Chiều tối hôm đó vừa đi tắm về, Eragon ngạc nhiên thấy một cô gái cao lớn đang
chờ nó trong phòng. Cô ta có mái tóc đen, mắt xanh long lanh sáng và cái miệng
đầy vẻ khiêu khích châm chọc. Quanh cổ tay cô là một vòng vàng hình dáng như một
con rắn đang vươn cổ rít lên. Eragon hy vọng cô ta không đến để vấn kế nó, như
đa số thành viên Varden.
Cô gái yểu điệu cúi chào:
- Xin chào
Bàn-tay-bạc.
Eragon cũng cúi đầu đáp lễ:
- Tôi giúp gì được cô đây?
- Hy vọng là có đấy. Tôi là Trianna, pháp sư của Du Vrangr Gata –
Con-đường Lãng-du.
- Một pháp sư? Thật vậy sao?
- Một pháp sư, một
thuật sĩ ngoài mặt trận và là một điệp viên. Nói chung là đủ thứ mà Varden cần
thiết. Chúng tôi không đủ người có thể sử dụng phép thuật, nên mỗi chúng tôi
phải kiêm nhiệm nhiều việc lắm.
Cô ta mỉm cười khoe hàm răng trắng nõn:
- Và… đó là lý do tôi tới đây hôm nay. Chúng tôi rất hân hạnh nếu được kỵ sĩ
nhận lời làm chỉ huy nhóm của chúng tôi. Chỉ có kỵ sĩ mới có thể thay thế cặp
sinh đôi.
Gần như không nhận ra là mình đang cười rất tươi, vì cô gái này
duyên dáng và thân thiện quá, Eragon không muốn từ chối lời đề nghị đó chút
nào, nhưng cũng nói:
- Tôi e rằng không thể, vì tôi và Saphira sắp rời
Tronjheim. Hơn nữa, dù sao tôi cũng phải xin ý kiến của Nasuada trước.
Nó
nghĩ thêm: “Mình không muốn ràng buộc thêm vào những chuyện chính trị nữa… nhất
là một nhóm người từng do cặp anh em sinh đôi chỉ huy.”
Trianna nũng nịu
cắn môi, tiến gần Eragon thêm một bước:
- Nghe vậy em… buồn quá. Có lẽ mình
nên gặp nhau một chút trước khi anh rời khỏi nơi này. Em có thể hướng dẫn anh
cách chiêu dụ và sai khiến âm binh… Điều đó rất có ích cho cả hai ta.
Mặt
Eragon chợt nóng hổi:
- Rất cám ơn, nhưng thật sự hiện giờ tôi đang rất
bận.
Mắt cô ta bừng lên giận dữ, rồi lập tức bình thường lại, đến nỗi
Eragon tự hỏi mình có nhìn lầm không.
Trianna nhẹ thở dài:
- Em hiểu
rồi.
Vẻ tuyệt vọng của cô làm Eragon bứt rứt nhủ thầm:
“Chuyện trò với
cô ta vài phút thì có hại gì đâu.” Nó vội hỏi cô gái.
- Tôi hơi tò mò một
chút, cô đã học phép thuật thế nào?
Trianna tươi hẳn lên:
- Mẹ em là
một bà lang ở Durda. Bà biết chút phép thuật, nên dạy lại cho em theo lối cổ.
Tất nhiên là không thể so sánh với quyền lực cao cường của một kỵ sĩ rồng. Không
có ai trong Con-đường Lãng-du có thể một mình hạ nổi Tà Thần Durza như anh. Quả
là một hành động kiêu hùng.
Bối rối, Eragon chỉ biết di di giày trên
đất:
- Nếu không có Arya thì tôi đã không thể sống sót được.
- Anh quá
khiêm tốn đấy, Bàn-tay-bạc ạ. Chính anh mới là người đâm mũi kiếm chí tử.
Tuyệt chiêu đó xứng đáng so sánh với cố thủ lãnh kỵ sĩ Vardel.
Cô ả nghiêng
người về phía nó, mùi nước hoa nồng nàn làm tim nó đập rộn lên.
- Anh có
nghe những bài hát ca tụng anh chưa? Hằng đêm, quanh bếp lửa, người Varden vẫn
hát vang những bài ca đó. Họ còn bảo, anh xuất hiện để giành ngai vàng của
Galbatorix.
Đó là thứ lời đồn Eragon không thể chấp nhận được. Nó vội nói
ngay:
- Không, có thể là những đồn đại của họ. Chẳng biết định mệnh sắp đặt
thế nào, riêng tôi không ham muốn ngôi vị đó.
- Anh tỏ ra rất khôn ngoan
tỉnh táo. Vì thật ra, một ông vua là gì? Chỉ là một tù nhân của trăm ngàn trách
nhiệm, đúng không? Đó chỉ là một phần thưởng nghèo nàn dành cho kỵ sĩ cuối cùng
và con rồng của anh ta. Không, tài trí của anh là tự do bay bổng và làm những gì
anh muốn. Nói rộng hơn là định hình một tương lai cho Alagaesia. Anh… còn gia
đình trong nước không?
- Còn một người anh họ thôi.
- Vậy là anh chưa
có… hôn thê?
Câu hỏi làm nó cảnh giác, vì chưa ai hỏi nó như vậy bao giờ:
- Chưa, tôi chưa đính hôn.
- Nhưng… chắc anh cũng phải quan tâm đến ai
rồi chứ?
Trianna tiến sát hơn, những dải băng trên cánh tay áo ả chạm nhẹ
lên cánh tay Eragon, làm nó luống cuống, run cả giọng:
- Tôi không thân với
ai ở Carvahall, vả lại tôi đã đi xa từ lâu…
Trianna hơi ngả người ra
sau, nâng cao cổ tay, để chiếc vòng hình con rắn ngang tầm mắt Eragon, hỏi:
- Anh thích chú nhỏ này không?
Eragon chớp mắt gật đầu, nhưng rõ ràng
nó đang bị bối rối nhiều hơn. Ả lại thỏ thẻ:
- Em gọi chú bé này là Lorga.
Nó vừa là bạn vừa là vệ sĩ của em.
Cúi xuống thổi lên cái vòng, ả thì
thầm:
- Sé orúm thornessa hávr sharjalví lífs.
Với một tiếng xào xạc
khô khan, con rắn rùng mình sống động. Eragon đờ đẫn trừng trừng nhìn cái vòng
uốn éo trườn mình quanh cổ tay Trianna, rồi cái đầu rắn ngóc lên chiếu đôi mắt
bằng hồng ngọc thẳng vào nó, trong khi cái lưỡi mảnh như sợi dây nhỏ luôn thè ra
thụt vào. Hai mắt con rắn dường như cứ lồi ra mãi cho đến khi lớn bằng nắm tay
của Eragon. Nó cảm thấy đang bị hút vào hai con mắt nóng như lửa đỏ đó; dù cố
hết sức bình sinh Eragon vẫn không thể nhìn đi nơi khác được.
Chỉ với một
mệnh lệnh, con rắn thoắt trở lại nguyên hình chiếc vòng đeo tay. Trianna dựa
tường thở dài một mỏi:
- Ít người hiểu công việc của những pháp sư tụi em là
gì. Nhưng anh nên biết rằng, chúng em luôn sẵn lòng giúp những người như anh khi
có thể.
Vô tình, Eragon đặt tay lên bàn tay Trianna. Chưa bao giờ nó có ý
gần gũi mội người nữ như thế này. Như bị bản năng thôi thúc, Eragon hăng hái
nói:
- Nếu cô muốn, chúng ta cùng đi ăn. Có một phòng ăn không xa đây lắm
đâu.
Cô ả nhẹ rút bàn tay mát lạnh và mềm mại khỏi bàn tay Eragon. Những
ngón tay thanh mảnh dịu dàng, khác hẳn những bàn tay chai ráp nó từng nắm trước
đây.
- Em rất thích. Chúng ta sẽ có thể…
Trianna suýt ngã sấp mặt khi
cánh cửa sau lưng bật mở. Nữ pháp sư quay ngoắt lại, vừa kịp đối diện với
Saphira.
Saphira đứng trơ trơ, chỉ nhếch mép để lộ ra hàng răng nhọn hoắt.
Rồi nó gầm lên một tiếng. Tiếng gầm kỳ quái – vừa đe dọa vừa khinh thị - vang
vọng khắp phòng, kéo dài cả phút.
Trianna, mặt tái nhợt, hai tay xoắn vặn
tà áo, vội vàng cúi chào Saphira rồi chạy khỏi phòng.
Eragon trừng trừng
nhìn Saphira trong khi cô em khổng lồ của nó tỉnh bơ đưa chân lên nhấm nháp mất
cái móng, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Không còn nhịn nổi, Eragon hét
toáng lên: “Làm trò gì vậy? Tại sao xía vào chuyện của tôi?”
Saphira vẫn
tỉnh queo: “Anh cần em giúp mà.”
“Giúp gì? Nếu cần tôi đã gọi.”
Saphira
nghiến hàm trèo trẹo, rồi quát lại: “Đừng la lối om xòm lên như thế chứ. Em
không để anh bám theo đứa con gái bẩn thỉu đó đâu. Nó chỉ xoắn lấy Eragon, một
Kỵ sĩ rồng, chứ không phải vì anh là một con người.”
Eragon giận dữ đấm tay
thình thịch lên tường, gào lên: “Im đi. Cô ấy không phải là một cô gái bẩn thỉu.
Saphira, anh là một người đàn ông, không phải một thày tu khổ hạnh. Em không
thể bắt anh… nhắm mát trước những cô gái, chỉ vì… chỉ vì chuyện anh là ai. Ít ra
anh cũng có quyền chuyện trò vui vẻ với cô ta, bất cứ chuyện gì, ngoài chuyện về
những thảm kịch chúng ta vừa trải qua. Em luôn ở trong đầu anh, sao không biết
anh đang buồn khổ đến thế nào? Tại sao em có thể bắt anh chịu thiu thỉu một
mình, không được chuyện trò cùng ai cho khuây khỏa?”
“Không hiểu! Em định ngăn anh
không bao giờ được có vợ con sao?”
Cuối cùng Saphira nhướng con mắt to đùng
nhìn thẳng Eragon:
“Chúng ta đã liên kết chặt chẽ với nhau. Nếu anh theo
đuổi một mối liên hệ nào, và trở nên… gắn bó với người đó thì… cảm giác của em
sẽ có ảnh hưởng đến cả anh và em.”
“Và ngược lại, nếu em ghét ai, anh cũng
sẽ có cảm giác giống em?”
Bây giờ đến lượt Eragon gầm gừ, nó lấy thanh Zar’roc, vượt qua mặt
Saphira ra khỏi phòng.
Lang thang khắp Tronjheim, Eragon cố tránh gặp bất
cứ ai. Dù đau đớn, nhưng nó không thể phủ nhận sự thật trong những câu nói của
Saphira. Trong tất cả mọi vấn đề hai đứa thường chia sẻ, thì đây là chuyện tế
nhị, khó dẫn đến sự đồng ý nhất.
Đêm đó - lần đầu tiên từ khi bị bắt tại
Gil’ead – Eragon ngủ một mình trong doanh trại của người lùn.
Sáng hôm sau
gặp lại nhau, Eragon và Saphira đều tránh không nhắc lại vấn đề đó nữa.
trong lúc Saphira đang xé cái chân nai trong bữa ăn trưa cùng Eragon thì
cậu bé Jarsha xuất hiện.
- Chuyện gì vậy?
Nó tưởng các thành viên trong
hội đồng cần gặp, vì từ sau đám tang nó chưa hề gặp lại họ.
Chú nhóc lom lom
nhìn Saphira cạp thịt nai còn dính trên xương, một lúc sau mới quay lại trả
lời:
- Thưa kỵ sĩ, tiểu thư Nasuada muốn gặp ngài. Tiểu thư đang ngồi chờ
trong thư phòng của cố thủ lãnh Ajihad.
Ngài! Eragon suýt phì cuời. Gần
đây quá nhiều người gọi nó bằng ngài. Eragon quay hỏi Saphira: “Em xong chưa?”
Eragon đứng dậy:
- Jarsha, cậu có thể đi. Chúng tôi biết đường rồi.
Lòng vòng trong lòng núi gần nửa tiếng Eragon và Saphira mới tới nơi. Thời
Ajihad, cửa thư phòng cũng được canh gác, nhưng thay vì hai lính gác, cửa phòng
của tân thủ lãnh có nguyên một tiểu đội chiến binh túc trực. Dù đã nhận ra
Eragon và Saphira, sau khi có lệnh của Nasuada họ mới tách ra, nhường lối
cho cả hai tiến vào.
Eragon nhận ra ngay một sự thay đổi nhỏ: một bình hoa
đặt trên bàn làm việc. Những bông hoa nho nhỏ màu tím hương thơm dịu dàng làm
không khí trong phòng trở nên ấm cúng. Với Eragon, hương hoa còn gợi nó nhớ lại
những ngày hái dâu, gặt lúa dưới năng hè. Hít sâu một hơi, Eragon thầm cảm phục
sự tinh tế của Nasuada: vẫn mang dấu ấn của riêng cô, nhưng không làm phai mờ
những kí ức về Ajihad.
Vẫn trong bộ tang phục màu đen, Nasuada lên tiếng
chào Eragon rồi nói tiếp:
- Mấy ngày qua tôi đã kiểm tra lại tình hình thực
tế của Varden. Không sáng sủa lắm, Eragon ạ. Chúng ta nghèo, tổ chức quá tải,
trong đơn vị lại có mấy tên tân binh từng là lính của triều đình. Chúng ta phải
sắp đặt lại. Người lùn không thể tại trợ mãi cho chúng ta. Chính họ cũng đang bị
thiếu hụt lương thực, vì mùa màng thất bát. Tôi đang suy tính chuyện này: di
chuyển lực lượng Varden tới Surda. Đó là một vấn đề khá gay go, nhưng tôi tin
đó là sự cần thiết để chúng ta được an toàn. Khi tới được Surda là chúng ta đã
gần tới mục tiêu: tấn công trực tiếp vào đế quốc của Galbatorix.
Eragon thật sự ngỡ ngàng:
- Khó khăn lắm. Mấy tháng trời chưa chắc
đã chuyển hết đồ đạc tới Surda, chưa kể tới người. Ngoài ra, còn chuyện bị tấn
công dọc đường. Hơn nữa, theo tôi, vua Orrin chưa dám công khai đối đầu với
Galbatorix đâu.
Nasuada mỉm cười;
- Sau chiến thắng của chúng ta với
đoàn quân Urgal, quan điểm của ông ta đã thay đổi rồi. Nhà vua sẽ đồng ý cho
chúng ta tá túc và còn tiếp tế, chiến đấu bên ta nữa. Hiện nay, cũng đã có nhiều
người Varden ở Surda. Đa số là trẻ con đàn bà không thể tác chiến, tuy nhiên,
họ cũng có thể tiếp tế, nếu không tôi sẽ khai trừ ra khỏi tổ chức.
- Bằng
cách nào cô đã liên lạc với vua Orrin mau lẹ vậy?
- Người lùn sử dụng một
hệ thống gương và đèn, chuyển tin tức thông qua các đường hầm. Họ có thể chuyển
một thông điệp từ đây tới phía tây của rặng núi Beor không tới một ngày. Sau
đó, người đưa thư sẽ chuyển tiếp tới Aberon, thủ đô của Surda. Tuy nhiên, qua
vụ Galbatorix bất ngờ đổ quân Urgal tấn công, gần một ngày sau bên ta mới
phát hiện được, thì phương pháp truyền tin đó vẫn còn quá chậm. Tôi dự tính tìm
một phương pháp hữu hiệu hơn nhiều, xuyên qua những pháp sư của đức vua
Hrothgar và nhóm Du Vrangr Gata – Con-đường Lãng-du.
Mở ngăn kéo bàn,
lấy ra một cuộn giấy, Nasuada nói:
- Varden sẽ khởi hành từ Farthen Dur
trong vòng một tháng. Vua Hrothgar đã đồng ý cung cấp cho chúng ta lối đi an
toàn xuyên hầm. Hơn thế nữa, nhà vua còn cử một lực lượng tới Orthíad để truy
quét tàn quân Urgal, đồng thời khóa kín những cửa địa đạo khác, hầu ngăn chặn,
không để kẻ nào có thể xâm nhập lãnh địa người lùn bằng những ngả đường đó nữa.
Vì tất cả những việc này vẫn chưa đủ đảm bảo cho sự sống còn của Varden, nên…
tôi muốn xin Kỵ sĩ một đặc ân.
- Tôi sẵn sàng đợi lệnh.
Nasuada thoáng
nhìn Saphira:
- Đây không phải là lệnh. Tôi nói rồi, một đặc ân, suy nghĩ
kỹ rồi hãy trả lời. Tôi… Để giúp tập trung mọi sức mạnh ủng hộ Varden, tôi sẽ
phổ biến rộng rãi khắp vương quốc nguồn tin: một Kỵ sĩ rồng mới xuất hiện, có
thể là Eragon-Khắc-Tinh-của-Tà Thần và con rồng của anh ta, Saphira, đã
tham gia chính nghĩa cùng chúng tôi. Tuy nhiên, trước khi làm điều đó, tôi mong
được phép của anh, Eragon.
Saphira phản đối ngay: “Điều đó quá nguy hiểm!”
Eragon lý luận: “Trước sau gì tin chúng ta có mặt tại đây cũng tới tai
triều đình. Varden cần phô trương thanh thế về cái chết cảu tà thân Durza. Vì
vậy, dù chúng ta đồng ý hay không, chuyện đó cũng xảy ra. Thôi, đồng ý cho êm
đẹp.”
“Em rất ngại Galbatorix. Cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa công khai
cảm tình với phe nào.”
“Hành động của chúng ta quá rõ ràng rồi.”
“Đúng,
nhưng anh quên sao, ngay cả khi chiến đấu với anh trong Tronjheim, tà thần
Durza cũng không cố tình giết anh. Nếu chúng ta công khai vị thế của mình với
triều đình, Galbatorix sẽ không còn quá rộng lượng với anh như thế nữa đâu.
Làm sao biết được sức mạnh và những mưu ma chước quỷ của lão, bằng mọi giá phải
thu phục được chúng ta. Cứ lửng lơ con cá vàng, lão còn để ta yên.”
“Thời
gian mập mờ đó đã qua rồi. Chúng ta đánh đuổi Urgal, giết chết tà thần, và anh
đã tuyên thệ trung thành với thủ lãnh Varden. Nào, cho phép đi, để anh trả lời
chấp nhận đề nghị của Nasuada.”
Im lặng rất lâu, Saphira mới gật đầu bảo:
“Tùy anh.”
Eragon đặt tay lên Saphira, quay lại nói với Nasuada:
-
Nếu đó là cách tốt nhất để làm tăng sức mạnh của Varden, tiểu thư cứ cho tiến
hành.
- Cảm ơn Eragon. Tôi biết là mình đã đòi hỏi quá nhiều. Bây giờ, như
chúng ta đã theo rluận trước tang lễ, tôi mong anh lên đường tới Ellesméra để
hoàn tất việc huấn luyện.
- Đi cùng Arya?
- Tất nhiên. Thần tiên đã từ
chối liên hệ với cả loài người và người lùn từ khi Arya bị bắt. Arya là người
duy nhất có thể thuyết phục họ xuất hiện trở lại.
- Arya không thể sử dụng
phép thuật báo cho họ biết công việc cô ấy đang theo đuổi sao?
- Rất tiếc là
không thể. Sau sự sụp đổ của thời đại Kỵ sĩ, thần tiên rút vào Du Weldenvarden
và thiết lập một hệ thống kỳ bí, ngăn chặn từ tư tưởng, tin tức cho đến mọi sinh
vật đều không thể lọt qua. Đó là theo lời Arya đã cho tôi biết. Vì vậy Arya phải
đích thân tới Du Weldenvarden để nữ hoàng Islanzadí biết cô ta còn sống, biết
về anh và Saphira, cũng như những sự kiện xảy ra cho Varden những tháng vừa
qua.
Trao cho Eragon cuộn giấy được niêm phong một dấu ấn bằng sáp,
Nasuada nói:
- Trong thư này tôi trình lên nữ hoành tình hình cuả Varden
và những kế hoạch của riêng tôi. Hãy bảo vệ thư này dù bằng tính mạng, vì nếu để
lọt vào tay kẻ khác sẽ tai hại khó lường. Hy vọng sau tất cả những gì đã xảy ra,
nữ hoàng sẽ vui lòng nối lại bang giao với chúng ta. Sự hỗ trợ của bà rất có ý
nghĩa trong việc thành bại của Varden. Arya biết điều đó và đã hứa sẽ thúc đẩy
cho công việc được tốt đẹp. Tôi muốn anh nắm rõ tình hình, để kịp hành xử khi có
cơ hội.
Eragon nhét cuộn giấy vào trong tấm áo nịt bằng da, hỏi:
-
Chừng nào chúng tôi đi?
- Sáng mai… nếu anh còn chương trình gì khác, thì…
- Không. Chúng tôi sẵn sàng.
- Tốt. Anh cũng nên biết, còn một người nữa
đi cùng… Nhà vua Hrothgar cho rằng, để thật sự công bằng, thì phải có đại diện
của người lùn chứng kiến việc huấn luyện của anh, vì công việc đó cũng có ảnh
hưởng tới họ. Do đó, nhà vua đã phái Orik cùng đi.
Phản ứng đầu tiên của
Eragon là áy náy: Saphira có thể tải nổi ba người trên đôi vai của nó không?
Nó biết nhà vua rất khôn ngoan trong yêu cầu này. Điều quan trọng với Eragon và
Saphira là phải giữ thái độ dung hòa giữa các phe phái khác nhau. Nó mỉm cười:
- A, chúng ta phải chiều theo ý nhà vua thôi, dù chuyến đi sẽ bị chậm hơn.
Thật ra, tôi rất vui khi có ông Orik làm bạn đồng hành. Vượt qua Alagaesia với
một mình Arya cũng… hơi ớn. Cô ấy…
- Cô ấy khác thường?
Nasuada cười
hỏi. Nhưng Eragon nghiêm mặt đổi đề tài:
- Cô thật sự tính tấn công vào đế
quốc? Trong khi lại cho rằng Varden đang gặp khó khăn? Tại sao chúng ta không
đợi…
- Nếu chúng ta chờ đợi, chỉ làm cho Galbatorix mạnh thêm. Đây là lần
đầu, từ sau khi phản đồ Morzan bị giết, chúng ta mới có chút cơ hội tấn công khi
lão chưa kịp trở tay. Lão không ngờ chúng ta có thể đẩy lui Urgal - điều này
chúng tôi rất nhớ công ơn của anh – vì vậy – lão sẽ hoàn toàn bị bất ngờ khi
chúng ta tiến chiếm vương quốc.
“Xâm lăng vương quốc?” Saphira kêu lên
“Giết Galbatorix bằng cách nào đây? Cô ta quên là tên bạo chúa có thể bay vù
vù đi tiêu diệt kẻ thù bằng phép thuật sao?”
Nghe Eragon nói lại ý
Saphira, Nasuada lắc đầu:
- Từ những gì chúng tôi đã tìm hiểu về
Galbatorix, thì lão sẽ không ra tay nếu thủ đô Uru’baen của lão chưa bị đe
dọa. Nếu chúng ta tàn phá cả nửa vương quốc, đối với lão vẫn chưa là vấn đề gì.
Việc gì lão phải bận tâm? Lão đợi chúng ta tiến gần, đụng tới lão, lão sẽ ra tay
bóp nát quân ta một cách dễ dàng hơn nhiều.
- Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi
của Saphira, giết Galbatorix cách nào?
- Vì tôi chưa thể nói lúc này. Đây
sẽ là một chiến dịch vận động lâu dài. Cuối chiến dịch, chúng ta có thể đủ mạnh
để đánh bại Galbatorix, hoặc thần tiên sẽ tham gia cùng chúng ta. Những pháp
sư của họ là những tay pháp thuật cao cường nhất Alagaesia. Dù sao chúng ta
không thể trì hoãn nữa. Đây là thời điểm chúng ta phải mạo hiểm xông vào những
việc mà không kẻ nào ngờ ta dám làm. Varden đã ẩn mình trong bóng tối quá lâu
rồi. Chỉ còn một con đường: thách đấu với Galbatorix hay khuất phục và chịu
chết.
Những ý kiến của Nasuada làm Eragon lo lắng. Quá mạo hiểm, chẳng
khác nào lăn vào một cuộc phiêu lưu đầy rẫy những hiểm nguy rình rập. Tuy nhiên,
địa vị nó không thể quyết định và nó đành chấp nhận. Eragon nới với Saphira:
“Chúng ta phải tin tưởng vào những phán đoán của cô ta lúc này.” Rồi nó nói với
Nasuada:
- Còn cô thì sao, Nasuada? Cô có được an toàn sau khi chúng tôi
đi không? Tôi đã tuyên thệ, trách nhiệm của tôi là phải bảo đảm an toàn cho cô.
Miệng mím chặt, Nasuada chỉ tay ra phía những chiến binh ngoài cửa:
-
Anh đừng lo; tôi được bảo vệ rất an toàn. Nhưng tôi phải thú nhận một điều, lý
do chuyển đến Surda là vì vua Orrin biết tôi từ lâu và ông ta sẽ sẵn lòng che
chở cho tôi. Tôi không thể ngồi chờ tại đây khi anh và Arya vắng mặt trong khi
Hội-đồng Tiền-bối vẫn còn nhiều quyền lực. Họ sẽ không chấp nhận tôi là lãnh đạo
của họ thật sự, cho đến khi tôi chứng tỏ một cách thuyết phục: Varden thuộc
quyền điều hành của tôi, không phải họ.
Rồi gom hết sức lực, Nasuada ngồi
thẳng, cằm ngẩng cao, trông cô dường như xa cách hẳn mọi người:
- Giờ thì đi
đi, Kỵ sĩ Eragon. Hãy sẵn sàng lương thực và ngựa. Rạng sáng phải có mặt tại
cửa bắc thành.
Eragon cúi đầu chào, rồi cùng Saphira lui ra.
Sau bữa
ăn tôi, Eragon bay cùng Saphira. Từ trên cao nhìn xuống thành phố Tronjheim,
những mảnh băng đóng chung quanh vách núi Farthen Dur, trông như một dải băng
trẳng khổng lồ. Đêm chưa xuống, nhưng trong lòng núi đã tối om om.
Eragon
ngửa mặt đón làn không khí mát lạnh. Nó nhớ gió - những cơn gió rào rào qua cỏ
rối, xô đẩy những đám mây. Nó nhớ những ngọn gió đem mưa bão tới, kép rạp những
thân cây. Eragon thầm nhủ: “Mình cũng nhớ cây cối nữa. Farthen Dur kỳ ảo thật,
nhưng không một bóng cây một con vật, nó trống vắng như ngôi nhà mồ của ông
Ajihad vậy.”
Saphira đồng ý ngay: “Hình như người lùn cho rằng đá quý có
thể thay thế được cỏ hoa. Thôi, muộn rồi, chúng mình về nhé.”
Nó liệng vòng
trên Tronjheim rực sáng như ngọn đèn pha giữa trung tâm Farthen Dur. Bỗng
Saphira quay đầu nhìn lại, bảo: “Trông kìa”.
Eragon nhìn theo hướng mắt
Saphira: “Cái gì?”
Saphira lẳng lặng đảo cánh, hướng về bên trái, rồi từ
từ bay thấp xuống một trong bốn con đường nằm theo trục đông tay nam bắc. Khi
Saphira hạ cánh, Eragon thấy một dải vải trắng trên gò đất gần đó. Miếng vải
phất phơ một cách kỳ lạ, như ngọn nến bập bùng cháy, rồi thoắt hiện hình thành
bà phù thủy Angela trong cái áo choàng trắng.
Angela xách một cái giỏ đan
bằng nhánh dương liễu, chất đầy ụ đủ thứ nấm rừng. Khi bà phù thủy lại gần,
Eragon hỏi:
- Bà đang hái nấm cóc phải không?
Vừa cười lớn, Angela vừa
đặt cái giỏ xuống đất, nhặt lên từng cánh nấm:
- Chào. Ồ, không đâu. Nấm cóc
quá bình thường. Nhưng đừng gọi là nấm cóc, thật sự tên chúng là nấm ếch. Còn
đây là nấm lưu huỳnh, cái này là nấm bình mực, đây là mũ hải quân, nấm này là
nhẫn máu…
Chỉ một tai nấm với những khía màu hồng, vàng, xanh nhạt, bà giới
thiệu:
- Đây là gã đại bịp. Tuyệt vời hả?
Chỉ một cái nấm cuống xanh,
vạch vàng cam, chóp đen, Eragon hỏi:
- Còn gã này?
Angela nhìn tai nấm
đầy trìu mến:
- Người lùn gọi nó là Fricai Andlát. Cuống nấm có thể gây tử
vong cấp kỳ, nhưng tai nấm lại là thuốc giải được nhiều chất độc. Fricai Andlát
chỉ mọc trong các hang hốc tại Du Weldenvarden và Farthen Dur. Tại đây,
Fricai Andlát sẽ chết ngay, nếu người lùn chuyển phân gia súc tới nơi khác.
Eragon quay nhìn lại cái gò, lúc đó nó mới nhận ra đó là một ụ phân gia
súc.
Angela tiến lại vỗ nhẹ mũi Saphira:
- Sao, khỏe không Saphira?
Ả rồng điệu đàng chớp mắt, vui mừng ve vẩy đuôi. Ngay lúc đó Solembum nhảy
ra, miệng ngậm chặt một con chuột. Chẳng thèm để ý tới ai, con ma mèo say mê
đánh chén con mồi.
Angela vén mái tóc bù xù, hỏi:
- Vậy là cháu sắp đi
Ellesméra?
Eragon gật. Không cần hỏi, nó cũng đã biết hầu như không chuyện
gì qua mắt được bà phù thủy này.
Thấy nó im lặng, Angela lèm bèm:
-
Nào, đừng rầu rĩ như đưa đám vậy chứ. Đó là một nhiệm vụ phải thi hành, đúng
không?
- Cháu hiểu.
- Vậy thì tươi lên. Trông cháu mềm nhũn như con
chuột chết của Solembum vậy. Mềm nhũn! Ta dùng từ chính xác tuyệt vời quá hả?
Đồng ý không? Rất may tình cờ gặp cháu tối nay, vì cháu sửa soạn đi, còn ta sẽ
tháp tùng Varden để cùng tới Surda. Như đã từng nói, ta rất thích chứng kiến
những sự kiện xảy ra, và… Surda chính là nơi đó.
Bà nhún vai, nghiêm giọng
tiếp:
- Phải thận trọng khi ở Du Weldenvarden. Hãy nhớ rằng, thần tiên
không để lộ xúc cảm, không có nghĩa họ không biết căm phẫn giận hờn như loài
người chúng ta đâu. Điều nguy hiểm nhất, chính là họ che dấu những cảm xúc đó
thậm chí hàng nhiều năm trời.
- Bà đã từng đến đó?
- Một lần, nhưng đã
lâu lắm rồi.
- Bà nghĩ sao về kế hoạch của Nasuada?
- Mệnh số cô ta u
ám khắt khe lắm. Cháu cũng vậy. Tất cả bọn họ cũng vậy, u ám quá! Tuy nhiên ta
không rõ chuyện gì sẽ xảy ra. Chắc ta sẽ không gặp lại cháu cho đến lúc cháu đi,
vậy chúc cháu gặp nhiều may mắn. Hãy tránh xa phiền muộn, lạc quan mà sống.
Ma mèo tha con mồi ăn dở phóng theo bước chân bà phù thủy. Eragon đứng lại,
ngẩn ngơ chớp mát, chẳng hiểu bà ta định nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT