Có một ngày xác của phu nhân một tài phiệt nổi tiếng được phát hiện trong một bãi rác, nguyên nhân bị giết là do người chồng tỷ phú của cô ta từ chối giao cho bọn bắt cóc một cây đèn cổ – vốn được thân chủ cho biết là món đồ giá trị nhất của đời mình. Vụ việc đã dấy lên phẫn nộ từ công chúng nước Ý, trong đó, dĩ nhiên có cả Signora Da Costa của chúng ta.

Thế nên, về đêm lại có người dụi đầu váo lòng chồng hỏi nhỏ.

” Anh, giả dụ có một ngày em bị bắt cóc, kẻ kia không lấy tiền mà đòi thứ quý giá nhất của anh, thì anh xử thế nào?”

Người nào đó đang buồn ngủ lại bị hỏi một câu cắc cớ, nhíu mày đáp liền không thèm suy nghĩ. “Gửi tên đó vào khu người thiểu năng.”

“Là sao?” vợ ai kia cong môi. “Em đang hỏi giữa em và thứ quý giá nhất đời, anh chọn thứ nào mà?”

“Cho em vào khu thiểu năng cùng hắn.”

“Hả??!” =”=

Thở dài, chồng người nọ vươn tay cuộn vợ vào lòng, lười biếng khàn giọng.

“Cùng là một thứ mà kêu anh chọn cái gì. Ngủ đi, thiểu năng.”

) Happy Moon Fes nha mọi người. Iu iu xxx

———————-

Ngoại truyện siêu ngắn 2.

Người qua đường rảnh rỗi này nhớ trước đây đi ngang qua một cái bàn nhỏ náo đó của nhà hàng ngoài trời nào đó ở Rome, có một đôi vợ chồng trẻ nào đó được vài tờ báo nổi tiếng vây quanh hỏi han râm ran, một kẻ quá phấn khích lớn tiếng hỏi dồn, đại loại câu hỏi như sau: “Nghe nói đêm giáng sinh năm trước có phải ngài dùng phi cơ riêng đưa vợ sang tận Monte Carlos chỉ để thưởng thức một bản nhạc rồi lại bay về? “

Người qua đường này lại nhớ đương sự lúc đó nghĩ ngợi một lúc rồi thản nhiên nói: “Không, chỉ nằm nhà mở TV làm nhạc nền thôi.”

Không biết là nhạc nền cho thể loại film gì, nhưng dựa trên biểu hiện như mắc xương cá của nữ đương sự ngồi cạnh, người qua đường này chắc chắn một việc:

Đấy tuyệt đối không phải film thiếu nhi. ))))))

———————————————-

Ngoại truyện siêu ngắn 3

Vợ ai kia tuy bị chồng nhiều phen làm cho bối rối đến phát tội, lâu lâu cũng quyết chí tu lại nội công hồ ly năm nào. Vậy nên , sẵn sắp đến sinh nhật của chồng, nàng ta quyết định bức phá cái lệ thường rào-trước-đón-sau mà hỏi thẳng.

“Em biết mình cần tặng anh thứ gì vào ngày sinh nhật rồi.”

Người nọ ngước lên, mép khẽ nhếch. “Biết anh thích nhất gì sao?”

Hăng hái gật đầu.

“Hộp quà thiệt to có

em nằm trong đó!” (mợ tự tin động trời ))

“Chi vậy?”

Hồ ly mắc nghẹn, thầm nghĩ chết giẫm! Lẽ nào tự tin hớ hênh rồi?

“Không lẽ đến lúc đó anh lại phải vào đó nằm chung với em?”

“Kh…ông, quà gói lại vốn là để mở ra…” cáo nhỏ khổ sở ra dáng hồ ly tinh “từ từ tận hưởng mà.”

Đương sự nghiêm mặt suy nghĩ vài giây, sau đó lại dùng sự bình thản bán-mạng của mình vớ lấy thứ gì đó trên giường ném về phía vợ.

“Thế gói bằng thứ này đi.”

Giũ ra, là tấm khăn lông.

=.,=

Khăn lông lau mặt.

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play