Hành lang lộ thiên của Học Viện Việt Duệ. Trong giờ vào học. Vắng tanh.
Nguyễn Ái đã biết cái vụ này thế nào cũng đến mà.
Chỉ là, nó lại chọn ngay lúc cô đang tập trung giải quyết ‘bệnh biến thái’ của mình, còn tâm trí đâu mà đề phòng trước sau? Thế nên, vì một phút bất cẩn mà xem ra cô lại phải ‘khổ lụy ngàn đời’ rồi!
“Giỏi nhỉ? Giờ này còn dám lang thang trên hành lang khoa khác! Thứ đồ mê trai không biết xấu hổ!”
Đám nữ sinh viên ăn bận rất mốt — đúng điệu sinh viên khoa thời trang — gồm năm người vây chặt lấy Nguyễn Ái. Một trong số đó đẩy mạnh cô vào cột, hành động dữ dằn rất đúng kiểu ‘hành hung truyện–tranh’.
“Đang khen tôi và tự khen mình?” Nguyễn Ái mỉm cười hỏi, ánh mắt trong vắt.
“Mày—!”
“Ề? tức gì chứ?” Nguyễn Ái thảng thốt, khuôn mặt cô hết sức chân thành. “Chữ khen, tôi đâu hề bỏ trong ngoặc kép.”
“???”
Thở dài, cô nghĩ mình sắp phát điên vì mấy con ‘rỗng não’ này mất!
“Thì cả tôi và các chị đều đang ‘lang thang trên khoa khác’ và ‘mê trai’ đấy thôi. Có điều, ‘không biết xấu hổ’ thì chắc mỗi mình tôi gánh được,” cô nhún vai, hóm hỉnh nhìn đám đàn chị. “Vì các chị sắp sửa biết-xấu-hổ rồi.”
Đám con gái lập tức chết thẹn, mặt đỏ gay gắt, toàn thân run lên vì giận.
“Đấy!” Cô vỗ tay, đoạn chỉ vào những khuôn mặt tức tối — có phần ngượng ngịu — của họ. “Bingo!”
BỐP!
“Đồ ranh con! Mày ỷ rằng có chút thông minh thì có thể hống hách ở đây sao?!”
“Chính xác,” cô thản nhiên đáp, mũi nhăn nhăn trong khi tay xoa xoa chỗ má bỏng rát.
Song miệng vẫn cười tươi.
“Chị…” một trong số đám con gái nói nhỏ với người bên cạnh, sự lo ngại hằn rõ trong mắt khi nhìn vào vẻ mặt của Nguyễn Ái. “Có lẽ chúng ta không nên… cái con này có vẻ không bình thường…”
“Bình thường hay không bình thường thì sao?! Con nhỏ chảnh như nó thì đáng bị dạy một bài học!”
“Nhưng còn ngài bộ trưởng…”
“Mày quên Phán Quyết rồi à? Prince sẽ bảo vệ cho chúng ta! Ông Vương kia thì chọi sao lại Võ Gia?!”
Nguyễn Ái thở dài, đoạn xen vào, không quên giữ một nụ cười ‘man dại’ trên môi. “Nói đúng đó, có đánh đấm gì thì làm đại đi. Còn cãi nữa sẽ đến giờ chuyển tiết.”
Ba người còn lại có vẻ nghi ngờ lẫn kinh ngạc trước sự bình thản và chân thành đến rợn người của Nguyễn Ái. Rốt cục thì đứa con gái này có thần kinh không? Và cái cách nó cười… khiến họ sao mà rùng mình quá! Cứ như đối mặt với một con mèo dại cỡ lớn vậy…
“Không đánh à? Không đánh thì tôi đi đó,” cô tí tởn khiêu khích.
Cô gái dẫn đầu nở một nụ cười thâm hiểm, hằn học.
“Mày coi thường tụi tao quá đấy, Nguyễn Ái.”
.
.
Trong một góc khuất của hành lang, có hai người chăm chú quan sát.
“Không được.”
Võ Chính Luận đưa tay ra cản lại một Văn Thành đang sốt sắng toan lao lên. Khuôn mặt anh bình thản như nước, lạnh lùng như băng. Duy chỉ có đáy mắt le lói một sự tính toán tàn độc.
“Cậu điên rồi sao, Chính Luận?!” Văn Thành tuy hết sức bức xúc, nhưng đã không chống lại lệnh. “Nguyễn Ái đang bị đánh đấy! Cho là cô ta là món đồ chơi mới của cậu đi nữa, lẽ nào cậu đã quên tôn chí của mình?!”
Võ Chính Luận không trả lời, đôi mắt sậm màu của anh dõi về hình dáng nhỏ nhắn trên sàn với sự lãnh đạm giả dối. Nguyễn Ái không hề chống trả khi bị tấn công. Cô chỉ khụy xuống và cuộn người lại, tay chắp lên để bảo vệ đầu, trong khi bọn đàn chị liên tiếp đạp và thúc vào lưng cô.
Cô bất động như người đã chết. Thậm chí không hề thốt lên một tiếng nhỏ.
Anh biết cô đang làm gì. Và trong lòng anh bỗng nhiên đắng lại…
Đặt tay lên vai Chính Luận, Văn Thành bình tĩnh lên tiếng, vẻ mặt vui vẻ thường ngày lần đầu tiên chuyển hướng nghiêm trọng.
“Để tôi đi, Chính Luận.”
Mắt vẫn không dứt khỏi Nguyễn Ái, Võ Chính Luận khẽ lắc đầu.
“Cô ta cần bài học này.”
“Bài học gi? Rốt cục là anh muốn sao đây, Võ Chính Luận?” bàn tay trên vai Chính Luận nắm chặt hơn.
“Nguyễn Ái không phải cô ta, Văn Thành,” Chính Luận quay qua nhìn thuộc hạ của mình, đôi mắt lóe lên sự đe dọa lộ liễu. “Cho dù tính tình có giống đến đâu đi nữa, Nguyễn Áikhông phải cô ta.”
Văn Thành sững ra vài giây rồi lùi lại, bàn tay buông thõng.
“Vì thế, Nguyễn Ái không cần anh quan tâm,” Chính Luận lạnh lùng nói.
“Nguyễn Ái là của tôi.“
Văn Thành có vẻ chìm trong một cơn dằn vặt đau khổ.
Đến khi anh đã thu lại đủ bình tâm để ngước lên, thì chỉ còn Nguyễn Ái một mình trên hành lang vắng vẻ. Bọn người kia đều đã bỏ đi.
“Đi rồi? Sao lại thế?”
“‘Sợ’.” Chính Luận vô cảm khẳng định.
“Sợ cái gì? Cậu thì biết cái gì chứ?!” Nói rồi Văn Thành vội vã bước đi. Lần này Chính Luận không hề ngăn cản.
Không phải cô ta sợ, là họ sợ — Anh nghĩ thầm, bàn tay nắm chặt lại khi dõi theo bóng lưng thằng bạn chạy đến bên Nguyễn Ái.
* * *
“Đau không?”
Văn Thành ngồi xổm xuống trước mặt một Nguyễn Ái đang lồm cồm bò dậy. Trên mặt anh tuy vẫn dán một nụ cười hòa nhã, nhưng chân mày nhíu lại đầy thương cảm. Nắng chiều tạt vào hành lang lộ thiên, đổ lên cô một màu cam đậm đà, khiến cô bỗng trông cô độc và xa cách làm sao…
“Đau sao không!” Nguyễn ái nửa cười, nửa nhăn nhó. “Còn không đỡ em lên, ngồi đó hỏi mấy câu thừa thãi làm gì?”
Văn Thành cười khì, thở phào rồi dang tay ra đỡ cô lên.
“Đâu có, anh sợ là em thuộc dạng người thích tự mình đứng dậy ấy mà. Đỡ em rồi em lạnh nhạt đẩy ra, xong kêu lên ‘Mặc kệ tôi!’ hay gì gì đó thì ngại lắm.”
“Mát dây hả? Có người đỡ lên là may rồi. Ai ở không mà còn đóng phim nhiều tập?!” cô mắng anh rồi ngoác miệng cười hì hì.
Bên Nguyễn Ái, sao không khí lúc nào cũng nhẹ hẫng ấy nhỉ?
Văn Thành vừa cười vừa lẩm bẩm. “Em đúng là tâm thần.”
“Em nghe đó nha!”
“So—rì!”
“Nhưng phải tâm thần chứ, không thì tụi nó đâu tha cho em sớm vậy.”
“Hả? Ý em là sao?”
Cô cốc vào trán anh rõ to.
“Vậy mà tưởng anh hiểu em lắm! Xì…”
Văn Thành xoa xoa lấy trán, cái nhíu mày từ từ giãn ra. Trên gương mặt anh là sự đan xen giữa nghi ngờ và vỡ lẽ.
“Là ‘sợ’?”
Cô nhìn anh, híp mắt cười khì. “Bingo!”
“Anh vẫn không hiểu,” Văn Thành nhăn nhó, ném cái nhìn ương bướng về phía Nguyễn Ái.
“Vậy chứ anh lôi cái lập luận đó từ đâu ra?”
“…”
Thở dài, cô luồn những ngón tay trắng muốt vào tóc thay lược, chỉnh tề lại đầu tóc. “Phải khiến chúng tưởng em bị tâm thần, cứ cười cười khích khích, đánh không đánh mà đỡ không đỡ. Chúng sợ.”
“!!!”
“Làm gì ngạc nhiên thế? Đó là tâm lý chung của người thường mà: Sợ người điên.”
“Sao không đơn giản chạy đi?”
“Chạy rồi mốt tụi nó đón đánh nữa cũng như không. Cái này mới độc nè,” cô lắc lắc đầu, mái tóc bây giờ lại bồng bềnh, tỏa sáng trong ráng chiều. “Trước khi chúng đi tặng chúng một nụ cười bệnh hoạn. Thế là mai mốt khỏi phiền em!”
Văn Thành hết sức kinh ngạc.
“Thật ra, em cũng nghĩ đến vụ ‘chơi lại’ tụi nó rồi…nhưng như thế không ổn lâu dài. Chừng nào mà anh Chính Luận vẫn chưa rút cái Phán Quyết tào lao ấy về, thì vẫn còn đứa sẽ đến phiền em…”
“!!!” (Mặt Văn Thành—> o.o)
“…Mà em thì không tiện ‘mách lẻo’ với ông thị trưởng lúc này được. Nên cứ giả tâm thần là tốt nhất!”
Trong đầu Văn Thành lúc này đang lùng bùng suy nghĩ rối ren. Trời ạ! Gộp một đống như vậy trong một chữ ‘sợ’, hỏi ma nào có thể hiểu cơ chứ!
“Với lại, dựa theo độ ‘tám’ của lũ ‘con buôn’ vừa rồi thì việc này lo gì chẳng lên mạng ngày mai — À không, tối nay chứ!” Nguyễn Ái lại nở nụ cười bừng sáng. “Đến lúc đó để coi ma nào dám đến phiền chị hai nhà này!”
Nói rồi cô chống nạnh cười, vờ vịt dáng điệu của một bậc đại ca. “Hô hô hô…”
“…”(Văn Thành hết nói =.=” )
“Ý mà, như thế nam tính quá, phải thế này mới đúng nhỉ?” cô chéo chân, khoanh tay rồi hất tóc cười theo kiểu công chúa đỏm dáng. “Hi hi hi…”
“…”(Văn Thành hết nói tập 2 =.=”"” )
(Ái nhà này ‘man’ quá cỡ ^^” )
Phó tướng Devil thở ra nhè nhẹ, anh khẽ lắc đầu nhìn nàng đồng mình phản diện của mình mà mỉm cười. Đúng là một phong cách lạ đời! Một phong cách rất… Nguyễn Ái.
Song anh vẫn lo.
Nếu Chính Luận có thể hiểu được Nguyễn Ái đến vậy, chỉ dùng một từ ‘sợ’ để diễn đạt hết những hành động tâm tình của cô — ngược lại, Nguyễn Ái khi nghe chỉ một từ đó, lại có thể hiểu được nó bao hàm những gì; vậy thì sao việc đơn giản như Nguyễn Ái yêu anh ta, vốn ai cũng có thể nhìn ra được, Chính Luận và Nguyễn Ái đều không thể đoán ra?
Có lẽ họ không lớn lên cùng tình yêu…
Hai con người này… tại sao vừa giống nhau đến đáng sợ, lại vừa có thể khác nhau đến não lòng như thế?
Văn Thành thật tình không thể hiểu nỗi.
Như thế này… càng không thể để việc Nguyễn Ái yêu Chính Luận được biết bởi cả hai người họ — Văn Thành thầm nghĩ — Nếu Nguyễn Ái nhận thức được, thì Chính Luận sẽ nhanh chóng rõ ràng. Và nếu con ác ma này biết, lại sẽ còn hành hạ Nguyễn Ái đến dường nào đây?
Anh nhất định không thể để họ biết.
Nghĩ thế, Văn Thành từ giã Nguyễn Ái rồi quay chân trở về lớp học vừa rồi, nơi có hơn 30 nhân chứng tận tai nghe thấy lời thổ lộ ‘vô tình’ của Hồ Ly Phản Diện.
(Chết vịt chưa ^^ có 30 người lận, hông lẽ ‘thủ tiêu’ hết hả ông tướng ^^” )
* * *
Cũng trong góc khuất hành lang đó, giờ chỉ còn một người lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái, xung quanh toát ra sự cô độc đến ảo não. Trên gương mặt hoàn hảo — lần đầu tiên trong nhiều năm — để lộ một sự khắc khoải đến chạnh lòng khi anh khẽ lẩm bẩm vài từ…
“Nếu dính chặt vào tôi, thì bọn họ đã không thể làm gì được em…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT