Đêm.

Nguyễn Ái không ngủ. Cô nằm sấp, áp ngực sát xuống nệm, tưởng rằng như thế có thể phần nào làm giảm bớt cơn nhức nhối nơi tim.

Mắt cô ráo hoảnh, không hiểu sao không tài nào khóc được.

Dường như quá mệt mỏi để khóc rồi.

Ngón tay lướt nhẹ trên sóng mũi thẳng tắp, mơn xuống khóe môi, đi dọc theo vết sẹo nhạt màu bên thái dương rồi di chuyển xuống bờ vai rộng; cô nhích thân lại gần anh hơn, đôi tay luồn qua ôm lấy tấm lưng rộng.

“Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất,” cô thì thào vào bóng đêm.

Chuyện diễn biến như thế này, cũng không thể cho rằng cô sẽ mất anh. Vì một khi anh đi rồi, cô không tin mình có khả năng sống tiếp.

Như thế này, cô sẽ an tâm ở lại bên anh. Mãi mãi.

Nhắm mắt. Lần đầu tiên Nguyễn Ái cảm thấy cái gông cùm trên cổ được tháo ra. Cũng là lúc một chút gì đó của ký ức chợt vùi mình vào lãng quên.

Sáng hôm sau, Nguyễn Ái thức dậy với một tâm trạng nhẹ nhõm khó ngờ. Trong đầu dường như thiếu đi thứ gì đó rất quan trọng, song không tài nào nhớ ra.

Cô dậy sớm vào bếp làm thức ăn. Đổ bột ra mặt bàn, cô xăn tay áo rồi bắt tay vào nhồi bột, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào khi nhớ về những ngày xưa vô âu vô lo. Quả khứ cũng có những phút giây nuôi dưỡng thương tổn, đặc biệt là quá khứ giữa cô và anh.

Chuông điện thoại réo vang, Nguyễn Ái lướt mắt qua cái tên nhấp nháy, do dự vài giây rồi lẳng lặng bắt máy.

“Hello, trưa qua em gọi anh?” giọng nói sảng khoái của Văn Thành vọng lên từ bên kia đầu dây, cứ như vừa trải qua một đêm rất tốt.

Tay còn lại vẫn vân vê khối bột, Nguyễn Ái vô cảm vào thẳng vấn đề, không mất chút thời gian nào để đặt ra nghi vấn quấn lấy tâm tư từ đêm qua đến giờ.

“Vì sao không cho em biết Chính Luận bị bệnh?”

Sự nghiêm trọng trong ngữ khí của cô có lẽ đã khiến kẻ bên kia chột dạ, vì thế nhanh chóng sửa đổi giọng điệu.

“Chuyện đã qua, anh nghĩ không cần khiến em thương tâm hơn, nên đã không nói.”

“Chuyện đã qua?”

“Đúng. Ba năm trước, quả thật tin tức nội bộ cho biết Chính Luận từng trải qua một cuộc phẫu thuật ung thư dạ dày. Nhưng nó rất thành công.”

Bàn tay đang nhồi bột chợt ngưng lại. Trong ký ức khô cạn của cô còn lưu lại chút dư âm của những lời giải thích từ bác sĩ Ford. Ông ta có nhắc đến khối u não lần này là do di căn. Xem ra, là hậu chứng của lần phẫu thuật đó. Văn Thành rõ ràng chưa hay biết gì về chuyển biến mới này.

“Còn chuyện tai nạn năm năm trước là như thế nào?” cô quyết định không cho anh biết. Việc như thế này, cứ để anh từ từ tìm hiểu. “Tại sao trên người Chính Luận lại có nhiều vết sẹo đến vậy?”

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Ái chỉ mới phát hiện vào đêm qua – khi cô đã đủ minh mẫn để nhận ra da thịt con người mình ôm choàng trong tay vốn không hề lành lặn. Nơi bả vai trái là một vết sẹo dài cả bàn tay che không hết, chạm vào thôi cũng cảm giác ra từng một thời là vết thương rất sâu, bằng không sẽ không để lại dấu tích lớn như vậy. Lưng và ngực cũng lác đác những đường may nhỏ, dọc xéo đều có đủ. Tay sờ đến đâu, tim cô rỉ máu đến nấy, trong lòng vô thức cảm thấy tội lỗi – dù chẳng hề biết nguyên do căn cơ của những thương tích thảm hại này…

Cô có dự cảm chúng liên quan đến mình.

“Cái đó…” Văn Thành có vẻ ngập ngừng. Điều này càng khiến cô bất nhẫn, giọng nói vì thế càng gay gắt. “Anh có nói hay không em rốt cục cũng sẽ biết. Đừng làm mất thời gian của nhau.”

Tiếng thở dài trỗi lên khiến tim cô lỗi nhịp. Rõ ràng… chuyện có dính dáng đến cô. Bằng không, Văn Thành cũng không cần tỏ ra khó xử đến vậy.

“Chuyện xảy ra nửa năm sau khi Chính luận sang Ý, cậu ấy không rõ bằng cách nào đã trốn được Rodrigo về đến đất Việt…”

Trốn về? Còn Võ Gia…? Anh lẽ nào đã mất trí?!

“…Đã bị lão Dương bắt được, chỉ còn chờ đến Hoàng Công từ Mỹ quay về xử lý. Anh đã dùng hết sức ngấm ngầm giải vây cho cậu ta. Chỉ là… khi người của anh tìm ra được nơi giam giữ, Võ Gia Chính Luận đến cả hơi thở e rằng cũng không còn…”

Thinh lặng một lúc, giọng nói thoát ra cổ họng dường như vụn vỡ, cô nắm chặt điện thoại, gần như muốn bóp nát nó ra.

“Lý do quay về không phải là…”

“Đúng,” bên kia thở dài ảo não. “Là em.”

“Dương Hồng Đại đã tận dụng khoảng thời gian em mất tích để khơi dậy lòng nghi ngờ nơi Chính Luận, đến cuối cùng dụ được cậu ta quay về. Đây là việc mà cả anh và hắn đều không thể ngờ. Lúc nghe qua kế hoạch của hắn, anh quả thật đã không nghĩ Võ Gia Chính Luận lại có thể dễ dàng sập bẫy như vậy, vì thế đã không hề đề phòng.”

Những ngón tay thon gầy dần dần lún sâu vào khối bột, khiến nó đột nhiên méo mó đến thảm hại.

“…rồi sau đó?”

Vài giây trôi qua trong sự căng thẳng dùng dằn, kẻ bên kia có vẻ như đang đấu tranh tâm lý dữ dội, đến cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.

“Trên đường đến bệnh viện, dù đã không còn minh mẫn, thân thể vốn không còn tự chủ; Chính Luận đối với đám người giải cứu không hề đặt ra nghi vấn về thân phận hay nhu cầu liên lạc xác nhận cùng bên Ý. Chỉ duy nhất một yêu cầu – một yêu cầu không liên quan một chút gì đến tình hình nguy ngập của bản thân lúc bấy giờ.”

“…Là gì?”

Thở dài.

“’Tuyệt đối không để lại sẹo trên mặt của tôi.’”

“’Vì, cô ta yêu, chính là nó.’”

(Sắp chết còn lo cho dung nhan, cậu đúng là “nửa kia” của mợ =w=)

Ngắt máy. Tắt luôn cả nguồn. Nguyễn Ái dập mạnh điện thoại xuống bàn, hơi thở đột nhiên dồn dập. Nhắm mắt vài giây để điều hòa nhịp thở, cô quay người sang khối bột nhào dở tiếp tục lao lực. Càng làm, động tác càng mạnh bạo.

Nước mắt, cuối cùng, cũng rơi lã chã.

Cả cái việc luôn khiến cô an thần từ trước đến giờ cũng trở nên vô hiệu. Trong lòng uất phẫn và đau thương dâng trào, tất cả đều nhắm vào bản thân.

Nhồi nắn không thể giải phóng hết bức xúc, cô đấm mạnh xuống bề mặt trắng mịn, miệng không biết nên nguyền rủa bản thân hay ông trời. Hoặc cả hai.

Nước mắt đã tuôn ra rồi thì không ngăn lại được.

Buông rời mọi hoạt động, cô ngồi thụp xuống, đầu rúc vào gối, hai tay ôm chầm lấy bờ vai run rẩy, tâm trạng yên bình mang tính chấp nhận ngự trị trong đầu óc cả đêm bỗng trở nên bấn loạn.

“’Có lẽ đây là kết quả tốt nhất?””

Tốt?! Tốt ở chỗ nào? Cô thậm chí còn không biết họ còn được bao nhiêu thời gian ở bên nhau. Chuyện bản thân làm năm năm qua hóa ra chỉ là phí công vô nghĩa. Biết có ngày hôm nay, ngày đó có đánh chết cô cũng cùng anh sang Ý. Như thế thì nào đã phí phạm mất năm năm trong dằn vặt?

Ít ra, còn có đủ thời gian để khiến anh nhận ra rằng: Cô yêu anh, từ lâu đã không đơn thuần vì vẻ bề ngoài.

Anh bị đau đến ngu ngốc hay sao? Làm sao có thể mang theo quan niệm ngược ngạo như thế sống suốt năm năm?

Nguyễn Ái rốt cục là sai, đã quá sai…

* * *

Qua khe cửa hé mở, một bóng người cao lớn tựa hẳn vào tường, tay khoanh lại dường như để kiềm chế bản thân, đôi mắt khổ sở dõi thẳng vào thân hình nhỏ bé đang co rúm lại trên sàn.

Đây chẳng phải là điều mày muốn trông thấy sao, Lorenzo?

Vậy thì đừng đau nữa!

Lưng quay đi, Võ Gia Chính Luận cố khiến tim mình thôi gào thét, chân dợm bước toan rời khỏi.

Sự kiên định tồn tại chưa được ba giây thì đã bị triệt tiêu hoàn toàn bởi tiếng khóc nấc phía sau.

Bất chấp sự phản kháng trong lòng, anh rủa thầm bản thân, đoạn mở cửa tiến lại gần cô.

Nguyễn Ái giờ phút đó chỉ chú tâm vào việc giải phóng tinh thần ức chế sau suốt cả đêm trằn trọc, vì thế khi cảm nhận được vòng tay choàng qua ôm sát mình vào lòng, cũng chẳng còn đủ sức lực để kinh ngạc. Chính Luận vỗ về cô một lúc, sau đó ôm cô vào lòng, bế bồng ra khỏi bếp.

Anh ngồi bệt ra sàn, tựa người vào thành cửa hướng ra ban công, hai tay ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn vẫn vùi đầu trong lòng anh nức nở. Anh biết Nguyễn Ái khóc là vì anh, trong tâm dĩ nhiên có chút hài lòng. Song hài lòng không có nghĩa là không đau.

Những giọt nước mắt này, là vì yêu hay thương hại?

“Đừng khóc,” tựa cằm lên đầu cô, anh cất giọng khẽ khàng, tâm tư thoáng chốc trở phức tạp. Đấng tạo hóa thật trớ trêu, đã tạo ra con người sở hữu khối óc, rồi lại còn quả tim. Đến khi chúng lao vào xâu xé, có thể khiến toàn thân nặng nề như vậy.

“Ba mất rồi, em thật sự không muốn mất luôn Chính Luận…” vòng tay mềm yếu càng siết chặt, giọng cô thoát ra nghẹn ngào. “Thật sự là không còn cách chữa hay sao?”

Chính Luận không trả lời, chỉ thở dài.

“Anh vẫn còn nhiều thời gian–”

“Suỵt!” Nguyễn Ái đột nhiên rít nhẹ, tay đưa lên bịt lại miệng anh, ánh mắt hoảng loạn. “Đừng nói. Em không muốn biết…”

Anh thinh lặng, tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của sinh vật đang run rẩy trong lòng, cũng không còn rõ hành động của bản thân hiện giờ là thật tình hay giả ý… Cô yếu đuối như vầy, mỏng manh như vầy, thật khiến người thương xót – dù trong tâm có thù hận đến đâu.

Dụi mắt, cô ngẩng đầu lên thổn thức. “Em xin lỗi, Luận. Thật tình không biết nói gì hơn ngoài ba từ đó. Em ích kỷ đúng năm năm, làm khổ cả bản thân và anh đúng năm năm. Nhưng em đã quyết định sẽ thay đổi. Từ nay về sau, chỉ cần anh còn cần em, Nguyễn Ái nhất định sẽ ở bên cạnh anh cho đến tận cùng.”

Rồi, vòng tay ôm lấy eo anh càng gắt gao. “Ngay cả anh không còn cần, em cũng nhất định bám riết lấy anh.”

“Được sao?” anh nhướn mắt, cố tình lộ ra một nụ cười khổ sở. “Ngay cả khi thời hạn anh được phép tồn tại chấm dứt?”

Câu hỏi rõ ràng mang tính mỉa mai.

Nào có ngờ, con người đối diện anh lại khẳng khái gật đầu, đôi mắt đẫm nước ánh lên tia chân thành, sự kiên quyết trong chúng khiến một góc của thế giới hận thù trong anh chợt lay động dữ dội.

“Chắc chắn được. Ngay cả lúc ấy cũng sẽ không rời.”

Nói thế là có nghĩa gì?

Ánh nhìn của anh trong khoảnh khắc bỗng trở nên phức tạp khi hiểu ra ý nghĩa sau những từ ngữ ấy. Cô muốn chết theo anh?

Như thể đọc được nghi vấn của anh, cô bình thản tựa đầu vào lồng ngực ấm áp thay câu trả lời, tâm trạng trong phút chốc chẳng còn chút sầu não. Chẳng phải đã quyết tâm rồi sao? Lại còn có gì để đau khổ nữa? Ở trên đời này, được cùng nhau đồng hành cho đến cuối cuộc đời là một thứ phúc phận. Mặc dù phúc phận này có kỳ hạn quá ngắn. Nhưng nói cho cùng, cũng là phúc phận.

Không hiểu ma lực quỷ quái nào đó đã khiến Võ Gia Chính Luận hoàn toàn câm nín, một chữ cũng không thể thốt ra. Cô nghiêm túc? Hay anh đã hiểu sai?

Bất cứ điều gì cũng được. Anh không muốn hỏi ngược lại cô. Anh sợ câu trả lời sẽ khiến bản thân lại nhen nhóm hy vọng – hoặc rơi vào tuyệt vọng cực cùng.

Siết chặt vòng tay hơn, anh dúi đầu vào cổ cô hôn mạnh rồi giữ môi nơi đó. Vì cớ gì sự gần gũi của một cá nhân cụ thể lại có thể khiến một người lạc mất bản thân như thế này? Nhiệt độ này, mùi vị này, giọng nói này; ngay cả khi gương mặt cô đã nhạt nhòa trong ký ức; anh vẫn không sao ép uổng bản thân gạt đi sự ám ảnh của chúng trong từng tế bào. Chúng ta thường khao khát những thứ bản thân không thể sở hữu. Có thể nào vì thế mà anh không tài nào từ bỏ được cô?

Ngày đó, anh cũng từng yêu thương sâu đậm con người bản thân gọi là mẹ. Thời gian trôi qua sau ngày bà bỏ đi, anh cũng từng nghĩ sẽ dằn vặt bà nếu có ngày gặp lại. Thế nhưng tuổi trẻ qua đi, mong muốn đó cũng lụi tàn. Sự trưởng thành khiến con người ta từ bỏ nhiều điều bản thân từng nghĩ sẽ khắc cốt ghi tâm. Sau năm năm dài đắm mình trong bao bão tố nơi thương trường, anh cũng trở nên rắn rỏi hơn rất nhiều, ngay cả sự cuồng ngạo bất cần của tuổi trẻ cũng được thay thế bằng lòng nhẫn nhịn và tham vọng thành đạt. Trong lòng không biết từ lúc nào sự nghiệp đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng, thậm chí có những lúc đã lấn áp cả quá khứ đau thương.

Vậy mà, chỉ một cái tên thốt ra từ miệng Nguyễn Đỗ Văn Thành, đại cường nhân mang tên Lorenzo bỗng chốc xoay mình biến thành tên Võ Gia Chính Luận xốc nổi ngày nào.

Con người ta khi chui ra khỏi cái kén của tuổi trẻ, thường sẽ để lại trong xác những níu kéo thân tình thuở thơ ấu – trong trường hợp của anh chính là lòng khát khao được cha mẹ yêu thương, chấp nhận. Thế nhưng, tình yêu nam nữ lại là một câu chuyện khác. Tình thân là do trời ban; tình yêu – mặt khác – lại từ tâm sinh sản. Thứ mà bản thân đứt ruột sinh ra dĩ nhiên không tài nào dứt bỏ. Đối với một con người cố chấp như Chính Luận, cho dù có bao nhiêu lần phá kén chui ra, loại cảm xúc luyến ái lạ kỳ này cùng những hệ quả của nó vẫn sẽ đeo bám mãi không rời.

Có một số điều, trong bài toán của cuộc đời, vốn đã trở thành một hằng số bất biến.

Như sự tồn tại của người đàn bà này trong lòng anh chẳng hạn.

Mặc dù những cảm xúc đi liền với nó là một biến số không ngừng thay đổi. Từ thứ tình yêu mù quáng của tuổi trẻ, đến thù hận cùng nuối tiếc trường kỳ.Hiện tại, có lẽ là một chút thõa mãn, một chút ức hận, rất nhiều không cam lòng…

Cho là cô muốn chết cùng anh. Cũng chỉ có thể nói lên mặc cảm tội lỗi bấy lâu nay đeo bám đã khiến cô đưa ra quyết định như thế. Cái anh cần, là cô một lòng một dạ, suốt cuộc đời này chỉ có thể có một mình anh trong tâm trí. Anh không cam tâm khi không thể chiếm giữ toàn bộ cô – dù là về thể xác hay linh hồn.

Gọi anh là một con người duy ngã. Ừ, anh đúng thật là vậy.

“Thiên Ân là ai?” tâm không kiềm được, anh đã bất giác hỏi.

“Em không biết.”

Trả lời quá nhanh, quá dứt khoát.

Anh áp tay vào má nâng đầu cô lên đối mặt, mắt xoáy vào mắt đầy dò xét. “Thật không biết?”

“Thật không biết.”

“Đêm đó, trong lúc mê sảng em đã không ngừng gọi cái tên đó.”

“…Thật em không biết…” cô lắc đầu, ánh mắt có hơi rối loạn, dường như cố gắng hết sức nhưng lại không nhớ ra điều gì. “Thiên Ân…? Em không biết…”

“Khắc sâu đến nỗi mơ cũng thốt ra, lẽ nào em thật sự không rõ?”

“Không biết… em không nhớ…”

Anh muốn hỏi thêm, nhất quyết muốn dồn ép cô vào đường cùng để phải khai thật. Song biểu hiện của cô giờ đây sao thật lạc lõng – thậm chí có phần si dại. Nó khiến anh nhớ đến sự cuồng loạn của con người siết lấy cổ anh hai đêm trước, tâm đột nhiên có chút hoảng hốt.

Thế nên ôm chầm lấy cô gái đang trên bờ kích động vào lòng. “Không biết thì thôi. Không cần nhớ nữa.”

Nếu cô đã muốn vờ mất trí cùng anh. Anh sẽ khiến cô quên đi thật sự.

Điều Võ Gia Chính Luận không ngờ là, Nguyễn Ái đã không hề dối trá.

Cô thật sự đã dồn ép Võ Gia Thiên Ân ra khỏi tâm trí – ngay chính giờ phút tâm tư hoàn toàn chấp nhận một sự mất mát khác mang cùng họ Võ Gia.

Gánh nặng tâm hồn quá lớn lao thì, chỉ một cái là quá đủ rồi – nếu con người ta vẫn còn sở hữu bản năng sinh tồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play