Đêm hôm đó trời mưa. Lớp lớp mây đen bao phủ bầu trời thung lũng Palan­car, vây bọc núi non và toả ra làn không khí nặng nề, mịt mờ giá buốt. Từ trong nhà, Ro­ran nhìn ra cảnh nước đổ ào ào trên những mái tranh và tuôn xối xả xuống chiến hào đục ngầu bùn đất. Tất cả cảnh vật như biến dạng, nhạt nhoà trong cơn báo hiệu của trận cuồng phong.

Gần trưa cơn giông dịu dần, nhưng vãn còn mưa lất phất trong sương lạnh. Đầu tóc, quần áo Ro­ran ướt sũng khi anh đi thăm rào phòng thủ trên đường chính vào làng. Ngồi thu mình bên những khúc cậy dựng đứng, Ro­ran rũ áo choàng, kéo mũ trùm khỏi mặt. Trái với thời tiết bên ngoài giá lạnh, trong lòng Ro­ran ấm áp, chan chứa niềm vui vì lời chấp thuận của Ka­tri­na. Vậy là hai người đã đính hôn. Giờ phút này, với Ro­ran, trước tình yêu của hai người thì Ra’zac, lính tráng, thậm chí cả triều đình chẳng nghĩa lý gì.

Nhưng tuy ngất ngây vì hạnh phúc, tâm trí anh vẫn hoàn toàn tập trung vào bài toán nan giải nhất:l àm sao bảo đảm an toàn mạng sống cho Ka­tri­na, làm cách nào để cô thoát khỏi cơn thịnh nộ của bạo chúa Gal­ba­torix.

Nhìn con đường mờ mịt, Ro­ran tự nhủ: “Tốt nhất là để Ka­tri­na tới nhà Caw­ley, nhưng chắc cô nàng sẽ nhất định không chịu xa nơi này… trừ khi ông Sloan lên tiếng. Mình sẽ ráng thuyết phục ông ta và mình tin rằng ông Sloan lo cho tính mạng Ka­tri­na cũng nhiều như mình lo cho nàng.”

Ro­ran còn đang tính toán tìm cách gợi chuyện với lão chủ hàng thịt, mây đen bỗng dày đặc và mưa lại như trút nước xuống làng. Từ những vũng nước chung quanh Ro­ran, nhưũng hạt mưa dội ngược lên như những con cào cào nhảy ra khỏi hố.

Đói bụng cồn cào, Ro­ran trao phiên gác lại cho Larne, con trai út của ông Lor­ing. Nhảy từ hàng hiên này qua hàng hiên khác, Ro­ran vừa định rẽ vào nhà tìm đồ ăn, chợt ngạc nhiên thấy Al­briech giận dữ lớn tiếng cãi nhau với một số người ngay trước cổng.

Ri­dley quát lên:

-… mày mù rồi. Cứ theo hàng gòn mà đi, làm sao chúng phát hiện được. Sao phải lựa con đường mắc dịch đó?

-Nếu thích mày cứ đi dưới mấy cây gòn.

- Tao sợ gì.

- Chắc mày khoái được ăn mấy mũi tên.

Thane xía vào:

- Có thể, nhưng chúng tao không ngốc như mày.

Al­briech quát lại:

- Miệng mày hôi như óc mày vậy. Tao không ngu đến nỗi liều mạng cả gia đình dưới mấy cái lá cây bông gòn đó.

Mắt Thane trợn ngược, mặt đỏ bừng. Al­briech châm chọc:

- Sao? Ngọng rồi à?

Thane gầm lên, vung tay đấm vào mặt Al­briech.

- Ha ha! Yếu xìu như đàn bà mà cũng giở trò.

Vừa nói Al­briech vừa xấn tới, nắm vai Thane quăng khỏi cổng. Thane nằm ngay đơ trên đống bùn.

Cầm cây giáo như một cái gậy chỉ huy, Ro­ran nhảy đến bên Al­briech, ngăn Ri­dley và mấy người kia động thủ. Anh la lớn:

- Thôi đi. Để sức mà đánh với kẻ thù. Sẽ có một buổi họp để quyết định ai đúng ai sai. Nhưng cho đến lúc đó, không ai được đánh nhau nữa.

Ri­dley hùng hổ:

- Mày nói dễ lắm, vì mày chưa có vợ con.

Nói xong, hắn kéo Thane đứng dậy, rồi cả bọn bỏ đi.

Nhìn vết bầm dưới mắt phải của Al­briech, Ro­ran hỏi:

- Chuyện gì mà gây gổ vậy?

Al­briech nhăn mặt, xoa cằm, nói:

- Mình và Dar­mmen đi một vòng quan sát. Thấy Ra’zac cho lính đóng quân trên nhiều ngọn đồi. Chúng có thể nhìn suốt qua sông Ano­ra, khắp thung lũng. Một vài người lớn có thể, có thể thôi, lén lút bò qua tầm quan sát của chúng. Nhưng không thể đem trẻ con vượt qua những đoạn đường đó mà có thể tránh khỏi đụng độ với lính. Như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Tụi Ra’zac phát hiện ra ngay chúng ta đưa đám trẻ đi đâu.

“Mình phải làm sao đây?” Ro­ran khiếp đảm nghĩ, rồi choàng vai Al­briech, bảo:

- Nào, cậu hãy đến để bà Gertrude săn sóc cho.

Al­briech gạt tay Ro­ran:

- Còn nhiều người bị nặng cần bà ấy săn sóc hơn mình.

Rồi hít mạnh một hơi như sắp lặn xuống sông, Al­briech lầm lũi đi dưới trời mưa tầm tã, hướng về phía lò rèn.

Ro­ran nhìn theo, rồi lắc đầu, vào nhà.

Thím Elain đang cùng đám trẻ ngồi dưới sàn, mài mũi giáo bằng đá mài và dũa. Anh vẫy thím qua phòng bên cạnh, kể lại chuyện vừa xảy ra.

Thím Elain bật miệng rủa – Ro­ran kinh ngạc, vì chưa bao giờ anh nghe một tiếng chửi rủa từ người đàn bà hiền lành này. Thím hỏi Ro­ran:

- Liệu Thane có lấy chuyện này làm cái cớ để thề… đòi nợ máu không?

- Có thể. Cả hai đều nhục mạ lẫn nhau. Nhưng… Al­briech có nặng lời hơn. Tuy vậy, Thane là kẻ đánh trước. Thím cũng có thể tuyên bố đòi nợ máu.

Choàng tấm khăn lên vai, Elain quả quyết:

- Chuyện này để hội đồng trọng tài giải quyết. Nếu có phải mất món tiền phạt mà tránh đổ máu là tốt rồi.

Tay cầm cây giáo đã hoàn tất, thím xăng xái bước ra cổng.

Ro­ran bồn chồn ngồi mài lưỡi giáo cùng mấy đứa trẻ. Ngay khi Fel­da - mẹ của một đứa - tới nơi, Ro­ran gi­ao tất cả cho bà ta, rồi mệt mỏi tiến bước về con đường chính của làng.

Đang bì bõm lội trong bùn, anh chợt thấy một tia nắng rọi qua đám mây, chiếu sáng làn mưa, làm những hạt mưa long lanh như pha lê. Giật mình hoảng hốt, Ro­ran nhìn trừng trừng mặc cho mưa tạt dạt dào trên mặt. Vệt sáng lớn dần thành một tia chớt khổng lồ trên bầu trời phía tây thung lũng Palan­car. Khung cảnh sũng nước, một bên đen thẫm, một bên rực sáng làm cánh đồng, lùm cây, bụi cỏ, núi non chan hoà màu sắc diệu kỳ. Dường như cả thế giới chuyển thành một bức điêu khắc bằng kim loại rực sáng.

Ngay lúc đó một chuyển động làm Ro­ran chú ý. Nhìn xuống cuối đường, anh thấy một tên lính đang đứng, áo giáp của hắn như miếng nước đá rực sáng. Tên lính há hốc mồm kinh ngạc trước những tường luỹ phòng thủ mới của làng Carvâh­ll, rồi quay người chạy ngược trở lại vào màn mưa mù mịt.

- Ê!

Ro­ran cố rút chân, lảo đảo trên bãi bùn. “Ước gì trong tay mình có cây cung lúc này.”

Đàn ông đàn bà nháo nhào chạy ra, tụ tập dọc chiến hào, cố nhìn qua khe hở của những thân cây dựng đứng.

Bất ngờ, Ro­ran chợt nhận ra mình đang đứng cạnh… bố vợ tương lai. Tay trái ông hàng thịt cầm tấm khiên bằng gỗ, tay phải nắm con dao chặt thịt hình bán nguyệt. Trên thắt lưng lão ít nhất là một tá dao, con nào cũng to đùng và bén như lưỡi dao cạo. Lão và Ro­ran phấn khởi gật đầu với nhau, rồi lại chăm chú nhìn về hướng tên lính vừa biến mất.

Không đầy một phút sau, giọng ma quái như hú hồn của Ra’zac kéo lướt thướt trong màn mưa:

-Đào luỹ đắp rào như thế là tụi bay tự đào hố chôôôn… mììình rồồồi đóóó.

Ông già Lor­ing đáp lại liền:

-Có ngon hãy ló bản mặt dòi bọ của mi ra. Đồ chấy rận, cân xi-​cà-​que, lưng xoắn ốc, mắt rắn ráo kia.

Một vật đen ngòm bay vèo về phía dân làng, theo sau là tiếng ngọn giáo và mạnh vào cánh cửa, ngay sát cánh tay trái Gedric.

Tiếng chú Horst hô vang:

- Thận trọng.

Ro­ran quỳ sau tấm khiên, dòm qua kẽ hở của những khe gỗ, vừa kịp thấy năm ngọn giáo vọt qua bức tường gỗ, phóng về phía đám dân làng đang ngồi co cụm lại với nhau. Những tiếng kêu la thống thiết vang lên.

Tim Ro­ran đập rộn lên vì đau khổ. Thở hổn hển, tay ướt đẫm mồ hôi, Ro­ran lắng nghe tiếng cỏ xào xác phía bắc của làng… rồi một tiếng nổ chát chúa và tiếng gỗ răng rắc gãy.

Cùng quay ngược lại, Ro­ran và lão Sloan phóng mình chạy xuyên làng…

Sáu tên lính đang kéo dọn những thân cành còn sót lại của tường rào. Phía sau chúng, nhợt nhạt như ma hiện hình dưới màn mưa, hai tên Ra’zac ngồi trên hai con ngựa màu đen.

Không chút chần chừ, Ro­ran đâm ngọn giáo vào tên lính gần nhất. Hai lần bị tên lính đưa cao cánh tay chống đỡ, Ro­ran nắm hông tên lính, đưa mũi giáo trúng ngay cuống họng.

Lão Sloan gầm rú như con thú nổi điên, vung cao con dao chặt thịt, bổ xuống một cái mũ sắt. Đầu tên lính vỡ toang. Hai tên lính khác xách gươm xông tới. Lão cười lớn, nghiêng mình đưa khiên lên đỡ. Một lưỡi gương kẹt cứng vào thành khiên. Lão Sloan kéo tên lính lại gần hơn, rồi lão rút con dao nhỏ từ thắt lưng, đâm ngập mũi dao vào mắt địch thủ. Rút con dao chặt thịt thứ hai, lão hàng thịt vờn quanh gã lính. Với nụ cười điên dại, hai mắt đỏ ngầu hoan hỉ, lão hỏi:

- Muốn tao móc ruột hay cắt gân mày?

Ro­ran bị mất giáo khi đụng độ với hai tên lính khác và anh rút búa vừa kịp đỡ một đường gươm lia xuống chân. Lúc này, tên lính đã giựt được ngọn giáo trong tay Ro­ran, nhắm thẳng ngực anh, phóng mạnh. Ro­ran buông búa, tung mình bắt ngọn giáo từ trên không – cú bắt chính xác làm chính anh cũng kinh ngạc như hai tên lính, rồi xoay mũi giáo, Ro­ran đâm qua áo giáp, thấu xương sườn kẻ vừa lao ngọn giáo đó. Không còn vũ khí, Ro­ran bắt buộc phải rút lui trước sức tấn công của mấy tên lính còn lại. Vướng một xác lính, Ro­ran vấp ngã và bắp chân bị một vết gươm lia trúng. Anh lăn người tránh mấy cú đấm của một tên lính khác. Quơ tay trong lớp bùn ngập tới mắt cá chân, Ro­ran cố tìm bất cứ một thứ gì có thể dùng làm vũ khí. Vớ được một chuôi kiếm, Ro­ran rút lên chặt xuống bàn tay cầm vũ khí của một tên lính, làm ngón cái của hắn bị đứt lìa. Tên lính còn đang bàng hoàng nhìn lóng xương còn lại, đã bị Ro­ran vung kiếm chặt đứt đầu.

Tên lính cuối cùng hốt hoảng co giò chạy về phía hai tên Ra’zac đang trơ trơ bất động như hai bóng ma trước những lời chửi rủa thậm tệ của lão Sloan.

Bỗng Ro­ran lạnh người khiếp đảm khi nhìn hai tên Ra’zac ngồi trên lưng ngựa, nghiêng mình xuống người lính vừa chạy tới. Rồi hai bàn tay xoắn vặn nắm lấy cổ anh ta. Những ngón tay tàn bạo bóp chặt yết hầu người lính. Anh ta rú lên tuyệt vọng, co quắp, nẩy người lên, rồi toàn thân rũ liệt.

Một tên Ra’zac đặt xác người lính sau yên, rồi cả hai quái nhân quay đầu ngựa phóng đi.

Ro­ran rùng mình, nhìn lão Sloan đang lau chùi lưỡi dao, nói:

- Chú chiến đấu tuyệt quá.

Anh không bao giờ tưởng tượng lão hàng thịt hung bạo đến thế. Lão Sloan làu bàu:

- Chúng đừng hòng túm được Ka­tri­na. Không bao giờ. Dù có phải lột da tất cả chúng nó, phải đánh với hàng ngàn Ur­gal, kể cả nhà vua… tao chơi tuốt. Trước khi chúng làm con gái tao trầy một vết nhỏ thôi, tao cũng bắt chúng nó ngập chìm trong máu.

Lão nghiến răng, gài nốt con dao cuối cùng vào thắt lưng, rồi kéo mấy cây phòng thủ về chỗ cũ.

Trong khi đó, Ro­ran lăn xác những người lính chết trong bùn ra khỏi rào phòng thủ. “Vậy là mình đã giết tới năm người!” Vừa nghĩ, Ro­ran vừa đứng thẳng lên nhìn thành quả chung quanh. Anh bỗng bối rối khi thấy ngoài tiếng mưa, tất cả hoàn toàn tĩnh lặng. Ro­ran tự hỏi: “Vì sao không một người nào ra tiếp tay với mình và ông Sloan?”

Lo sợ có chuyện xảy ra, Ro­ran và lão Sloan trở lại nơi khởi điểm vụ tấn công. Xác hai người lính lủng lẳng vướng trên cành của những cây phòng thủ, nhưng đó không phải là điều làm Ro­ran chú ý. Anh nghẹn thở khi thấy chú Horst và dân làng quỳ chung quanh một cái xác còn nhỏ. Đó là El­mund, con trai của Del­win. Đứa trẻ mười tuổi bị một ngọn giáo đâm suốt qua sườn. Cha mẹ nó ngồi trong vũng bùn kế bên nó. Cả hai người mặt nhợt nhạt trơ trơ như tạc bằng đá.

Ro­ran chống cây giáo, quỵ xuống, thầm nhủ: “Phải làm gì chứ.” Cũng có những đứa trẻ lìa bỏ cuộc đời lúc năm sáu tuổi. Nhưng mất đứa con trai đầu lòng, trong khi ôm ấp bao dự định tương lai cho nó, quả là đau đơn quá. “Ka­tri­na ơi! Trẻ con tội tình gì? Tất cả trẻ con đều phải được chở che, bảo vệ. Nhưng ở đâu?… Nơi chốn yên lành đó ở đâu? Ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play