Roran vừa nghĩ vừa lắng nghe những
tiếng rên la đau đớn của những người bị thương vì cuộc chiến đêm qua. Sợ hãi và
căm phẫn làm anh rùng mình lạnh khắp người. Dường như những hành động của hai
tên Ra’zac đã hủy hoại hoàn toàn sự hồn nhiên còn lại của tuổi thơ anh. Roran
cảm thấy một nỗi buồn thăm thẳm tràn ngập tâm hồn.
Để bà lang Gertrucde săn
sóc những người bị thương, Roran lang thang tới nhà chú Horst. Nhìn những
chướng ngại vật rát rác khắp nơi, những miếng ván, những chiếc thùng, những đống
đá và hai sườn xe cháy sém, anh thấy sao chúng mong manh tội nghiệp quá.
Mấy
dân làng đi qua anh với đôi mắt lờ đờ vì bàng hgoàng, đau đớn và kiệt sức.
Roran cảm thấy chưa từng bao giờ mệt mỏi như lúc này. Hai đêm rồi, anh không hề
chợp mắt. Chân tay rã rời đau nhức vì chiến đấu.
Bước vào nhà, anh thấy thím
Elain đang đứng ngoài cửa phòng ăn, lắng nghe những tiếng bàn cãi gay gắt từ
trong phòng. Thím vẫy Roran lại.
Sau khi đánh bại sự phản công của Ra’zac,
những nhân vật tai mắt trong làng bàn tính phải làm gì và quyết định chú Horst
có nên bị trừng trị vì đã gây ra cớ sự không. Họ đã thảo luận suốt buổi sáng.
Roran ngó vào phòng. Ngồi quanh chiếc bàn dài gồm có Birgit, Lorin, Sloan,
Gedric, Delwin, Fisk, Morn và một số người khác nữa. Chú Horst ngồi đầu bàn.
Kselt đang chống khuỷu tay khẳng khiu lên bàn, nói lớn:
-… và tôi phải nói
thẳng rằng như vậy là ngu ngốc và bất cẩn. Không có lý do gì để liều mạng…
Chú Morn ngoắt tay nói:
- Chúng ta đã nói về vấn đề này rồi. Dù chuyện
đã xảy ra nên làm hay không cũng không nên bàn thêm nữa. Vấn đề Qiumby là bạn
tôi, tôi cũng là bạn của mọi người tại đây. Nghĩ đến những con quái vật đó sẽ
làm gì Roran như đã làm với Quimby, tôi không khỏi rùng mình ghê sợ…
Lão
Sloan hộc lên:
- Dễ ợt, giết ráo tụi lính đi.
- Rồi sau đó thì sao?
Chúng sẽ đưa thêm quân đến và chúng ta tắm trong biển máu? Còn vấn đề giao nạp
Roran cũng không mang lại kết quả tốt đẹp gì. Các anh không nghe Ra’zac nói gì
sao? Chúng sẽ giết chúng ta nếu ta bảo vệ Roran, nhưng nếu chúng ta nộp mạng
Roran, chúng sẽ cho chúng ta được làm… nô lệ. Có thể quý vị nghĩ khác, nhưng
riêng tôi thà chết chứ không làm nô lệ suốt đời.
Morn ngừng lại, rồi lắc
đầu, nghiến răng nói:
- Làm nô lệ chúng ta cũng không sống sót nổi đâu.
Fisk lên tiếng:
- Hay chúng ta bỏ đi.
Kiselt nói ngay:
- Đi đâu?
Phía sau là núi Spine. Trước mặt là con đường đã bị lính ngăn chặn và… trên tụi
nó là toàn thể triều đình.
Thane bỗng chỉ tay thẳng chú Horst thét lên:
- Tất cả chuyện này là do lỗi tại anh. Chúng sẽ đốt nhà, giết hại vợ con
chúng tôi là vì anh. Chính anh!
Chú Horst đứng bật dậy, làm chiếc ghế đổ ra
sau.
- Danh dự con người của anh đâu? Anh có thể ngồi im nhìn chúng ăn thịt
chúng tôi sao?
- Đánh lại chúng chẳng khác nào tự tử.
Thane vừa nói vừa
nhìn mọi người rồi hầm hầm vượt qua Roran, ra khỏi phòng.
Thấy Roran,
Gedric ngoắt tay:
- Vào đi, chúng ta đang chờ cháu.
Nhìn những chặp mắt
đang soi và mình, Roran e dè hỏi:
- Chờ cháu làm gì ạ?
Gedric nói:
- Chú thấy mọi người đã đồng ý là sẽ không giao cháu cho quân triều đình.
Việc duy nhất phải làm lúc này là sửa soạn nghênh chiến với chúng. Horst sẽ lo
rèn mũi giáo và một số vũ khí khác, Fist đã nhận lời làm khiên, rất may là xuởng
mộc của ông ấy không bị cháy. Cần có người lo vấn đề phòng thủ. Chúng ta muốn
cháu lãnh nhiệm vụ này. Sẽ có nhiều người phụ với cháu.
Roran gật đầu:
- Cháu sẽ cố gắng.
Thím Tara đứng bên chú Morn, cao vượt hẳn chồng.
Tara to con, tóc đen, đôi tay rắn chắc, dư
sức kéo phăng hai gã đàn ông đang đánh nhau, quăng mỗi anh mỗi nẻo nhẹ nhàng như
bẻ cổ gà. Thím bảo Roran:
- Ráng làm cho đàng hoàng, nếu không lại thêm cả
đống người chết đấy.
Quay qua Horst, thím nói:
- Trước hết hãy lo chuyện
chôn cất đã, rồi còn chuyện chuyển trẻ con đến trại nhà Cawley cho an toàn. Chị
cũng nên đi, Elain ạ.
Elain bình tĩnh nói:
- Tôi sẽ không rời anh Horst.
- Nhưng đây không phải chỗ dành cho người mang bầu năm tháng. Chị sẽ mất đứa
nhỏ nếu cứ chạy đôn chạy đáo khắp nơi như thế này.
- Nhưng ở xa, không biết
chuyện gì đang xảy ra tại đây còn làm tôi khổ hơn. Tôi sẽ ở lại như những người
vợ khác trong làng ở lại.
Chú Horst đến bên vợ, dịu dàng cầm tay thím nói:
- Anh cũng mong em ở bên anh, nhưng trẻ con thì nên đi. Cawley có thể săn
sóc chúng. Tuy nhiên, trước hết chúng ta phải rõ đường từ đây tới đó có được an
toàn không.
Buổi họp chấm dứt, mọi người tản ra khắp làng Carvahall, để
rồi sau đó họ - cùng hầu hết người làng - đều tề tựu trong một nghĩa trang nhỏ
phía sau nhà bà lang Gertrude. Mười tử thi cuốn vải trắng đặt bên mười ngôi
huyệt. Trên ngực họ là một nhánh độc cần và cổ được đeo một giải bùa bằng bạc.
Bà Gertrucde đứng hàng đầu ngân nga đọc tên từng người quá cố: Parr,
Wyglif,Ged, Bardrick, Farols, Hale, Kelby, Melkolf và Albem. Bà đặt lên mắt
người chết những viên sỏi màu đen, vươn hai tay lên cao, ngửa mặt nhìn trời, rồi
cất tiếng run run giọng cầu hồn. Giọng bà bỗng vút cao và những giọt nước mắt
trào ra từ đôi mắt khép chặt. Râm ran tiếng thở dài não nuột trong đám dân làng.
Bà hát về trần gian, về đêm tối, về nỗi đau khổ triền miên của kiếp người.
Khi tiếng ngân buồn thảm cuối cùng chìm vào tĩnh lặng, tang gia cất giọng
nhắc nhở những hành vi dũng cảm, những tình cảm sâu đậm của người quá cố. Sau đó
là lễ hạ huyệt.
Roran vừa lắng nghe vừa lẳng lặng nhìn sang những nấm mồ vô
danh của ba người lính triều đình. “Một người bị Nolfavrell giết, còn hai người
chết bởi tay mình.” Anh tưởng như còn nghe tiếng răng rắc của xương dưới lớp
thép của búa. Roran cố nén để không ói mửa trước mọi người. “Mình chính là kẻ
hủy hoại hai sinh mạng.” Chưa bao giờ Roran nghĩ đến chuyện giết người, vậy mà
anh là kẻ giết người nhiều hơn bất kỳ dân làng Carvahall nào khác. Hình như
trên trán anh đã được đánh dấu bằng máu.
Roran hấp tấp tời đám tang, thậm
chí không dừng lại để gặp Katrina, để leo lên một điểm cao, hầu có thể quan
sát toàn cảnh Carvahall. Nhà cửa trong làng nằm cách xa nhau, rất khó lập vành
đai bảo vệ. Anh thầm nhủ: Bảo vệ sườn phía tây đã có dòng Anora, nhưng tất cả
phần còn lại của Carvahall đều bỏ trống. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, lấy gì
để có thể lập nên một tuyến phòng thủ vững chắc đây?
Chạy vội về giữa làng,
Roran la lớn:
- Tất cả ai đang ở không, làm ơn giúp một tay chặt cây nào.
Từ những ngôi nhà, một số đàn ông thanh niên chạy ra. Roran vẫn luôn miệng
thúc dục:
- Lẹ lên, lẹ lên. Càng đông càng tốt.
Darmmen, một cậu con
trai của ông Lorring, chạy lại hỏi:
- Kế hoạch của cậu là gì vậy?
Roran nói lớn để mọi người cùng nghe:
- Chúng ta cần một tường rào bảo
vệ quanh làng, một tường rào càng dày càng hiệu quả. Tôi tính, nếu chúng ta chặt
cây đặt ngang đường, vạt nhọn các cành, thì Ra’zac sẽ khó vượt qua nổi.
Orval hỏi:
- Chừng bao nhiêu cây mới đủ?
Roran nhẩm tính chu vi
quanh làng rồi nói:
- Ít nhất là năm mươi. Sau mươi càng tốt. Khoan…
Anh
đếm số người có mặt: bốn mươi tám người.
- Nếu mỗi người chặt được một cây
trong vòng một tiếng nữa, coi như ổn rồi. Có thể được không?
Orval phản
đối:
- Này, cậu hơi coi thường tớ rồi đó. Năm lên mười tớ đã chặt một cây
chưa đến một tiếng.
Darmmen hỏi:
- Sao không lấy cây mâm xôi phủ lên?
Kẻ nào leo qua nổi những cành gai góc như thế được chứ?
Roran cười:
-
Hay, ý kiến rất tuệt. Nào, còn chú bác nào có con trai, bảo các anh em dùng ngựa
kéo cây về.
Tất cả vội vàng chạy đi lấy cưa, rìu bắt tay vào việc. Roran
níu Darmmen lại nói:
- Nhớ để nguyên cành để đẽo nhọn, đừng tỉa.
- Còn
cậu đi đâu?
- Mình sẽ đi lo thêm tuyến phòng thủ khác.
Nói xong Roran
chạy đến nhà Quimby. Birgit đang dùng gỗ đóng chặn bên trong cửa sổ, thấy
Roran, chị ta hỏi:
- Chuyện gì?
Cắt nghĩa vắn tắt vấn đề về tường rào
cây, rồi Roran bảo:
- Em muốn đào một chiến hào bên trong hàng rào cây, để
gây thêm khó khăn cho kẻ nào muốn đột nhật vào làng. Chúng ta sẽ cắm chông nhọn
dưới hào và…
Birgit nhíu mày:
- Nhưng sao lại là tôi?
- Vì, cũng
như em, chị căm hờn tụi Ra’zac. Em biết chị sẽ làm mọi cách để ngăn chặn chúng.
- Hay lắm. Tôi sẽ làm theo ý cậu. Nhưng, nghe cho kỹ Roran Garrosson, tôi
sẽ không bao giờ quên chính gia đình cậu đã gây nên cái chết của chồng tôi.
Chị ta bước vội đi, không để Roran kịp trả lời.
Roran đành chấp nhận
lời oán trách của Birgit. Với nỗi đau đớn vì chồng chết thảm, chị ta không đòi
máu trả nợ máu đã là may mắn lắm rồi. Lắc đầu, Roran chạy ra cửa ngõ chính dẫn
vào Carvahall. Đây là yếu điểm của làng, cần phải lập rào phòng thủ gấp đôi.
Không thể để Ra’zac một lần nữa cho nổ tung rào cản.
Gọi thêm Baldor, rồi
cùng cậu ta, Roran bắt đầu đào một hố sâu ngang đường.
Vừa đào Baldor vừa
bảo:
- Mình không giúp cậu lâu được đâu, ông già cần mình phụ một tay trong
xưởng rèn.
Không ngẩng lên, Roran chỉ ậm ừ đồng ý. Vì trong trí anh đang
tràn ngập hình ảnh những người lính bị giết đêm qua. Ánh mắt họ nhìn khi bị đâm
và cái cảm giác skhủng khiếp khi anh nện cây búa xuống một thân xác con người
như đó là một thân cây mục, làm anh cảm thấy buồn nôn. Roran ngừng tay, lắng
nghe tiếng huyên náo của dân làng đang rộn rịp thu xếp, sẵn sàng chờ đợi một
cuộc tấn công.
Sau khi Baldor đi, Roran tiếp tục đào hố sâu tới ngang
hông, rồi mới tới xưởng mộc của Fisk. Ông thợ mộc cho ngựa kéo năm khúc gỗ dài
tới hố Roran đã đào. Roran chôn mấy khúc gỗ dựng đứng trong hố, tạo thành một
bức tường khó thể vượt qua.
Đang nện đất cho chặt những chân rào, Darmmen
chạy lại:
- Có cây rồi, mọi người đang đặt cho đúng vị trí.
Roran cùng
Darmmen chạy tới phía bắc làng. Mười hai người đang hì hục kéo bốn cây thông
cành lá còn xanh, xếp thành hàng, trong khi đó có một bầy ngựa chạy ngược lên
đồi dưới tiếng roi quất đen đét của một chú nhóc.
Darmmen bảo:
- Tụi
mình kéo cây về, còn đa số ở lại chặt thêm. Đám đó chặt khí thế lắm.
- Tốt.
Càng nhiều càng tốt, còn nhiều chuyện phải làm.
Chỉ đống cây mâm xôi bên bờ
ruộng nhà Fisk, Darmmen bảo:
- Mình cắt dọc sông Anora đó. Còn bao la, cậu
cứ dùng thoải mái.
Quay về hướng đông, Roran thấy một dãy dài đàn bà, trẻ
em và cả đàn ông đang đào đất. Lại gần, anh nhìn Birgit đang oang oang vừa ra
lệnh như một vị tướng, vừa phân phát nước uống cho mọi người. Chiến hào rộng
chừng thước tám, sâu gần một thước. Khi Birgit ngừng tay để thở, Roran bảo:
- Phục chị thật.
Không nhìn Roran, chị vén mớ tóc lòa xòa trước mắt
nói:
- Dễ mà, tụi này cày một đường trước rồi mới đào.
- Chị còn cái
xẻng nào cho em mượn không?
Birgit chỉ đống nông cụ đầu kia chiến hào. Tiến
lại gần, Roran chợt thấy, trong đám lưngh nhấp nhô của những người đào đất, mái
tốc màu đồng của Katrina. Kế bên cô, lão Sloan đang nóng nảy hầm hầm hất tung
đống đất mềm. Mắt lão hoang dại, hai hàm răng nhe ra như hăm dọa ai giữa cặp môi
lem nhem bùn đất.
Roran bước vội qua lão Sloan, tránh đôi mắt đỏ ngầy như
máu của lão. Vơ một cây xẻng, anh cắm cúi xúc đất, cố quên những lo âu tràn ngập
trong lòng.
Cả ngày trôi qua trong sự tất bật của mọi người. Không ai ngừng
tay để ăn hay nghỉ ngơi. Hố chiến hào càng lúc càng sâu hơn, kéo dài tới bờ sông
Anora. Đất đào lên được đắp thành ụ bờ trong hào. Kẻ nào lọt xuống hố cũng khó
có thể leo lên.
Bức tường rào bằng thân cây hoàn tất vào buổi trưa. Roran
bỏ xẻng, chạy lại phụ với mọi người vạt nhọn những cành cây, rồi phủ những bụi
mâm xôi đầy gai lên trên. Thỉnh thoảng họ lại phải kéo cây, mở lối cho những
người, chẳng hạn như Ivor, lùa gia súc về làng.
Tới chiều tối, Roran không
ngờ hàng rào phòng thủ lại bề thế và vững chắc đến như vậy được. Tuy nhiên mọi
người vẫn phải làm việc thêm mấy tiếng mới hoàn chỉnh theo đúng ý của anh.
Ngồi trên mặt đất, nhai mẩu bánh mì, Roran ngước hai mắt mệt mỏi nhìn những
vì sao. Một bàn tay đặt lên vai anh, cùng tiếng nói của Albriech:
- Này,
của cậu đó.
Albriech đưa cho Roran một cái khiên bằng gỗ ghép và một cây
giáo dài gần hai thước, rồi tiếp tục đi phân phối vũ khí cho những người khác.
Roran vào nhà chú Horst lấy thêm cây búa, rồi chạy l chỗ Baldor đang đứng
cùng hai người canh gác lũy phòng thủ:
- Chừng nào muốn nghỉ, cứ đánh thức
mình.
Dặn dò Baldor xong, Roran ngả mình xuống bãi cỏ ngay dưới mái hiên
của một ngôi nhà gâầnđó.
Đặt vũ khí sát bên mình, Roran vừa nhắm mắt; trong
bóng tối, ngay bên trái, bỗng có tiếng thì thầm:
- Roran.
- Katrina?
Roran ngồi bật dậy, trong khi cô mở hé ngọn đèn đặt bên cạnh anh. Roran
hỏi:
- Em ra đây làm gì?
- Em muốn gặp anh.
Trong bóng tối lờ mờ đôi
mắt cô đầy bí ẩn nổi bật trên màu da xanh xao. Nắm tay Roran, Katrina kéo anh
ra khỏi tầm nghe của Baldor và hai người kia. Roran mệt mỏi và lo lắng tới nỗi
không đáp lại nụ hôn dịu dàng của người yêu. Cô lùi lại nhìn anh đăm đăm:
-
Có chuyện gì vậy, Roran?
Roran bật lên tiếng cười khan:
- Chuyện gì?
Chuyện gì ư? Mỗi khi cố nghỉ ngơi thư giãn, anh lại thấy mấy người lính đầm đìa
máu dưới lưỡi búa của mình. Và những đôi mắt, những đôi mắt của những con người
anh đã giết… nhìn anh. Katrina, họ biết là họ sắp chết, một cái chết không thể
nào tránh được. Họ biết… Anh biết… Nhưng không thể nào làm khác được. Không thể…
Những câu nói nhỏ dần cùng những giọt nước mắt lăn trên má Roran.
Katrina ôm đầu người yêu, nhẹ đong đưa như ru em bé, trong khi Roran tấm
tức khóc. Anh khóc cho người cha thương yêu, cho đứa em họ côi cút, khóc cho
người cha thương yêu, cho đứa em họ côi cút, khóc cho Parr, Quimby và những
người đã chết khác; khóc cho chính mình và khóc cho số phận nghiệt ngã của
Carvahall. Roran khóc cho đến khi mọi xúc cảm trong anh khô cạn, anh thấy
mình héo hắt, trống rỗng như một cọng rơm.
Roran hít một hơi dài, ngước
nhìn Katrina. Mặt cô cũng đầm đìa nước mắt. Roran đưa ngón tay vuốt những
giọt lệ như những hạt kim cương long lanh trong đêm tối:
- Katrina, tình
yêu của anh. Anh không có gì ngoài tình yêu dành cho em. Nhưng… anh vẫn phải
hỏi. Katrina… em… em đồng ý làm vợ anh không?
Trong ánh sáng nhạt nhòa của
ngọn đèn lồng mở hé, Roran thấy mặt cô đang tràn ngập niềm vui, bỗng tần ngần
lo lắng. Chưa được phép của cha, việc Roran đường đột hỏi hay việc cô chấp nhận
đều có lỗi. Nhưng lúc này, điều quan trọng nhất đối với Roran: anh cần được
biết Katrina có đồng ý cùng anh chia sẻ cuộc đời?
Rồi tiếng cô dịu dàng
nói với Roran:
- Dạ, em đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT