Đối với ai kia, hiện tại đã hoàn toàn lấn che quá khứ.
Song đối với “ai kia” của ai kia thì… tương lai sắp sửa phủ mờ hiện tại rồi!
Đêm đó, có người trằn trọc.
Nguyễn Ái không ngủ được, đã quá nửa đêm mà cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường queen size, tay ôm chặt áo khoác ngày nào người ta quên đòi lại…
Thây kệ, nhà giàu mà… tiếc gì một cái áo cơ chứ?
Chìm đắm cả ngày trong vẻ đẹp lung linh của tình yêu chớm nở, cứ ngỡ đêm về sẽ có mộng đẹp. Ngờ đâu không có vòng tay ai đó choàng qua ôm, lại thấy nhớ nhung vô cùng.
Xem ra… đã nghiện mất rồi!
Nguyễn Ái ơi là Nguyễn Ái, cứ theo đà này thì phải vào trại cai nghiện thôi, nếu như trên đời có trung tâm cai nghiện nào chữa được chứng nghiện “quái thai” cỡ đó…
Haizz…
Thở dài lần nhất, dành cho “cơn nghiện biến thái” đang hành hạ…
Haizzzz……
Thở dài lần nhì, dành cho “trở ngại biến thái” sắp xảy ra…
Hai tay giơ cao tấm danh thiếp đen tuyền lên quan sát, Nguyễn Ái thầm lo nghĩ, không biết sẽ vượt qua “trở ngại” này thế nào đây… Buổi chiều về đến, chưa kịp lan tỏa niềm vui cùng những người trong nhà, thì vú nuôi đã dội cho một gáo nước lạnh:
Lúc trưa, có một người đàn ông đến tìm cô, tự giới thiệu là luật sư riêng của Võ Gia Hùng.
Haizzzzzzz……………
Tuy tự tin có thừa, nhưng cô cũng đâu phải superwoman. Đứng trước một nhân vật tầm cỡ trong thế giới ngầm, nói không sợ thì thật là láo quá. Cô đã y theo danh thiếp để lại và mạnh dạn gọi lấy con số mạ bạc. Cuộc đối thoại thoại vốn rất chóng vánh, chẳng có gì đáng nói. Đại khái là mời cô đến văn phòng của ông lại building X để gặp ông chủ lớn. Thật đúng với phong cách của người quyền-thế-có-thừa, gặp mặt thì đến nhà cho rồi, còn bày vẽ luật sư này nọ. Cô tuy có chút lo, song cũng không quá kinh hãi. Trước sau cũng đến, đến sớm một chút lại càng tốt.
Duy có một điểm rất không ổn.
Cô nheo mắt lại, nghĩ ngợi sao đó bèn ngồi bật dậy, người cúi xuống chiếc bàn nhỏ kế giường, tay mở tủ lôi ra một xấp hồ sơ dày cộm. Trong đấy có hầu hết các thông tin về Võ Chính Luận, từ mẫu giáo học ở đâu, lớp 6 giật giải võ thuật gì, cho đến những con người dù quan hệ rất nhỏ với anh cũng được liệt kê chi tiết. Lật lật một hồi, mắt cô dừng lại ở một nhân vật, mày lúc này càng nhíu lại.
Cô mất thêm gần một giờ để xem qua một số nhân vật khác, sau đó đóng tập hồ sơ và dứt khoát đứng dậy. Những thông tin này vốn chỉ là vỏ bọc bên ngoài, bỏ tiền thuê bất kỳ thám tử loại ba nào cũng có thể tìm ra. Nhưng có một vài điều, e rằng chỉ những người đã quá quen — nhưng lại chọn mắt nhắm mắt mở — hệ thống nhân sự của tập đoàn — hay nói đúng hơn là tổ chức Võ Gia, thì mới có thể giúp cô giải mã.
Cô mở cửa phòng, toan đến phòng Vương Đăng Khoa. Thật sự là việc không thể chờ đến sáng. Giữa đường sực nhớ ra ông ta vốn đang công tác tại thành phố Y, thế là tiu ngỉu quay về. Tuy nhiên, đến góc quẹo ở sảnh dưới thì va vào một người.
“Vú!” cô la khẽ, tay đỡ lấy thau nước trên tay bà. “Vú làm gì giờ này chưa ngủ?”
Nhìn thấy vẻ lúng túng trên khuôn mặt người đàn bà khắc khổ, cô nheo mắt lại đầy nghi ngờ, cúi xuống vật trong tay bà thì vỡ lẽ.
“Vú! Đây là gì? Vú bị thương sao?” cô hốt hoảng nắm chặt vai bà, mắt kinh hoàng khi nhìn xuống thau nước đỏ thẫm. Nếu không nhờ chiếc khăn trắng nhuộm máu nổi lềnh bềnh, thì trong ánh đèn mù mờ này, còn lâu cô mới nghĩ ra được đó là máu.
Bà lắc đầu nguầy nguậy, đoạn gấp rút đẩy cô lên lầu. “Làm gà thôi. Con về phòng ngủ đi! Sáng ra sẽ không có gì nữa!”
Nguyễn Ái nhìn khuôn mặt khổ não của bà, rồi — một cách kinh ngạc — lặng lẽ gật đầu và bước lên. Cô sống đủ lâu với người đàn bà này để biết rõ bà đang vô cùng bế tắc, nếu không thì sao lại đưa ra cái lý do vớ vẩn như vậy? Bà sẽ không hé môi đâu, mặc cho cô ra sức gạn ép.
Và người có khả năng khiến bà im lặng như vậy thì chỉ có một.
Đợi một lúc lâu, khi bóng bà đã khuất sâu dưới bếp, cô mới rón rén bước xuống sảnh dưới, theo đường hành lang bên hông và tiến sâu về khu vườn sân sau. Nói thật, gọi là vườn cho sang trọng, chứ nó chẳng khác gì một khu rừng nguyên sinh cỡ nhỏ. Cỏ mọc cao lên đến gối, dây leo bò trườn khắp nơi, côn trùng rắn mối sinh sôi nảy nở, kinh khủng vô cùng. Vì bản tính thích sạch sẽ, lẫn quyết tâm bảo toàn sắc đẹp của mình, Nguyễn Ái có thể nói là chưa bao giờ đặt chân ra đây, và lại vào ban đêm nữa chứ!
Thế nhưng, chỉ có màn đêm mới khiến cô chú ý đến ánh đèn vàng vọt hắt ra từ khe cửa hơi hé mở. Căn nhà kho cũ kỹ nơi xó vườn đó lại có người ở hay sao?
Thật ra mà nói, bước vào một khu rừng đầy rắn rít ruồi muỗi vào ban đêm, lại còn dấn thân vào nơi có khả năng chứa chấp một kẻ lạ mất máu gần chết, thì quả thật không phải việc làm của một người sáng suốt.
Song, Nguyễn Ái biết kẻ đó hoàn toàn không lạ chút nào, và tuyệt nhiên không thể bỏ mặc.
Đẩy cửa ra thì mùi cồn gắt mũi đã xộc lên, vào sâu thêm thì trông thấy đồ đạc ngổn ngang, bừa bộn, chăn đệm rải rác trên sàn. Cách bài trí vô cùng quen mắt, dứt khoát là phong cách Nhật Bổn. Cô tiến thẳng đến nhân vật ngồi ngã đầu ra tấm bình phông, khuôn mặt trắng bệch, miệng thở dốc, máu rỉ ra đỏ thẫm trên cánh tay được băng bó kỹ lưỡng.
Chợt vỡ lẽ.
Giọng cô thoát ra có phần phẫn nộ, có phần run rẩy. Lo sợ đã áp đảo cả sự ngạc nhiên đáng ra nên có.
“Ông không phải đang ở vùng Y chủ trì hội họp? Sao bây giờ lại trốn nơi đây tự tử?”
Đôi mắt Vương Đăng Khoa mở bừng, ông bật người đứng dậy, song có lẽ mất máu quá nhiều, nên lại chao đảo ngã xuống đệm. Nguyễn Ái cắn môi nhìn ông, không lại đỡ cũng chẳng lùi bước, cảm thấy mất tự nhiên ghê nơi. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ trông thấy một Vương Đăng Khoa… không uy nghi, không mạnh mẽ như thế này. Nhất thời không biết phản ứng thế nào, bèn chậm rãi tiến đến chiếc đệm đối diện và ngồi xuống.
“Con…” Vương Đăng Khoa chống đỡ thân bằng cánh tay lành lặn của mình, biểu hiện có phần giãn ra đôi chút khi trông thấy sự bất ổn trên gương mặt xinh đẹp “…đang lo cho chú sao?”
“Dĩ nhiên rồi,” cô nói mà không thèm suy nghĩ. “Ông nghĩ tôi là người máy à? Dù tôi có thù với ông thật. Nhưng sống chung lâu thế này không lẽ nào không có tình cảm?”
Vương Đăng Khoa sững người ra vài giây, chút màu sắc đã trở lại trên gương mặt trắng bệch. Tuy những lời cô nói vô cùng mâu thuẫn – đến độ buốn cười, ông biết chúng đều rất thật lòng.
Đáng ra thì… ông đã nên hỏi câu này từ lâu mới phải.
“Với lại,” cô ung dung tiếp lời, chẳng hề chú ý đến sự nồng ấm trong mắt ông, chân mày ngày càng nhíu lại trước vết thương vẫn còn rỉ máu, “ông cũng là ‘cơm áo gạo tiền’ của tôi nữa.”
Vương Đăng Khoa bật cười yếu ớt.
Thế rồi, cả hai cứ ngồi đó nhìn nhau đến gần năm phút. Chẳng ai nói gì.
Nguyễn Ái biết rõ ông sẽ chẳng chịu giải thích, nên cũng không muốn hỏi han dư thừa, song lại không cam lòng rời đi.
Vương Đăng Khoa quá rành bản tính bướng bỉnh của cô, tuy không hỏi nhưng cô sẽ không chịu rời khỏi, thế nên cũng chẳng buồn mở miệng xua đuổi.
Đây là chuyện xảy ra khi ta hiểu đối phương quá rõ… (=__=)
Sau một lúc, thần sắc ông dần dần hồi phục, vẻ oai vệ pha lẫn tính tự quan trọng lại không hẹn mà quay về. Vương Đăng Khoa ngồi thẳng dậy, tay đan vào nhau ra chiều đầy mục đích, giọng cũng có phần cứng rắn hơn rất nhiều.
“Thế nào? Hôm nay là chuyện gì?” ông hỏi với sự uy nghi thường ngày, vẻ mặt đầy am tường, như thể đây là lần thứ n cô đến vòi vĩnh ông thứ này điều nọ.
Nguyễn Ái cắn môi được vài giây, mắt ngó Vương Đăng Khoa đầy do dự.Chuyện cái khỉ gió gì? Ông ta chỉ đang đuổi khéo cô mà thôi. Xem ra thật sự không muốn giải thích rồi. Cơ mà, không cần giải thích cô cũng đoán ra: chuyện ít nhiều có liên quan đến Maiko Matsumoto.
Vì bà ta là mẹ của cô.
Và chuyện đã đính đến Maiko Matsumoto thì tốt hơn không nên dây vào.
Đúng là… lo lắng này chưa xong, lo lắng kia lại ập đến…
“Nhìn thấy ông như thế này thật không có hứng hỏi,” cô đáp cộc lốc, vẻ mặt cau có.
“Coi nào, không phải gấp lắm sao? Nếu không thì con cũng không nửa đêm thức giấc chạy lung tung khắp nhà thế này.”
Cô thở dài, mắt khẽ nhắm lại.
“Ông có thể nào đừng đi guốc trong bụng người ta quá được không?” cô hơi nhăn nhó. “Như thế này thật mất vui.”
“Không cần tìm hiểu thì tự con cũng nói toạc ra thôi,” ông bình thản đáp, mắt đượm nét cười. “Có gì khác biệt sao?”
Haizz… cô lại thở dài nữa, lần này càng dài hơn…
Khuất phục rồi. Đây chính là cách Vương Đăng Khoa điều khiển tình huống, lẫn những con người vô tình kẹt lại trong đó. Ông thích tạo cho bản thân cảm giác được nắm giữ sức mạnh, làm chủ được vấn đề — cũng là điều duy nhất cô học được từ ông: khả năng kiểm soát tình thế.
Mà… một kẻ nghiệp dư thì làm sao đánh bại chuyên gia được?
Thế nên, cô cũng đan tay lại đặt trên đùi, thân người hơi ngã về phía trước, giọng nói toát ra đầy uy lực, đủ để đối phương hiểu được tính quan trọng của vấn đề sắp được đề cập.
Vì đây vốn dĩ không phải chuyện vòi vĩnh thường tình.
“Tôi muốn biết thêm về một người. Và ông là người quen duy nhất có thể giúp đỡ.”
* * *
Đối với Nguyễn Ái, cuộc sống vẫn trải qua êm đềm.
Cho đến tận hai ngày sau.
“Xin mời đi lối này.”
Nữ thư ký dịu dàng ân cần hướng dẫn cô vào trong, tháp tùng cô lên tận lầu 24, rồi không hề ra theo mà chỉ gật đầu cúi chào khi bấm thang máy trở xuống.
Nguyễn Ái nhìn quanh, không gian trống vắng, tĩnh mịch một cách lạ thường, một chiếc bàn tiếp tân cũng không có. Xem ra, đến tấm thảm tầng này thì cũng chỉ có người được mời mới có tư cách bước chân lên.
Cô rảo bước nhanh và dứt khoát về phía văn phòng duy nhất ở cuối dãy hành lang.
Lại lo lắng. Nhưng không phải dành cho sự kiện sắp xảy ra.
Vốn là… cô đã cố tình giấu giếm ai đó chuyện “được” mời đến gặp mặt. Biết sao được, rõ ràng cái lý do từ chối đến nhà anh chiều nay của cô đúng là hơi vớ vẩn… Cũng may anh không phải phụ nữ, nên cũng không cách nào nhìn ra được cô đang nói dối. Đây là một trong những số lần hiếm hoi đòi hỏi thuật dối trá của cô, và Nguyễn Ái không dễ chịu chút nào khi sử dụng nó — mặc dù khả năng lừa tình của cô cũng không đến nỗi tệ.
Song, thà là cô trân mắt nói láo, còn đỡ hơn lôi anh vào chuyện này. Cô thật sự không muốn để anh đối mặt với con người này. Cả đến gần trong chu vi 100 mét cũng không.
Haizz… Có phải khi yêu, con người ta bắt đầu trở nên chuyên nghiệp hơn về các vấn đề mang tính phỉnh lừa…?
Không thèm gõ cửa, cô vặn nắm tay đẩy vào, ung dung bước đến ngồi xuống chiếc ghế tiếp khách. Đối diện cô, qua mặt bàn đen tuyền chất đầy hồ sơ, thống kê và ngay cả một tách cà phê uống dở; là một bóng người ngồi quay lưng, mặt hướng về cảnh đô thị sầm uất bên dưới tòa nhà.
Cô hơi nhăn mày, vốn chúa ghét loại kiến trúc “lõa lồ” này. Đúng là khuyến khích người nhảy lầu tự tử mà! — Cô thầm nghĩ khi nhìn lướt qua cả một mặt phòng được che phủ bởi dãy cửa kính 5 ly.
Sự bất bình này cũng dễ hiểu thôi, Nguyễn Ái vốn mắc chứng sợ độ cao.
Mắt hướng về chiếc ghế đen và con người vẫn quay lưng về phía mình, cô hít vào nhè nhẹ, rồi bình đạm lên tiếng.
“Chào ông, Hoàng Công.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT