“Đủ rồi! Hôm nay đến đây không phải để làm trò nhăng nhít!”

Thanh Tuấn nói lớn, cắt ngang cuộc cãi cọ không đâu giữa Văn Thành và Nguyễn Ái.

“Nguyễn Ái, hôm nay cô phải cúi đầu xin lỗi chị hai của chúng tôi vì hành vi bạo lực gây ra vừa rồi.”

Cả hội trường lập tức yên lặng lắng nghe bản tin sốt dẻo.

Nguyễn Ái ngơ ngác ngước lên, mắt chớp chớp.

“Tội danh không thành lập!”

Lại có tiếng cười râm ran.

“Mày — còn dám chối sao?”

“Nếu đã gọi đây là buổi phán quyết. Thì làm cho đúng đắn một chút chứ?” Nguyễn ái chán chường phản bác. “Muốn buộc tội tôi phải có nhân chứng, bằng chứng hẳn hoi. Đằng này chẳng có gì cả.”

“Lời của Yến Nhi chính là bằng chứng! Ai cũng biết Yến Nhi là một con người hiền hậu, tốt bụng. Sao lại đổ tội oan cho mày chứ?”

“Người hiền không nói dối được à?”

“Mày—!”

Thanh Tuấn kềm chế lại. Không được nổi nóng. Con nhỏ này luôn tự cao bản thân ăn nói sắc sảo, lại còn sự bình tĩnh đến rợn người của nó! Nếu nổi nóng sẽ lại bị nó cho rơi vào bẫy… Phải bình tĩnh cho nó biết thế nào chân lý thuần túy.

“Thôi được, có gì biện bạch được, mày—cô nói xem nào!”

“Biện bạch gì? Chuyện chỉ là cô ta tự đâm sầm vào gương. Thế thôi.”

“Ý cô là Yến Nhi tự mình làm thương tổn bản thân để đổ tội cho cô?”

“Đúng.”

Xung quanh bàn tán xôn xao. Không ai có thể tin được Yến Nhi lại làm thế. nhưng Nguyễn Ái lại là người không thích nói dối…

“Cô nói nghe thật vô lý. Mục đích là gì chứ? Đại ca vốn hết lòng yêu thương Yến Nhi. Yến Nhi không có lý do để đi hại một ‘kẻ theo đuôi’ như cô.”

“Tôi có phải con sâu trong bụng cô ta đâu mà biết,” Nguyễn Ái chua ngoa bĩu môi. “Nhưng dựa theo những gì cô ta nói với tôi trước khi ‘tự xử’, thì tôi có thể kết luận: Dương Hoàng Yến Nhi ghen tỵ với tôi.”

“Ghen tỵ? Ha! Cô có gì mà để chị hai của chúng tôi ghen tỵ chứ?”

Nguyễn Ái mở tròn mắt.

“Anh thiệt hay giỡn vậy? Hay mù và điếc rồi?”

“Mày…e hèm!” Thanh Tuấn hít sâu vào rồi lại thở ra, tập trung đè nén cơn giận.

“Nhìn tôi này,” Nguyễn Ái hất đầu. “Ướt sũng thảm hại như vầy, tôi vẫn đẹp hơn cô ta. Anh có biết muốn có thân hình như vậy, tôi phải tập luyện cực khổ thế nào không?”

Miệng Thanh Tuấn mở to.

“Thứ hai, nhà tôi có tiền nhiều hơn cô ta.”

Có thể thấy phó tướng Văn Thành ngồi xổm gần đó đang ra sức nín cười.

“Thứ ba, tôi trẻ hơn cô ta. Và căn cứ vào thực đơn ‘gà khỉ’ đại ca mấy người soạn ra hằng ngày cho cô ta. Dương Hoàng Yến Nhi nhất định không thể sống lâu hơn Nguyễn Ái này!”

Lần này thì Văn Thành không nhịn nỗi, anh ngã quay ra sàn chống tay cười ha hả.

“Lý do excellent! Nguyễn Ái! Cho em 10 điểm!”

“Chưa đâu,” Nguyễn Ái nhíu mày, đưa tay lên đếm một cách vô tư. “Còn tự tin hơn này, mạnh mẽ hơn, học giỏi hơn, vui tính hơn, thành thật hơn… Duy chỉ có một điểm không bằng—”

Mắt Nguyễn Ái phất lên, hướng thẳng về phía Yến Nhi đang giấu mặt sau lưng Chính Luận.

“Không bệnh hoạn bằng.”

Cả hội trường đang âm ĩ những tiếng cười kiềm chế vì các lập luận kiêu căng — nhưng lại rất thật đến buồn cười của Nguyễn Ái, bỗng chốc đã lặng đi trước cái nhìn sắc bén và câu nói đanh chắc của cô.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ái nhìn thẳng vào Dương Hoàng Yến Nhi.

“Một cô gái chỉ vì sự bất an không đáng lại có thể đi tổn hại bản thân để đổ tội cho tôi. Thú thật, tôi cũng có phần vinh dự và khâm phục cô ta lắm,” Nguyễn Ái gật gù, vẻ mặt chân thành không một chút mỉa mai. “Cô ta có thể bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Trong từ điển của tôi điều đó không có gì sai…”

“… Nhưng bệnh hoạn đến nỗi có thể tự dối gạt bản thân thì thật đáng tởm.”

Mắt Nguyễn Ái láy lên dữ dội.

“Nếu đã có gan làm việc ác, có đủ tinh thần để mang tội với cả thế giới, thì nên có dũng khí đối mặt với bản chất đê tiện của mình. Đằng này lại nói là vì‘không muốn tôi sau này đau khổ’?”

Nguyễn Ái cười nhạt. Cả hội trường nín thở. Ngay cả Văn Thành cũng mở to mắt nhìn cô trân trối.

“Và đến giờ cô ta thật sự vẫn lừa gạt bản thân mình là — muốn tốt cho tôi. Xin lỗi, người bệnh hoạn như thế tôi lại càng không thể cho phép ở cạnh Chính Luận.”

Yên lặng.

Những gì Nguyễn Ái nói, nhất thời khó ai có thể theo kịp…

Thế rồi nó vỡ òa.

Yến Nhi nấc lên, đôi mắt lại ngấn lệ. Đoạn cô run rẩy đứng dậy và khẽ gật đầu với Chính Luận trước khi bước xuống những bậc thang. Dáng đi xiêu vẹo, đôi mắt đầy sự thương cảm dồi dào.

“Tôi… ôi Nguyễn Ái… em đã sống lên trong hoàn cảnh như thế nào… mà cách nghĩ lại méo mó như thế? Nói thật, vài phút trước đây chị thật rất giận em, nhưng em nói những lời này… làm chị sực tỉnh ra… em thật là tội nghiệp…”

Đoạn cô ôm lấy Nguyễn Ái khóc òa.

“Gia đình em nuôi dạy em ra sao…mà một cô bé trẻ người non dạ lại có thể suy nghĩ đen tối đến vậy? Đến nỗi em cho là việc bất chấp thủ đoạn là đúng…Ôi! Nguyễn Ái!”

Nguyễn Ái chớp mắt, nhưng không hề đẩy ra. Đầu cô nghiêng nghiêng, dường như bộ óc đang vận hành hết cỡ để giải mã trò cười trước mặt — trong khi mọi con mắt đều đổ về cô đầy tò mò, vô cùng ngỡ ngàng là tại sao cô không đẩy Yến Nhi ra.

“Xem ra nhiệt tâm của Yến Nhi khiến Nguyễn Ái cảm động rồi,” có người nói nhỏ.

“Yến Nhi thật tội nghiệp…”

“…”

Không ai để ý. Duy chỉ có Văn Thành là đủ gần để trông thấy nụ cười nhỏ của Nguyễn Ái. Anh bàng hoàng vô cùng.

Nữ phản diện Nguyễn Ái thật sự bị cảm động?

“Đón chào cô bước sang thế giới đen tối, Dương Đoàn Yến Nhi.”

Nguyễn Ái nói rất khẽ. Rất khẽ vào tai Yến Nhi. Giọng nói lạnh như băng đông cuối mùa, nhưng lại nóng bỏng khi chạm tai kẻ tiếp nhận.

Song, Văn Thành vẫn có thể nghe được.

Những móng tay của Yến Nhi đột nhiên lún sâu vào vai Nguyễn Ái.

“Bây giờ mới xứng đáng làm một con người chứ. Cảm giác đối mặt với con quỷ trong bản thân thế nào, chị Yến Nhi?”

Đôi mắt Nguyễn Ái bừng lên dữ dội. Thứ lửa tà ám.

Hệt như của người đó.

Yến Nhi bấn loạn.

Đứa con gái này nhất định là tay sai của quỷ!

Thình lình, Nguyễn Ái đứng dậy, rũ bỏ một Yến Nhi rụng rời không còn sức trên sàn. Cô nói rất nhỏ, đủ chỉ để Yến Nhi nghe thấy.

“Yên tâm, tôi không phải quỷ chuyên quyến dụ người ta làm việc ác đâu. Chỉ là một đứa con gái thoải mái với bản chất xấu xa của mình, thay vì che đậy lại thôi.”

Nói rồi, cô quay sang Thanh Tuấn với một nụ cười trong vắt, hai tay dang rộng ra một cách phóng khoáng.

“Hết phim. Về thôi.”

“Mày—cô nói cái gì? Vẫn chưa xin lỗi Yến Nhi mà?”

“Yên tâm, điều tôi vừa giúp cô ta ngộ ra còn quý hơn lời xin lỗi ấy chứ,” Nguyễn Ái hóm hỉnh đáp lời.

“Cô—KHÔNG THỂ ĐI ĐƯỢC!”

Nắm tay Nguyễn Ái lại, Thanh Tuấn thét lớn. “Cô đã nói gì với Yến Nhi? Tại sao cô ấy lại thành ra như thế?”

“Khó nói lắm…” Nguyễn Ái nhăn mũi, “Người đơn thuần và low IQ như anh có nói ra cũng không hiểu,” đoạn vỗ vai Thanh Tuấn một cách thân thiện. “Anh cứ ‘sáng sủa’ như thế này là ổn rồi.”

“CÁI GỈ?”

“Ấy,” cô cười, chỉ tay về phía Chính Luận, “Đại ca anh đâu có cản tôi, ngay cả Yến Nhi cũng không. Anh cản làm gì?”

“Nhưng ít ra cô cũng phải xin lỗi Yến Nhi, hoặc có một lời giải thích chứ?!”

“…” Nguyễn Ái thở dài, ra chiều chán chường thật sự.”Tôi nói thế này vậy, tôi không có động cơ hại Yến Nhi. Còn mọi người hiểu sao thì hiểu.”

“Sao lại không? Chẳng phải mới tuần trước cô còn hùng hồn tuyên bố muốn ‘cướp’ Võ Chính Luận từ tay Yến Nhi hay sao? Như thế chưa đủ là động cơ?”

Nguyễn ái chống hai tay lên hông, khuôn mặt nhăn nhó. Cái tên ‘đầu đá’ này thật là làm cô tức chết!

“Tôi bảo muốn ‘cướp’. Có bảo muốn ‘đánh cô ta’ bao giờ? Anh có lý trí thường tình không? Làm sao mà đánh cô ta khiến tôi cướp được anh Chính Luận nhỉ? Không phải làm thế càng khiến anh Chính Luận ghét tôi thêm sao?”

“Đừng chơi chữ với tôi ở đây. Cho dù cô lý trí đến đâu cũng không thể qua được chữ ‘ghen’. Cô chắc chắn là một phút ghen quá mất khôn rồi ra tay hành hung.”

Mắt Nguyễn Ái đột nhiên sáng lên, mọi người đều kinh ngạc khi cô đột nhiên vỗ tay đôm đốp, trên miệng lại là nụ cười rạng ngời.

“Ô hô! IQ anh tăng lên chút rồi đấy. Biết dùng lời lẽ như thế!”

“Mày—”

“Nhưng tôi có thể nói với anh rằng. Động cơ ‘ghen’ đó không thành lập.”

Nguyễn Ái vênh mặt. Văn Thành lại mím môi nín cười. Duy chỉ có Yến Nhi chứng kiến sự chuyển biến rất nhỏ trong biểu hiện lạnh lùng của Chính Luận.

Cơ mặt anh khẽ giật.

“Tôi ghen thật, đừng hiểu nhầm. Vì tôi thích anh Chính Luận mà,” Nguyễn Ái nhún vai huyên thuyên một cách hồn nhiên, “Nhưng để mà đánh người thì chưa đến đâu. Tôi là con người cực đoan. Nếu tôi đã yêu rồi, khi ghen thì nhất định sẽ…”

Cô ngước lên, cường độ ánh nhìn khiến một người to khỏe như Thanh Tuấn bỗng nhiên rùng mình.

“…giết luôn đối thủ, chứ đánh dằn mặt làm gì mất công tốn sức.”

Cả hội trường trố mắt nhìn cô nàng phản diện. Không phải chứ? Như thế cũng nói ra được?!

Nhưng sự chân thành trên gương mặt cô khó có thể khiến người ta nghi ngờ!

Cảm thấy mình đã lại ‘đóng băng’ mọi người, ngay cả Thanh Tuấn cũng đứng chết sững; Nguyễn Ái nhún vai, lè lưỡi với anh chàng đồng minh rồi ngoảnh mặt toan bước đi, miệng lầm bầm chửi rủa.

“…Khỉ thật! Cái nước gì thế này? Không biết tắm bao nhiêu lần mới ra—”



“Không đi được.”

Giọng nói tuy không phải gầm thét thất thanh, nhưng lại mang sức đe dọa khiến người nghe bủn rủn.

Giọng nói cô có thể nhận ra ở bất cứ nơi đâu.

Cô quay lại, khoác lên nụ cười tuyệt vời nhất để chào đón anh. “Anh Chính Luận…”

Nhưng lại thất kinh vì những ngón tay thuôn dài bấu chặt vào cổ.

Cả hội trường kinh hoàng!

Ác Ma đã nổi giận thật sự!

Đôi mắt anh nheo lại, cổ họng cô tắt nghẽn.

‘Devil’…’Devil’…

Lúc trước cô luôn nghĩ, thật buồn cười làm sao khi đem cái biệt danh ngớ ngẩn đó gán vào một con người.

Nhưng rõ ràng, chuyện trên đời luôn có cái lý của nó.

Sắc nâu ấm trong phút chốc đã chuyển sang thẫm đen. Nguyễn Ái chợt thấy mình thật ngốc nghếch khi lập tức liên tưởng đến những câu chuyện huyễn hoặc về loài ác quỷ. Rằng cái cách đôi mắt chúng cũng chuyển sậm mỗi khi vô cùng tức giận như vầy…

Trời ạ! Mình đã thích một người như vậy sao?

Nguyễn Ái dùng hết sức của mình vùng vẫy. Cô có thể cảm nhận được sự náo động vây quanh, có thể nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Văn Thành, ngay cả tiếng òa khóc chói tai của Yến Nhi…

Cô sắp chịu không nỗi rồi!

Anh muốn cô xin lỗi Yến Nhi đến thế sao? Vậy thì cô sẽ làm mà…chỉ cần anh hài lòng…

Nhưng lực bóp trên cổ cô dần dần nới lỏng…đột nhiên cảm thấy hơi thở một người phả nhẹ vào mặt. Rất gần.

“Cô thật sự không có tấn công Yến Nhi?” Chính Luận gầm gừ, giọng kiềm nén.

“Không,” cô thở hổn hển, mắt đảo qua lại tìm hình bóng Yến Nhi. “Cái con nhỏ trời đánh kia…còn không qua cứu tôi? Chẳng lẽ muốn có án mạng hay…”

Nhưng Yến Nhi lúc này đã đứng nép về một góc. Cô kinh hoàng! Cô chưa bao giờ thấy một Võ Chính Luận như vậy…Tại sao trước giờ cô chưa từng nhận ra sự khát máu trong đôi mắt nồng ấm kia chứ?

Và tại sao chưa bao giờ anh nổi giận như thế với cô?!

Người xung quanh không ai dám lại gần một Võ Chính Luận phát cuồng này. Chỉ có Văn Thành, Thanh Tuấn, Gia Đạt là có gan nhào vào níu giữ Devil, khiến ai ai cũng thầm nể phục.

“Tại sao lại không giết cô ta?” anh gầm lên trong vòng kiềm chế của đám thuộc hạ.

Trong tư thế đổ quỵ xuống đất, Nguyễn Ái ngước lên với đôi mắt mở tròn, miệng vẫn còn thở gấp. Câu hỏi gì thế này?

“Câu hỏi gì thế này? Chẳng lẽ anh muốn bạn gái mình gặp chuyện?!”

Chính Luận nhìn thẳng vào đôi mắt ươn ướt dường như muốn khóc của cô. Nhưng anh biết cô gái này chẳng bao giờ khóc cả. Chẳng bao giờ.

Đôi mắt mà trước đây chứa đầy sự thần tượng, niềm say mê. Bây giờ còn lẫn vào nỗi sợ.

Anh nhắm mắt.

Định thần lại.

“Kể từ ngày mai, một khi tôi quay lưng, tôi muốn Nguyễn Ái của Khoa Thời Trang, năm nhất…”

Mở mắt, sự lạnh lùng đến não nề lại trở về trong ác ma.

“…phải chịu mọi đối đãi cực hình.”

Thế đấy, Phán Quyết của Ác Ma đã được đưa ra.

Phủi thẳng lại chiếc áo phông, anh quay người về hướng đám đông vẫn còn chưa thoát nỗi kinh sợ.

“Tất cả mọi trách nhiệm, nhà họ Hoàng sẽ gánh giúp các người, về bất cứ chuyện gì gây ra trên người con gái ngài bộ trưởng.”

Rồi anh cùng đám thuộc hạ quay lưng rời khỏi hội trường, bỏ lại sau lưng một Nguyễn Ái vô cùng hoang mang.

Cái quái gì vừa xảy ra thế nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play