Khi Eragon và Saphira tới cổng bắc Tronjheim, trời đã rạng sáng. Cổng nặng nề
kéo lên đủ để Saphira qua lọt, vì vậy tất cả đều vội vàng ra theo rồi đứng chờ
trong một cái hang rộng với những trụ vân thạch và những hình quái thú được khắc
giữa những bệ đá. Xa xa, hai con linh sư bằng vàng oai vệ ngồi gác hai bên cổng
của thành phố ngầm Tronjheim.
Eragon nắm chặt dây cương Hỏa Tuyết. Con
tuấn mã đã được chải chuốt, đóng yên và hai bên yên là những bao căng đầy lương
thực. Cả tuần nay, không được Eragon cưỡi, con ngựa bồn chồn liên tục cào móng
trên mặt đất.
Một lúc sau mới thấy ông lùn Orik xuất hiện, một ba lô lớn sau
lưng, tay ôm một bọc to đùng.
Eragon ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Ngựa
đâu? Chẳng lẽ chúng ta phải cuốc bộ suốt từ đây tới Du Weldenvarden?
-
Chúng ta sẽ ngừng lại Tarnag, gần đây thôi. Từ đó, sẽ dùng bè xuôi. Az Rangi
tới Hedarth, một tiền trạm mua bán trao đổi hàng hóa với thần tiên. Vì vậy sẽ
không cần ngựa. Tôi đi bộ được mà.
Orik quăng gói đồ xuống đất làm vang lên
những tiếng kêu lẻng xẻng. ông mở gói để lộ ra bộ giáp của Eragon. Cái khiên đã
được sơn lại, làm nổi bật hình khắc cây sồi ngay chính giữa. Chiếc áo đan bằng
thép bóng lộn, không còn chút dấu rách do Tà Thần Durza gây ra khi chém vào lưng
Eragon. Mũ vải, mũ sắt, bao tay, xà cạp đều đã được tân trang như mới.
Ông
lùn nói với Saphira:
- Saphira, bộ giáp của mi cũng đã được tân trang.
Nhưng chúng ta không thể mang theo trong chuyến đi này, nên đã gửi lại, nhờ
những người Varden bảo quản.
“Cám ơn ông ta dùm em đi.”
Eragon chuyển
lời cảm ơn của Saphira tới Orik, rồi đeo găng, bó xà cạp và cất những thứ khác
vào ba lô. Nó với tay đỡ cái mũ sắt ông lùn vẫn đang ôm khư khư, nhưng Orik xoay
xoay cái mũ trên hai tay, bảo:
- Đừng vội, Eragon. Còn một việc cậu phải
làm trước đã.
- Việc gì vậy?
Nâng cái mũ sắt lên, Orik mở khung che mặt
bằng thép. Lúc này Eragon mới nhận ra sự thay đổi của chiếc mũ nó từng đội:
khắc sâu trên mặt thép là dấu Ingeitum, dấu hiệu bộ tộc của vua Hrothgar và
Orik: Cây búa và những ngôi sao.
Giọng Orik đầy trịnh trọng:
- Tặng vật
này chứng tỏ tình thân hữu của đức vua Hrothgar đối với Kỵ sĩ, đồng thời tặng
vật này cũng để biểu tỏ lời chuẩn y từ nay Kỵ sĩ là một thành viên của hoàng
tộc.
Eragon sững người nhìn món quà của nhà vua. “Điều này phải chăng có
nghĩa là từ nay mình trở thành một quần thần dưới quyền sai khiến của ông ta?
Phải chăng bắt đầu từ bây giờ mình phải hoàn toàn trung thành và phục tùng mệnh
lệnh của triều đình Hrothgar?”
Saphira góp ý: “Tốt nhất là anh đừng đội
cái mũ đó.”
“Như vậy là bất kính với nhà vua sao? Chúng ta lại bị kẹt rồi.”
“Có thể chỉ là một quà tặng, một otho - dấu hiệu tin tưởng thôi. Em đoán ông
ta cám ơn chúng ta vì đã tái tạo Isidar Mithrim.”
“Đúng. Nhưng anh nghĩ
chuyện này cũng để lấy lại thế cân bằng quyền lực, sau khi anh tuyên thệ trung
thành với Nasuada. Người lùn không vui gì khi những sự kiễn xoay chiều như
vậy.”
Eragon quay lại Orik đang nóng lòng chờ đợi, hỏi:
- Chuyện như
thế này có thường xảy ra không?
- Với loài người? Không bao giờ. Nhà vua đã
phải tranh luận với hoàng tộc suốt một ngày đêm mới đạt được kết quả này. Nếu
cậu ưng thuận mang huy hiệu này của chúng tôi, cậu sẽ có đầy đủ quyền lợi như
mọi thành viên trong bộ tộc. Được tham dự và lên tiếng trong các buổi hội họp.
Và… nếu muốn, khi qua đời, cậu sẽ được quyền an táng bên những người quá cố của
chúng tôi.
Lần đầu tiên Eragon thật sự xúc động vì cử chỉ hào phóng của nhà
vua. Vì chưa bao giờ người lùn ban vinh dự lớn lao đó cho một con người.
Nâng mũ đặt lên đầu, Eragon nói:
- Tôi vinh hạnh nhận ân sủng này của
Đức Vua.
- Vậy hãy cầm lấy Knurlnien – Trái tim của đá – này. Nắm tay lại,
phải, như vậy đó. Hãy cắt mạch máu, làm thấm viên đá với vài giọt máu của cậu..
Xong rồi. Bây giờ đọc theo tôi: Os il domqirânu carn dur thargen, zetmen, oen
grimst vor formv edaris rakskilfz Narho is belgond…
Đó là bài thơ rất
dài, càng dài hơn vì Orik vừa đọc vừa dịch từng đoạn. Sau cùng Eragon niệm thần
chú làm lành vết cắt.
Orik tươi tỉnh nói:
- Từ nay cậu sẽ được toàn thể
các bộ tộc kính nể. Ha! Bây giờ chúng ta cùng bộ tộc rồi, cậu là anh em kết
nghĩa của tôi. Đúng ra, đích thân nhà vua trao món quà này cho cậu trọng một
buổi lễ long trọng, để kỷ niệm ngày cậu trở thành một hoàng thân quốc thích.
Nhưng mọi sự kiện xảy ra nhanh quá, chúng ta không còn đủ thời gian. Tuy nhiên,
khi nào cậu và Saphira trở lại Farthen Dur, chắc chắn sẽ có tiệc mừng địa vị
mới này của cậu.
- Tôi rất mong tới ngày đó.
Eragon vẫn chưa hiểu hết
những mối dây liên hệ quá nhiều của những chi phái trong hoàng tộc.
Dựa lưng
vào một trụ đá, Orik xoay xoay cây rìu trong tay, nhìn về Tronjheim nói:
-
Giờ này vẫn chưa thấy ai! Arya bảo cô ta sẽ đến ngay. Vậy mà… Hừ, thần tiên luôn
luôn trễ hẹn.
Eragon hỏi:
- Ông có thường giao dịch với họ không?
- Eta. Chỉ một mình Arya thôi. Mà cũng không thường xuyên, vì cô luôn phải
đi xa. Trong bảy thập kỷ, tôi học được một điều: đừng bao giờ thúc giục một thần
tiên. Càng cố gắng hối thúc, càng đập búa lên dũa, chỉ làm gãy chứ không cong.
- Người lùn không giống vậy sao?
- A, người lùn là đá. Nếu kiên trì, đá
sẽ đổi thay được chứ.
Lắc đầu thở dài, Orik tiếp:
- Trong tất cả các
loài, thần tiên ít thay đổi nhất. Đó là lý do tôi rất ngại khi phải đi chuyến
này.
- Nhưng chúng ta cần phải gặp nữ hoàng Islanzadi và biết đâu còn bao
nhiêu chuyện khác đang chờ nữa? Chúng ta cũng được thăm phong cảnh Ellesméra.
- Phong cảnh thì quan trọng gì. Trong khi còn bao chuyện như dầu sôi lửa
bỏng ở Tronjheim và các thành phố khác, vậy mà tôi chỉ có việc ăn cho mập ú,
ngồi xem cậu tập luyện. Mà ít ỏi gì, cũng phải mất cả năm!
“Cả năm! Nhưng
không sao, nếu cần thiết như vậy để có thể hạ những tà thân và tụi Ra’zac, mình
vẫn sẵn sàng.” Eragon thầm nghĩ.
Saphira nhận xét: “Không tới cả năm đâu.
Em nghĩ, Nasuada chỉ để anh em mình ở lại Ellesméra nhiều nhất là mấy tháng
thôi. Như những gì cô ấy đã nói với chúng mình, họ rất cần chúng ta về sớm.”
Orik bỗng đứng bật dậy:
- Cuối cùng thì họ cũng tới rồi.
Nasuada
đi đầu, rồi tới Jormundur. Sau cùng là Arya đeo một ba lô giống như Orik. Cô
mặc cái áo choàng bằng da đen và đeo thanh kiếm như lần đầu Eragon gặp cô.
Tới lúc này Eragon mới giật mình: rất có thể Arya và Nasuada sẽ không
chấp nhận chuyện nó trở thành một nhân vật trọng hoàng tộc. Đáng lẽ nó nên hỏi ý
Nasuada trước. Còn Arya? Eragon rùng mình nhớ lại cơn giận dữ của nàng ngay
sau lần đầu nó dự buổi họp với Hội-đồng Tiền-bối.
Nasuada ngừng lại bên
Eragon, nó e ngại tránh ánh mắt cô. Nhưng Nasuada chỉ nói nhẹ nhàng:
-
Anh đã được chấp thuận. Bây giờ thì người lùn có thể tuyên bố, anh phải phụng
mạng vì là một thành viên trong hoàng tộc. Thần tiên sẽ huấn luyện - ảnh hưởng
của họ có thể là mạnh nhất, vì cả anh và Saphira đều bị ràng buộc với phép
thuật của họ - và… anh đã tuyên thệ trung thành với tôi, một con người. Có lẽ,
tốt nhất là chúng tôi chia sẻ lòng trung thành của anh.
Trước sự ngỡ ngàng
của Eragon, Nasuada mỉm cười ấn vào tay nó một túi nhỏ tiền kim loại, rồi
đứng sang một bên.
Eragon hơi ngạc nhiên khi Jormundur tiến lên đưa tay
bắt:
- Eragon, chúc đi đường bằng an. Bảo trọng.
Arya bước qua mọi
người, tiến vào vùng tối trong lòng núi:
- Đi thôi, trời sắp sáng rồi, mà
đường còn xa lắm.
Orik lấy từ ba lô ra một cây đèn đỏ, sửa soạn lên đường.
Nasuada nhìn tất cả, nói:
- Cá nhân tôi và toàn thể Varden cầu chúc mọi
người đi đường bằng an. Eragon và Saphira, đừng quên gánh nặng mong mỏi và hy
vọng của chúng tôi, hãy chu toàn trách nhiệm trong danh dự.
Eragon hứa:
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình.
Giật cương Hỏa Tuyết, Eragon đi
theo Arya. Tiếp theo là Orik, rồi tới Saphira. Eragon thấy khi Saphira đi qua
Nasuada, nó nhẹ liếm má cô, rồi mới sải chân bước theo mọi người.
Sau
cùng, khi tới sát chân núi Farthen Dur, mọi người thấy hai cánh cửa khổng lồ,
cao mười mét, đã mở sẵn chờ đợi họ. Ba lính gác người lùn cúi đầu chào, rồi dạt
sang hai nên. Qua khỏi hai cánh cửa là một đường hầm với hai hàng cột treo đèn,
kéo dài mười lăm mét đầu. Qua khỏi vùng sáng đó là bước vào khoảng vắng lặng, im
lìm như vào một nhà mồ.
Nơi này giống hệt lối vào bên cổng tây, nhưng
Eragon biết đường hầm này khác hẳn. Thay vì được đào xuyên qua chiều dày một
dặm dưới chân núi, rồi thoát ra ngoài, đường hầm này tiếp tục xuyên từ núi này
sang núi khác, cho tới tận thành phố Tarnag của người lùn.
Orik nâng cao
ngọn đèn:
- Lối này.
Arya bước theo Orik qua ngưỡng địa đạo, nhưng
Eragon chợt lưỡng lự dừng lại. Nó không sợ bóng tối, cũng chẳng thích thú gì bị
bao phủ bởi màn đêm triền miên cho tới khi đến được Tarnag. Nhưng ngay khi bước
vào địa đạo âm u này, là một lần nữa Eragon tự quăng mình vào những điều hoàn
toàn xa lạ, bỏ lại những gì nó đã bắt đầu quen thuộc giữa những người Varden,
để đổi lấy một định mệnh mịt mù chẳng biết ra sao.
Saphira hỏi: “Chuyện gì
vậy?”
“Không có gì hết.”
Eragon thở dài tiến bước, mặc cho lòng núi đen
ngòm nuốt nó vào vùng sâu thăm thẳm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT