Giải thích nôm na và thiếu-sâu-xa nghĩa là: Một số âm thanh nhất định có thể gây ra một số phản xạ nhất định đối với một cá thể nào đó – nếu được luyện tập thường xuyên.
Giả dụ như, khi nghe lại bản nhạc Cây Đan Ghi-ta một số thường nghiện thời sinh viên, có mấy ai lại chẳng bất giác nhớ đến…. mùi mì gói? =))
Ngài Costa, không biết từ lúc nào, lại có thể áp dụng triệt để lý thuyết này đến vậy.
Nhất là… lại trên vợ mình.
Võ Gia Chính Luận có một thú vui tao nhã, đó là bắn súng.
Cơ mà, thú vui là một chuyện, hẹn hò lại là một chuyện khác. Chẳng hiểu làm sao cái người này lại có thể gộp chung vào nhau như vậy. Đưa vợ đến trường bắn vào Lễ Tình Nhân thật chẳng lãng mạn tý nào.
“Anh muốn em ít nhất biết cách bảo vệ mình nếu gặp phải trường hợp hy hữu không có anh bên cạnh,” anh chầm chậm nói, khóe miệng khẽ nhếch lên khi nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn áp vào thân súng.
Vốn là… có người muốn vịn đại một cớ, để giễu võ giương oai trước mắt người tình đây.
Ai mà có ngờ, người tình kia dường như sở hữu một đôi tay vàng, qua một lần hướng dẫn là đã có thể ba phát xuyên suốt tâm điểm. Ngoài Văn Thành ra, Chính Luận quả thật chưa thấy ai mang cốt cách thiện xạ đến vậy.
Ai đó vì nảy ra hứng thú với trò chơi mới, dần như đã quên luôn sự hiện diện của anh rồi…
Chính Luận chau mày nhìn chằm chằm người vợ nhỏ của mình dồn hết tâm trí vào vật trên tay, môi nở ra nụ cười rạng ngời vốn bình thường chỉ dành cho anh, trong bụng đột nhiên chỉ muốn đem cái vật đen bóng lạnh tanh kia mài thành mạt sắt.
Nhận ra ý ghen trong mắt chồng, Nguyễn Ái dở khóc dở cười, vội quay sang “chữa cháy”.
“Hôm nay là Valentine’s Day, đụng đến súng hoài cũng không hay nhỉ?” cô cười hiền hòa, sẵn tay ném đại khẩu súng lên bàn. Nhìn thấy sự hờ hững của cô anh mới thật sự có chút hài lòng trở lại, cánh tay vươn ra gạt đi lọn tóc bay lòa xòa trên vầng trán ương bướng, miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Em quả thật ngày càng ‘nhạy’.”
Thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi chợt tắt ngấm, cô nhoẻn cười, môi cong lên chế giễu. “Sống với cái núi lửa thất thường như anh, nếu không nhạy thì đã vùi thây trong nham thạch lâu rồi.”
Khẽ lắc đầu, anh trầm giọng.
“Anh hứa sẽ không ghen với đồ vật nữa.”
o__o
“Anh biết điều bản thân vừa mới nói, nghe rất tức cười không?”
“Em biết bản thân vừa mới cười rất đẹp không?”
“…”
Câm lặng. Lại không nói được gì.
Chẳng hiểu sao mà… ngài Costa cứ luôn có cái khả năng này, làm vợ mình nín bặt…
Mơn nhẹ ngón tay lên làn môi hé mở của vợ mình, Chính Luận bật cười, đoạn một tay kéo cô vào lòng, một tay rút súng ra. Bắn hai phát liền xuyên qua tâm điểm.
“Khuyết điểm của em là rất dễ bị phân tâm,” cúi xuống, anh lướt nhẹ qua môi đứa con gái nhỏ vẫn còn sững sờ trong vòng tay ôm chặt, nói khẽ.
Mất một lúc để bất ngờ đi qua, Nguyễn Ái “hứ” nhỏ một cái, nhăn mũi nhìn chồng mình. “Anh làm như mình không mắc khuyết điểm đó vậy!”
“Ít nhất không phải khi có em trong vòng tay.”
Nói rồi, anh lại ngẩng đầu lên, nheo mắt lại giương thẳng súng về phía trước, ngắm bắn phát cuối cùng.
Phù.
Phát đạn bất ngờ sượt đi, cắm đâu đó vào bức tường gỗ phía sau bia nhắm.
Dịch môi rời tai chồng mình một khoản, Nguyễn Ái nhoẻn cười đắc thắng. “Anh chắc vậy sao?”
“Bây giờ đến em nhé,” giật súng khỏi tay anh, cô lắc lắc đầu, sửa lại vai chuẩn bị ngắm bắn, trước khi bóp cò còn quay sang nháy mắt với người nào đó.
“Xem đi, em sẽ không lỡ mất mục tiêu như anh vừa rồi đâu.”
Nhưng… cô đã lỡ mất cái nhếch môi khẽ khàng của người nào đó hai giây tiếp theo rồi…
Phát đầu tiên, dẫu có vòng tay ai kia chậm rãi choàng qua eo, vẫn xuyên tâm điểm.
Phát thứ hai, dẫu có bàn tay ai kia vén tóc – để lộ ra một bên tai trần trụi để áp môi vào; vẫn xuyên tâm điểm.
Phát thứ ba, con cáo nhỏ mong chờ đòn trả đũa của anh là một cái thổi nhẹ qua tai, nên gồng người lên tập trung vào khẩu súng trong tay, quyết tâm phớt lờ mọi tiếp xúc da thịt.
Có ngờ đâu, ai kia chẳng hề chạm vào tai cô, chỉ vỏn vẹn buông ra ba chữ.
“Anh yêu em.”
Thế là… không những phát đạn trượt mất tăm, khẩu súng cũng run rẩy rời tay.
Hẳn bạn đã từng nghe qua “phản xạ có điều kiện”?
Một số âm thanh nhất định, có thể gây ra một số phản xạ nhất định đối với một cá thể nào đó – nếu được luyện tập thường xuyên.
Nào, chúng ta có “âm thanh nhất định,” là ba chữ “Anh, yêu, em.”
Và cái người nào đó, giờ phút “luyện tập” duy nhất nói ra ba từ nọ, chính là khi…
…Ái ân đỉnh điểm! X”D
Vậy nên…
Thì là…
“Phản xạ có điều kiện” của cô nàng lúc bấy giờ… tự đoán đi ha. =))
Mãi đến đêm hôm đó, khi mệt mỏi nằm bẹp trên giường, hồ ly vẫn còn ấm ức chuyện lúc sáng.
“Valentine là ngày bắn cung của Cupid, vậy mà anh lại làm em bắn trượt, anh thật là… quá đáng!”
Có bàn tay to lớn choàng qua ôm lấy, rồi nhét cô vào lòng.
“Có trượt sao?”
“Có trúng sao?”
“Sao lại không?”
“???”
Thở dài, người nào đó áp cái đầu ương bướng của ai kia vào ngực trái, nơi quả tim đang rộn rã nhịp đập.
“Là trúng chỗ này.”
…
..
.
Happy Valentine’s Day. (Trớt quớ~) =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT