Người đời hay nói: “Giận hờn giúp người hiểu nhau hơn.”
Nguyễn Ái thì rằng: “Hiểu đâu chẳng thấy, chỉ thấy vết thương đầy người!”
Giữa khu thương xá người người tấp nập, có một người kéo tay một người lôi đi không thương tiếc, mặc cho người này da dẻ dễ bầm, hay đôi cao gót đến tận bảy phân đang nện xuống sàn giờ đã hơi chệch choạng. Kẻ ngang qua xung quanh đều né tránh, nhưng đôi mắt lại dán vào đôi mỹ nam mỹ nữ tay-trong-tay, lòng hết sức ngưỡng mộ tuổi trẻ nóng nảy nhưng đầy nồng nhiệt của những con người mới biết yêu.
Chỉ riêng đương sự là tự biết, việc này chẳng có gì đáng ngưỡng mộ cả!
“Anh đừng nhanh như thế! Em làm sao theo kịp anh chứ?!” cô cảm thán, giọng nói gấp rút, chẳng còn hơi sức mà than đau với anh nữa. Nếu người nào đó biết thương hoa tiếc ngọc, thì đã không khiến thân người cô xuất hiện thương tích này đến bầm tím khác rồi!
Võ Chính Luận đứng khựng, khiến cô luôn đà va cả vào lưng anh. Đến khi anh quay lại, những tưởng sẽ bắt gặp khuôn mặt cau có hay vô cảm đến rùng rợn thường ngày của người nào đó.
Song, cảm xúc lộ liễu trong đôi mắt nâu ấm kia là một thứ hoàn toàn mới lạ, nhất thời khiến cô quên cả đau đớn, cả tình huống mình đang rơi vào – và cả bản thân.
Là nỗi đau.
“Cho đến khi nào… thì em mới đuổi kịp tôi đây?” cái siết tay dần dần nới lỏng, anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói khẽ khàng như mật ngọt, không hiểu sao lại khiến lòng cô nhoi nhói… “Rõ ràng, em là người vùng chạy trước, tại sao… lại bị tôi bỏ lại sau rồi?”
Anh… đang ám chỉ gì?
Cô biết anh không nói về tốc độ, nhưng đầu óc lại bị ánh nhìn dày xéo của anh hoàn toàn phong bế, không tài nào suy luận logic. Anh… đang bỏ cô lại sau lưng? Cô đã luôn ra sức đuổi theo anh rồi, không phải sao?
“Nhưng” – anh nhìn vẻ bàng hoàng trên mặt cô, cười khổ não – “tôi không hềmuốn em thua.”
Đúng vậy, anh từ đầu đã không muốn cô thua, bây giờ cũng thế. Trong cuộc vờn đuổi tình ái giữa hai người, rõ ràng cô đã cất bước trước. Đeo bám anh, theo đuổi anh, khiến anh yêu cô đến điên dại, rồi tự nguyện rong ruổi cùng cô trên quãng đường dài tít tắp lúc nào không hay. Song có lẽ chân anh quá dài, hay chân cô quá ngắn, mà cứ mỗi ngày trôi qua, anh cứ dần bỏ xa cô, ngoái đầu nhìn lại trông thấy cô có hơi chệch hướng, trong lòng khổ não vô cùng, chỉ muốn dừng lại chờ đợi. Nhưng trong cuộc chơi này, đôi chân không còn là của anh nữa rồi. Cho dù cô có dừng lại, thì anh vẫn hoài tiến bước, không tài nào quay lại được…
Cứ thế, anh buông tay cô ra, quay lưng bước nhanh ra khỏi cánh cửa rộng mở của thương xá sầm uất.
Mãi về sau, cô cũng không tài nào hiểu nỗi tại sao mình lại sững ra, chôn chân nơi đấy hết gần một phút. Có lẽ, những đường nét thường ngày rắn rỏi trên gương mặt hoàn mỹ kia, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, sự đổi thay của chúng đã khiến trái tim cô choáng ngợp, tâm hồn trong một khắc bỗng nhiên ngừng dao động. Nỗi xót xa của những kẻ đang yêu, vốn là lây nhiễm lẫn nhau mà! …khiến đôi mắt cô cay xè mà không hiểu nguyên do gì cả…
Bần thần một hồi, cô cũng sực tỉnh, vội vội vàng vàng chạy theo bóng hình giờ đã khuất xa sau cánh cửa. Mặt đường gồ ghề, đôi giày đang mang lại không phải dành cho những người thích chạy, thế là cứ vấp lên ngã xuống, vẹo qua xiêu lại khi ngang dọc tới lui tìm kiếm bóng anh. Nắng đổ gay gắt trên làn da trắng muốt, nhưng ai kia lòng bấy giờ còn hơn lửa bỏng, thì còn đâu tâm trí mà lo lắng về sắc diện hoa ngọc của bản thân. Cứ nghĩ, nếu cô để anh đi bây giờ, phải chăng anh rồi sẽ không trở lại nữa?
Tiếng động cơ xe máy rộ lên từ phía sau, quen thuộc đến kinh ngạc. Cô chưa kịp quay đầu lại thì bóng người áo đen cùng chiếc xe đua của mình đã lướt ngang qua, không hề quay đầu lại nhìn lấy một lần. Cố gắng chạy theo dù hiểu rằng sẽ không đuổi kịp, biết bản thân trông như một con ngố khi lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bời trong bộ cánh trắng sang trọng và đôi giày hiệu đắt đỏ; song vẫn cứ chạy. Trật chân, cô suýt đã ngã nhào, một bên gót giày giờ đây cũng gẫy gọng, ngước lên nhìn thì người nào đó đã cúi rạp người khuất xa từ lâu, mắt cô chứa chan thất vọng não nề.
Bức bối trong người, cô hung hăng tước bỏ đôi giày, chân trần khập khiễng bước về hướng ngược lại trên con đường đã chạy qua, ánh nắng đổ lửa khiến mồ hồi chảy dài trên má, cơn giận và nỗi tủi nhục vì bị bỏ rơi dâng lên khiến cổ họng nghẽn tắc. Tức! Tức đến muốn phát khóc!
Ấy vậy mà, chưa đầy năm tiếng sau, lại chống không nỗi “cơn nghiện” biến thái, vội vã rời nhà đi tìm anh. (Đúng là lòng tự trọng thua loài kiến ^w^)
Đến Quang Hưng, chưa kịp lên lầu đã được cho biết anh vẫn chưa về. Cô gật đầu cảm tạ rồi vẫn vào nhà chờ. Mỏi mòn cả ngày, cô ngã người ngủ quên trên ghế, đến khi giật mình tỉnh dậy thì đã quá nửa đêm. Vơ vội điện thoại, cô liên tiếp nhấn vào tên anh, nhưng lần nào cũng cùng một phản hồi ngoài vùng phủ sóng. Nửa ấm ức, nửa lo lắng, cô gọi cho Văn Thành, song đến cả vài tiếng sau, chỉ được báo lại rằng không một ai biết anh giờ ở nơi đâu.
Anh đang chơi trò gì đây? Tại sao phải hành hạ cô như vậy? Sự việc Hoàng Thạc Hy là cô có lỗi hay sao? Anh thậm chí không chừa cho cô một giây để giải thích! Nếu đây là cách mà anh có thể yêu, nó đang dần khiến cô cảm thấy ngột ngạt…
Thở dài, cô ngã đầu trên ghế một cách khuất phục, cảm thấy nhức nhối ghê gớm. Vậy thì sao chứ…? Cô có thể rời khỏi anh sao?
Ngột ngạt, vẫn còn tốt hơn là nín thở hoàn toàn.
Ring…
Bật người dậy, cô chộp vội điện thoại, không thèm suy nghĩ và bắt máy, khát khao được nghe thấy chất giọng trầm khàn quen thuộc – cho dù mang tính đe dọa đi nữa.
Nhưng vọng lại từ bên kia đầu dây, là giọng nói một người Nhật Bản xa lạ, tự xưng danh Kenji Takezaki — thám tử tư do Vương Đăng Khoa thuê mướn. Nguyễn Ái mày hơi chau lại, lắng nghe những lời hỏi han thân thế của người đàn ông. Con người này… không phải làm việc cho Vương Đăng Khoa hay sao? Vì sao lại gọi cho cô lúc này?
“Cô Nguyễn, tôi biết hiện giờ ở nơi cô đang là nửa đêm, nhưng tôi không có cách nào liên lạc được với Ông Vương, đành phải nhờ cô vậy,” giọng nói bên kia có vẻ khẩn thiết.
“Bây giờ ông ta đang ở Trung Quốc, có lẽ bận rộn,” cô khựng lại, có phần dè chừng. “Và thật ra ông ta đã nhờ ông làm những gì? Tại sao phải báo cáo cho tôi?”
“Ông Vương bảo trong trường hợp không thể tìm ra ông ấy, thì cô là người thích hợp để nhận tin nhất. Tôi và một số trinh thám viên khác được Ông Vương thuê để điều tra về tông tích của một người. Và xem ra, chúng tôi đã bắt được thông tin về người đó.”
“Người đó?” cô nhổm người dậy, dự cảm có phần bất an. Kẻ bên Nhật có liên quan đến cô đếm không quá năm đầu ngón tay, và phần lớn đều đã rời khỏi thế gian. “Tên là gì?”
“Maiko Matsumoto.”
* * *
26 tiếng sau tại Phi Trường Quốc Tế Haneda, Tokyo. 1:03 AM.
Trời mưa như thác đổ, cả chuyến bay đi Izu Oshima cũng bị gác lại, bây giờ lại mắc kẹt ở cái thành phố chết tiệt này, Nguyễn Ái cảm thấy khổ tâm ghê gớm.
17 tiếng ròng rã mất ngủ trên máy bay dường như đã rút cạn sinh lực của cô. Vốn chỉ sau 4 tiếng bắt được tin, cô đã vội đáp ngay chuyến bay đầu tiên đến đảo Izu Oshima vào ngày hôm ấy. Chẳng may, thời tiết trở xấu, thế là bị trì hoãn nơi Tokyo vô thời hạn. Có Chúa mới biết những cơn bão mùa hè này kéo dài bao lâu, không lẽ mất mười ngày thì cô phải ở lại nơi đây hết mười ngày hay sao? Hận một nỗi, do rời đi quá gấp rút, ông Takezaki lại bị kẹt chân trên đảo vì cơn bão, không thể quay về Tokyo xếp đặt người đến đón cô được.
Bây giờ thì… làm gì đây?
Không còn cách nào — cô tự nhủ. Nếu chuyến bay không chịu khởi hành sớm hơn thì cô đành đến đó theo phương pháp của mình vậy. Nghĩ là làm, cô đón taxi rồi dặn dò tài xế đưa đến bến tàu nhỏ Takeshiba Sanbashi, từ đó vốn có thể đón phà đến thẳng đảo Izu Oshima. Cô đã đi cùng ba đến đó nhiều lần, nên rất rõ.
Nhưng vốn là… trời muốn hại người mà. Mất gần hai tiếng dằn xốc trên taxi, đến được bến tàu thì được thông báo tất cả chuyến phà đã bị hoãn lại vì bão. Nguyễn Ái không biết có nên cho rằng đây là trời hại hay không nữa, xem ra có vẻ như sự hấp tấp của cô đã hại lây bản thân thì đúng hơn. Nếu kiên nhẫn chờ đợi Vương Đăng Khoa về cùng đi, có lẽ việc sẽ không trở bế tắc cỡ này.
Nhưng thật khó trách sự nông nỗi của Nguyễn Ái, đặc biệt khi chuyện có liên quan đến người mẹ máu mủ.
Cô thở dài, gật đầu cảm ơn người bán vé rồi quay đầu toan trở lại taxi, định sẽ quay về Tokyo tiếp tục chờ chuyến bay kế tiếp. Chưa ra đến ngõ thì tiếng động xôn xao ồn ào đã trỗi lên khắp nơi, chưa ngước mặt lên tìm hiểu nguồn cơ thì đã bị dòng người ùn ùn tuôn vào xô đẩy. Đèn pha nháy lên đến gần lóa mắt, tiếng máy quay rè rè và người hỏi han ồ ạt khiến đầu cô quay cuồng. Cũng đã hơn một ngày cô chưa hề chợp mắt; giờ đây lại bị đám ký giả, phóng viên, báo đài truyền hình đến truy cầu cô cậu minh tinh nào đó làm cho choáng ngộp. Thân người đột nhiên nhũn ra lúc nào không hay, đầu gối bắt đầu mất dần lực chống đỡ…
“Nguyễn Ái!”
Từ đám người xôn xao chợt vọng lên một giọng nói xa lạ… Giữa vùng đất thị phi này, còn có người có thể đọc được tên cô một cách chuẩn xác hay sao…?
Chưa định thần thì cơ thể đã bị nhấc bổng lên, áp vào một lồng ngực ấm áp, phảng phất mùi xạ hương nhẫn nhạt…
Phài chăng là Chính Luận? Vô lý, anh làm sao có thể có mặt nơi đây lúc này được? Dù đầu óc đang nhức nhối, cô vẫn còn đủ sáng suốt để nhận ra khả năng anh đến đây cùng cô là không thể nào, bởi chuyến bay hôm qua là chuyến sớm nhất cô có thể tìm thấy, và Chính Luận hoàn toàn không biết ý định đến Nhật của cô.
“Nguyễn Ái,” giọng nói xa lạ lại tràn vào tai, nhưng lần này có gì đó khá quen thuộc, dường như đã nghe qua vào…
Mắt cô bừng mở.
…vào trưa hôm qua!
“Hoàng Thạc Hy?!”
Con người kia nhếch miệng, tặng cho cô một nụ cười uể oải. Xung quanh họ, đèn pha vẫn chớp nháy liên hồi. Thanh âm ồn ngày càng tăng lên.
“Cậu,” Nguyễn Ái khẽ quẫy đạp, tỏ ý muốn Thạc Hy thả mình xuống. “Không phải theo tôi đến tận đây chứ?”
Không hề thả cô ra, trên gương mặt anh là một biểu hiện pha giữa bàng hoàng và cợt đùa. “Cô bé à, cô hay tự phụ thế sao? Đây chẳng qua là thứ người ta gọi là ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ thôi.”
Cô không phản hồi, song đôi mắt ám thị dường như muốn hét to: “Tin chết liền!”
“À,” đọc được sự nghi ngờ của cô, Thạc Hy lại cười, càng cúi xuống áp gần cô hơn. “Tôi đã ở đây từ sáng hôm qua rồi, làm sao biết trước cô em sẽ đến đây chứ?”
“Làm sao lại có thể nhanh như thế? Chuyến bay ít nhất cũng mất 17 tiếng, anh có rời Việt Nam ngay sau trưa hôm trước thì cũng không đến được đây nhanh đến vậy.”
“À, cô em quên chú của tôi là ai à?” Thạc Hy cười cười, khoan thai bế cô đi về hướng cảng, bất chấp mọi kháng cự của kẻ đang nằm lọt thỏm trong lòng mình. Đám phóng viên giờ đã được đoàn vệ sĩ chặn lại, nên đã không còn là vật cản đường nữa. “Khoảng cách giữa hai nước đối với một cậu ấm giàu sang luôn được rút ngắn đến mức có thể. Bằng một thứ gọi là: Phi cơ riêng.”
Cô nhăn mũi, đẩy mặt anh ra rồi lãnh đạm nói. “Thả tôi xuống.”
“Để cô lại chạy mất như trưa hôm trước à?”
“Không còn sức chạy đâu. Cậu ở bến cảng làm gì?”
Do dự một lúc, Thạc Hy lắc đầu, cười xuề xòa rồi thả Nguyễn Ái xuống, tin rằng cô cũng chẳng còn nơi chạy. Trước mặt là biển, sau lưng là đám phóng viên điên cuồng. Đằng nào cũng là đường chết.
“Tôi bị trưởng bối hối thúc đến Toshima gấp vì việc gia đình. Tránh mãi không được nên đành chọn lúc này ra khơi.”
“Vậy là,” cô ngước lên nhìn anh đầy vẻ hứng thú. ”Cậu có du thuyền riêng?”
“Ừ.”
“Vậy cậu có ý với tôi không?”
Chân mày Thạc Hy nhướn lên trước câu hỏi bất ngờ, chút khôi hài pha lẫn kinh ngạc thoáng qua đôi mắt, khóe miệng anh nhếch lên. “Có lẽ.”
“Được. Vậy đưa tôi đến Izu Oshima trước.”
Anh bật cười. “Cô… thường hay lợi dụng người theo đuổi mình như vậy sao?”
“Ừ,” cô lãnh đạm đáp, mắt bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm chiếc du thuyền. “Đặc biệt là những người tôi không thích.”
“Nah, nah, nói thế lỡ tôi giận không đưa cô đi thì sao?” anh lắc đầu.
“Anh sẽ.”
“Sao lại chắc chắn thế?”
“Vì anh vốn không thích tôi.”
“Nào, giờ thì những gì cô nói không mang chút logic gì cả.”
“Logic hay không anh tự biết. Bây giờ có đưa tôi đi hay không?”
Ra vẻ ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng, Hoàng Thạc Hy nhún vai. “Được thôi, nhưng tôi không phải dạng người bao dung ‘chỉ-cần-người-ta-vui-là-mình-vui’, cần phải có chút đền đáp.”
Đôi mắt Nguyễn Ái nheo lại, chân cô bất giác lùi bước. Đàn ông khi nói đến đền đáp thì luôn có những yêu cầu quái gỡ. Trực giác mách bảo cô phải chạy khỏi nơi đây.
Nhưng đã quá muộn.
Thạc Hy nắm lấy bả vai cô và kéo đến. Chưa kịp định thần thì… môi đã kề môi!
Hắn… dám hôn cô!!?
Đám phóng viên cách đấy không xa lại rộ lên. Lần này những ánh đèn pha càng khiến người lóa mắt. Riêng Nguyễn Ái thì thân thể cứng đờ, quá bất ngờ để phản ứng. Mãi đến khi cảm thấy lưỡi của con người này đang tách môi cô để luồn vào, đôi tay ghì chặt eo cô đang mơn nhẹ xuống đùi… chân cô mới bắt đầu hành động theo quán tính.
“Khốn kiếp!” cô gắt, nhanh chóng lùi ra, mu bàn tay quệt mạnh trên môi. Đoạn không thèm nói thêm, cô xoay người bước như chạy về hướng ngược lại, bỏ lại sau lưng một Hoàng Thạc Hy đang ôm lấy một bên bàn chân bị gót giày giẫm đến gần bầm dập.
“Giữ cô ta lại, và đem xuống thuyền!” Thạc Hy la lên mệnh lệnh cho một số thủ hạ gần đó, mặt mày tuy co lại vì đau, nhưng nụ cười trên môi vẫn không suy suyển.
Những tên vệ sĩ áo đen ngay lập tức chạy theo bắt giữ Nguyễn Ái, cô giẫy giụa trong vài giây rồi thở dài khuất phục, cảm thấy chống cự lúc này thật quá vô ích. Khi đi ngang qua Hoàng Thạc Hy, cô gằn giọng, ánh mắt sáng lên sự đe dọa lộ liễu.
“Cậu đang tự đào mồ chôn mình đấy, Hoàng Thạc Hy.”
“Yên tâm,” đương sự mỉm cười, tay nhấc cằm cô lên. “Quà lễ đã nhận, tôi sẽ đưa cô đến Izu Oshima an toàn, bảo đảm không mất một sợi tóc.”
Nguyễn Ái thở mạnh, đoạn đội mưa bước nhanh xuống thuyền, không quên nện giày xuống sàn một cách hậm hực. Hoàng Thạc Hy chỉ đứng đó nhìn theo, miệng nở một nụ cười lười biếng.
* * *
“Điện thoại.”
“Hả?”
“Cho tôi mượn điện thoại,” Nguyễn Ái ngồi tựa vào thành tàu, mắt đăm đăm nhìn vào một khoảng không vô định phía sau Hoàng Thạc Hy, móng tay gõ gõ xuống mặt bàn đầy bất nhẫn. “Tôi cần gọi gấp về Việt Nam.”
“Hà, chưa gì đã nhớ người ta rồi sao?” Thạch Hy cười châm chọc, tay cầm điện thoại đưa về phía Nguyễn Ái. Song khi cô vừa vươn tay toan đón lấy, cái người dễ ghét kia lại bất chợt giật về. “Nhưng vô ích rồi, trời gió bão thế này, liên lạc trong nước còn khó khăn, chứ đừng nói đến điện thoại quốc tế.”
“Mặc tôi!” cô chồm người giật lấy, nhưng anh lại càng đưa ra xa. Bức bối, cô dường như leo cả lên bàn để tóm cho bằng được vật trong tay anh.
Khoảng cách đủ gần, kẻ vô sỉ nào đó lại cúi xuống hôn cô.
(>o À, nhưng yếu tố bất ngờ chỉ thành công ở lần đầu thôi.
Hoàng Thạc Hy giật lùi, mặt nhăn lại, tay buông điện thoại ra để sờ lên môi mình — giờ đây đã rướm máu. (Hồ Ly chắc là học từ devil gùi ^^) Một cách chớp nhoáng, cái kẻ cắn người kia đưa tay chụp lấy món đồ, đoạn vùng người chạy thẳng ra ngoài.
Một hồi sau, có tiếng nguyền rủa rất-không-nữ-tính vang lên ngoài boong, kèm theo tiếng đồ đạc rơi tỏm xuống nước. Thạc Hy vẫn đang ngồi xoa xoa bờ môi tội nghiệp của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên. (Sao giai đẹp cứ khoái cười đểu thế ko biết >.>) Tiếng giày lộp cộp trong vài giây lại kéo gần, Nguyễn Ái mặt mày cau có, ngồi phịch xuống ghế, tay khoanh lại và thở hắt ra, mắt không thèm liếc đến nạn nhân của mình dù chỉ một cái.
“Thế nào? Tôi đâu gạt cô nhỉ? Điện thoại không hoạt động được trong thời tiết này.”
“Im đi! Léo nhéo hoài nhức đầu quá!”
“Đừng trút giận lên tôi chứ,” Thạc Hy vờ khổ não. “Tôi chỉ là trộm một nụ hôn thôi. Đâu phải tội ác tày trời.”
“Và cũng đừng nhắc đến hôn trước mặt tôi,” giọng cô chợt trầm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đừng nói là cô cảm thấy nụ hôn của tôi là kinh tởm đấy.” Chống hai tay lên bàn, Thạc Hy chồm đến sát cô, miệng lại nở nụ cười cợt nhã — mặc kệ vết thương tím đỏ trên môi. “Nếu thế, cô đã không sững ra trong vài giây đầu trên bến tàu. Rõ ràng có người đã cảm thấy nó cũng khá ngọt ngào, đúng không?”
Nguyễn Ái quay sang đối diện với anh, mắt cô mở to.
“Nước miếng cũng ngọt sao?”
“Coi nào, tiểu hồ ly, cô hiểu tôi đang nói gì mà. Không cần giả khờ với tôi đâu.”
“Tôi đâu giả khờ. Vốn là trao đổi nước miếng mà.”
Nụ cười trên đôi môi anh đào không hề lung lay, hai tay Thạc Hy chợt ôm lấy ngực, ra chiều tổn thương lắm. “Cô làm tôi tự ái đấy! Làm sao có thể so sánh nụ hôn của Casanova với hành động thô thiển như trao đổi nước miếng chứ?”
“Vì Casanova đó đâu phải là Chính Luận,” cô ngây ngô đáp, sự chân thành toát ra trong từng chữ.
Hoàng Thạc Hy ngừng việc cườ, chăm chú nhìn cô một lúc lâu rồi quay trở về thái độ cợt nhã.
“Xem ra… cô cũng tiêu đời như các nàng đi trước rồi. Chỉ mong tên đó lần này nghiêm túc với cô. Haha…”
“Dĩ nhiên anh Luận sẽ thế, nên cậu liệu thân thì hơn, anh ấy có tính chiếm hữu rất cao.”
“Thật sao? Đó giờ tôi không biết ‘tảng băng’ đó biết gì ngoài ậm ờ và ngủ ngáy cả,” Thạc Hy nhướn mày, vẻ thắc mắc trên mặt hoàn toàn chân thành. “Đã từ lâu muốn dùng búa đập băng ra xem bên trong chứa gì.”
“Thuốc súng,” cô đáp gọn lỏn.
Thạc Hy bật cười. “Thế xem ra cô là ngòi châm rồi.”
“Chắc vậy,” cô ngừng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi quay sang Thạc Hy.
“Cậu đang cố tình khiêu khích anh Luận, đúng không?”
“Không hoàn toàn,” Thạc Hy nhún vai. “Cũng vì cô rất thú vị nữa.”
“Chỉ vì cái ‘không hoàn toản’ đó của cậu mà bây giờ đây tôi mới khổ thế này, cậu tốt nhất sau này đừng để Chính Luận bắt gặp xuất hiện trong phạm vi 10m của tôi nữa.”
Thạc Hy nhướn mày, tỏ vẻ vô cùng oan ức. “Tôi nào có làm gì? Tất cả là vì sự thiếu tự tin của anh Luận nhà cô thôi!”
“Thiếu tự tin? Chính Luận? Hai điều này… rõ ràng như trời với đất, giao nhau không nỗi!”
“Có chỗ giao nhau đấy.”
“…?”
“Chính là nơi cô.”
“Ý gì đây?” (=”=)
“Haha… Cô còn chưa nhận ra sao?” Thạc Hy cười hỉ hả trước vẻ mặt thẫn ra của tiểu hồ ly vốn nổi tiếng sắc sảo. Quả đúng như lời đồn, nàng cáo tinh này trong chuyện tình yêu bỗng xoay mình biến thành cừu dại. Đã thế, hãy để anh rủ lòng thương xót mà “khai sáng” cho cô một lần vậy.
“Cô có nghĩ hôm đó Võ Chính Luận che mắt cô lại là vì tôi không? Không. Là vì cô đấy.”
“???”
“Nguyễn Ái xưa nay nổi tiếng vì thói quen truy cầu mỹ nam, thấy mới nới cũ, thay người yêu như thay áo. Hôm đó bảo là che mặt cô lại để tôi không trông thấy thôi, chứ thật ra là che mắt cô để người nào đó không tiếp tục nhìn tôi nữa.”
Nguyễn Ái bàng hoàng. “Như vậy…”
“Đúng vậy,” Thạc Hy gật đầu. “Anh ta sợ cô thay lòng, cô bé ạ.”
Nguyễn Ái sững sờ.
Là như vậy sao?
Ngăn cấm không cho cô chuyển qua khoa Kinh Tế năm một?
Là vì Hoàng Thạc Hy cũng thuộc bộ phận đó…
Giận dữ với cô thay vì cái tên “dê chúa” này?
Là vì cô đã ngẩn người ra ngắm nhìn con dê…
Còn nhìn cô bằng đôi mắt tổn thương đó…
…Là vì anh sợ mất cô.
Vốn nghĩ là anh sẵn tính độc chiếm… Không ngờ Ác Ma Việt Duệ lại… dễ thương ghê nơi! >w Cơ mà, sau này có gì phải nói ra chứ. Cô vốn đã ngốc nghếch trong tình yêu, cứ thế này thì chẳng khác nào… câm lại đi chơi với điếc?! =”=
Cô liếc sang Hoàng Thạc Hy, mắt long lanh, mi chớp chớp. Nhìn vào nghĩ ngay hồ ly nhà ta hẳn đang cảm kích vì được chỉ dẫn tận tình. Thạc Hy vô cùng hài lòng, ung dung nhấp chút rượu vang thay lời tự tán thưởng, ai ngờ suýt nữa đã sặc chết vì thứ chất lỏng đắt đỏ trước những lời “vàng son” tiếp theo:
“Khoa học nước Nhật rất phát triển, cậu nghĩ có thể nhờ tạo ra một robot có tần số tư duy giống cậu, để làm ‘thông dịch viên’ cho tôi và Chính Luận không?” (Ack, ^0^)
Thấy đối phương bức xúc đến nỗi ho sặc sụa, cô vội vàng trấn an. “Yên tâm, tôi sẽ mua bản quyền hẳn hoi. Không để cậu thiệt thòi đâu.”
Lại sặc. Lần này pha lẫn tiếng cười đứt quãng.
Cái tên này… không biết có họ hàng với Văn Thành không nhỉ? — Cô thầm nghĩ, đoạn lắc đầu — Không, không, ít ra thì, Văn Thành không gan to cùng trời như tên này, lại dám công khai khiêu khích Ác Ma. Chắc hẳn quan hệ giữa họ cũng khắng khít hơn bình thường…?
“Nè, cậu có vẻ hiểu rõ anh Luận quá nhỉ?”
Lúc này đã dằn được cơn ho sặc, lẫn tràng cười đến gần nôn tháo, mỹ nam tử quay sang khẽ nhún vai. “Có lẽ, chung đụng gần ba năm trời tại khu huấn luyện, không ít thì nhiều cũng nghiệm ra vài thứ.”
“Huấn luyện?”
“À,” Thạc Hy gác chân lên bàn, tựa người ra ghế vô cùng thoải mái. “Cô bé biết đấy, ‘người trong giang hồ’ như chúng tôi, cho dù là con vua cháu chúa, cũng cần một ít ‘kinh nghiệm thực tiễn’ ấy mà.”
Cô nheo mắt, cười đùa cợt. “Tại sao cái ‘kinh nghiệm thực tiễn’ của cậu lại nồng nặc mùi thuốc súng thế nhỉ?”
Một cách bình thản, chàng trai hào hoa với gương mặt thiên thần kia đáp lại lời cô — với một nụ cười thiên-thần không kém, thể như điều đang nói là ký ức đẹp đẽ nhất đời hắn vậy.
“Ừ, cái đó. Và cả máu nữa.”
(Haha^^, chuyển sang phim HK “Người trong giang hồ” LOL)
Nguyễn Ái rùng mình. Không bảy thì ba phần cũng đoán ra ý nghĩa sau lời nói.
Chẳng trách sao, xung quanh hai con người này lại phảng phất thứ hương vị gắt nồng của chết chóc.
Dù ở Chính Luận, đã được giấu nhẹm trong lớp vỏ băng giá.
Trong khi ở Hoàng Thạc Hy thì… ẩn nấp dưới lớp ngụy trang khôi hài.
Đã thế… sao không “ém” cho kỹ vào, cứ lâu lâu lại “rỉ” ra chút chút, khiến dân chúng không khỏi hoảng kinh…?!
Haizz… — Nguyễn Ái thở dài ảo não — chạy thoát khỏi nước Nhật đình đám, về đến Việt Nam yên bình mà cũng có mafia/yakuza là thế nào…? (Đơn giản, vì đây là truyện mà, kaka… ^w^)
“Tên đó đã khó hiểu như thế, chi bằng…” một bên chân mày nhướn lên, Hoàng Thạc Hy sờ cằm, đúng y kiểu đại gia khi hướng mắt về phía tiểu hồ ly. “Bỏ hắn đi, theo tôi có phải dễ dàng hơn không?”
“Dẹp đi, câu này nói ra trước khi tôi gặp Chính Luận thì còn có thể suy nghĩ. Nhưng giờ thì quá trễ rồi.”
“Chà, quyết tâm quá nhỉ?”
“Ừ. Sẽ theo suốt đời.”
“Thế thì, tôi cho cô một lời khuyên vậy.”
“Huh?”
Chồm người về trước, sự hài hước thoắt cái đã tan biến trong đôi mắt huyền hoặc, con người hay đùa cợt kia bỗng — trong vài giây — để lộ phong thái của loài rằn độc.