Tiếng đất sỏi lạo xạo dưới những bước chân Ro­ran khi cậu đang lần mò xuống thung lũng. Sáng sớm tinh mơ, trời lạnh ngăn ngắt. Bal­dor theo sát phía sau. Cả hai đều sẵn sàng cung tên trên tay, lặng lẽ tìm kiếm dấu vết của bầy nai.

Bal­dor chỉ tay về hướng cây mâm xôi sát mí sông Ano­ra, nhỏ giọng:

- Kìa.

Ro­ran gật đầu, lần theo dấu chân thú, rõ ràng bầy nai đã qua đây từ hôm trước, những dấu chân đã khô mặt rồi. Không cần thiết phải giữ im lặng nữa, Ro­ran lên tiếng hỏi:

- Bal­dor, cậu có thể cho mình một lời khuyên được không?

- Được chứ, nhưng chuyện gì?

- Ông Sloan định gả Ka­tri­na, nhưng không phải… gả cho mình.

- Cô ấy nghĩ sao về chuyện này?

- Cô ấy là con, không thể cãi lời ông bố mãi. Trong khi người cô ấy thương yêu không chịu tiến tới…

- Người ấy là cậu?

- Ừ.

- Và đó là lý do hôm nay cậu dậy quá sớm?

Thật ra, đêm qua Ro­ran lo lắng đến không thể nào ngủ được, suốt đêm suy tính tìm một giải pháp cho hoàn cảnh khó khăn của hai người:

- Mất cô ấy, mình sẽ không chịu nổi. Nhưng với hoàn cảnh hiện nay của mình, chắc chắn ông ta sẽ không đời nào chấp thuận.

- Mình cũng nghĩ vậy. Nhưng cậu muốn mình khuyên cậu gì đây?

- Bằng cách nào có thể thuyết phục ông ta? Bằng cách nào mình có thể giải quyết chuyện này mà không gây nên mối thâm thù giữa ông ta và mình? Mình phải làm gì, Bal­dor?

- Cậu chưa nghĩ ra được cách nào sao?

- Có. Nhưng mình thấy không vui vẻ gì. Mình định hai đứa tuyên bố đại là đã đính hôn, để đặt ông ta vào chuyện đã rồi.

Bal­dor nhíu mày, thận trong bảo:

- Có thể ông ta đành chấp thuận. Nhưng cả làng sẽ không để các cậu yên thân đâu. Hơn nữa, chuyện bắt Ka­tri­na phải chọn giữa cậu và cha cô ấy là điều không tốt đẹp gì. Sau này cô ấy sẽ oán trách cậu.

- Mình biết, nhưng đâu còn cách nào khác nữa?

- Trước khi phải sử dụng đến giải pháp đó, mình đề nghị: cậu nên cố lấy lòng ông ta. Rất có thể cậu sẽ thành công. Dù sao, ông Sloan cũng sẽ phải hiểu làm gì có thằng nào chịu đi rước một cô dâu ủ rũ thất tình. Nhất là cậu vẫn còn quanh quẩn trong làng, sẵn sàng cắm một cái sừng lên đầu anh chồng đó.

Thấy Ro­ran nhăn nhó nhìn mặt đất, Bal­dor cười lớn:

- Còn nếu thất bại, cậu cứ tiến hành mọi chuyện theo ý mình. Biết cậu ta đã cố gắng mọi cách để xin cưới hỏi đàng hoàng mà không được, dân làng sẽ không trách việc cậu phạm cổ lệ, mà sẽ trách Sloan là lãi già gàn bướng, cố chấp hơn. Ngoài ông Sloan, cậu phải dè chừng những người khôn ngoan, đàng hoàng như chú Quim­by. Họ không ưa những kẻ phá lệ làng đâu.

- Mình hiểu.

Ro­ran gật đầu, anh biết những mối hiềm thù có thể âm ỉ hàng nhiều năm tại Car­va­hall. Được chuyện trò với Bal­dor, Ro­ran cảm thấy thoải mái hơn. Anh nhớ có lần Er­agon đã nói: “Tâm sự với nhau như anh em ruột thịt, được có người lắng nghe, được biết có người sẵn lòng giúp đỡ mình không ngại gi­an nguy là một niềm an ủi lớn.”

Bal­dor ngừng lại, đưa bầu nước bằng da lên miệng tu, rồi tiếp tục bước theo Ro­ran. Qua chừng vài chục thước, bỗng Ro­ran đứng khựng lại. Thoang thoảng mùi thịt nướng và củi thông cháy trong không khí.

Hít mạnh một hơi, Ro­ran quay quanh tìm hướng tỏa ra mùi thơm đó. Một cơn gió thổi mạnh từ đường cái vào chỗ hai người đang đứng, kéo theo làn khói nóng, ngào ngạt mùi thức ăn.

Ro­ran ra dấu cho Bal­dor rảo bước tới bên, thì thầm hỏi:

- Ngửi thấy gì không?

Bal­dor gật. Cả hai đi ngược lại đường cái. Chừng gần trăm mét, vòng qua một lùm cây, Ro­ran và Bal­dor đã nghe rõ tiếng người rì rầm qua làn sương mai dày đặc.

Qua khỏi lùm cây, Ro­ran chậm bước lại, phần vì không muốn làm cánh thợ săn kia giật mình khi thấy hai người, một phần anh cảm thấy không an tâm. Hình như bọn người này đông hơn một toán thợ săn, giọng nói rất lạ, không phải người làng Car­va­hall. Tách khỏi đường cái, Ro­ran rón rén qua những bụi cỏ bên đường.

Bal­dor thì thầm:

- Cậu làm gì vậy?

Ro­ran đưa ngón tay lên môi, rồi nhè nhẹ bò dọc theo đường. Qua khỏi khúc quanh, cả hai như chết sững.

Trên bãi cỏ bên đường là một trại lính. Ba mươi cái mũ sắt sáng ngời trong nắng sớm. Đám lính lố nhố, đứa xé thịt gà nhai ngồm ngoàm, đứa đun đun nấu nấu trên những đống lửa. Người ngợm, quần áo chúng lem nhem đầy bụi đường, nhưng biểu hiệu của Gal­ba­torix vẫn còn thấy rõ trên nền áo đỏ - ngọn lửa cuồn cuộn thêu bằng chỉ vàng. Dưới lớp áo ngắn tay màu đỏ là áo giáp da đóng đinh bằng thép. Đa số bọn chúng đeo kiếm bản to, chừng năm sáu đứa là xạ thủ, năm sau đứa trang bị kích dài.

Giữa đám lính, hai thân thể màu đen ngồi lom khom, cổ rụt giữa hai vai. Nhớ lại những lời diễn tả của dân làng từ khi ở Therins­ford về, Ro­ran nhận ra ngay đây chính là hai kẻ lạ, dị hình dị dang, đã tàn phá trang trại của cha con anh. Đúng là hai bầy tôi trung thành của bạo chúa Gal­ba­torix rồi! Máu sôi lên, Ro­ran với tay ra sau lưng lấy mũi tên. bal­dor vội níu áo Ro­ran, kéo anh ngã xuống cỏ.

- Đừng. Cậu muốn chết cả hai à.

Ro­ran nho nhỏ rít lên:

- Quân khốn kiếp… Chúng đã… trở lại.

- Ro­ran, bình tĩnh. Chúng là quân triều đình. Dù trốn thoát, ở đâu cậu cũng bị coi là kẻ phạm pháp. Hơn nữa… tại họa sẽ đổ lên đầu dân làng Car­va­hall.

- Chúng lại muốn gì nữa đây?

- Nếu chúng chưa lấy được vật chúng cần lấy từ cha cậu, và Er­agon thì đã trốn theo ông Brom, điều chúng muốn bây giờ là… bắt cậu. Việc cấp bách lúc này là chúng ta phải báo cho mọi người biết. Sau đó cậu hãy trốn đi. Chỉ hai tên kì lạ kia có ngựa, chúng ta có thể kịp chạy về làng trước chúng.

Qua bụi cây, Ro­ran trừng trừng nhìn đám lính. Tim đập rộn ràng vì căm phẫn, anh khao khát nhả hai mũi tên xuyên qua lồng ngực hai tên sứ giả của tử thần kia, dù có phải gục chết ngay sau giây phúc trút bỏ hết bao đau đớn căm hờn đó.

Nấc lên một tiếng, Ro­ran nắm chặt hai tay, gục đầu thầm nhủ: “Mình không thể bỏ lại Ka­tria”. Anh đứng lặng, hai mắt nhắm nghiền, thì thầm với Bal­dor:

- Về thôi.

Không đợi Bal­dor trả lời, Ro­ran chui qua những bụi cây. Ngay khi khuất dạng nơi đám lính cắm trại, anh băng băng chạy trên con đường đất nhỏ, trong lòng ngổn ngang căm phẫn, hãi hùng, giận dữ…

Sau chừng nửa dặm đường, hai anh em nghỉ chân uống chút nước, Ro­ran bảo Bal­dor:

- Cậu đi báo cho mọi người, mình tới chú Horst.

Qua khỏi mấy ngọn đồi thấp, vừa nhìn thấy làng, Ro­ran chia tay Bal­dor để chạy tới xưởng lò rèn.

Bước vào cửa, Ro­ran vẫn nung nấu trong đầu ý định tìm cách thủ tiêu hai kẻ sát nhân mà không gây thù oán với triều đình.

Chú Horst đang vừa ráp trục xe vừa nghêu ngao hát:

…Dô hầy!

Chan chát chan chát!

Sắt già bướng bỉnh thách ta!

Chan chát chan chát!

Mấy búa bổ xuống! Sắt thua ta rồi!

Dô hầy!

Chợt thấy Ro­ran hốt hoảng chạy vào, ông ngừng tay hỏi:

- Chuyện gì? Thằng Bal­dor bị thương à?

Ro­ran vừa hồng hộc thở vừa tóm tắt những gì mới thấy, điều quan trọng nhất là, bây giờ đã rõ ràng hai kẻ lạ lùng quái dị kia là tay sai của triều đình.

Chú Horst nói ngay:

- Cháu phải rời đây ngay. Lấy đồ ăn trong nhà, tới Ivor lấy con ngựa của chú, anh ta đang dùng nó để kéo cây đó. Cứ trốn dưới chân núi, khi nào rõ ý định của tụi lính, chú sẽ bảo Al­briech hay Bal­dor đến cho cháu biết.

- Chú sẽ nói sao, nếu tụi lính hỏi về cháu?

- Bảo là cháu đi săn, chẳng biết bao giờ về.

Ro­ran gật đầu, chạy đến nhà chú Horst, vơ vội dây cương ngựa, ba lô, ít đồ ăn và một cái nồi sắt nhỏ. Chỉ kịp cắt nghĩa qua loa tình hình để thín Elain biết, rồi anh hộc tốc chạy tới trang trại của Ivor.

Ivor đang đứng sau nhà, tay cầm roi bện bằng cành liễu, quát tháo con ngựa cái bướng bỉnh, không chịu kéo bật rễ cây phong du khỏi đất.

Ro­ran tới gần cho biết lý do phải mượn ngựa. Ivor càu nhàu:

- Cứ khi nào có việc cần tới ngựa, lại có kẻ quấy rầy.

Ro­ran đóng yên cương nhảy lên mình ngựa, năn nỉ:

- Xin lỗi, chuyện chẳng đặng dừng, có ai muốn thế này đâu.

- Nói vậy thôi, đừng áy náy, miễn sao mày đừng để tụi nó tóm được là tốt rồi.

Ro­ran vừa phóng đi, Ivor nói với theo:

- Đừng trốn trong khe núi gần nhà tao.

Ro­ran lắc đầu cười, cúi rạp mình trên mình ngựa. Chẳng bao lâu sau đó, Ro­ran cho ngựa lần đường lên rặng núi Spine nằm về phía cực bắc của thung lũng Palan­car.

Tới một sườn núi, nơi có thể kín đáo quan sát về làng, Ro­ran xuống ngựa, rùng mình nhìn cảnh núi tăm tối chung quanh. Anh chẳng thích thú gì chuyện gần gũi rặng núi ghê gớm Spine như thế này. Ít kẻ ở Car­va­hall dám mon men lên núi, còn những kẻ liều lĩnh lên đây cũng hiếm khi trở lại làng.

Rồi Ro­ran cũng thấy đám lính xếp hàng hai, dẫn đầu là hai kẻ phủ kín toàn một màu đen, tiến bước trên đường. Tới đầu làng, chúng bị một toán người rách rưới, tay cầm cuốc xẻng chặn lại. Không biết hai bên nói gì, nhưng rồi hằm hè như chờ nhau ra tay trước. Một lúc lâu sau, dân làng tránh sang một bên, nhường đường cho tụi lính.

“Chuyện gì đang xảy ra đây?” Ro­ran thầm hỏi.

Buổi chiều, đám lính dựng trại trên cánh đồng kế bên làng. Những cái lều xám xịt của chúng phần phật trong gió, trong khi đó đám lính gác rảo quanh vòng ngoài. Chính giữa trại, khói cuồn cuộn bốc lên từ một đám lửa lớn.

Lúc này, cũng đã dựng trại xong cho mình, Ro­ran ngồi nhìn xuống quang cảnh dưới làng ngẫm nghĩ. Anh vẫn tưởng, những kẻ lạ mặt sau khi phá hủy trang trại, đã lấy được vật mà chúng muốn, đó là viên đá Er­agon đem từ núi Spine về. nhưng bây giờ, Ro­ran cho rằng chắc chắn tụi chúng chưa tìm thấy và có lẽ Er­agon đã bỏ trốn cùng viên đá đó. Chắc Er­agon nghĩ phải tìm đến một nơi an toàn để bảo vệ viên đá. Chuyện nó bỏ trốn thật là khó hiểu. Nhưng bất kì là lý do gì, viên đá chắc phải là một tài sản quý giá lạ thường, nên nhà vua mới phải điều động quân sĩ nhiều đến thế, để thu hồi lại. Nhưng viên đá đó quý giá ở điểm nào? Hay đó là một vật có phép thuật?

Ro­ran hít hà vì không khí giá lạnh, lặng nghe tiếng một con cú rúc. Bỗng thấp thoáng có vật lay động, Ro­ran nhìn chăm chăm xuống núi: một bóng người đang thoăn thoắt tiến lên. Nấp vội sau tảng đá, Ro­ran rút tên, ngồi chờ. Anh huýt nhẹ tiếng sáo khi nhận ra Al­briech.

Lại gần, Al­briech quăng một cái ba lô căng phồng trên vai xuống, thở phào:

- Tưởng không thể tìm ra cậu chứ.

- Cậu cũng làm mình ngạc nhiên đấy.

- Lang thang qua rừng vào giờ này khiếp thật. Tớ chỉ sợ đụng đầu với một chú gấu, hay có khi còn gặp chuyện gì tệ hại hơn… Núi Spine chứ đâu phải chuyện đùa…

- Cậu biết lý do tụi lính đến làng mình làm gì chưa?

- Để bắt cậu. Chúng sẵn lòng chờ cho đến khi nào cậu “đi săn” về.

- Chúng có nói vì sao hay nhắc gì đến viên đá không?

Al­briech lắc đầu:

- Chúng chỉ luôn nhắc đi nhắc lại là… công tác mật của đức vua. Suốt ngày nay, chúng đặt đủ thứ câu hỏi về cậu và Er­agon. Hình như chúng chgỉ quan tâm tới hai anh em cậu…

Ngập ngừng, Al­briech nói tiếp:

- Mình muốn ở lại đây với cậu, nhưng sợ ngày mai chúng sẽ phát hiện là mình vắng mặt. Chăn mền, lương thực đầy đủ, mình đem cả thuốc men của bà lang Gertrude gửi cho cậu, phòng xa lỡ cậu bị thương.

Ro­ran gượng cười:

- Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ mình.

Al­briech ôm vai Ro­ran:

- Ai cũng phải làm vậy thôi. À, cậu biết không, tụi lính gọi hai kẻ lạ kia là… Ra’zac.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play