Nụ cười đó, gương mặt đó hoàn toàn đông cứng mất cảm giác, cả bàn tay của cô đặt trên má anh cũng hoàn toàn không còn cảm nhận được đâu là hơi ấm, đâu là niềm vui khi có anh ở bên nữa. Thiên Nghi buông Hoàng Khang ra, lùi lại mấy bước, cách xa anh để cô còn biết đây có phải là anh hay không?
Tay cô co lại, mặt cô dần trắng bệch không còn sức sống, cô nhìn anh, nhìn rất lâu, nhìn để biết người trước mắt là thật hay là ảo giác, nhìn anh để khẳng định xem đây là sự thật hay chỉ là một giấc mơ khủng khiếp nào nữa. Nhưng cô không thể ngờ bản thân lại cảm nhận được vị mặn của nước mắt, cô không thể nhìn rõ anh nữa khi nước mắt đã nhòe đi…
"Đừng như vậy…Thiên Nghi. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Lí... do? Em... muốn... biết lí do?"
"Anh không xứng với em. Không muốn bên em nữa nên chia tay là việc nên làm."
Lúc nào cũng nói muốn tốt cho em nhưng lại không muốn bên em?
Cô cười nhưng nụ cười đó mang đầy chua xót cả đắng cay. Cô đứng không vững nữa rồi, như lạc vào một không trung không có lực hút. Thiên Nghi gạt đi nước mắt trên má rồi siết chặt những ngón tay mình lại, cô ngẩn mặt nhìn anh, anh là thế sao? Cả chia tay cũng lạnh lùng như thế, không có bất kì biểu hiện lưu luyến nào.
"Hoàng Khang... Có phải trước giờ anh luôn đùa giỡn tình cảm của em?"
Anh có đùa giỡn không? Hoàng Khang đã đùa giỡn tình cảm của cô sao? Cô cho anh niềm vui, cho anh cảm nhận được thế nào gọi là hạnh phúc và khơi dậy bản tính chiếm hữu nguyên thủy nhất trong con người anh. Anh từng nói yêu cô, từng cho cô những tháng ngày không thể nào quên, những kỉ niệm tưởng chừng sẽ là vĩnh cửu. Thế tình cảm của hai người có gọi là đùa giỡn không?
"Ừ."
"Tại sao? Tại sao vậy hả? Rốt cuộc là tại sao?"
Cô hỏi anh tại sao, anh cũng đang muốn biết là tại sao anh phải lựa chọn thế này, tại sao phải cố tỏ ra thờ ơ trong khi cả linh hồn anh như chìm vào địa ngục. Tại sao anh phải nói chia tay khi còn yêu da diết một người, tại sao phải buông tay nhau để rồi nói lên nguyên nhân là chỉ muốn tốt cho đối phương.
Cô rất muốn chạy đến đánh anh thật mạnh, tát vào mặt anh để thỏa cơn giận trong lòng. Nhưng cô không thể nào ra tay được, anh có thể lạnh lùng, vô tâm, còn cô thì không thể.
"Nếu thế thì tùy anh vậy... Chia tay? Chia tay để anh tìm hạnh phúc mới... Hoàng Khang... Em... em đã yêu anh rất thật lòng, e…m đã yêu anh, yêu rất... nhiều... Em bỏ hết ước mơ vì anh… em… bỏ tình… thân vì muốn… ở bên anh… Em đã bỏ hết… tất cả để chọn anh… " Tình yêu ấy của anh đã không chịu đựng nổi mà ngồi bệt xuống sàn nhà khóc nức nở: "Sao lại nói yêu em làm gì... sao lại bên em, để em... yêu anh…như thế làm gì, để giờ nói chỉ là đùa giỡn... anh rất độc ác... Hoàng Khang... em…ghét anh... anh là đồ lừa gạt... là tên xấu…xa....vô lương tâm..."
Anh đứng đó như trời trồng, anh có thể lại ôm lấy cô, để nói rằng chưa bao giờ anh xem tình cảm bao năm qua là một trò đùa cả. Làm sao có thể bây giờ khi Hoàng Khang hoàn toàn không thể làm thế được nữa, anh chỉ biết cố kìm đôi chân mình lại, ngăn không để trái tim điều khiển mà đến ôm lấy Thiên Nghi bé nhỏ của anh mà xin lỗi, nói hàng vạn lần xin lỗi, rồi như xưa lau đi những giọt nước mắt tựa pha lê cứ rơi xuống như mũi tên xuyên thấu da thịt anh.
"Tại sao thế hả? Anh... độc ác... Hoàng Khang... em ghét anh... sao lại lừa gạt em... tại sao?" Cô ngước đôi mắt đẫm lệ oán trách anh. Hỏi anh. Nhưng anh chỉ thờ ơ nhìn cô rồi im lặng.
"Thiên Nghi..." Từ phía cửa, Đăng Khôi chạy ùa vào, cảnh tượng trước mắt khiến Đăng Khôi không thể nào không bất ngờ, Thiên Nghi ngồi khóc gần như nghẹn ngào còn Hoàng Khang chỉ đứng giương to đôi mắt kia nhìn xuống xem trò vui. Anh đến đỡ lấy tay Thiên Nghi: "Đứng dậy đi, Khôi đưa Nghi về..."
Gương mặt đầm đìa nước mắt đối diện với Đăng Khôi, sao cậu ấy lại đến đây giờ này? Cô cố nén lại nước mắt mà gắng gượng để cất giọng: "Sao... Khôi... biết Nghi ở đây."
"Là anh gọi cậu ta đến đón em." Là anh gọi tình địch của mình đến đón em.
Hoàng Khang cô yêu không cao thượng đến thế, anh ấy không bao giờ để cô khóc mà đứng đó không chịu nhúc nhích, người cô yêu không cho phép bất cứ ai có tình ý với cô tiếp cận cô nửa bước. Cứ ngỡ đó là yêu. Để rồi cho tới hôm nay phũ phàng nhận ra trước giờ anh chỉ làm những việc kia để muốn chứng tỏ cô là của anh, nếu anh muốn, cô là của anh thì là của anh, nếu anh không cần thì sẵn sàng vứt lại cho bất kì người nào cần cô.
"Hoàng Khang... Anh... anh... Từ nay…tôi không muốn gặp anh nữa." Rồi cô quay sang Đăng Khôi đang đứng cạnh mình: "Chúng ta… về thôi!"
Đăng Khôi gật đầu đặt tay lên vai Thiên Nghi rồi dìu cô ra khỏi cửa, trước khi đi, anh còn quay đầu nhìn lại người đang đứng trong nhà, trông dáng vẻ không có gì tiếc nuối kia. Lần đầu tiên trong đời, Đăng Khôi cảm thấy khó khăn khi dìu Thiên Nghi như thế này...
Cô đi rồi, tình yêu của anh đã ra đi theo những gì anh muốn. Anh còn ân hận sao? Bây giờ còn kịp không khi chạy theo để níu giữ cô lại, anh bước chân lên một bước rồi đứng hẳn lại, quay đầu đi nhanh lên phòng ngồi thơ thẩn dưới sàn ngay cạnh giường. Trong phòng không có ánh sáng, đêm lại trăng lại lên rất cao nên có thể nhìn thấy gương mặt của người đang rơi vào bể cục của sự tuyệt vọng.
Từng giây từng phút cô đứng ở cổng đợi anh là từng khoảng khắc đau đớn tột cùng khiến đầu anh chỉ toàn con số không. Anh đứng cạnh ban công nhìn dáng vóc mảnh khảnh của người đó, cô hết đứng trông rồi lại tựa đầu, hết cúi đầu rồi lại ngẩng đầu... Từng cử chỉ một điều lọt vào mắt anh. Đêm vừa xuống, trời ở ngoài làm lạnh cô thì thân thể anh như ở cực Bắc cô đơn không bóng người... Anh chỉ biết đứng chờ cô thôi hy vọng mà quay về, nhưng sao cô lại ngang bướng như vậy, chờ suốt mấy tiếng mà không có chút biểu hiện nào là từ bỏ. Sao cô quá ngốc khi tin rằng anh sẽ quay về để ôm lấy cô.
Anh không hiểu, không hiểu cô và cả không thể hiểu chính mình, đã yêu, đã cương quyết chấp nhận hậu quả mà bên cô giờ sao lại thay đổi. Đến khi một mình trong bóng đêm thế này thì anh mới có thể khóc, mới để cho những dòng lệ anh luôn kìm nén trào ra, không chỉ là đau lòng mà còn là cực hình với bản thân... Biết yêu sẽ đau mà vẫn yêu, biết khi chia tay là tổn thương nhưng vẫn chọn...
Chỉ có trời mới biết anh yêu em nhiều như thế nào thôi... Nghi ngốc của anh à...
Không chỉ riêng mỗi anh, ở trong căn phòng màu trắng kia có một người như thể xác lạc mất linh hồn, cô nằm gọn trên giường, đắp chăn vô cùng cẩn thận. Mắt nhắm chặt không để ra kẽ hở, cũng chính chỉ có như vậy nước mắt mới ngừng rơi, nếu không cô sợ rằng chính nước mắt đó sẽ phai nhòa tất cả, Thiên Nghi rất sợ khi nghĩ rằng mình sẽ hận anh mất. Cô không hề muốn mình hận anh tí nào dù anh đã nói những lời làm tổn thương cô, anh như vị thần chết cướp mất sự sống của cô. Thiên Nghi cũng hoàn toàn không có ý định sẽ hận anh.
'Chúng ta chia tay đi'
'Chúng ta chia tay đi'
'Chúng ta chia tay đi'
'Chúng ta chia tay đi'
……
Câu nói này cứ lặp đi lặp lại trong trí óc của Thiên Nghi khiến đầu cô đau như búa bổ, lại bằng giọng điệu dứt khoát và không xúc cảm, Thiên Nghi cảm nhận đó là lời nói lạnh lùng nhất thế gian, đó là lời nói độc ác nhất thế gian này.
Sao anh có thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy khi cô đã yêu anh thật lòng, yêu anh, cô chỉ biết cho mà chẳng cần bất cứ sự đền đáp nào từ phía Hoàng Khang, yêu nhiều như thế, cho hết như vậy, kết cuộc chỉ nhận lại một lời nói chia tay đơn giản để kết thúc tất cả. Có công bằng không?
Cô nào tin chỉ một tháng trước, ai đó vẫn còn ôm ấp nói bên tai cô những lời yêu thương, mới đây lại trở mặt không có chút tình cảm như hai người hoàn toàn đã trở thành xa lạ. Vòng tay kia vẫn còn hơi ấm mà hôm nay không hề cho Thiên Nghi cảm nhận được nữa…
Ngày hôm qua từng yêu để đến hôm nay chia tay trong đau khổ, nếu biết trước, thà cô không yêu anh thì bây giờ có lẽ không đau đớn thế này…
Cô cắn chặt răng mình để không bật thành tiếng khóc nữa, Thiên Nghi vùi đầu mình vào gối để chẳng còn ai thấy bộ dạng thê thảm khi bị người khác bỏ rơi…Cô cảm thấy mình là người thất bại không có con đường nào đứng lên nữa rồi…
Đăng Khôi đứng cạnh ở cửa nhìn Thiên Nghi co người trong chăn, những tiếng nấc nghẹn ngào không thành lời càng khiến anh cảm giác khó chịu không nguôi… Khi anh nhận điện thoại của Hoàng Khang, anh cứ ngỡ là mình đang mơ, nhưng chính lí trí cũng bảo anh phải đến đó để xem Thiên Nghi sẽ thế nào…Họ chia tay rồi…đó là những gì anh muốn, nhưng lúc này, trông thấy người anh yêu không dám khóc mà cũng không thể ngừng khóc, anh vô cùng hối hận và có cái gì đó làm anh bức rứt không thể tả…Đăng Khôi khép cánh cửa lại rồi tựa đầu vào tường...
Anh chỉ biết rằng…sự đau khổ của cô cũng là vết thương đang lở loét từng ngày của mình…
Tờ mờ sáng, Tiểu Quỳnh cùng Hải Băng lại đến nhà Thiên Nghi để chuẩn bị thức ăn sáng, họ biết mấy tuần này bạn mình trông xanh xao hẳn đi, cũng chẳng biết Hoàng Khang ở phương trời nào mà dám để cô bạn thân của họ mỏi mòn đợi trông từng ngày như vậy…
Đăng Khôi đã rời đi từ rất sớm, anh cũng không biết lí do vì sao không thể ở bên cô lúc này được, anh muốn chạy trốn và đánh chết cái bản tính ích kỉ xấu xa của mình. Sao anh lại nghĩ sẽ chiếm lấy Thiên Nghi cho dù cô có yêu anh hay không chứ…
Vào đến phòng Thiên Nghi, Hải Băng kéo cái gối đang che kín mặt cô ra rồi lay lay tay người đang nằm mê mệt trên giường: "Nghi…tỉnh dậy ăn sáng nè… Băng với Quỳnh có mua mì mà Nghi thích ăn đến đó…Thức dậy nhanh."
Thiên Nghi lờ mờ mở mắt thất thần nhìn gương mặt của cô công chúa Hải Băng: "Băng đến sớm vậy?" Giọng Thiên Nghi đã bị khàn đi rất nhiều, không được trong trẻo như hôm qua, Hải Băng nhận thấy rõ điều đó, hơn nữa lại còn nhìn thấy cặp mắt sưng húp của Thiên Nghi.
"Ngồi dậy cái đã…" Hải Băng vén chăn ra đỡ Thiên Nghi ngồi dậy, rồi cô lại lần nữa quan sát sắc mặt tiều tụy của Thiên Nghi: "Nghi ổn không? Sao lại ra thế này?"
Tiểu Quỳnh vừa dọn dẹp thức ăn ra bàn ăn xong, định lên gọi hai người kia xuống, lên đến phòng Thiên Nghi, lại càng bất ngờ hơn khi nhìn bạn mình đầu tóc rối bù, mắt chỉ còn nửa mí thậm chí là do sưng mọng mà chẳng còn thấy gì là mắt hạt nhãn to tròn ngày nào nữa. Giọng nói yếu ớt chẳng có khí chất.
"Nghi làm sao vậy? Có cần nhớ nhung tên Hoàng Khang mà khổ sở đến thế không hả? Được rồi được rồi… Quỳnh sẽ đi tìm tên đó về bằng được cho Nghi."
"Không cần đâu." Thiên Nghi ngước gương mặt trắng bệch lên nhìn Tiểu Quỳnh đang hai tay chống hông đứng cạnh giường: "Nghi với Hoàng Khang chia tay rồi!"
Hải Băng. Tiểu Quỳnh. Cả hai người như bị mắc nghẹn, mặt mũi cứng đơ tại chỗ, chuyện gì đang xảy ra đây, mới hôm qua, Ngọc Diệp tuyên bố chia tay, đến hôm nay, Thiên Nghi lại tuyên bố chia tay, hai người lại chỉ dùng có bảy từ để diễn tả, không sai nguyên văn.
Căn phòng yên tĩnh hẳn lại, Hải Băng định thần mình trong vài phút mới lên tiếng nổi: "Sao lại có thể? Nghi gặp Hoàng Khang rồi sao?"
"Mới gặp hôm qua…Nghi chờ anh ấy từ chiều đến tối…để rồi nghe Hoàng Khang nói lời chia tay."
"Hoàng Khang chia tay với Nghi? Không thể nào…" Hải Băng bức xúc, cả nét dịu dàng hằng ngày vốn có cũng không biểu đạt được nữa. Tiểu Quỳnh cắn môi rồi nhìn sang nhỏ bạn đang thất tình. Cô bèn thét lớn.
"Từ đầu đã cảnh cáo Nghi rồi mà không nghe, tên đó không tốt, là kẻ lừa tình…Giờ thì Nghi tin chưa hả? Đồ ngốc."
"Quỳnh đừng nói vậy…Băng tin Hoàng Khang không phải loại người đó. Chúng ta ai cũng đều thấy tình cảm của họ như thế nào mà…chắc chắn là có nguyên nhân."
"Hoàng Khang nói không muốn bên Nghi nữa…anh ấy nói không xứng với Nghi…"
Ngay cả người như Tiểu Quỳnh cũng đành im lặng, cô đang phân vân, Tiểu Quỳnh cũng cảm nhận thấy tình cảm của Hoàng Khang là không thể nào có từ lừa gạt, vậy sao đến hôm nay lại xảy ra chuyện này, cô hoàn toàn không cách nào lí giải được.
"Nghi…để Băng đi tìm Hoàng Khang hỏi xem mọi chuyện thế nào…Nghi đừng khóc nữa…ảnh hưởng sức khỏe lắm đó…" Hải Băng ôm lấy Thiên Nghi để cô ấy dựa đầu vào vai mình.
Thiên Nghi thở dài não nề, cô không còn hơi sức đâu mà khóc lóc kể lể. Ngay cả cô còn cứ nghĩ ngày hôm qua chưa hề xảy ra, đó chỉ là mơ thôi, mỗi khi tỉnh dậy tuy nước mắt đầm đìa, tâm trạng hỗn loạn nhưng ít ra vẫn không phải là hiện thực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT