Bàn tay hành hung chưng hửng giữa không trung.

Cảm giác thốn đau đến rơi nước mắt.

Những đôi mắt mở to bàng hoàng.

Nguyễn Ái quay lại, mặt đau rát, cổ tay không cảm giác vì bị siết chặt gần như đứt đoạn.

Võ Chính Luận lãnh đạm nhìn cô, khuôn mặt anh vẫn là sự bình thản đến chán chường, duy chỉ có đôi mắt thường ngày hay vô cớ sậm màu, nay lại sáng lên ánh hổ phách huy hoàng. Trông anh cứ như một tạo vật kết hợp hoàn hảo giữa Eros (thần tình yêu) tuấn tú và Ares (thần chiến tranh) oai hùng vậy. Quả tim cô lại co thắt liên tục…

Ôi… biến thái quá đi! Làm sao mà bệnh của cô lại có thể lên cơn lúc này cơ chứ?!

“…ôm hôn Yến Nhi…”

Cụm từ bốn chữ không biết từ đâu luồn lách vào đại não, lập tức đè bẹp căn bệnh bất thường. Cô nhíu mày, mắt long lên tức giận, người gồng lên để vùng thoát khỏi gọng kiềm đau nhói.

Nhưng anh lại càng siết chặt hơn…

Nguyễn Ái đau đến muốn rơi nước mắt. Nhưng bàn tay kia vẫn không hề giảm lực trước vẻ mặt nhăn nhó hay sự tức tối nghẹn ngào của cô. Kẻ mang danh Ác Ma chỉ thản nhiên dùng tay kia nâng cằm cô lên, mắt soi thẳng vào hai bên má sưng vù của cô với loại biểu cảm cao cấp mà một con bé mù tình yêu như Nguyễn Ái không tài nào hiểu được.

Kim Hoài là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng. Cô không ngờ một hiệp nữ như mình rốt cục lại được chính hoàng tử giải cứu. Trong lòng có phần kiêu hãnh, có phần nhục nhã…

“Anh Chính Luận, anh đến hay lắm. Hay anh tự nói rõ cho con nhò này—”

Giọng cô đứt đoạn khi bắt gặp ánh nhìn tối sầm của Prince, Kim Hoài rùng mình, bất giác lùi lại. Nhưng trước khi cô kịp định thần, Võ Chính Luận đã quay lại sự thờ ơ băng giá, màu mắt cũng sáng hơn và thậm chí — còn có phần hài lòng!

“Việc của cô ở đây là hết. Có thể đi được rồi.”

“???”

Cô còn chưa kịp hiểu ý nghĩa trong lời nói ‘vị anh hùng’ vừa giải cứu mình, thì một âm thanh quen thuộc lại vang lên.

BỐP!

Chân bủn rủn, Kim Hoài — như một quả bóng xì hơi — buông người ngồi phịch xuống ghế một cách bất thần, đôi mắt vẫn dán vào cảnh tượng hy hữu trước mặt.

Nguyễn Ái đã bạt tay Võ Chính Luận!

Hồ Ly không những dám vuốt, nay lại còn cắt phăng râu Hùm!

“Tôi biết mình ghen tuông vô lý! Nhưng tại sao hôn tôi rồi lại phải hôn cô ta cơ chứ?!”

Cái tát dùng hết tất cả sức lực và sự phẫn nộ trong Nguyễn Ái, thế mà chỉ có thể khiến đầu Chính Luận chệch đi một tý. Khuôn mặt anh thoáng qua vẻ ngạc nhiên, song chợt — một cách nhiệm màu — trở về bình đạm khi quay lại đối diện với cô, đầu anh càng lúc càng cúi sát…

Nguyễn Ái chột dạ. Cô vừa mới làm gì rồi?

Khóe môi hoàn hảo cong lên, Nguyễn Ái thề rằng mình đang nhìn vào một thiên thần, đôi cánh đen bỗng đâu đã tan biến.

“Bây giờ đã muốn giết chết cô ta chưa?”

“???”

“!!!”

Đầu óc Nguyễn Ái lùng bùng. Người đàn ông mà cô thích có đầu óc bình thường không? (thì mợ cũng có bình thường đâu …>.>) Đây không phải là câu trả lời cho nghi vấn của cô!

