Võ Gia Chính Luận vốn đã bàn trước với Hoàng Thạc Dã, rời đi Macau vào ngày 23 tháng này, vậy mà lưu luyến người vợ trẻ thế nào, mãi đến tận 13 tháng sau mới lết được thân đến sân bay.

Cơ mà… nói “lết” là còn nhẹ đấy, phải gọi là… bị “lôi xệch” ra thì đúng hơn.

Số là, Chính Luận không chỉ lưu luyến Ái Ái nhà ta, mà còn muôn phần lo lắng và tức giận cô nàng nữa.

Tất cả là vì nắng-mưa-thất-thường!

Chuyện bắt đầu đúng ba ngày sau buổi tuyên bố kết hôn tại Việt Duệ. Họ đã không còn đến trường, Chính Luận cảm thấy không an toàn khi để Nguyễn Ái chạy lung tung giữa chốn đông đúc con cháu người trong Võ Gia như thế — ít nhất là vào lúc này, khi anh vẫn chưa rõ ràng ai là bạn, ai là địch. Huống chi, mồi thả ra vẫn còn phải chờ kẻ cắn câu, mọi cao trào rốt cục đều phải được giải quyết tại Macau.

Anh đã dặn dò cô phải tránh Việt Duệ càng xa càng tốt, chọn không nói cho cô biết mồi câu của mình thả ra là gì. Vốn chuyện lan tin không cần phải nhờ đến bọn trẻ nít Việt Duệ, mỗi thủ hạ dưới trướng của các thành viên đầu đàn theo sau ủng hộ anh, gẫy một cái móng tay cũng dư sức chu toàn chuyện này. Điều anh muốn là tạo ra một trái bom khói, khiến mọi người nghĩ rằng một khi anh rời đi Macau, chắc chắn sẽ đem theo người vợ xinh đẹp mới cưới. Vì thế mới cần đến “sức buôn chuyện” của đám sinh viên ưa xem kịch.

Tin lan ra trong nội bộ tổ chức ít nhiều cũng khơi gợi nghi ngờ, song những câu chuyện phiếm bọn trẻ kể cho phụ huynh chúng nghe lại hoàn toàn có thể đánh tan mọi dè dặt. Buồn cười là ở chỗ đó. Dù gì, đám người Việt Duệ đã chứng kiến tiến triển chuyện tình của Ác Ma và Hồ Ly từ ban đầu, tự nhiên lời nói sẽ mang tính thuyết phục hơn nhiều so với tin tức thoát ra từ miệng các thành viên đầu đầy toan tính. Hoàng Công vốn đa nghi, vì thế chắc chắn sẽ không tin anh dám để người mình yêu lại Việt Nam — ngay dưới mũi hắn. Như vậy, chẳng khác nào tự tay thả thỏ giữa bầy sư tử?

Đoán rằng đám con cháu Việt Duệ sẽ tuyên bố với cha mẹ chúng thế này: Ác Ma bá đạo, độc đoán, chiếm hữu, nhất định sẽ giữ khư khư người vợ trẻ ở cạnh bên, nơi hắn có thể thò tay là tới, một phút cũng không rời.

Thứ anh cần, chính là Hoàng Công tin vào điều đó. Có thế, mọi nguy hiểm sẽ được giới hạn tại Macau. Nguyễn Ái sẽ được an toàn tại nơi này.

Chính Luận vốn định phỉnh lừa Nguyễn Ái, nên đêm đó đã bảo với cô rằng, anh gây náo động tại Việt Duệ như thế là để lan tin, từ đó có thể thúc ép đám chú bác quyết định lập trường. Ban đầu cô có vẻ bị thuyết phục, rồi cũng không đòi theo anh sang Macau nữa. Song sau khi anh lệnh cho cô phải tránh xa Việt Duệ, cái bộ não hồ ly kia lại một lần nữa suýt làm anh khốn đốn. Cô trầm lặng hồi lâu, rồi không hiểu bằng cách nào lại đoán ra dụng ý của anh chỉ sau vài phút. Vô cùng phẫn nộ, cô nhất nhất yêu cầu cùng anh sang Macau, bảo rằng nếu có chết sẽ cùng chết, tuyệt đối không muốn ngồi đây nơm nớp lo sợ cho tính mạng chồng mình.

Chính Luận vốn thói quen lạnh lùng, vì thế đối mặt với cơn giận này chỉ thinh lặng, dùng thái độ dửng dưng của kẻ bề trên để trấn áp cô. Ai ngờ hồ ly từ ngày cưới, ngọn lửa trong tính cách của mình do thường xuyên được nuôi dưỡng bởi sự chiều chuộng dịu dàng của anh, đã hoàn toàn mất đi tính kiềm chế trước đây, hễ muốn bùng là bùng, không cả nể ai — ngay cả anh, người mà một thời cô vô cùng e sợ.

“Em không cần an toàn. Em muốn theo anh!“

“Không được.”

“Anh chí ít phải tôn trọng ý muốn của em chứ!”

“Không cần.”

“Anh… anh không cho em sẽ trốn theo!”

“Không thể.”

Ấy, thế là với ba “không”, Chính Luận đã chính thức chọc điên vợ mình. Bằng chứng là cô đùng đùng quay người toan rời nhà, quá rõ phát tiết với con người băng đá này chẳng khác nào cầm dùi đập loạn vào chuông, oang oang to tiếng nhưng đương sự vẫn không suy suyển, mà còn khiến mình tay chân đau nhức nữa chứ!

Song, việc ra đi há dễ dàng thế? Chưa chạm đến tay nắm cửa thì Ác Ma đã phóng người đến cản cô lại, thô lỗ ném cô qua vai và ung dung tiến vào phòng ngủ, mặc kệ những lời la lối chói tai vang vọng khắp nhà.

Một lúc sau, cái người nổi nóng kia vô phương chống cự, chỉ đành ấm ức phục tùng người ta (>.
(Vợ chồng nhà này cãi nhau đúng BT ^w^”, cơ mà thế vẫn tốt gấp trăm lần đấu võ mồm á ^^)

Đêm đó, vươn tay từ phía sau ôm sát thân hình vợ lại, anh hôn nhẹ lên bờ vai trần lấm tấm mồ hôi, lời nói buông ra ngọt ngào không tả xiết. “Có người đợi chờ nơi hậu phương yên ổn, binh sĩ nhất định sẽ quyết tâm hơn để chiến thắng trở về.”

Vậy là… ai kia vốn đang trong trạng thái tay chân mềm nhũn, dưới sự công phá ồ ạt của câu nói thâm tình, quyết chí ban nãy giờ đây cũng nhũn nhoài không kém.

Chả trách sao, các cuộc thương thuyết khó khăn nhất, đều có khả năng giàn xếp ổn thỏa trên giường. (=w=)

Thôi thì đành vậy. Bởi vì… cô là con gái mà. Haizz…

(Because ~ I am a girl~ hahaha… Kiss mà nghe bài hát của mình trong đây chắc lộn ruột a ^o^)

Ấy thế là, sau cơn mưa, trời lại nắng rồi. (^w^V)

Nhưng, hết nắng rồi, thì lại mưa tiếp! >.
Sau vài ngày suy nghĩ cặn kẽ, với bản tính quá cẩn thận của mình, Chính Luận cảm thấy để bảo đảm hơn, tốt nhất nên đưa cô về sống cùng Vương Đăng Khoa trong thời gian này. Họ đến trước cửa nhà vào tối hôm ấy mà không báo trước, do Nguyễn Ái muốn đem lại sự ngạc nhiên cho người trong nhà.

Đón chào họ trước cửa là một phụ nữ đứng tuổi, ăn mặc giản dị tươm tất, xem chừng là người làm trong nhà. Nguyễn Ái gọi bà ta là “vú,” cười cười nói nói liên miên không dứt. Tuy nhiên, dù trong bóng đêm u khuất, Chính Luận vẫn cảm nhận ra được sự kinh hoàng được che giấu khéo léo trong đôi mắt đen thẫm, ngay cả giọng nói gượng gạo của bà cũng phần nào phản bội lại dáng vẻ hòa nhã nhu mì. Vợ anh, có lẽ vì quá vui vì gặp lại người thân, chẳng hề mảy may chú ý.

Chuyện gì thế? Không lẽ bà ta không hoan nghênh tiểu thư mình về thăm? Hay… chính Vương Đăng Khoa không muốn? – anh thầm thắc mắc.

Chưa kịp nêu ra nghi vấn thì chuông điện thoại reo lên. Anh nhìn vào màn hình, nhận ra một cuộc gọi mang tính quan trọng, bèn bảo cô vào trước, anh sẽ tiếp chuyện ngoài sân rồi sẽ theo sau. Chính Luận biết vợ mình là một người sắc sảo, nếu nghe lỏm được bất cứ thứ gì sẽ dễ dàng nhận ra tính nguy hiểm của chuyến đi này. Điều đó sẽ chẳng giúp ích gì được cho kế hoạch của anh cả.

Con cáo nhỏ hôm nay có lẽ gần hơi ấm cũ, nên cũng có phần dễ dãi lơ là, vội vã theo chân huyên thuyên với người vú nuôi thân thuộc, quên mất cả việc ném ánh mắt dò xét chồng mình. Chính Luận đợi cho bóng hình nhỏ bé khuất hẳn sau cánh cửa gỗ bề thế, vẻ ôn hòa trên mặt mới bắt đầu chuyển hướng lạnh lùng, có phần uy thị.

“Thế nào?” anh lãnh đạm hỏi.

Giọng nói bên đầu dây kia chậm chạp, e dè. “Võ Gia Hùng thực chất không ngụ tại biệt thự trên núi. Tin tức đưa về hai năm nay có lẽ là giả.”

“Đã điều tra ra nơi trú thân hiện tại?”

“…Thưa cậu, vẫn chưa. Việc xem ra bị ém nhẹm rất kỹ bởi Đông Hỗn Tấn – quản gia của ông ấy. Ngoài mặt, ai cũng đều tin tưởng Võ Gia Hùng đang cùng vợ bé hưởng lạc đâu đó trên Thái Bình Dương, thỉnh thoảng mới ghé về Macau. Ngay cả người của ông Hoàng Thạc Dã sai đến mời mọc cũng nhiều lần bị đương sự khéo léo từ chối. Chúng tôi quả thực không biết nên bắt đầu từ đâu.”

“Đến San Francisco,” Chính Luận đút tay vào túi, hất cằm lên đầy dứt khoát. “Bằng mọi giá, phải tìm ra ông ta đưa về Macau.”

“San Francisco…?”

“Còn nữa, bảo với Hoàng Thạc Dã, chừng nào Võ Gia Hùng vẫn chưa được tìm ra, bất cứ hành động gì cũng không được tiến hành.”

“Nhưng… thưa cậu, ông Hoàng đã sắp xếp các chú bác đâu vào đó…”

“Đó chính là vấn đề của ông ta,” anh lãnh đạm cắt ngang. “Quá xem thường Hoàng Công.”

“Như vậy…”

Chính Luận nhắm mắt, dặn dò người bên kia vài điều nữa rồi ung dung gác máy, sau đó gọi ngay cho Hoàng Thạc Dã với cùng một mệnh lệnh. Cả hai có vẻ đôi co trong một quãng thời gian khá dài. Song đến cuối cùng, anh cũng điều khiển được tình huống như ý mình. Đút điện thoại vào túi, Võ Gia thiếu gia thở dài, ngửa mặt nhìn trời vài giây và cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Xưa nay, anh không quen phải nói nhiều và lại bộc lộ bản thân với người lạ thế này. Nấp mình dưới cái vỏ vô cảm không biết tự lúc nào đã trở nên tự nhiên như hơi thở. Vậy mà chỉ một câu “Đau tim!” của cô gái nhỏ nào đó, đã khiến ngay cả việc bình thường như thở cũng dần trở nên rối loạn vô cùng.

Song, Võ Gia Chính Luận lại nghiện ngập sự rối loạn này.

Bởi kẻ gây ra nó, còn quyến dụ hơn cả ma túy.

Nhếch miệng cười, anh quay người trở vào nhà trong. Đây là lần thứ nhì anh bước chân vào nhà vợ, cũng không khỏi cảm thấy băn khoăn. Căn nhà lớn thế này, lại chỉ vỏn vẹn ba người chung sống. Vương Đăng Khoa hẳn là con người đề cao sự riêng tư trên cả tiện nghi, vì thế mới không thuê mướn thêm một người làm nào khác ngoài bà vú lâu năm. Dù sao đi nữa, anh cũng ngửi ra chút gì tà quái quanh con người này, nhất là lần sau cùng trò chuyện cùng ông ta trong phòng làm việc. Khi đó, Bộ trưởng Vương Đăng Khoa tuy ra vẻ khó khăn muôn bề, song thực chất đã quyết ý gả Nguyễn Ái cho anh, chỉ với một điều kiện: phải giữ an toàn cho cô bé. Ông ta quá dễ dãi trong việc từ bỏ bảo bối của mình, điều này khiến Chính Luận đến giờ vẫn còn thắc mắc liệu ông có thực tâm yêu quý Nguyễn Ái như con cháu trong nhà, hay rốt cục chỉ là một món nợ cần tống đi? Ngoài bản thân ra, nếu không phải còn chút tin tưởng Vương Đăng Khoa chính là người quan tâm Nguyễn Ái nhất trên đời, anh cũng không muốn vợ mình khăn gói quay về đây nương náu.

Bước dọc theo hành lang vắng vẻ, tiếng chân vang dội giữa không gian tĩnh mịch khiến anh bồn chồn. Họ đâu rồi? Nguyễn Ái ồn ào như thế, lẽ nào không gây ra tiếng động nào – dù cho căn nhà này có lớn đến đâu đi nữa?

Chợt cảm thấy bất an vô cùng.

“Ái!” anh lớn tiếng gọi, chân rảo nhanh hơn về phía nhà sau. Nếu không nghe ra được âm thanh gì, hẳn rằng họ đang ở ngoài trời.

Vừa đẩy cánh cửa kiếng ngăn cách bếp và vườn sau ra, âm thanh gào khóc của một người phụ nữ — dù rất nhỏ — đã đập vào tai Chính Luận.

Tim anh thúc hối liên hồi, không hề suy nghĩ mà lao mình vào đám cây rậm rạp, vội vã băng ngang qua đồng cỏ cao ngất, chằng chịt dây leo tiến về phía tiếng động phát ra ngày càng kịch liệt. Tâm thái hoảng loạn, anh tông cửa lao vào căn nhà kho xiêu vẹo.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến con quái vật vốn ngủ say bấy lâu tận đáy tiềm thức…

Cựa mình thức tỉnh.

Vương Đăng Khoa, đầu tóc rối bời, tay siết cổ Nguyễn Ái ghìm chặt vào tường, mặc cho người vú nuôi từ phía sau ra sức đấm mạnh vào lưng hắn, miệng khóc la rối rít.

Nguyễn Ái mắt nhắm nghiền, tay chân buông thõng, tựa hồ đã tắt thở.

Võ Gia Chính Luận chợt thấy màu đỏ.

Bàn tay rắn chắc lao thẳng vào khuôn mặt hốc hác, khiến kẻ đang lên cơn cuồng dại kia ngã nhào, làm gẫy rách cả tấm bình phông đệ vệ phía sau. Cũng cùng cánh tay tàn bạo đó, chủ nhân nó — một cách dịu dàng đến khó tin — đỡ lấy thân người mềm mại đang khụy ngã. Nguyễn Ái sau một lúc bí thở, hô hấp đã bắt đầu trở lại — dù gấp gáp pha lẫn sặc sụa, đôi tay nhỏ bé bấu chặt lấy eo hông chồng mình, nước mắt ứa ra không rõ vì đau hay hãi sợ.

Toàn thân lại run lẩy bẩy.

Đến lúc chắc rằng sinh vật nhỏ bé trong tay đã bình yên vô sự, lý trí mới bắt đầu bị lu mờ bởi một cơn cuồng nộ gắt gao. Nếu vừa rồi anh trễ đi vài phút, chỉ là “nếu” thôi… kết quả bản thân cũng không muốn nghĩ đến — à, là không dámnghĩ đến! Vô tình làm sao, hình ảnh hung hãn của gã đàn ông đang ra sức vùng vẫy trong tay người vú để xông về phía anh kia, lại hoàn toàn trùng khớp với người cha tàn bạo khốn nạn ngày nào… Vậy là, bao nhiêu năm nhọc công phí sức kiềm hãm tính bạo lực trong người, trong phút chốc đã hóa ra tro bụi.

Sự đe dọa ngấm ngầm luôn hiện hữu nơi đáy mắt, nay bị rách vỡ đến là thảm thương, chết chóc ùa ra như sóng vỡ đê khiến kẻ chứng kiến phải run người kinh sợ. Vương Đăng Khoa dù đang tâm trí kích động cũng không khỏi cảm thấy e ngại vài phần.

Mọi vật vỡ òa.

Một đấm, hai đấm… Máu bắt đầu rỉ ra nơi khóe môi, vết bầm ứ đỏ bắt đầu đậm sắc. Đôi tay chống cự của Vương Đăng Khoa giãy lên dữ dội, nhưng vẫn không tài nào lay động được kẻ điên cuồng đang chồm lên người mình nện xuống tới tấp, mỗi đòn tấn công đều dứt khoát gọn gàng — chứng tỏ sức mạnh được tôi luyện của những tay võ sư chuyên nghiệp, hoàn toàn không phải vung vẫy làm bừa. Cái đau da thịt dần dần xâm chiếm cả tâm trí, loáng thoáng ngang tai ông giờ đây là tiếng la khóc inh ỏi của phụ nữ, quẫy đạp trong tiềm thức là mũi dao nhọn xuyên tạc đến nhức nhối…

“Đủ rồi! Thả ra!” Có tiếng đàn ông can gián, cơ thể Chính Luận bị giằng về phía sau, nhưng sức lực kẻ kia lại không đủ làm anh dứt hẳn. Với chỉ một cái gạt tay, anh đã khiến thân người hắn ngã nhào.

“Vì Chúa! Cậu sẽ giết ông ta mất!” người lạ mặt vẫn không nản chí, tiếp tục lao vào giằng co với kẻ giờ đây đã mất đi lý trí. “Cậu muốn Nguyễn Ái chứng kiến cảnh này sao?! Cậu muốn vợ nhìn thấy mình giết người hay sao?!”

Chút nhận thức lướt qua đôi mắt nâu sẫm gần thâm đen, bàn tay toan nện xuống nay lại chưng hững giữa không trung, hơi thở anh buông ra hằn học. Tận dụng sự mất tập trung của Chính Luận, gã đàn ông nhanh chóng chạy đến hất anh ra, cùng với người vú nuôi đỡ lấy Vương Đăng Khoa lùi vào góc nhà.

Níu giữ chút lý trí còn sót lại, Chính Luận quay lại đảo mắt tìm Nguyễn Ái, sực tỉnh khi trông thấy bộ dạng hoảng sợ của cô ở sát tường.

Tiến về phía cô, anh ôm lấy bờ vai gầy không ngừng run rẩy. May mắn thay, dường như chuyện anh lo sợ đã không xảy ra. Cô không đẩy anh ra, chứng tỏ điều làm cô khiếp đảm không phải là anh. Như vậy, chỉ có một khả năng mà thôi…

Quắt mắt về phía gã đàn ông lạ mặt, anh lạnh lùng ra lệnh. “Đem hắn đến bệnh viện.”

“Không—không được!” người vú nuôi hốt hoảng thốt lên. “Xin ông, bác sĩ Đan, xin đưa ông chủ đến phòng khám riêng của ông! Việc này tuyệt đối không thể để công chúng biết được!”

“Bà đừng lo, tôi đã dự định làm thế rồi,” vị bác sĩ đặt tay lên vai bà trấn an. Đoạn quay sang Chính Luận với đôi mắt khẩn nài. “Tôi tin cậu cũng hiểu rõ mức nghiêm trọng của vấn đề. Hãy nể tình ông Vương đã chăm sóc Nguyễn Ái bao năm nay, mà ém nhẹm vụ việc này.”

“Rốt cục hắn bị gì?” ôm sát Nguyễn Ái hơn vào phòng, anh đưa mắt quan sát gã đàn ông loạn trí – lúc bấy giờ đã dường như ngất xỉu; thái độ anh dửng dưng, có phần lạnh ác.

“À… chuyện này…” bác sĩ Đan lắp bắp, môi mím lại ra chiều khó xử. “Ông Vương chỉ chẳng qua quá chén mà thôi, nhất thời mất đi lý trí…”

“Được,” anh móc điện thoại ra, vẻ mặt điềm nghiên. “Tôi nghĩ bệnh viện sẽ cho tôi câu trả lời chuẩn xác hơn.”

“Tôi xin cậu, được rồi, được rồi, tôi nói!” bác sĩ Đan vội vàng tiến lên vài bước, song lại lùi về, vẻ mặt khuất phục. Ông thở dài buồn bã, những đường nét khắc khổ trên gương mặt đầy sương gió bắt đầu giãn ra.

“Bộ trưởng Vương bị tâm thần phân liệt.”



“Hắn vẫn làm một bộ trưởng?” Chính Luận không ngạc nhiên là mấy, nhưng đáy mắt phất lên sự phẫn nộ ngấm ngầm. “Và giám hộ một thiếu nữ thành niên?”

Bác sĩ Đan thở hắt ra, quay sang đỡ Vương Đăng Khoa nằm dài ra ghế, đoạn mở túi rút ra ống tiêm và thuốc, vừa thao tác vừa đều đều lên tiếng. “Bệnh của ngài bộ trưởng vốn trước giờ không nặng, dùng thuốc đều đặn bao nhiêu năm nay đã chẳng nảy sinh rắc rối nào. Song cho đến khi bà Vương qua đời thì… lại phát triển theo chiều hướng xấu dần. Cũng may nhờ sự xuất hiện của Nguyễn Ái, bệnh tình lại được kiềm chế đôi chút… ít nhất cho đến một năm trở lại đây. Cũng vì nhận biết được tình trạng của mình, ông Vương một tháng trước đã bất ngờ từ chức…”

“Ông là bác sĩ gì? Tại sao lại để một kẻ tâm thần nhởn nhơ như thế? Người như hắn thì nên nhốt lại tại nhà hay bệnh viện, sao lại còn để hắn giám hộ người khác? Đây đúng là chuyện nực cười.”

Giọng nói của Chính Luận tuy không gầm thét rền vang, nhưng nốt đe dọa luồn lách dưới cái vỏ bình lặng lại phần nào khiến bác sĩ Đan chột dạ, song cũng bất bình ghê gớm.

“Cậu Võ, cậu nên biết, ít nhất thì, Vương Đăng Khoa cũng là một bộ trưởng một đất nước, xuất thân danh giá, chuyện như thế làm sao có thể công khai? Cậu không phải là kẻ bị sa lầy, không nên phán xét. Huống chi, ông Vương đã chăm chóc rất tốt cho vợ cậu bấy lâu, không có công thì cũng có cán. Cậu đừng nên gom đũa cả nắm như thế, không phải kẻ mang bệnh tâm lý nào cũng đáng khinh như cậu nghĩ.”

Chính Luận chậm rãi đứng dậy, tay bồng theo Nguyễn Ái, đôi mắt anh lạnh nhạt quét qua nhân vật đang nằm sõng soài trên ghế, sự khinh ghét tràn ra không hề giấu giếm. Anh vốn không thành kiến với những bệnh nhân tâm thần, chỉ vì con người kia đã khiến Nguyễn Ái của anh lâm vào tình trạng thất kinh như hiện giờ — một điều mà anh chưa hề nghĩ có khả năng xày ra, sự cuồng bạo lúc hắn lên cơn lại vô cùng trùng khớp với hình bóng Võ Gia Hùng lúc hành hung mẹ anh ngày đó. Chỉ bấy nhiêu thôi, đã đủ để Võ Gia Chính Luận chán ghét con người này đến tận xương tủy.

Có điều, anh không hề biết rằng cảm xúc quá khích của mình, chính là một phần lý do gây ra tình trạng đờ đẫn hiện giờ của người vợ bé nhỏ.

Đây phải chăng là… khởi đầu cho cơn mưa thất thường nhất trong cuộc đời họ?

* * *

Sau sự việc đó, Nguyễn Ái tuy hằng ngày vẫn vui vẻ hoạt bát, nhưng mỗi khi chủ đề Vương Đăng Khoa được dấy lên, cô luôn có những hành động lãng tránh, đôi khi lại thẫn ra như kẻ mất hồn. Chính Luận biết rõ đối với Vương Đăng Khoa cô vừa kính, vừa thù, lại vừa cảm kích; nhưng không một cảm xúc nào giải thích được thái độ thờ ơ cố ý như vầy. Bất giác cảm thấy càng căm ghét kẻ chiếm hữu ý nghĩ của cô vào những lúc này ghê gớm, mặc dù anh biết nó tuyệt nhiên không mang chút tình ý.

Điều anh muốn, là cô thuộc về anh hoàn toàn, thậm chí đến cả nghĩ suy cũng phải tràn ngập chỉ mỗi mình anh — hệt như anh đối với cô vậy.

Do đó, có đôi khi để lôi kéo luồng tư tưởng của cô, bản năng lại khiến anh hành xử hết sức ngông cuồng: tự dưng nổi giận, quát nạt cô mà không có lý do, thậm chí ngang nhiên cấm cản cô đi thăm Vương Đăng Khoa — mặc dù chính cô cũng chưa bao giờ mở miệng yêu cầu điều đó.

(Anh đúng ngày càng bá đạo =_=”)

Nói chung là, anh đang vô cớ trút giận lên cô!

Về đêm, khi sự phẫn nộ biến thành cuồng bạo trong chăn gối, thì cái con người bị-trút-giận-vô-cớ kia lại — ngạc nhiên thay — phản ứng cũng gắt gao không kém kẻ-vô-cớ-đi-trút-giận. Chưa bao giờ anh cảm thấy một Nguyễn Ái như vậy: mãnh liệt, cuồng si, song lại có phần yếu đuối, dựa dẫm… khiến người không khỏi chạnh lòng.

Vậy là… ai kia vốn muốn đem “chuyện mây mưa” để bá chiếm tâm trí cô, trong phút chốc lòng đã mềm nhũn, hành động dịu lại thấy rõ, để mặc cô nhiệt tình “bám riết” mình đến xốn xót tấm lưng rộng. (Bị cào không xót mới lạ =w=)

Xem ra, “mây mưa” kiểu này… thì luôn hòa lẫn với a-xít rồi.

Hồ Ly, nanh vuốt thật không hề kém thua loài mèo dại…! (>w
“Anh… ghét kẻ tâm thần đến thế sao?”

Là lời thoát ra từ miệng cô vào cái đêm trước khi anh lên đường sang Macau.

Lại là Vương Đăng Khoa! Anh thật không hiểu tại sao cô cứ bị ám ảnh bởi con người này, nhưng lại không hề muốn đi thăm ông ta? Đã như thế, cho dù cô có muốn đi, anh cũng nhất quyết không cho phép! Có người vợ nào sau ái ân lại đem chuyện của người đàn ông khác ra làm phiền chồng mình như vậy? Anh đang bắt đầu rất nghi ngờ tình cảm của cô đối với kẻ mang danh cha chú này liệu có gì mờ ám. Nếu không vì sao cứ mãi nghĩ đến ông ta? Anh mới là kẻ sắp phải bước vào hang hùm miệng cọp vì cô, lẽ nào không dành được cho anh một chút sự lo lắng quan tâm?

“Đúng,” anh cộc cằn đáp. Đoạn rút tay về, lạnh lùng quay lưng về phía cô.

Kỳ lạ thay, nếu là Nguyễn Ái của thường ngày, đã lao đến ôm chầm dỗ dành. Song đêm đó, cô lại vô cùng yên lặng.

Lặng đến mức khiến Võ Gia Chính Luận nổi sóng trong lòng.

Vậy là sáng hôm sau, người nào đó lại rời đi sân bay mà không thèm đánh thức vợ mình dậy.

Haizz…

Cuộc sống của vợ chồng nhà này quả đúng thật với bốn chữ: Nắng, mưa, thất, thường mà…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play