Người ta thường nói. “Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai.”
Thế nhưng, trong cuộc sống của hai kẻ “biến thái” này, có mọc thêm hai mắt ở sau gáy và hai tai ở trên đầu thì vẫn không sao đủ. >w Họ yêu. Yêu bằng tất cả giác quan.
À, khi nói đến việc yêu bằng các giác quan, chúng dĩ nhiên sẽ không đi theo bất kỳ một logic nhất định nào. Hơn nữa, lại càng không lề lối, khuôn khổ.
Tỷ dụ như, khi ta bảo yêu một người bằng mắt, điều đó thường có nghĩa là: “Tôi yêu anh vì anh điển trai!”
Như vậy thì còn gì là tình cảm dạt dào khiến người lao đao nhỉ?
Muốn biết “yêu bằng giác quan” thật ra là thế nào, chúng ta hãy cùng nhìn vào những mẩu chuyện nhỏ của cặp vợ chồng quấn quit này vậy.
^w^
* * *
Câu chuyện thứ nhất xảy ra chỉ một năm sau ngày phục hợp của cặp vợ chồng trẻ. Công bằng mà nói nó cũng chẳng to tát gì, bình thường nữa là đằng khác. Dĩ nhiên rồi, chồng đưa vợ đi shopping là một lẽ rất thường, thể hiện rõ ràng tam tòng tứ đức của một người đàn ông gương mẫu, vừa xuất sắc trong cả hai vai cu-li di động và máy rút tiền, là tiên hay phật gì cũng một thân anh đảm nhiệm tươm tất.
Cơ mà, cái “dị” ở đây… người đàn ông này, chính là khăng khăng đòi đi theo cho bằng được, chứ không bị bắt buộc hay chéo kéo mà lẽo đẽo theo sau – như bất kỳ quý ông bình thường nào trên cõi đời này.
Ừ thì… Da Costa thương vợ. Cái đó ai cũng biết, cũng thấy, cũng hiểu. Song một đấng chủ tịch mà tay xách nách mang, theo đuôi của nàng từ shop giày dép cho đến salon làm đầu thì có cái gì đó rất không thỏa đáng…
Ít nhất thì, trong mắt bọn đàn ông, là rất không thỏa đáng… =.=
Song, ai nói gì mặc ai, Da Costa vẫn cứ cương quyết cái lập trường bám-không-buông của mình, thậm chí còn nhiệt tình giúp người vợ xinh đẹp chọn lựa đồ mặc, hết chỉ trỏ rồi đến lắc gật mỗi lần cô thử đồ cho anh xem, cứ như anh thật sự có hứng thú với mấy thứ thời trang mà bản thân từng cho là thị hiếu vớ vẩn của bọn đàn bà vậy.
Nguyễn Ái, không cần nói, cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Song dần dần thấy anh có vẻ thật sự chân thành giúp cô, cũng vui vẻ chấp nhận.
Sắm sửa hả hê, e rằng cả năm mặc cũng không hết, cặp đôi này dắt díu nhau trở về tổ ấm của họ. Ngồi tựa lưng trên giường, Chính Luận cúi đầu đọc báo, chỉ lâu lâu khẽ đưa mắt lên nhìn vợ mình thử lại đồ đạc, mỗi lần lại bất giác nở nụ cười nhỏ, rất nhỏ… (ngắm người ta thay đồ rồi… cười, máu D chắc đang lên não đây… >w>)
“Biết là của anh chọn, nhưng…” xoay người qua lại trước gương, Nguyễn Ái nhíu mày rồi để những từ còn lại chìm vào cái nhíu mày khe khẽ, ánh mắt trong thoáng chốc lộ vẻ hoảng hốt khi nhận ra mình suýt nữa đã lỡ lời, nói huỵch toẹt ra luôn là bản thân không thích chọn lựa của anh.
Haiz…
Cô đã từng học qua thiết kế, tự nhiên cũng có chút khiếu thẩm mỹ, nhìn vào lẽ nào không biết thứ nào có thể làm tôn lên vẻ đẹp của mình, hay thứ nào dù có mang cái mác hàng hiệu cao ngất ngưỡng – khi khoác lên người lại trông chẳng khác một bà cô già chuẩn bị lên đường…?
Cái này… vốn để đi dự tiệc Tất Niên của ngài lãnh sự Pháp, cho dù không đến nỗi “thảm họa thời trang,” nhưng cũng không là lộng lẫy huy hoàng được… Nguyễn Ái, lại không muốn làm bẽ mặt Costa tý nào.
“Nhưng thế nào?” mắt vẫn không rời những con chữ trên mặt bào, người nào đó thản nhiên hỏi.
Chết. Thì ra anh nghe thấy – Nguyễn Ái đột nhiên cảm thấy khổ sở vô cùng, chỉ muốn ngửa cổ lên trời rên rỉ. Yêu làm chi hở trời, để bây giờ ngay cả tự do bình luận cũng không còn khả năng…
“Không có gì…”
“Anh đang chờ nghe tiếp.”
“Đã bảo không có gì.”
Dẹp bỏ tờ báo sang một bên, cái con người kia bình tĩnh đứng dậy bước đến gần cô, bước sang bên này rồi lại bên khác, mắt đánh giá cô từ đầu đến chân rồi đưa tay lên sờ cằm, đầu gật gật ra chiều hài lòng vô cùng.
“Anh thích nó.”
Nguyễn Ái chớp mắt, cố nén xuống cái thở dài chán chường. Không ngờ thẩm mỹ của ngài Võ Gia kém đến vậy, chẳng trách chưa bao giờ thừa nhận cô xinh đẹp. (Mợ tự sướng quá thể ^w^” )
Song nghĩ sao thì nghĩ, cô dù yêu cái đẹp thật, song lại yêu cái kẻ trước măt mình hơn, thế nên nở một nụ cười trấn an rồi bắt đầu lên tiếng lấp liếm.
“Thật ra ý em muốn nói đường cắt này cũng thịnh lắm, kiểu dáng cũng đang được các sao thời nay đua nhau theo đuổi, và còn chất-”
“Vì em mặc vào trông không đẹp.”
“- liệu thì rất thoải mái – ờ… hả???”
O__o
Thích nó vì em mặc vào trông không đẹp?
Mắt người nào đó mở to hết cỡ. Sao… câu sau lại đánh nhào câu trước thế này? >. Mặc cho ai kia mặt mày vẫn còn nghệch ra vì sốc, kẻ này đã vòng tay qua chiếc eo nhỏ lôi kéo, rồi nhân đó nhấn đè xuống giường, tay không hiểu tháo gỡ thế nào lại tuột chiếc áo đầm xuống nhanh như vậy.
Liên tục hôn hít kiểu này… đúng là khiến cho vợ mình không còn khả năng phản ứng mà! Đừng nói chi là thu lại lý trí để vùng lên trách móc! >_ “Anh…” thở hổn hển, cô cố vùng ra hỏi nụ hôn cuồng nhiệt, khó khăn bật ra tiếng nói khẽ.
Lời chưa ra hết thì bên dưới đã vun đầy.
Thế là… chấm dứt luôn hội thoại.
=w=
Tuy nhiên, trước khi lạc vào bão, con diều nhỏ của chúng ta còn loáng thoáng nghe được chàng gió thủ thỉ vài câu ngọt ngào:
“Em muốn mặc đẹp cũng được, lần sau chúng ta chỉ đến Victoria’s Secret thôi…”
Victoria’s Secret?
Không phải… chỗ đó chỉ bán đồ lót thôi sao…?
=o=
Rõ ràng bệ hạ nhà cô muốn ám chỉ “Em chỉ được đẹp trước mặt anh thôi” mà! >. Vì thế nên… bão qua rồi, thì “diều” cũng bẹp dí. =]]]]]]]]]]]]]]]
Nào… thì đấy chính là yêu bằng mắt đấy các bạn ạ. Khi yêu thì người yêu trong mắt lúc nào cũng là Tây Thi…
Còn ngài Võ Gia thì, tìm mọi cách để Tây Thi của mình không trở thành một Tây Thi chung của thiên hạ…
(Mẩu chuyện nhỏ ngớ ngẩn. Đặc biệt tặng ss Kem và Bẹp Dí, vì lý do ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy ^w^Tha thứ cho em, em quá ám ảnh nên phải để con chữ giải phóng! >w (to be cont…)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT