Buổi sáng ngày thứ ba, khi er­agon đang sóng ngựa bên Shrrgnien, người lùn bỗng lên tiếng nói:

-Bàn-​tay-​bạc, xin cho tôi biết, có đúng là loài người có mười ngón chân không? Vì thực sự trước đây chưa bao giờ tôi ra khỏi biên giới của người lùn.

-Tất nhiên là chúng tôi có mười ngón chân.

Er­agon vua ngạc nhiên nói vừa co chân, cởi ủng và bít tất, đưa bàn chân phải lên trước đôi mắt kinh ngạc của Shrrgnien, hỏi:

-Chân các anh không giống thế này sao?

-Ồ, không. Thần Helzvog tạo cho chúng tôi mỗi bàn chân có bảy ngón. Năm thì ít quá, còn số sáu là số không tốt, vì vậy bảy là đúng nhất.

Hắn kiếc bàn chân eg lần nữa, rồi thúc lừa vượt lên, líu ríu nói với Âm và Hedin. Ngay lập tức, hai gã kia móc túi đưa cho Shrrgnien một nắm tiền bằng bạc.

Vừa xỏ giầy vớ, Er­agon vừa nghĩ: “Chắc chắn họ đem mình ra để cá cược.”

Chẳng hiểu sao, ả rồng lại tỏ ra hí hởn, khoái chí vì chuyện này.

Khi mặt trăng tròn vành vạnh lên cao, sông Ed­da đã gần tới ranh giới Du Welden­var­den. Họ men xuống một đường mòn, xuyên qua những bụi hồng và trúc đào nở đầy hoa. Không gi­an ngào ngạt hương hoa nồng ấm . Nhìn những vạt rừng tăm tối, Er­agon háo hức vì biết đã bước vào lãnh địa của thần tiên và rất gần với Ceris. Saphi­ra cũng nôn nóng không kém. Đuôi không ngừng ve vẩy, cô ả chạy vượt lên phía trước.

Er­agon có cảm giác như đang lạc vào giấc mọng. “Dường như không có gì là thật.”

Ả rồng phán tỉnh bơ: “Hứ, đây là nơi huyền thoại còn sờ sờ trên mặt đất mà.”

Sau cùng họ tiến tới một đồng cỏ nhỏ nằm giữa núi và dòng sông. Arya thấp giọng, nói:

-Ngừng lại.

Một mình cô bước lại giữa bãi cỏ xanh tươi, cất tiếng kêu bằng cổ ngữ:

-Ra đi, các huynh đệ. Đừng sợ. Arya của hoàng cung Ellesméra đây. Những người đồng hành cùng tôi là bạn và đồng minh; họ không làm hại chúng ta đâu.

Suốt mấy phút chỉ nghe tiếng sông rì rào sau lưng, rồi dưới những cành lá im phăng phắc, một tràng tiếng nói bằng ngôn ngữ của thần tiên líu lo đến nỗi eg không hiểu nổi một từ nào. Arya trả lời:

-Tôi biết mà.

Chỉ với một tiếng xào xạc, hai thần tiên đã đứng ngay bìa rừng, hai vị khác nhẹ nhàng xuất hiện trên những nhánh sồi. Hai thần tiên dưới đất cầm giáo, hai vị trên cây cầm cung. Tất cả đều mặc áo màu rêu và vỏ cây, áo choàng ngoài cài trâm bằng ngà. Một người có bím tóc đen như Arya, ba người kia tóc sáng như ánh sao.

Các thần tiên từ trên cây nhảy xuống, ôm lấy Arya, tiếng cười giòn giã trong vắt như pha lê. Rồi họ nắm tay nhau, nhảy vòng quanh nàng như trẻ thơ, vui vẻ hát.

Er­agon sững sờ ngó, vì chưa bao giờ Arya chứng tỏ cho nó có thể nghĩ rằng: thần tiên cũng thích - thậm chí có thể - cười!? Không những vậy, tiếng cười giọng hát của họ là một âm thanh kỳ diệu, như tiếng tiêu tiếng sáo dặt dìu và làm người ta cảm thấy phấn chấn, hoan hỉ trong lòng.

Giữa lúc đó, Saphi rra từ sông nhoi lên, đến đứng bên Er­agon. Vừa thấy cô rồng lù lù xuất hiện, các vị thần tiên ngừng múa hát, chĩa ngay vũ khí về phía nó.

Arya vội chỉ tay về Er­agon, rồi Saphi­ra, nhẹ nhàng nói một hơi dài. Khi cô ngừng lại để thở, Er­agon rút găng tay phải, xòe bàn tay để các thần tiên nhìn thấy dấu hiệu Ged­wey In­aga­sia sáng rực dưới ánh trăng và nói những câu đã từng nói với Arya ngày nào:

-Eka fricai un Shu’tu­gal. Tôi là Kỵ sĩ và là một người bạn.

Nhớ lại bài học hôm qua, đặt hai ngón tay lên môi, nó nói thêm:

-As­tra aster­rní ono thel­duin.

Các thần tiên hạ vũ khí, mặt sáng lên mừng rỡ, họ cũng đặt ngón tay lên môi, cúi đầu trước Er­agon và Saphi­ra lẩm bẩm mấy câu cổ ngữ. Chỉ mấy người lùn vui vẻ cười cợt, rồi vừa quay bước trở vào rừng, họ vừa vẫy tay nói:

-Nào, đi thôi.

Er­agon đi sau cùng, nó nghe mấy người lùn đi trước làu bàu thì thầm với nhau. Bước dưới nhưnghx vòm cây tăm tối, chỉ loáng thoáng ánh trăng xuyên qua kẽ lá, Er­agon nghe tiếng thần tiên nói cười khắp nơi những không thấy bóng dáng họ đâu, tuy thỉnh thoảng lại nghe tiếng họ nhắc nhở mỗi khi Er­agon hay những người lùn lạc lối.

Phía trước ánh lửa bập bùng sau những hàng cây, đổ những chiếc bóng chập chờn ma quái trên mặt đất phủ đầy những lá. Khi Er­agon bước vào vùng sáng, nó thấy ba cái lều cỏ nhỏ dựa sát nhau quanh gốc một cây sồi cổ thụ. Trên cành cao có một chòi canh, từ nơi này người gác có thể quan sát cả sông và rừng. Một cây sào dài gác giữa hai chòi: cành lá treo đầy trên sào như để phơi.

Khi bốn thần tiên trở lại từ trong những cái lều, tay họ ôm đầy rau tươi và trái cây, bắt đầu bày tiệc đãi khách. Vừa làm việc họ vừa ư ử hát, đang bài này họ nhảy ngay sang bài khác. Orik hỏi tên thần tiên tóc đen. Ông ta chỉ tay vào ngực trả lời:

-Li­faen của dòng tộc Ríl­ve­nar. CÒn đây là Edur­na, Celdin và Narí.

Er­agon ngồi bên Saphi­ra, khoan khoái vì được nghỉ ngơi và ngắm nhìn các thàn tiên. Mặc dù tất cả họ đều thuộc phái nam, nhưng mặt họ đều tương tự Arya: vành môi sắc sảo, mũi cao, đôi mắt xếch to sáng rực dưới chân mày. Toàn bộ thân hình họ rất tương xứng với đôi vai hẹp và chân tay thanh mảnh. Tất cả đều nhã nhằn và quý phái hơn bất kỳ con người nào mà nó đã gặp.

Er­agon tự nhủ: “Ai dám nghĩ có ngày mình được tới xứ sở thần tiên?” Rồi mỉm cười, nó dựa lưng vào lều mơ màng bên ngọn lửa ấm áp. Trong khi đó đôi mắt xanh của Saphi­ra không bỏ sót một cử chỉ nào của các thần tiên.

Sau cùng cô ả đưa ra nhận xét: “Loài này nhiều phép thuật hơn loài người và người lùn. Dường như họ không phát sinh từ đá hay đất mà ra, nhưng từ một nơi khác, thoáng hiện thoáng mất, cứ như những cái bóng phản chiếu nhìn qua nước vậy.”

Er­agon bảo:: “Nhưng quả thật là họ rất duyên dáng.”

Đúng vậy, thần tiên di chuyển như nhảy múa, cử chỉ củ họ mềm mại, thanh thoát.

Ông Brom đã từng cho Er­agon biết, ai nói với con rồng của một kỵ sĩ bằng cách chuyển đạt ý nghĩ, mà chưa được phép là vô lễ, và thần tiên giữ quy luật đó rất nghiêm túc. Họ nói lớn những lời tán tụng Saphi­ra và Saphi­ra có thể trực tiếp chuyển câu trả lời sang họ. Saphi­ra thường hạn chế chuyện tiếp cận với tư tưởng của loài người và người lùn, chỉ để Er­agon nói thay cho nó, tuy rất hiếm người thường và người lùn học được cách ngăn chặn kẻ khác xâm nhập vào tâm trí mình. Nhưng thần tiên lại rất vui lòng để Saphi­ra tiếp cận với tư tưởng của họ. Họ rất thích thú với sự hiện diện của cô rồng.

Món ăn được đưa ra trong những cái khay như những khúc xương, nhưng thớ gỗ nổi rõ những vết trổ hình hoa và những dây nho. Er­agon còn được phục vụ riêng một bình rượu dâu rừng - chiếc bình cũng được làm bằng chất liệu khác thường như những cái khay, nhưng có hình chạm nổi một con rồng cuốn quanh.

Đang ăn, Lafaen mang ra một bộ sáo trúc, rồi bắt đầu dạo một khúc trầm bổng véo von. Những ngón tay ông ta bay nhảy trên hàng loạt lỗ sao. Một lúc sau, Narí, tiên ông tóc bạc và cao nhất, cất cao giọng hát:

Ô ô ô!

Ngày qua rồi; sao đã long lanh;

Lá cây ngủ dưới vầng trăng sáng.

Hãy cười vang trước những khổ đau và những hận thù

Đêm nay con cháu của Menoa được yên bình.

Người còn gái của núi rừng đã mất

Nàng hy sinh trong cuộc đấu tranh

Không còn hãi hùng không còn lửa cháy

Nàng cứu chàng kỵ sĩ khỏi bóng tối chập chùng

Rồng lại vươn cánh bay cao

Chúng ta lại phục thù cho bao nỗi nhọc nhằn

Cánh tay dũng mãnh lại vung cao lưỡi kiếm

Giờ là lúc chúng ta xử tội hôn quân.

Ôi­ii!

Gió dịu dàng, sông sâu thẳm

Chim chóc yên ngủ tren cành cao

Hãy cười vang trước khổ đau và thù hận

Vì…

Giờ là lúc chúng ta gặt hái niềm vui.


Khi Narí ngưng tiếng hát, Er­agon mới thở đièu hòa trở lại. Chưa bao giờ nó đựoc nghe một giọng ca như thế, Dường như ông ta thổ lộ hết can trường bằng giọng hát. Er­agon thì thầm:

-Tuyệt quá, Narí-​vodhr (Narí tiên sinh).

-Chỉ là một bài hát thôi thiển thôi mà, Bàn-​tay-​bạc. Dù sao cũng đa tạ lời khen tặng.

Thorv lên tiếng:

-Tuyệt thật, thưa thần tiên tiên sinh. Nhưng chúng tôi có vấn đề muốn được hỏi: Chúng tôi có phải dưa kỵ sĩ Er­agon xa nữa không?

Arya nói ngay:

-Không. Các người có thể trở về ngay sớm mai. Chúng ta sẽ bảo đảm Er­agon tới Ellesméra an toàn.

Thorv gật đầu:

-Coi như công tác của chúng tôi đã hoàn tất.

Ngả mình lên giường đã được các thần tiên thu xếp sẵn, Er­agon cố lắng nghe tiéng nói của Arya loáng thoáng vọng lại từ một căn lều. Dù cô dùng nhiều từ cổ ngữ xa lạ, nhưng Er­agon có thể đoán là Arya đang kể lại vụ mất trứng Saphi­ra và những sự kiễn xảy ra từ đó. Im lặng một lúc lâu sau khi cô ngừng nói, rồi tiếng một thần tiên: “Cô trở về là quá tốt đẹp rồi, Arya Drot­tningu. Nữ hoàng đau buồn đến phát bệnh vì cô bị bắt và vụ mất trứng rồi. Nữ hoàng rất… rất đau lòng.” Một tiếng khác: “Suỵt! Edur­na… Dver­gar (người lùn) nhỏ bé nhưng tai thínhlắm. Nghe được điều gì chắc chắn họ sẽ tâu lại ngay với vua Hroth­gar.”

Er­agon chỉ còn nghe được những tiếng thì thào rất nhỏ hòa trong tiếng lá cây xào xạc khi nói lơ mơ đi vào giấc ngủ, và bài ca của thầntiên lại chập chờn trong những giấc mơ của nó.

Hương hoa ngào ngạt trong không khí khi Er­agon thức dậy để thấy một mặt trời Du Welden­var­den sũng nước. những thân cây to lớn đỡ những tán lá rộng đầm đìa nước, nhưng chung quanh gốc chỉ có rêu và loài địa chi phủ tràn mặt đất, loáng thoáng vài cây dại thấp lè tè. Vì vậy, người ta có thể quan sát được một tầm rất xa và thoải mái dạo bước dưới tàn lá rậm rạp.

Toán của Thorv đang sửa soạn ra về. Er­agon tiến lại nói:

-Cám ơn tất cả các anh đã bảo vệ cho tôi và Saphi­ra. Xin chuyển lời cảm ơn của tôi tới Undin nữa.

Thorv nắm cchặt tay trước ngực, bối rối ngoái nhìn những cái lều phía sau, rồi nói nhỏ:

-Tôi sẽ chuyển lời. Nhưng… thần tiên là một loài… kỳ dị lắm. Đầy bóng tối và ánh sáng lẫn lộn. Buổi sáng họ vừa nhậu nhẹt với mình đó, buổi tối rất có thể họ lụi cho mình một dao. Xin Khắc-​Tinh của Tà-​Thần ráng bảo trọng. Vì tính khí họ rất bất thường.

-Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.

-À, họ tính di chuyển bằng thuyền tới hồ El­dor. Con Hỏa Tuyết tính sao đây? Chúng tôi có thể đem theo nó tới Tar­nag, rồi chuyển về Tron­jheim.

-Họ định đi thuyền à?

Er­agon ngạc nhiên kêu lên, vì nó vẫn định đưa Hỏa Tuyết tới Ellesméra. Mỗi khi không thể bay cùng Saphi­ra, có con ngựa rất tiện lợi.

Rờ cái cằm lún phún râu, Er­agon trầm ngâm nói:

-Đành vậy thôi. Nhưng các anh cố gắng săn sóc nó dùm tôi, vì tôi sẽ không chịu nổi, nếu có chuyện không hay xảy ra cho nó.

-Xin lấy danh dự hứa, khi trở về kỵ sĩ sẽ thấy Hỏa Tuyết mập mạp mượt mà hẳn ra.

Er­agon chúc từng người lùn đi đường bằng an, rồi cùng Orik và Saphi­ra đứng nhìn họ thong dong trở về lối cũ.

Sau đó Er­agon, Orik và Saphi­ra theo các thần tien tới một lùm cây rậm rạp bên bờ sông Ed­da. Hai con thuyền trắng đã buộc sẵn bên một tảng đá. Er­agon bước lên thuyền, ném ba lô xuống dưới chân. Nó ngạc nhiên thấy con thuyền có vẻ nhẹ hẫng; dường như nó có thể nâng bổng lên với chỉ một tay. Lạ lùng hơn, vỏ thuyền hình như toàn bằng những mảnh vỏ cây ghép lại, khéo léo đến không để lộ một đường nối hay kẽ hở nào. Tò mò, nó rờ thủ. Lớp vỏ mát lạnh, rắn chắc và căng cứng. Nó gõ lên vỏ thuyền. Một âm thanh vang lên như tiếng tróng. Er­agon hỏi Narí ngồi kế bên:

- Tất cả các thuyền của quý vị đều được làm như thế này sao?

-Tất cả, chỉ trừ những thuyền cực lớn. Chúng tôi hát cho tới khi những cây sồi và bách hương tốt nhất mọc thành những con thuyền lớn.

Trước khi Er­agon kịp hỏi rõ thêm thì Orik nhảy xuống thuyền. Arya và Li­faen lên thuyền kia. Cô hướng lên bờ dặn Edur­na và Celdin:

-Canh gác kỹ lưỡng, đừng để kẻ nào có thể theo dõi. Nhớ đừng cho ai biết sự có mặt của chúng tôi. Việc này phải được tâu lên nữ hoàng trước nhất. Ngay khi tới Sílthrim, tôi sẽ gửi thêm tiếp viện.

-Rõ, Arya Drot­tningu.

-Xin các vì sao che chở hai huynh đệ.

Narí và Li­faen cúi mình đẩy sào cho thuyền ra xa. Saphi­ra trườn xuống nước, bò trên lòng sông cho tới khi ngang tầm hai con thuyền. Thấy Er­agon nhìn, cô ả nháy mắt rồi lặn xuống nước làm một khúc sông vồng hẳn lên. Hai tiên ông ha hả cười, hết lời ca tụng sức mạnh và thân hình đồ sộ của cô nàng.

Một tiếng sau, họ đã tới hồ El­dor. Bờ phía tây, hàng đàn chim bướm dập dìu bên những hàng cây; nhưng bờ bắc là dốc thoai thoải lên những đồng cỏ với hàng trăm con nai tha thẩn.

Qua khỏi đoạn hồ có sóng, Narí và Li­faen dẹp sào, rồi phân phối mái chèo cho mọi người. Orik và Arya rất quen điều khiển một con thuyền, nhưng Narí phải hướng dẫn cho Er­agon:

-Thuyền sẽ quay về bất cứ hướng nào mà kỵ sĩ chèo. Vì vậy, nếu tôi chèo bên phải, Orik chèo bên trái, thì kỵ sĩ phải chèo bên này, rồi lại tới bên kia để giữ thăng bằng, nếu không thuyền sẽ bị chìm.

Khi đã quen tay chèo, Er­agon thoải mái thả hồn mơ mông, chìm đắm vào thế giới kỳ ảo trên mặt nước hồ hây hây gió mát. Khi nghỉ tay chèo, nó lấy cái nhẫn của Orik ra cố gắng sắp xếp. Narí kêu lên:

-Cho tôi coi một chút được không?

Nhận cái nhẫn từ tay Er­agon, ông ta ngồi xoay lưng lại loay hoay tháo gỡ. Chỉ một lát sau, khi Orik và Er­agon đang chèo, Narí mừng rỡ đưa cao tay la lớn:

-Ngạc nhiên chưa?

Những chiếc vòng nhỏ xíu đã kết thành một cái nhẫn hoàn hảo trên lòng bàn tay ông ta. Narí rũ mạnh, những cái vòng lại trở về nguyên dạng cũ, trước khi trao trả lại cho Er­agon.

Er­agon kinh ngạc hỏi:

-Sao ông làm quá dễ dàng vậy? Khoan… đừng nói. Tôi muốn tự àm.

-Tất nhiên. Đời nào tôi nói.

Narí mủm mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play