“Giết-giết-giết cái gì?!” Nguyễn Ái la lớn vào mặt Chính Luận. “Giết người rồi phải ở tù! Ở tù rồi anh lại đi hôn cô gái khác!”

“Có giết thì giết anh kia!!!”

Trước sự kinh hoàng của mọi người có mặt, nụ cười trên môi Ác Ma lại càng bừng sáng.

“Thế càng tốt.”

“???”

Ác Ma mỉm cười.

Lạy Chúa! Nếu đấy không phải là nụ cười tinh khiết nhất mà cô đã từng trông thấy, thì Nguyễn Ái sẽ nguyện từ bỏ hai từ ‘phản diện’ muôn đời! Bao nhiêu tức tối trong lòng cô bỗng nhiên tắt ngấm, đánh dấu sự trở về của căn bệnh biến thái quái đản.

Cô vùng người khỏi gọng kềm của anh, mắt cụp xuống, chân bất giác lùi lại, toàn thân run rẩy. Nhìn xuống cổ tay đỏ tấy của mình, trong lòng cô bỗng dậy sóng.

Dân chúng mục kích dĩ nhiên không ai hiểu ất giáp gì. Chỉ biết rằng sự rụt rè e sợ của Nguyễn Ái đã khiến biểu hiện trên mặt Võ Chính Luận càng lúc càng khó coi. Xem ra ‘bóng dáng cánh trắng’ vừa rồi đều là sự tưởng tượng điên rồ của họ…

“Nguyễn Ái.”

Ác Ma trầm giọng.

“…”

“Nguyễn Ái, ngước mặt lên nhìn tôi.”

Chân anh tiến lên. Cô lùi lại.

“…”

Khuôn mặt Chính Luận bỗng dưng lạnh buốt xương, dù lời nói rát bỏng như lửa.

“Lại sợ sao?”

Và nó vỡ òa.

Nguyễn Ái mím mím môi, ngước đôi mắt phẫn uất lên nhìn anh. Đoạn cô dùng tay tuột bỏ chiếc vòng vải trắng trên cổ tay trái, kéo phăng lớp khăn voan chấm bi rất đỏm dáng trên cổ, và xăn tay áo mình lên.

“Cái này, cái này, cái này!” cô chỉ vào những vết bầm xanh đỏ, mới cũ đủ loại; mắt vẫn dõi về ‘thủ phạm’ một cách cáo buộc. “Đều là do anh gây ra!”

“…?”

“Tôi biết mình vô duyên lắm khi đưa ra sự so sánh này! Nhưng Yến Nhi có chút xây xát thì anh suýt xoa, chút nhăn nhó thì anh dịu dàng xoa tóc. Anh nâng cô ta như nâng trứng, hứng như hứng hoa! Nhưng đối với tôi thì sao?”

Đôi mắt đen của Nguyễn Ái long lên, ướt át. Cô đưa đôi tay ‘thương tổn’ của mình ra trước mặt.

“Anh thậm chí không hề chú ý đến! Anh có biết tôi đau đến cỡ nào mỗi khi nhớ lại sự dịu dàng của anh đối với cô ta, rồi tủi thân thế nào khi nghĩ đến sự tội nghiệp đơn phương của bản thân không? Tủi thân! TỦI THÂN cơ đấy!!! Nguyễn Ái này suốt sáu năm nay dường như đã quên mất từ đó đánh vần thế nào…”

Đôi môi hồng hào của cô giờ đang mím lại, run rẩy. Đôi mắt cay xè, má nóng rát.

Chết tiệt! Khóc thì khóc chứ! Chị hai nhà này đã từ lâu không được giải phóng tuyến lệ rồi! — cô gào lên trong tâm trí.

“…nhưng chính anh, Võ Chính Luận, đã dùng sự tàn nhẫn của mình để dạy lại cho tôi! Là tủi thân! Loại cảm giác khốn nạn nhất trên đời!”

Võ Chính Luận, lần đầu tiên trong đời lộ vẻ bối rối, có pha chút bàng hoàng, chút vỡ lẽ. Đôi mắt mở to, cứ như người tỉnh mộng lần đầu sau nhiều năm say ngủ… Bàn tay anh đưa ra toan chạm vào gò má đỏ tấy kia, vào những giọt nước mắt mà anh chắc rằng còn nóng hơn lửa bỏng.

Nguyễn Ái cụp đầu né tránh.

“Tôi là Nguyễn Ái phản diện, là Hồ Ly Tinh không biết xấu hổ! Nhưng sắt thép đến như robot còn có điểm yếu ở những khớp cử động! Chai lì như tôi mà còn phải buốt đau khi anh dùng dao cứa vào những điểm yếu đó…! Nhưng mà, nhưng mà…”

“…”

“…Nguyễn Ái vẫn không cách nào từ bỏ được Võ Chính Luận…!” cô thổn thức, giọng yếu đi.

“…”

“…Gặp anh thì quả tim lên cơn bấn loạn, ruột gan thắt lại một nùi, nhiệt độ trong người bỗng dưng bốc cháy…” Nguyễn Ái nấc lên, đầu gối càng lúc càng nhũn ra, giọng nói ngày càng vỡ òa.

“…đến cả IQ cũng tụt xuống…”

Lúc này, tất cả đều sững ra nhìn sinh vật tội nghiệp đang ngồi xổm ngay giữa căng–tin, đầu cô rúc vào gối, hai tay choàng qua ôm lấy chân — trông cô cứ như một con cuốn chiếu cuộn mình lại run sợ…

Đấy là Hồ Ly Nguyễn Ái sao? Thế giới này chắc đang xoay vòng 90 độ! Mọi vật ngã nghiêng…

“Em đã yêu tôi rồi.”

Giọng nói bình lặng như nước, trầm hòa ôn nhu, nhưng lại gây tác động kinh hoàng!

Nguyễn Ái giật nảy mình ngước đầu lên, trân trối nhìn hoàng tử của mình với sự sững sờ không kém thua dân chúng xung quanh – lúc này vốn đang cộng thêm 90 độ vào sự xoay chuyển bất ngờ của tình thế.

90 cộng 90…thế giới lộn ngược mất rồi! >w
Cô chớp mắt, hoang mang nhìn vào đôi mắt nâu nhạt vốn có thể đốt cháy lòng cô, rồi lại cúi xuống nhìn chằm chằm vào những ô gạch trên sàn, cứ như trên ấy có vẽ ra câu trả lời cho đề thi khó khăn này vậy.

Đầu óc cô hoạt động dữ dội.

“Yêu…?”

“…”

“…không phải, không giống…” cô lắc lắc đầu, tự nói với bản thân nhiều hơn là Võ Chính Luận.

“…”

“…ba chưa hề thể hiện ấu trĩ như thế này… mà ba lại rất yêu mẹ nữa…”

“…”

“…yêu rõ ràng là chiếm hữu cơ mà… chiếm không được thì hận thù…”

“…”

“…chứ sao lại có chuyện đau lòng như vậy chứ?”

“…”

“…Không, không phải yêu đa—”

“TÔI ĐÃ NÓI YÊU LÀ YÊU!”

Sửng sốt.

Về sau, dân tình vẫn còn mỉm cười khi nhắc lại câu nói này. Có kẻ còn điểm cho nó cái tên: Phán Quyết Tình Yêu.

Nhưng đó còn là chuyện rất lâu, rất lâu…

Bây giờ thì hãy quay lại cùng hai nhân vật của chúng ta: Nàng đang ngồi xổm bó gối trên sàn, dáng điệu thảm thương. Chàng thì bừng bừng lửa giận, khuôn mặt lần đầu tiên đỏ lên sự bất nhẫn.

Hai bước chân của Ác Ma thu lại khoảng cách giữa họ xuống gần zero. Võ Chính Luận dùng tay xốc Nguyễn Ái lên, tay choàng qua ép sát cô vào thân mình, khuôn mặt họ giờ đây chỉ cách nhau một hơi thở. Nguyễn Ái quá bàng hoàng, quá bất ngờ, quá rung động. Đầu cô bị ghì chặt bởi bàn tay còn lại của anh, khiến cô không cách nào quay đi để tránh cái nhìn thiêu đốt, mặc cho lửa nhiệt đang bùng lên không kiểm soát trên gò má đỏ rực.

Bảy chữ sau đó, suốt cả đời Hồ Ly Phản Diện không cách nào quên được.

(Đừng nói Hồ Ly, học viện Duệ Việt cũng không ai dám quên ^^”)

“Hãy nhớ, Nguyễn Ái. EM. YÊU. TÔI!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play