Một cây cờ trên Hoa Quả Sơn cắm thẳng vào tận mây xanh, trên đó đề: Tề Thiên Đại Thánh[1].
“Con khỉ này, đúng là láo xược, chỉ bằng nó mà cũng có thể lớn ngang trời sao?” Thác Tháp Thiên Vương đứng trên mây, tay cầm Linh Lung Bảo Tháp, không ngừng cười lạnh.
“Để con đi gặp nó.” Gương mặt anh tuấn của Na Tra nở nụ cười, không đợi Thác Tháp Thiên Vương nói gì đã cưỡi Phong Hỏa Luân bay xuống.
“Cẩn thận đó.” Thác Tháp Thiên Vương nhìn theo bóng Na Tra, lòng hết sức rối bời, đương nhiên có cả lo lắng. Bao nhiêu năm nay, Na Tra đã thật tâm tha thứ cho mình chưa? Năm ấy dồn ép Na Tra, sau đó ông hối hận muôn phần. Nếu như… nếu như năm ấy khi long tộc Đông Hải kéo đến, ông không ép nó tự sát tạ tội; nếu năm ấy thân xác của Na Tra không bị mình phá hỏng thì liệu bây giờ giữa mình và Na Tra có thế này không? Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.
Nhị Lang Thần đứng trên mây, Hao Thiên Khuyển oai vệ ngồi bên cạnh hắn, nhìn Na Tra bay xuống dưới ấy.
“Nhị Lang Thần, Na Tra nó…” Thác Tháp Thiên Vương đến gần Nhị Lang Thần, nói nhỏ.
“Không cần nói nhiều. Nà Tra là người thế nào chắc ngài phải rõ hơn ta, đệ ấy sẽ không muốn ta ra tay giúp đỡ đâu.” Nhị Lang Thần không quay đầu nhìn Thác Tháp Thiên Vương mà chỉ bình thản nói câu này. Na Tra là người rất tự kiêu, hắn rõ hơn ai hết. Đương nhiên hắn hiểu ý của Thác Tháp Thiên Vương, định nhờ hắn ra tay giúp Na Tra. Hiển nhiên là hắn phải trực tiếp từ chối yêu cầu này.
Thác Tháp Thiên Vương khẽ thở dài. Na Tra kiêu ngạo từ trong xương cốt, sao ông lại không biết chứ. Có điều ông vẫn rất lo lắng…
Nhị Lang Thần khẽ liếc thoáng qua vẻ ưu tư trên mặt Thác Tháp Thiên Vương, lòng cũng thầm thở dài. Nếu biết có bây giờ, năm xưa hà tất phải… Năm ấy ông ta có từng nghĩ chút tình phụ tử? Bây giờ cố bù đắp, tuy ngoài mặt thì hòa thuận, nhưng vết rạn nứt đã tồn tại thì không cách nào liền được.
Na Tra xuống dưới không bao lâu liền đánh với Tôn Ngộ không một trận. Càng đánh càng dữ dội, càng đánh càng đi xa. Đánh đến nỗi long trời lở đất, tối tăm mù mịt. Thế nhưng Nhị Lang Thần vẫn cứ ngăn cản không cho ai đi giúp.
Hai người cứ càng đánh thì đi càng xa.
Thật lâu sau, Na Tra chạy về với vẻ thảm hại.
“Nhị ca, đệ không phải là đối thủ của hắn!” Na Tra nói với giọng buồn bực, hơn nữa còn lên giọng ở cuối câu.
Môi Nhị Lang Thần mấp máy. Đệ không phải đối thủ của hắn, vấn đề là ở mặt nào? Thua về tửu lượng chắc?
Khi lướt qua cạnh Na Tra thì nói nhỏ: “Lần sau để mùi rượu trên người tản đi hết rồi hẵng nói. Diễn kịch mà cũng không biết.”
Na Tra chột dạ run lên, rụt cổ lại, tránh sang một bên.
Nhị Lang Thần cưỡi mây xuống trần, áo choàng bạc tung bay theo gió, mái tóc dài được gió thổi tung, phong thái hào hoa không cách nào tả được.
Mười vạn thiên binh thiên tướng nổi trống trợ uy, cờ xí bay rợp trời, khí thế hừng hực.
Thái Thượng Lão Quân đứng trên mây, nheo mắt nhìn xuống dưới.
Nhị Lang Thần đánh nhau với Tôn Ngộ không.
“Ta thua hắn, các người không cần trợ giúp. Ta thắng hắn, các người cũng không cần trợ giúp.”
Giọng nói trong và lạnh của Nhị Lang Thần truyền vào tai mọi người, cứ như là có thể xuyên thủng màng nhĩ, chấn động lòng người.
Thái Thượng Lão Quân nghe thế thì khẽ nheo mắt không nói gì, ông biết thật ra câu này là nói với ông.
Đang lúc Nhị Lang Thần và Tôn Ngộ không bất phân thắng bại thì Thái Thượng Lão Quân ra tay đánh lén.
Tôn ngộ không bị vòng sắt của Thái Thượng Lão Quân đánh bất tỉnh, sau đó bị bắt giữ.
Mặt Nhị Lang Thần đen như đít nồi, lạnh lùng nhìn Thái Thượng Lão Quân. Thái Thượng Lão Quân chớp mắt rồi quay đầu đi, vờ như đang ngắm mây trời xung quanh.
“Thái Thượng Lão Quân, không ngờ ông chơi trò đánh lén.” Nhị Lang Thần bay tới cạnh Thái Thượng Lão Quân, cau mày trách móc.
Thái Thượng Lão Quân lại cố vờ như không nghe thấy, bất chấp hình tượng mà ngoáy lỗ tai.
“Gâu!” Hao Thiên Khuyển trung thành, thấy Thái Thượng Lão Quân không đếm xỉa tới chủ nhân của nó thì há mồm cắn chân của Thái Thượng Lão Quân.
Thái Thượng Lão Quân kêu một tiếng thảm thiết rồi co chân đá Hao Thiên Khuyển ra.
Nhị Lang Thần gọi Hao Thiên Khuyển dừng lại, nhưng lòng thì thầm nghĩ: làm rất tốt.
“Mày, mày…” Tay Thái Thượng Lão Quân run run chỉ vào Hoa Thiên Khuyển.
Nhị Lang Thần lại coi như không thấy, quay đầu định đi mất.
“Ta có sung sướng gì cho cam? Ta vất vả luyện kim đan, lại bị con khỉ ấy trộm gần hết. Trộm về ăn không nói, còn vứt đi quá trời, lãng phí biết bao. Thuốc làm đẹp của Vương Mẫu Nương Nương cũng bị nó ăn mất. Một con khỉ đực như nó thì đẹp để làm quái gì? Làm hại Vương Mẫu Nương Nương chỉ vào mũi ta mà mắng. Ta sướng ích gì cho cam…” Cuối cùng Thái Thượng Lão Quân cũng phát tác, càng nói càng thấy thương tâm, sau đó còn nghe tiếng thút thít nữa.
Nhị Lang Thần há hốc mồm mà nhìn, Hao Thiên Khuyển cũng tròn mắt.
“Ta sướng ích gì lắm sao? Bây giờ ta xả một chút không được sao? Ta không phải đối thủ của nó, đánh lén cũng không được à?” Thái Thượng Lão Quân đau lòng xót dạ, nghĩ đến việc Vương Mẫu nương nương bắt phải chế ra thuốc làm đẹp trong thời gian ngắn như thế thì rầu thúi cả ruột.
Nhị Lang Thần dẫn Hao Thiên Khuyển chuồn mất, để mình Thái Thượng Lão Quân ở đó với nỗi hờn căm…
——————————-
“Huynh… không sao chứ?” Giọng nói có vẻ chần chừ vang lên bên tai Nhị Lang Thần, giọng nói ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nhị Lang Thần im lặng một lúc, rồi từ từ nói: “Huynh không sao.”
“Vậy ư… vậy thì tốt…” Giọng nói từng rất quen thuộc ấy có vẻ thoáng yên lòng, sau đó biến mất.
Nhị Lang Thần đứng bên bờ sông, thở dài thườn thượt.
“Chủ nhân, người nhớ nàng ấy, sao không nói cho nàng ấy biết?” Hao Thiên Khuyển nói bằng tiếng người, nghi hoặc hỏi.
“…..” Nhị Lang Thần im lặng.
“Chủ nhân, rõ ràng người thích nàng ấy, sao không nói cho nàng ấy biết?” Hao Thiên Khuyển hỏi tiếp.
Nhị Lang Thần chỉ mỉm cười, nhìn về phía xa xa, ánh mắt dần trở nên thẫn thờ. Năm ấy, dưới ánh dương, cô gái hoạt bát kia khẽ cười với hắn một cái, từ đó liền khắc sâu trong lòng. Thế nhưng rốt cuộc tại sao gương mặt rạng rỡ ấy không hề cười với hắn nữa?
Hao Thiên Khuyển nhìn dáng vẻ mất hồn của Nhị Lang Thần, thở dài một hơi rồi nằm xuống đất. Sao chủ nhân và nàng ấy cứ lằng nhằng như thế? Thích là thích, thích nhau ở bên nhau là đúng rồi, sao còn phải chia xa? Nếu đã lo lắng cho nhau như thế thì hãy nói ra, cứ ỡm ờ như vậy là quái gì chứ?
Nhị Lang Thần đứng đó thật lâu mà không nói gì, mãi đến khi chiều tà mới quay người đi về. Hao Thiên Khuyển vểnh tai, cũng đứng dậy theo sau.
Xuân qua đông tới, đông đi xuân về…
Kim Thiền Tử dẫn dắt 3 đồ đệ thỉnh kinh trở về, đã trải qua gian khổ, chấm dứt duyên trần.
Nhìn Tôn ngộ không và Tử Hà tiên tử ngọt ngào bên nhau, Nhị Lang Thần liền thấy bực mà không có chỗ xả.
Sao con khỉ kia bị đánh cho bầm mặt mà còn cười hớn hở như vậy? Đúng là đáng bị đánh mà!
Nhị Lang Thần tuyệt đối không chịu thừa nhận hắn đang ghen ăn tức ở với người ta.
Bao nhiêu năm trôi qua, hắn chỉ có thể cố lãng quên hình bóng kia, nhưng cố quên lại càng nhớ. Lúc ấy Nhị Lang Thần mới hiểu ra, hình bóng ấy đã khắc sâu trong tim mình. Nhưng người ấy thì sao? Trong tim người ấy, hắn có vị trí thế nào?
“Sư phụ, sao người không chịu đối diện với lòng mình?” Hôm ấy Bạch Tố Trinh đến thăm hắn, trước khi ra về phán cho hắn một câu.
Nhị Lang Thần khẽ há mồm, định nói gì đó nhưng lại không nói được gì.
Ba ngày sau, Hứa Tiên bỗng mang đến một tin: người ấy nhảy xuống Tru Tiên Đài!
“Tại sao? Tại sao chứ?” Nhị Lang Thần kích động đến nỗi muốn nuốt chửng Hứa Tiên.
“Nàng ấy nói mình đã quá mệt mỏi rồi, không muốn đợi thêm nữa.” Hứa Tiên thấy Nhị Lang Thần kích động thì thuật lại lời của người kia. Rõ ràng hai người yêu nhau, sao còn cứ dây dưa như vậy?
“Mệt mỏi, quá mệt mỏi…” Ánh mắt Nhị Lang Thần bỗng trở nên đờ đẫn. Mệt mỏi ư? Không muốn đợi nữa sao?
“Nhị Lang Thần, ngài hỏi chính bản thân mình đi, trong lòng ngài yêu nàng ấy hay là ai khác?” Hứa Tiên lạnh mặt, nhìn hắn.
“Đương nhiên là nàng ấy!” Nhị Lang Thần không cần nghĩ ngợi, thốt ra ngay.
“Vậy chẳng phải được rồi sao.” Hứa Tiên nhún vai.
“Nhưng tại sao nàng ấy lại ngốc như vậy? Tại sao phải nhảy xuống Tru Tiên Đài? Tại sao?!!!” Nhị Lang Thần trước giờ vẫn rất bình tĩnh nay bỗng như hồn xiêu phách lạc. Không đợi Hứa Tiên trả lời, hắn kích động ngẩng đầu lên, định lao ra ngoài.
“Ngài đến chậm rồi, nàng ấy đã nhảy xuống.” Hứa Tiên lạnh lùng nói, lòng thầm dè bỉu: nếu biết có hôm nay, lúc trước hà tất phải…
Nhị Lang Thần như hóa đá, trên mặt đầy vẻ chán chường và tuyệt vọng.
Hao Thiên Khuyển ở bên cạnh lo lắng sủa mấy tiếng.
“Tôi nói ngài đó Nhị Lang Thần, uổng cho ngài mang tiếng anh minh thần võ.” Hứa Tiên bĩu môi: “Nàng ấy nhảy xuống Tru Tiên Đài thôi, cũng chả phải hồn phách tiêu tan, ngài không biết đi tìm kiếp sau của nàng ấy sao?”
Nhị Lang Thần bỗng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, không nói gì với Hứa Tiên liền chạy ra ngoài, Hao Thiên Khuyển chạy theo sau.
Hứa Tiên nhìn theo bóng Nhị Lang Thần, nhún vai thở dài. Tại sao một Nhị Lang Thần anh minh thần võ lại đần độn trong chuyện tình cảm thế này? Thích là thích, không thích là không thích, chuyện đơn giản thế mà làm cho nó thành phức tạp thế này.
“Nương tử đúng là thông mình.” Bạch Tố Trinh xuất hiện, ôm vai Hứa Tiên.
“Đương nhiên rồi.” Hứa Tiên rung đùi đắc ý. Người kia nhảy xuống Tru Tiên Đài là ý của cô, hơn nữa trước mắt thì có vẻ như biện pháp này rất hiệu quả. Hai người cứ dây dưa như vậy, mười ngàn năm nữa cũng sẽ không có tiến triển gì.
“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh mỉm cười, ôm Hứa Tiên đi ra ngoài.
Vợ chồng họ đi đâu đây? Đương nhiên là đi xem kịch vui rồi…
Toàn văn hoàn
[1] Tề Thiên Đại Thánh: vị thánh lớn ngang trời
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT