Tới lúc mọi thứ xung quanh bỗng rơi vào một màn đêm tĩnh mịch, tối nay lại không trăng, Thiên Nghi giật phắt mình, từ ánh mắt còn đầy hạnh phúc chuyển sang gương mặt hoảng loạn, cô không thét lên mà co rúm mình trong chăn, người run bần bật. Sao lại không có ánh sáng nào hết vậy, cô nhắm chặt hai mắt lại, tay giữ lấy chăn, hơi thở bắt đầu bất ổn... Cảnh tượng năm cô bảy tuổi lại hiện về. Ga tàu mất điện, mọi thứ tối om, cô và mẹ nấp vào lòng bố, nhưng những tiếng nổ lại vang lên khiến cô òa khóc, mẹ đã dỗ dành Thiên Nghi, nhưng chưa đầy năm phút, trước mắt cô chỉ toàn là những tia lửa, bố Thiên Nghi, mẹ Thiên Nghi với gương mặt hốt hoảng ôm cô nấp vào một góc, xung quanh đó toàn là tiếng thét kinh hoàng... Lại một tiếng nổ rất lớn... Cô mất đi mọi cảm giác... Giấc mơ đó kinh khủng biết nhường nào, nó cứ vây lấy cô mãi. Mỗi lúc không có chút ánh sáng là nó lại như cuốn phim chậm hiện lên đầy đầu cô. Thiên Nghi không còn giữ được bình tĩnh, cô lại muốn thét lên nhưng miệng không còn mở nổi nữa, cảm giác toàn thân mất sức lực khiến cô như rơi vào vực thẳm.
Nhưng lúc cô vừa sắp trượt chân xuống thì một bàn tay đã níu cô lại, cứu cô thoát khỏi đó. Cảm nhận được hơi thở của anh cận kề, vòng tay an toàn của anh, cô mới an lòng.
"Nghi à... mất điện rồi... đừng sợ, có anh đây..." Cô gật mạnh đầu khi nghe những lời kiên định đó. Hai tay đang trống trải của Thiên Nghi chỉ biết siết chặt ga giường giờ đã ôm lấy anh, cô xoay người tựa đầu vào ngực Hoàng Khang, ngăn không cho mình bật khóc. Vẫn không dám mở mắt ra, Thiên Nghi sợ sẽ nhìn thấy màn đêm tối đen rồi một ngọn lửa lại rực cháy, cướp mất luôn cả anh – người cô yêu nhất.
"Em đừng sợ... có ánh sáng rồi, đừng sợ nữa..." Mắt Hoàng Khang cũng ẩn chứa nhiều xúc cảm phức tạp, anh ôm Thiên Nghi vào lòng mình để biết rằng cô vẫn đang tồn tại cạnh anh, thế anh mới yên lòng. Hoàng Khang nhìn ngọn nến ở góc bàn đang lấp lóe những tia sáng mỏng manh rồi lại cúi đầu định nhìn vào mặt cô, nhưng Thiên Nghi đã vùi mặt vào ngực anh, Hoàng Khang chỉ thấy mái tóc dài kia đang phủ khắp một khoảng ga giường.
Anh từng nghe Hải Băng kể về vụ việc xảy ra trong quá khứ của Thiên Nghi, cô rất sợ bóng đêm, nên lúc mất điện anh đã dùng đèn trong điện thoại để qua tận đây, anh đốt nến, nhưng khi thấy cô co rúm người trong chăn, đã nhỏ bé giờ lại trông vô cùng yếu đuối, tim Hoàng Khang như có gì đó nén lại, không thể đập nữa, anh đau lòng cho Thiên Nghi của anh và hơn tất cả, anh muốn bảo vệ người con gái này...
"Em xem... mở mắt ra thử đi..."
Cô sợ hãi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, lúc mi mắt hé ra thì trong lòng cô không còn cảm giác đó nữa, trước mắt cô không phải là một màu đen tĩnh mịch, có thứ ánh sáng nào đó nhỏ nhoi nhưng đủ để Thiên Nghi thấy người đang ôm lấy mình, má cô đụng trúng một nút áo của Hoàng Khang, cô lấy lại cảm giác, rồi quay đầu tránh nó, ngước mặt nhìn anh. Vẫn là ánh mắt đó, khiến trái tim cô ngừng chảy, khiến như máu quyết toàn cơ thể cô như đông đặc lại. Anh dịu dàng, ân cần biết bao...
"Cảm ơn anh...."
"Ngốc quá... anh không thích em nói những lời đó... Yên tâm mà ngủ đi!"
Cô gật đầu, sắc mặt không còn bóng tối của quá khứ. Anh nằm nhích xuống một chút, đủ mặt mình và mặt cô đối diện với nhau, trán anh tựa vào trán của Thiên Nghi, trên gương mặt này, những đường nét quyến rũ nhất đều hiện rõ, đường nào ra đường nấy, ánh mắt sáng như sao, sống mũi cao cùng đôi môi đầy ma lực, cô mỉm cười nhìn anh.
"Sao không ngủ mà cứ nhìn anh?"
"Hoàng Khang! Anh rất đẹp trai!"
Anh bật cười khi nghe Thiên Nghi khen mình như vậy, đây là lần đầu cô nói với anh câu đó, không ngờ có lúc cô cũng dám thẳng thắn thừa nhận đến thế.
"Đừng khen anh nữa... em sẽ hối hận đó."
"Sao lại hối hận?" Câu khen ngợi này cô muốn nói rất lâu rồi, nhưng tại lúc nào cũng nhìn vẻ mặt tự đắc của Hoàng Khang, Thiên Nghi đành nuốt vào trong vậy.
"Anh định để em ngủ... em mà cứ nhìn anh rồi khen anh... em sẽ không còn cơ hội ngủ trong đêm nay đâu."
Nhắc lại chuyện đó, Thiên Nghi nhớ đến cảnh hai người quấn lấy nhau tại sofa, đầu óc cô như bay khỏi vũ trụ, hơi thở của Hoàng Khang, nụ hôn của anh, cảm giác từ tay anh đưa đến khiến các sợi thần kinh cô như ngừng hoạt động. Nhất là khi tay cô chạm vào bờ ngực trần của Hoàng Khang. Cái đó, thật mất mặt để nói là cô quá mê trai.
Giờ nghĩ lại, Thiên Nghi liếc nhìn xuống áo Hoàng Khang, nó được cài lại rồi, tự dưng cô lại đưa tay chạm vào nút áo đó muốn mở nó ra. Nhiều lúc, thiên thần ngây thơ cũng không thể khống chế bản tính háo sắc của chính mình.
Hoàng Khang nhìn tay Thiên Nghi đang đặt trên nút áo của mình, anh ngẩn người không hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì. Anh nắm tay Thiên Nghi lại rồi giơ lên trước mặt cả hai: "Cái này là do em quyến rũ anh đó." Anh định nghiêng người chiếm lấy toàn cơ thể cô thì trong tích tắc, Thiên Nghi nắm lấy tay anh, kéo anh nằm yên vị chỗ cũ.
"Em muốn ôm anh ngủ."
Thế thì thôi vậy, Hoàng Khang xoa xoa tóc Thiên Nghi rồi đặt tay mình lên eo cô, kéo cô hẳn vào lòng. Anh cũng công nhận bản thân mình quả đúng là quân tử, phải vô cùng thán phục tính kiềm chế từ bản thân. Thiên Nghi nhỏ nhắn cũng ôm lấy Hoàng Khang, dịch người để tựa đầu vào lòng anh. Cô tự chế giễu mình, thật là đầu óc càng ngày càng đen tối, chắc ảnh hưởng bởi Hoàng Khang...
Ngọn nến cứ đung đưa khi bất chợt có cơn gió thổi quá, nó bập bềnh như dòng sóng không bình yên, nhưng nó lại không thể tắt, có thể chiếu sáng đến lúc này thì sẽ cố gắng đến đó...
Đêm buông xuống rất nhanh, không có một vì sao nào cả, bầu trời đêm nay chỉ toàn mỗi một màu đen. Trong căn phòng đó, họ muốn mình thực sự thuộc về nhau...
Có anh, có em... Cuộc sống của chúng ta không còn gì hối tiếc.
Sáng tinh mơ, mặt trời vẫn chưa dậy thì Thiên Nghi đã tỉnh ngủ, mơ màng mở mắt nhìn người bên cạnh. Gương mặt mang đậm chất của một vị hoàng tử trong mơ khiến Thiên Nghi chứa chan vô vàn cảm xúc khác nhau. Anh ngủ rất ngon, không ngờ bên cạnh cô, anh lại cảm thấy bình yên mà ngủ như thế. Anh không còn giật mình tỉnh giấc để rồi hoảng sợ khi biết hôm nay mình không còn mẹ, anh không còn luôn thấp thoảng lo âu cho Thiên Nghi sẽ như thế nào những lúc anh không ở bên.
Thiên Nghi dùng ngón tay mình chạm nhẹ vào mũi Hoàng Khang, cô cố nhịn cười, ánh mắt lấp sáng niềm tin. Anh vẫn chưa tỉnh ngủ, cô ngước đầu nhìn đồng hồ đặt ở đầu bàn học, chỉ mới sáu giờ thôi, đành cho anh ngủ thêm lát nữa, cô sẽ chuẩn bị bữa sáng thật thịnh soạn cho anh với món trứng chiên bổ dưỡng.
Nhẹ nhàng kéo tay Hoàng Khang ra khỏi người mình, cô rón rén đắp chăn lại cho anh rồi bước vào nhà vệ sinh. Cô đến nhìn xung quanh một lượt, trên kệ có khăn bông và bàn chải dự phòng. Thiên Nghi lấy nó rồi đứng nhìn trong gương, vừa đánh răng vừa xem xét gương mặt của mình. Không mấy tều tụy lắm, cô cúi đầu rửa sạch mặt mình rồi dùng khăn bông lau đi những giọt nước trên ấy. Cô bước khỏi nhà vệ sinh... Nhém tí đập đầu vào cửa rồi. Sao lại lại ngồi chình ình trên giường thế, Hoàng Khang khoanh chân, đặt gối ôm trong người rồi chống cằm hướng mắt về phía Thiên Nghi. Trong ánh mắt đó, cô hoàn toàn bất động, đầu anh đang âm mưu chuyện gì nữa thế...
"Anh... thức… rồi sao?"
Hoàng Khang gật đầu, vẫn nhìn cô.
"Em…em…xuống bếp làm cho anh cái gì đó ăn."
Lại tiếp tục gật đầu, Thiên Nghi càng hoảng sợ thái độ đó của anh. Bắt đầu nhón từng bước chân ra khỏi phòng, nào ngờ khi đến cửa đã nghe rất rõ từng chữ.
"Lúc nào anh cũng đói mà lại luôn nhịn ăn."
Thoáng chốc, cô chạy mất khỏi đó. Hoàng Khang bước xuống giường, vẫn mỉm cười vô cùng hài lòng rồi bước vào nhà vệ sinh. Nhìn cái khăn bông cô mắc trên giá, Hoàng Khang nhớ đến cảnh vài phút trước, khi anh bước xuống giường thì một cảnh tượng đập vào mắt mình khiến toàn thân anh tê liệt.
Cô đứng ngây ngốc trước gương đánh răng, mái tóc dài xõa xuống tận hông, chân cứ quơ quơ không ngừng. Điều khiến anh khó thở nhất là khi nhìn cô mặc áo sơ mi trắng của mình, áo anh đã mỏng giờ khi cô mặc lên lại càng phát huy cái ưu thế mỏng của nó, chắc vì tối qua trời tối quá nên Hoàng Khang hoàn toàn không phát hiện. Ngay cả những gì nên che cũng không thể che được, những đường cong trên cơ thể hiện lên rất rõ, dây áo lót cứ đập thẳng vào mắt anh lúc ẩn lúc hiện sau mái tóc đen dài. Áo anh mặc rất vừa vặn, nhưng Thiên Nghi mặc lên chẳng khác gì đầm ngủ, nó dài đến cặp đùi được giấu trong lớp quần jeans đen .
Thiên Nghi ơi là Thiên Nghi, mới sáng sớm cô đã muốn máu anh sôi sùn sục rồi, cả những ngọn lửa vừa mới dập tắt tối qua giờ lại bừng lên đột ngột. Chẳng thể nào tưởng tượng nổi anh sẽ làm gì tiếp theo nếu tiếp tục nhìn cô nữa, đành trở lại giường dồn máu xuống thôi.
Thiên Nghi nhanh nhảo chạy xuống lầu định sẽ làm cho anh một bữa sáng ra hồn. Cô chui thẳng vào bếp lấy vài quả trứng ra đặt cạnh bếp, bắt tay vào làm. Tay áo của anh dài đến tận những ngón tay nhỏ của cô, Thiên Nghi vừa đưa tay định xoăn lên thì bỗng nghe một tiếng động như có gì vừa mới rơi xuống sàn phát ra theo phía cửa. Cô ngước đầu lên nhìn. Chết đứng.
"Cô... cô... làm gì... ở đây?" Người đứng ở cửa lắp bắp được mới cất rõ ra câu nói của mình. Vũ Bảo Hà chính là nguyên nhân gây ra âm thanh đó, dưới chân cô ta chỉ còn là những củ quả, thịt cá tươi sống đang nằm lăn lóc thôi.
Thiên Nghi rùn mình, trông sắc mặt cô ấy đáng sợ thật, như bắt quả tang chồng mình ngoại tình vậy. Cô gái nhỏ đi ra khỏi bếp rồi đến trước mặt Vũ Bảo Hà, cúi đầu lễ phép: "Dì..."
"Ai cho cô gọi tôi như thế... đồ bỉ ổi!"
"Bỉ ổi? Sao lại nói tôi như thế chứ?"
Vũ Bảo Hà nhìn Thiên Nghi một lượt, rồi không thể kiềm chế khi phát hiện áo trên người Thiên Nghi là áo của nam, mà nam ở đây đương nhiên là chủ nhà, còn về chủ nhà thì tất nhiên chỉ có Hoàng Khang. Ai ngờ trời xui quỷ khiến sao mà để Vũ Bảo Hà lại thấy thêm chiếc áo lông vũ nằm dưới sàn bên cạnh sofa, trên sofa còn lưu lại những nếp gấp không ngay ngắn, những chiếc gối trang trí đã loạn cả lên. Chứng minh một điều gì đó vô cùng rõ ràng...
"Cô là tiện nhân không biết liên xỉ."
"Tôi..."
Bốp...
Một bạt tay bay thẳng vào má Thiên Nghi khi cô chưa có tí nào phòng bị, Thiên Nghi ôm chặt má mình rồi hướng mắt về Vũ Bảo Hà vẫn còn ý định cho cô thêm vài cái tát nữa. Nhưng không may mắn cho cô ta khi trong nhà đâu chỉ có hai người, còn một người đang từ trên lầu đi xuống, bước chân sựng lại khi tận mắt chứng kiến Thiên Nghi bị gián một cái tát mà chẳng hiểu nguyên do.
Cái tát thứ hai vừa định vun xuống thì Vũ Bảo Hà đã bị ai đó bóp mạnh cổ tay, một lực đủ mạnh để giết chết cô lúc này.
"Con đàn bà này... cô dám đánh Thiên Nghi của tôi?"
"Hoàng Khang... cậu... buông tôi ra!"
Hoàng Khang hất mạnh tay Vũ Bảo Hà ra, cô ta loạng choạng rồi ngã khụy xuống sàn. Anh không những không thương tiếc vì hành động bạo lực của mình mà ngược lại chẳng nhìn lấy cô ta một cái nữa, quay hẳn về Thiên Nghi, áp tay lên gở tay Thiên Nghi ra rồi cúi đầu xem năm ngón tay còn in hẳn trên làn da mỏng anh vừa hôn tối qua.
"Mặt em đỏ rồi... anh bôi thuốc vào cho."
Anh định chạy đi thì Thiên Nghi lại níu tay lại, lắc lắc đầu: "Em không sao."
Hoàng Khang nhìn xuống tay mình, bàn tay nhỏ của cô đang giữ lấy anh nên anh không muốn rời khỏi cô dù thêm nửa bước nữa. Anh trừng mắt nhìn Vũ Bảo Hà vẫn đang cố chống tay đứng dậy: "Cô điên sao? Dám tự tiện vào đây, còn dám tát Thiên Nghi?"
Tim Vũ Bảo Hà như có gì đó đang cứa từng mảnh ra, cô nhìn Hoàng Khang, anh mặc một quần jean xanh đơn giản, còn nửa thân trên khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng, đai lưng cài một cách sơ sài, trên gương mặt vẫn còn một vài giọt nước chảy xuống tận cổ, tóc anh ướt hẳn. Lại nhìn sang Thiên Nghi trông gợi cảm làm sao khi mặc vào người áo sơ mi trắng mỏng tanh kia.
"Hai... hai người tối qua... ở chung với nhau?"
Thiên Nghi vội biện minh: "Thật ra..."
"Đúng đó thì sao, nghĩa vụ của cô đâu phải là đến đây hỏi những câu đó, mẹ kế của tôi à, tôi trịnh trọng nói cho cô biết, cả ông bố kia còn chưa quản tôi thì cô lấy cái quyền gì chen chân vào cuộc sống của tôi hả?" Bỗng anh quát lớn: "Lại còn dám ra tay với người phụ nữ của tôi. Cô chán sống rồi sao?"
Cô ta lùi vài bước, mắt rưng rưng lệ nhìn Hoàng Khang, anh quá vô tình, quá nhẫn tâm, cô nghĩ anh sống một mình không chăm lo được cho bản thân nên mới sớm tinh mơ đã vội vàng rời khỏi căn biệt thự kia mà đến siêu thị chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh. Vậy mà lúc đến đây lại trông thấy cảnh tượng này, nghe những lời cay độc ấy.
Thiên Nghi chỉ đứng im lặng, cô quan sát sắc mặt tái xanh của Vũ Bảo Hà, không giống như những người mẹ kế hay quan tâm đến con chồng nữa. Nhưng ánh mắt sắt bén ấy lại liếc về phía Thiên Nghi.
"Tầng Thiên Nghi... cô tưởng cậu ấy yêu cô thật lòng sao? Định dùng thủ đoạn bỉ ổi đó mà trói buộc Hoàng Khang à? Cô đúng là quá ti tiện."
"Cô im cho tôi!" Hoàng Khang lại đến nắm chặt cổ tay Vũ Bảo Hà giơ lên trước anh, ánh mắt anh quả thực đang có hàng ngàn ngọn lửa sẵn sàng thêu cháy tất cả, anh nghiến răng nói ra từng chữ: "Đừng để cả ông bố tôi cũng vứt cô như vứt rác... cô hiểu không hả? Không phải tôi không dám đánh cô, nếu còn quá đáng thì đừng trách tôi không nương tay. Còn nữa, chuyện có thật lòng hay không thì tôi là người biết rõ nhất, còn hạng người vô liêm sỉ như cô thì biết cái gì chứ?"
Làn da trắng mịn của cô ta đã xuất hiện những vết đỏ thẳm như chuyển sắc. Thiên Nghi thấy gương mặt Vũ Bảo Hà co rúm lại, nước mắt rơi xuống không ngừng, cô đành kéo kéo tay Hoàng Khang lại.
"Hoàng Khang, anh làm thế không hay đâu... Bỏ tay ra đi."
Giọng nói dịu dàng của cô làm lửa giận của Hoàng Khang như dần bị dập tắt, anh lại hất mạnh không thương xót tay Vũ Bảo Hà ra, nhưng lần này cô ta hoàn toàn đứng vững, chỉ giương mắt nhìn về hai người đối diện, một ánh có tình lẫn hận.
"Đừng để tôi thấy cô xuất hiện tại nhà của chúng tôi thêm lần nào nữa."
Hai từ 'chúng tôi' lại lần nữa khẳng định mối quan hệ của anh và Thiên Nghi.
"Chưa hết... Thiên Nghi là người của tôi nên nếu cô dám làm gì cô ấy thì tôi sẽ để cô hối hận vì đã sống trên đời này." Cảnh cáo, dọa nạt xong, Hoàng Khang quay về Thiên Nghi của anh, anh nghiêng đầu nhìn lại gò má vẫn còn đỏ lên, rồi nhẹ nhàng chạm tay vào đó.
"Còn đau không?"
Thiên Nghi lắc đầu không lên tiếng. Ai ngờ trong tình cảnh này Hoàng Khang lại hôn lên má Thiên Nghi rồi dịu dàng mỉm cười với cô: "Như thế sẽ không đau nữa." Dù bị anh hôn là chuyện bình thường nhưng trong khi Vũ Bảo Hà đang đứng sừng sững tại đó mà Hoàng Khang vẫn xem như trốn không người, Thiên Nghi cúi đầu tránh nụ hôn tiếp theo.
"Hoàng Khang! Tôi hận cậu!" Cô ta chạy rất nhanh, thoáng cái đã không thấy đâu nữa. Lúc này Thiên Nghi lại thở dài nhìn Hoàng Khang đang vô tư như chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Cô ấy... yêu anh."
Anh không muốn chú tâm quá vấn đề đó nên mỉm cười xoa xoa má Thiên Nghi.
"Mặc kệ cô ta... sau này em đừng đến gần con đàn bà điên đó nữa, nguy hiểm lắm."
Nói đi nói lại thì Vũ Bảo Hà cũng vô cùng đáng thương, Thiên Nghi lại cúi đầu không nói gì, xấp xỉ tuổi nhau mà cô lại may mắn hơn cô ấy nhiều, có gia đình bạn bè có cả tình yêu. Cô cảm thấy hạnh phúc.
"Nghi ngốc, anh bảo đừng để tâm rồi mà..."
"Em có để tâm đâu..." Cô lí nhí nói nhưng lại cúi mặt, chân lùi xa anh ra vài bước.
Hoàng Khang nhíu mày tiến lại nâng cằm Thiên Nghi lên rồi buộc cô nhìn thẳng vào anh: "Sao thế này?"
"Không có gì." Cô chạy nhanh vào bếp lấy bát dĩa đặt lộn xộn hết chỗ này đến chỗ khác, bỏ dầu vào chão mà quên mất bật bếp, làm rơi lẻng kẻng những cây sạn xuống sàn nhà. Hoàng Khang nhìn dáng vẻ lúng túng đó rồi cúi đầu nhìn lại mình. Anh hiểu ra nguyên nhân nên bất giác môi không giữ yên nữa, nó theo một đường cong hoàn hảo.
Không ngờ đôi lúc Thiên Nghi cũng bị Hoàng Khang quyến rũ ngược lại, đai thắt lưng của anh do buộc lỏng nên từ lúc nào đã tuột ra, anh để lộ cả một khoảng ngực trần với làn da đúng chuẩn. Khiến cô bé nhỏ nhớ về cảnh tượng tối qua, tim đập rộn ràng.
Khi về nhà, Tiểu Quỳnh đã tra tấn Thiên Nghi vô cùng kĩ lưỡng, nhưng Thiên Nghi cứ một mực nói là không có chuyện gì, cô ấy đành ấm ức đập bàn cho đỡ tức. Vì ai mà tối qua gần mười hai giờ Tiểu Quỳnh phải gọi điện cho tất cả bạn bè để hỏi nhà Hoàng Khang, như sao quá bất công khi câu trả lần chỉ vỏn vẹn hai từ 'không biết', Tiểu Quỳnh giận tới nổi muốn đập luôn cái điện thoại. Họ nói không biết chỉ là lừa cô, cả tên mọt sách Gia Minh cũng lừa cô, dám nói là trí nhớ kém quên đường đến nhà Hoàng Khang, cô chỉ hận không thể đem tên mọt sách kia ra đánh một trận thôi. Cả một đêm lo lắng cho nhỏ bạn mà giờ lúc nó về nó chỉ nói có mấy từ xin lỗi vì điện thoại hết pin. Hỏi Thiên Nghi không được, Tiểu Quỳnh nhìn Hoàng Khang đang ngồi ăn bánh nhởn nhơ trước bàn, anh vô tội nói rằng điện thoại chỉnh chế độ rung nên hoàn toàn không biết, chỉ nụ cười ám mụi.
Anh mà không biết thì ai biết, mười hai giờ điện thoại nhấp nháy liên tục, Hoàng Khang dại gì nghe khi biết kẻ gọi đến luôn tìm cách chia rẻ uyên ương.
Cứ thế Thiên Nghi phải chuẩn bị mọi thứ để sang Mĩ thăm gia đình cô Lan... Từng cánh mai trước nhà đun đưa trong gió, làn tiết xuân đi vào lòng của mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. Anh đưa cô ra sân bay, khi đã đến giờ vào trạm kiểm tra. Hoàng Khang tiếc nuối đưa vali cho cô.
"Thời tiết ở Mĩ khác ở đây, phải biết tự chăm sóc mình nghe không?"
Cô gật đầu: "Em biết mà, còn anh kìa, đừng nhân lúc không có em ở đây mà đi lăng nhăng đó, em mà biết được thì anh sẽ chết với em."
"Nghi ngốc… Anh sẽ rất nhớ em."
Nghe anh nói thế, cô không còn tâm trạng đùa nữa, chỉ nhào đến ôm lấy anh, nghẹn ngào: "Em cũng nhớ anh, sẽ rất nhớ anh…"
Tiếng cô tiếp tân vang lên lần cuối cùng. Hoàng Khang buông Thiên Nghi ra, anh hôn lên trán cô rồi mỉm cười: "Đến nơi nhớ gọi điện cho anh."
Thiên Nghi lại gật đầu mà nước mắt cứ trào ra. Cô nhẹ nhàng buông tay anh, kéo theo vali rồi bước đi, đến tận cửa kiểm tra, cô còn quay đầu lại nhìn anh. Chẳng hiểu sao tâm trạng cô lại bi thương như thế, đau khổ như thế. Nhìn bóng anh cô đơn đứng giữa sân bay đông nghẹt người, anh vẫn hướng về phía cô, vẫn nhìn cô. Thiên Nghi đưa tay lên tạm biệt anh lần cuối cùng, anh cũng đưa tay lên và mỉm cười với cô… Nụ cười ấy là nụ cười đẹp nhất trong đời cô mà sau này nghĩ lại, cô mới biết vì sau ngày hôm ấy khi xa anh, tim cô lại như hàng vạn mũi tên xuyên thấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT