nguyên tác, chính Lương tướng quốc là người mời Pháp Hải tới, hại Hứa Tiên cửa nát nhà tan, thiếu chút là mất mạng. Thế nhưng đó là vì Tiểu Thanh trộm báu vật của ông ta. Lần này cô không mở hiệu thuốc, cũng không tham gia cái hội gì đó của Tam Hoàng tổ sư, Tiêu Thanh cũng không có trộm báu vật, vậy tại sao còn tìm cô?

Lẽ nào… Hứa Tiên nhíu mày, đầu bỗng lóe lên một ý tưởng.

Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là một giọng nói quen thuộc: “Hứa Tiên, ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà.”

Hứa Tiên đứng bật dậy, nhìn chàng trai tuấn tú ngoài cửa, mày như sắp nhăn dính vào nhau.

Quả nhiên là Lương Liên!

Nhưng rốt cuộc tên tiểu tử này định làm gì đây?

Thèm khát dung nhan mỹ miều của Tiểu Bạch và Tiểu Thanh cho nên mượn việc công để điều cô đến đây ư? Thế sao?

“Sao huynh cứ nhìn ta bằng ánh mắt ấy vậy?” Lương Liên nhìn ánh mắt hơi thù địch của Hứa Tiên, cuối cùng không nhịn được nên lên tiếng hỏi.

“Ta cảnh cáo huynh, Tiểu Bạch là thê tử của ta, Tiểu Thanh cũng có hôn ước rồi. Với thân phận của huynh mà còn đi giành thê tử với ta sao? Mỹ nữ trong thiên hạ nhiều như thế…” Hứa Tiên trợn mắt nhìn Lương Liên, cặm giận nói.

Lương Liên nghe thế thì ngẩn ra, sau đó cười ha hả, làm ngắt lời Hứa Tiên.

“Huynh cười cái gì?” Hứa Tiên càng giận hơn.

“Ai nói ta có ý đồ với nương tử của huynh…” Khó khăn lắm Lương Liên mới nén được cười, hỏi.

“Lẽ nào không phải sao?” Hứa Tiên vẫn nghi ngờ nhìn Lương Liên.

“Đương nhiên không phải.” Lương Liên nghiêm mặt, người ta có ý đồ là huynh. Đương nhiên, câu này không thể nói ra.

“Vậy huynh tính làm gì? Huynh cho người điều tra ta, còn mượn việc công để điều ta tới đây.” Hứa Tiên nghiến răng nói. Nếu không có thằng nhãi này, cô và Tiểu Bạch vẫn đang ở Cô Tô hưởng thụ những ngày nhàn tản, hơn nữa còn chuẩn bị khôi phục thân phận.

“Báo ân.” Câu này của Lương Liên đã thực sự làm Hứa Tiên điên tiết.

Báo ân? Lại là báo ân? Báo ân cái đầu mi!

—————————————————————–

[1] Chữ lên đường mà Hứa Tiên dùng trong tiếng Hoa còn có nghĩa là đi chết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play