Ngày thứ hai là một ngày quang đãng, không mây, nhiều nắng. Song giông tố thì lại trỗi lên liên hồi trong cuộc sống của Hồ Ly.

Thứ nhất, thân phận ai đó đã bị lộ. Thứ nhì, ai đó lại đến tìm ai kia và cuối cùng, sự xuất hiện bất ngờ của một ai đó.

Nhiều “ai đó” như vậy, rốt cục ai là ai đây?

* * *

Việc đầu tiên bắt đầu từ sự khiêu khích của một số nữ sinh nhà giàu, dẫn đầu bởi Trang Hà Thanh Hiên, kẻ ẩn nấp dưới danh luannhino.1 — cũng chính là đầu đàn của Luận-Nhi fanclub.

Vốn là, tin tức Nguyễn Ái dùng tiền ép buộc gia đình Yến Nhi chuyển đi, không hiểu bằng cách thần kỳ nào đó, đã bén lửa khắp Việt Duệ chỉ trong hai ngày cuối tuần ngắn ngủi.

Thế là kéo theo nhiều oán thán cùng phẫn nộ của dân tình các khối.

Chẳng hiểu bị “lậm” Harry Potter, hay đơn giản là “tư tưởng lớn đụng nhau”; sáng ngày hôm đó, những tấm decal dán áo mang tính phỉ báng Hồ Ly Phản Diện đã được phát tán như truyền đơn tranh cử. (nhà giàu rỗi chuyện =.=) Việc mới lạ thì nhiều người hưởng ứng, dù phần lớn cũng có phần lo sợ sự nổi giận của Võ Chính Luận nếu châm chích Nguyễn Ái quá đáng. Nhưng sự kiện bị bỏ rơi của Dương Hoàng Yến Nhi đã giúp họ ngộ ra một điều: một khi Prince chưa chính miệng tuyên bố chuyện gì, thì xem như chuyện đó vẫn chưa “đầu xuôi đuôi xếp”. Mặc cho bề ngoài hắn chăm lo Nguyễn Ái đến đâu, chưa chắc gì cô ta lại là bạn gái của hắn. Tuy nhiên, bọn này lại không còn gan công khai hành hung như trước, giờ đây đã chuyển sang thứ gọi là: “đánh đòn tâm lý”. Họ cho rằng như thế sẽ vẹn cả đôi đàng.

Chỉ là… haizz… đòn tâm lý mất nhiều tiền của công sức, nhưng đem đi đối phó với cái tâm lý “đá tảng” như Nguyễn Ái thì thật là phí của giời… =.=

Nhìn thật chăm chú vào vài tấm decal được phe phẩy một cách khiêu khích trước mặt mình – trên đấy in hình một tiểu hồ ly chín đuôi lông trắng muốt, mắt nhỏ, mi dài gian xảo, cạnh bên là vài chữ Tiếng Việt nhí nhố chen chúc nhau – “nhân vật mục tiêu” của Luận-Nhi fanclub chớp mắt vài cái, đoạn ngước lên nhìn Trang Hà Thanh Hiên với vẻ mặt hết sức bình thản và…

…thân thiện nhoẻn cười.

“Cũng đẹp đấy.”

!!! (O.o)

Nói rồi vỗ vai một Thanh Hiên đã đóng băng toàn thân, ung dung nhón lấy vài tấm decal và quay đi.

Việc không biết đã biến Trang Hà Thanh Hiên hay những tấm decal màu mè trở thành trò cười thiên hạ đệ nhất nhỉ…?

À, có lẽ là cả hai.

* * *

Trưa hôm ấy, căng–tin đông đúc nay lại càng náo nhiệt. Còn phải hỏi? Ai nấy đều đổ về chứng kiến cảnh tượng hy hữu: Phó tướng Devil và Hồ Ly Phản Diện quyết liệt tranh nhau những tấm decal qua bữa ăn, thái độ hệt hai đứa trẻ mẫu giáo giành giật món đồ chơi ưa thích. Song, rốt cục lại bị người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đấy — chẳng biết là chịu hết nổi ồn ào, hay đơn giản không muốn bị bỏ ngoài cuộc — đã ngang tay “tịch thu” tang vật. Kẻ này lãnh đạm liếc sơ hình ảnh cửu vĩ hồ ly đang uốn éo trên giấy, rồi lại đảo mắt sang con cáo con nhà mình, lạnh lùng ban ra một tuyên bố rợn người:

“Không đến nỗi ‘bẳng phẳng’ như hình này. Không giống.”

(=o=)

Dân tình chứng kiến… không biết nói gì. Riêng đương sự được nhắc đến thì sau vài giây gò má liền chuyển sắc đỏ, không khỏi khiến nhiều kẻ bắt đầu suy diễn lan man, vượt xa cả… rào thế giới. Xem ra quần chúng Việt Duệ cũng biết “khôn” đúng đề tài lắm. (~w~)

Đang lúc trí tưởng tượng “trong sáng” của hơn mấy chục cái đầu thi nhau “bay bổng”, sự xuất hiện hoành tráng của một nhóm người cùng tiếng la lối oang oang của kẻ dẫn đầu đã — tạ ơn Chúa — lôi họ trở về thực tại.

Để mà tiếp tục bị sốc.

“VÕ CHÍNH LUẬN! Tên khốn kiếp! Anh giải thích vụ này thế nào đây?!!”

Đập xấp giấy đề can xuống bàn một cách thô bạo, cô gái cao nghều trong đồng phục cấp III Việt Duệ một tay chống hông, thân cúi xuống ra vẻ đe dọa, theo sau là tốp nữ sinh thoạt nom biết ngay thuộc dạng con vua cháu chúa đang đến hồi “phá kén” chui ra. Nép giữa họ là một Trang Hà Thanh Hiên mặt mày xanh xao, cử chỉ rụt rè.

“Hôm nay nếu không làm rõ chuyện này, thì chúng ta và bọn fan nhí nhố của anh,” càng cúi thấp hơn, cô bé hạ giọng đầy dọa dẫm. “Tất cả cùng nhau chơi ván bài lật ngửa!”

Toàn thể thinh lặng, thở cũng không dám, sợ sẽ làm hỏng màn kịch bất hủ đang mở ra trước mặt.

“Cô là ai?” Nguyễn Ái là kẻ đầu tiên phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Chân mày cô hơi chau lại, có phần khó chịu vì mối quan hệ mờ ám giữa Chính Luận và cô nữ sinh cấp III xinh xắn này.

Ánh mắt đầy sát khí vài giây trước đây, khi đảo sang cô đột nhiên xoay chuyển 180 độ.

Sang ái mộ.

Đặng An Thi, “tài nữ” của học sinh khối 11, lạnh lùng ít nói, độ nổi tiếng trong khối chỉ đứng sau Queenka Trần Ánh Minh, giờ đây chẳng khác nào rau câu lỏng lẻo trước mặt Hồ Ly đình đám. Chưa qua nửa giây thì Nguyễn Ái đột nhiên cảm thấy đôi tay mình bị siết chặt đến đau thốn, bên tai lùng bùng giọng hồ hởi phấn khích.

“Em chính là fan no.1 của chị, AIclubmaster!”

Cơn shock này vẫn chưa qua, làn shock sau lại ùn ùn kéo tới.

“Và cái tên dám-làm-không-dám-chịu này,” Đặng An Thi quắt mắt sang người bên cạnh, “chính là kẻ đứng sau điều khiển cả AIfanclub!”

(=w= A… cái bí mật mà-ai-cũng-biết-cả-rồi-đấy)

Mọi con mắt đều đổ dồn về hướng tay của Đặng An Thi. Thiếu gia Võ gia vẫn bình thản như nước, mắt chăm chú vào một điểm vô hình nào đó ngoài cửa sổ.

Võ Chính Luận đúng thật thích Nguyễn Ái, việc này thì hơn ba phần bốn trường có đui mù cũng đã nhận ra. Nhưng đường đường là hoàng tử ác ma Việt Duệ, tính tình khinh ngạo không ai bằng, mà lại… hạ mình đi lập fanclub cho một cô bé thì… (=o=)

Sao nghe còn hoang đường hơn cổ tích ấy nhỉ?

“Thế nào, Võ thiếu gia?” An Thi giở giọng khiêu khích, khóe miệng nhếch lên. “Không phải muốn chối để giữ vững hình tượng đấy chứ?”

“Không thể nào!” Thanh Hiên đang bị kiềm kẹp bởi đàn em của An Thi bỗng hét lên, can đảm bất ngờ không biết thu từ đâu ra. “Lúc đó Prince vẫn còn ở chung với Yến Nhi!”

“Vậy thì đi hỏi hoàng tử của cô ấy!”

“Cô ta nói dối, phải không anh Chính Luận?”

“Cô bị ảo tưởng thì có! Hắn rõ ràng là đã thích chị Ái ngay từ đầu nên mới làm thế!”

“Cái con láo khoét này! Anh Chính Luận, anh nói gì đi chứ?! Dù anh không thích Yến Nhi nữa, nhưng cũng không nên chà đạp cô ấy đến nỗi này!”

“Đúng đấy, Võ thiếu gia, anh cứ nói thử xem? Tôi thách anh dám nói láo!”

Người thở dốc, kẻ đỏ mặt. Tất cả đều dồn sức chú ý về phía Võ Chính Luận. Song, trung tâm của cuộc tranh luận thì lại vẫn điềm nhiên như không. Sau một lúc tưởng chừng vô tận, anh thong dong đứng dậy và dắt tay Nguyễn Ái rời khỏi bàn, kéo theo là tiếng chuông chuyển tiết vang lên đúng hai giây sau đó.

“Nè, phải giải thích trước khi đi chứ! Anh làm thế này thì chị Ái sau này làm sao sống nổi trong ngôi trường này?!” An Thi la lớn, tất tả chạy theo cản trước mặt Ác Ma.

Lúc bấy giờ, đôi chân mày thanh tú mới dần dần chau lại, mắt nâu chuyển sắc gần như sẫm đen. Ác Ma rõ ràng đang mất dần tính kiên nhẫn.

“Việc tôi làm với người đàn bà của mình, vốn không cần giải thích cùng ai.”

(Ặc, lại tận dụng “ý nghĩa phong phú” của Tiếng Việt rồi =o=)

Rồi, khoan thai rời khỏi hiện trường.

Và đây, thưa các bạn, đã khép lại sự kiện động trời thứ nhất của ngày hôm đó.

.

.

* * *

Việc thứ hai vốn dĩ là chuyện rất thường thấy trước cổng Việt Duệ: anh công tử hào hoa nào đó đến đón người yêu nào đó của mình. Nhưng rơi vào hai nhân vật này thì bình thường đến đâu cũng trở nên phi-thường vô-đối.

Cậu hai tập đoàn Đoàn Hoa đến đón Nguyễn Ái, hai người trao đổi điều gì đó rồi cùng nhau lên xe đi mất.

Kẻ không biết thì trầm trồ, người hiểu chuyện lại đột nhiên lạnh cả sống lưng. Có lẽ… à… tuần này họ nên vờ bệnh nghỉ học…?

Vì sự việc đã bị chứng kiến bởi Trần Thanh Tuấn, đàn em kề cận Devil Prince!

Trong một quán cà phê sang trọng, có hai kẻ ngồi đối diện nhau. Im lặng.

Đoàn Văn Minh, 24 tuổi, con trai trưởng tập đoàn thời trang Đoàn Hoa; phong cách làm việc thường ngày vốn nhanh nhẹn, dứt khoát. Vậy mà giờ đây trước một cô gái vẻ mặt non nớt, tuổi đời kém gần nửa tá; lại trở nên rụt rè, chậm chạp một cách lạ thường.

“Anh đừng theo em nữa,” cô gái nhẹ nhàng nói. “Võ Chính Luận chính là người em cần tìm bấy lâu. Em sẽ không thay đổi đối tượng nữa đâu.”

Trong bộ âu phục xám trang nhã, Văn Minh đan tay lại, người hơi chồm về phía trước, mang trên mặt là vẻ thuyết phục thường thấy nơi những doanh nhân kỳ cựu.

“Nhưng hắn là Võ Gia, lại là con một. Võ Gia Hùng là người như thế nào thì người trong giới thượng lưu như chúng ta đều hiểu rõ. Ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận em đâu.”

“Em chỉ cần sự chấp nhận từ một người duy nhất,” cô bình đạm nói, môi nhấp nhẹ một chút cà phê.

“Em không hiểu hay sao? Cho dù Võ Gia Chính Luận có chấp nhận em đi nữa—”

“Em không nói anh ấy,” đặt tách cà phê xuống, cô ngắt lời Đoàn Văn Minh. “Là em. Em chỉ cần sự chấp nhận của bản thân.”

Nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp: cái cách mà cô ngước cao đầu, mắt long lên, cằm vênh ra đôi chút; Văn Minh đã quá quen thuộc — dù chỉ sau hai năm quan sát cô trong thầm lặng.

Đó là những lúc sự tự tin của cô bé Nguyễn Ái đang ở mức đỉnh điểm.

Anh mỉm cười khổ não, đáng ra phải nên biết trước cô sẽ nói câu này. Nguyễn Ái xưa nay vẫn chỉ cần mỗi sự đồng ý của bản thân. Ít nhất thì, Nguyễn Ái mà anh biết là như vậy.

“Em vẫn còn trẻ. Có lẽ lời anh nói bây giờ không lọt tai, nhưng về sau em sẽ thấy hối tiếc. Sự việc trên đời này không phải mình muốn là được, Ái à.”

“Nhưng muốn rồi mà không cố hết sức đạt được lại còn đáng tiếc hơn.”

“Em…” Văn Minh thở dài, mắt nhắm lại “…có biết mình đang nguy hiểm như thế nào không? Võ Gia Chính Luận sẽ khiến cuộc đời em rơi vào bế tắc.”

“Nếu rơi vào bế tắc thì em sẽ tự đương đầu,” cô đáp, đoạn ngước lên đối mặt người đối diện, sự kiên quyết hằn rõ trong cái nhìn đanh thép. “Và tên anh ấy làVõ Chính Luận. Họ Võ Gia vốn đã bị Chính Luận chối bỏ từ lâu.”

Văn Minh lắc đầu. “Em và anh đều biết quá rõ chuyện đó không mang ý nghĩa gì. Võ Gia Hùng chưa một lần công khai chấp nhận sự ly khai đó.”

“Em biết. Nhưng có ly khai hay không không đến lượt chúng ta nói nhiều. Hãy cứ để thời gian phán xét.”

Đoàn Văn Minh lại thở dài, lần này đã hoàn toàn khuất phục. Anh biết trước kết quả sẽ như thế này, nhưng vẫn cố chấp muốn thử. Nếu là bình thường, anh sẽ không lo lắng cho cô như vậy. Bởi Nguyễn Ái mà anh biết thay bạn trai như thay áo, tiêu chí chỉ hướng về vẻ đẹp bên ngoài, nào có vướng mắc chút cảm xúc bên trong.

Tuy nhiên, lời nói của cô trong thang máy Quang Hưng ngày trước đã khiến anh chột dạ. Nguyễn Ái có lẽ đã cặp kè rất nhiều người, song chưa từng chính miệng nói yêu ai.

“Thì em đến nhà người em yêu chứ sao.”

Anh nhắm mắt trước sự lên tiếng của ký ức. Có chút vỡ lẽ. Rất nhiều đau xót.

Văn Minh vốn đã chú ý đến cô từ hơn hai năm trước, trong một bữa party thuộc giới thượng lưu. Sự đeo bám công khai một anh chàng vệ sĩ điển trai của cô đã thu hút nhiều sự chú ý. Và Văn Minh, dù lúc đó không ưa huyên náo, đã không thể thoát khỏi sức thu hút của cái gọi là quyết tâm nồng nhiệt từ cô gái trẻ. Song mãi đến hai năm sau, anh mới đưa ra quyết định đeo đuổi cô, vì nghĩ rằng cô đã đủ chững chạc để chấp nhận một mối quan hệ bền vững. Mọi việc tưởng như suông sẻ, thuận lợi đến không ngờ. Cô đã đồng ý, dù đó là lần đầu tiên chạm mắt đến anh.

Cho đến khi Võ Chính Luận xuất hiện.

Và giờ đây, nhìn thấy cô như thế này: Mái tóc nâu kiểu cách nay đã trở nên đen tuyền, quần áo sành điệu giờ lại hóa thục nữ; anh còn có thể nghi ngờ những lời nói trong thang máy được chăng?

Hụt hẫng nhiều hơn đau nhói.

Anh vốn là con người trầm lặng, từ nhỏ đã chững chạc đến không ngờ, ngay cả trong tình yêu cũng rất lý trí. Việc anh chịu đứng trong bóng tối đợi chờ cô suốt hai năm không phải đã chứng tỏ quá rõ? Anh đã yêu cô rồi, yêu sâu sắc.

Nhưng lại theo cách riêng của mình.

Nếu, cô có bị bỏ rơi hay vấp ngã, anh sẽ tiếp tục đợi chờ, rồi dang tay đón nhận.

Nếu, cô nay đã có người mình thật tâm yêu thương, anh sẽ lẳng lặng chúc phúc.

Nhưng nếu, người đó lại là Võ Gia Chính Luận.

Anh tuyệt đối sẽ không buông tay.

“Em thật sự không còn chút cảm xúc gì với anh?” Văn Minh mở lời, giọng cố tình lộ sự chua xót.

Cô nhìn sâu vào mắt anh, đoạn thở dài. “Nếu nói không thì là nói dối. Nhưng đem so với cảm xúc của em đối với Võ Chính Luận, thì thua rất xa.”

“Em vẫn rất thật thà,” anh cười khổ.

Lặng thinh vài phút, cô chậm rãi đứng lên, tay còn nấn ná trên tách cà phê uống dở, tay kia chặn lại động tác đứng dậy của Văn Minh, ánh mắt cô cương quyết.

“Đừng theo em nữa, Văn Minh. Võ Chính Luận là một người rất chiếm hữu. Lần này em theo anh cũng để nói rõ điều này. Em không muốn lần sau nhìn thấy anh là trong bệnh viện, hay tệ hơn nữa…”

Vốn nghĩ điều tệ hơn bệnh viện phải là nhà xác, hay nghĩa địa; thế nên thiếu gia nhà họ Đoàn không tài nào hiểu nỗi điều quái gỡ gì đã khiến Nguyễn Ái thốt lên sáu chữ cuối cùng:

“Hội trường Học Viện Việt Duệ.”

Điều kinh khủng gì đã xảy ra với cô tại cái hội trường truyền thuyết đó chăng?

(Có cái gì đâu, chỉ bị hăm xởn tóc thôi mà ==”)

À, chỉ biết thắc mắc của anh đã khép lại sự kiện động trời thứ nhì của ngày hôm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play