Còn năm ngày nữa là đến giao thừa. Năm nay Thiên Nghi phải qua Mĩ thăm gia đình cô Lan nên tạm thời không đón Tết cùng Hoàng Khang được. Chuyến bay định vào hai ngày tới và kéo dài gần một tháng, cho đến khi cô Lan cho phép Thiên Nghi mới được về nước, nhưng cô Lan đã hứa chắc chắn không để Thiên Nghi ở lại đó mãi nên ai cũng yên tâm. Tuy người Mĩ đón Tết theo Tết tây nhưng cô Lan bảo năm nay xa quê hương nên việc mừng Tết cũng như mọi khi. Họ vây quần bên nhau cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Cô còn có nhiệm vụ bê luôn chậu mai nhỏ trước nhà qua sang để Nun ngắm nghía…Đành vậy…Hoàng Khang ăn Tết không có Thiên Nghi còn phải xa cô một tháng dài ròng rã.

Việc cô Lan bảo cháu gái làm là đến thăm Đăng Khôi, anh không có người thân nữa, cả quan hệ với cậu ruột cũng chẳng tốt lành. Thiên Nghi không từ chối, bởi từ lúc ở sân bay đến giờ, cô hoàn toàn không nhìn thấy Đăng Khôi thêm lần nào nữa, chẳng biết anh có sao không?

"Khôi…Khôi có nhà không vậy?" Thiên Nghi đã nhấn chuông rất lâu mà bên trong không ai lên tiếng. Tay cô lại cầm rất nhiều đồ đạc mà cô Lan bảo phải mua cho Đăng Khôi, nào là chăn và ga trải giường mới, còn có cả một ít câu đối Tết, hay một chậu cây thủy tiên nhỏ. Ban đầu Thiên Nghi định chọn mai, nhưng nhớ lại lúc nhỏ Đăng Khôi đã không thích nên mua cho anh chậu thủy tiên này vậy.

Cô quay đầu định đi thì cửa đột ngột mở ra…Thiên Nghi mừng rỡ mỉm cười với chủ nhà: "Khôi…Nghi đem đồ Tết đến nè…" Sau chỉ mới có gần hai tháng không gặp, trông anh lại tiều tụy thế kia. Dưới cằm đã có mấy cọng râu lô nhô mọc ra, gương mặt hóc hác hơn nhiều, cả dáng người cũng uể oải không có sức sống. Thiên Nghi ngẩn người, cô thấy có chút tội lỗi đang lấp loáng trong lòng.

"Để Khôi mang vào." Anh lấy hết đồ đạc từ hai tay Thiên Nghi rồi mang cả vào nhà đặt lên bàn. Cô cũng bước vào trong, căn nhà chưa đến nổi bề bộn.

Cô cúi xuống sofa dọn mấy cái khăn còn đặt trên ghế rồi đem bỏ vào máy giặt. Thiên Nghi thấy Đăng Khôi cũng đang cuốn ga giường lại và thay vào đó ga giường mới, cô nở nụ cười tự nhiên rồi tiếp tục đặt chậu hoa lên cạnh cửa sổ, vén tấm rèm đang che khuất ánh sáng.

"Khôi ăn gì chưa vậy?"

"Nghi nghĩ Khôi có đói chết không?"

Thiên Nghi quên mất anh là đầu bếp, mà thường thường làm đầu bếp thì ít khi nào để bản thân đói chết lắm, nghề nào thì tôn trọng nó mà, không thể hành hạ bao tử được. Cô đành im bặt không lên tiếng nữa, treo luôn mấy tranh Tết vào cây cảnh cạnh bể cá nhỏ.

Đăng Khôi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, không biết anh chuẩn bị gì mà rất lâu, Thiên Nghi đã dọn xong mấy thứ cần thiết, chỉ cò một cái tủ chứa đầy sách là vẫn còn chưa dọn dẹp. Nghe tiếng mở cửa, Đăng Khôi bước ra ngoài, mặt mũi sáng sủa, râu đã cạo nhẵn bóng, mái tóc chải cao trông vô cùng điển trai. Đây mới là Đăng Khôi mà cô từng quen, ít ra cũng biết chú trọng vẻ bề ngoài, từ nhỏ đã thế mà. Thiên Nghi lại tiếp tục công việc.

"Cô Lan bảo Nghi đến sao?"

"Ừm."

"Nếu cô không nói thì Nghi không đến à?"

"Hở…ờ… đến chứ, Khôi là anh trai tốt của Nghi, dù có thế nào Nghi cũng đâu thể bỏ Khôi."

Môi Đăng Khôi nhếch nhẹ, nụ cười như không thoáng xuất hiện rồi lại biến mất. Anh tựa đầu vào sofa đặt tay lên trán ngẫm nghĩ điều gì đó. Thiên Nghi lại lau dọn cho xong, cố gắng làm với tốc độ nhanh nhất, nếu không có người đang phát hỏa ở nhà 'anh ấy'.

Không gian yên ắng hẳn ra, chỉ nghe tiếng sột soạt của sách vở, chỉ còn tiếng nước chảy trong bể cá. Ai ngờ đâu, cô tìm thấy một cuốn album ảnh, nó được đặt cẩn thận phía trong cùng của ngăn tủ, vẫn còn rất mới, cô quay đầu nhìn Đăng Khôi vẫn nhắm nghiền mắt không phát hiện ra mình nên Nghi lén mở nó ra. Những trang có nhiều nếp gấp, hẳn Đăng Khôi đã mở ra thường xuyên.

Trang thứ nhất, Thiên Nghi giật mình khi thấy cô bé mặc bộ váy phùng màu trắng, hai má phúm phím đồng tiền, ngoác miệng cười, trước mặt còn đầy một bàn tiệc. Năm đó, sinh nhật lần thứ bảy của Thiên Nghi. Đăng Khôi vẫn còn giữ, cả ảnh của cô, cô còn chẳng biết giờ nó lưu lạc chốn nào trong nhà rồi. Những trang tiếp theo cũng có đầy ảnh của cô, chen vào đó là vài tấm ảnh của Đăng Khôi, Lam Linh và cả Gia Huy. Gần cuối cũng vẫn là tấm ảnh của cô từng chụp với Gia Huy, năm đó cô chín tuổi, còn Gia Huy đã lên mười sáu. Gia Huy còn cúi xuống ôm lấy Thiên Nghi để nhìn vào màn ảnh. Phía sau là Đăng Khôi, anh mắt hừng hực nhìn về phía hai người họ. Những tấm ảnh tiếp theo đều là ảnh chụp chung, trông sắc mặt Đăng Khôi lúc nào cũng buồn bực, không tấm nào Đăng Khôi cười cả. Trước đây Thiên Nghi cũng có vài tấm thế này, đều do cô Lan chụp và giữ lại, cô xem mà phát chán nên hay ném bừa trên bàn, sao lúc xem, cô lại không phát hiện trong ảnh, Đăng Khôi lại mang tâm trạng thế này…Cô vô tâm quá.

Cô quay đầu lại định nhìn Đăng Khôi, nào ngờ chỗ ghế sofa trống không, chẳng có ai ở đó. Thiên Nghi đứng dậy, trên tay vẫn cầm quyển album.

"Khôi… Á…" Lời nói chưa kịp thoát ra hết thì cô đã giật bắn mình khi phát hiện Đăng Khôi đang đứng sau lưng mình, đưa đôi mắt kia nhìn thẳng vào cô. Lúc hoảng sợ, cô làm rơi luôn quyển album đó, nó rơi xuống sàn nhà, mở ra ngay tấm cô cùng Đăng Khôi chụp chung lúc Thiên Nghi vừa vào lớp mười, cô mặc áo dài trắng, còn anh ăn mặc giản dị đứng bên cạnh. Nơi đó là LB, ngày này Thiên Nghi vừa vào trường đã đạt được giải thưởng trong một cuộc thi viết Văn cấp thành phố. Đăng Khôi cùng cô Lan đến để tham dự. Anh lúc này, trông vui vẻ hơn nhiều…

Dường như bầu không khí đang rơi vào ngột ngạt, Thiên Nghi phì cười để xua tàn án mây đen đang ngự trị: "Lâu…lâu…quá không xem lại ảnh cũ…" Ngay lúc cô định cúi xuống nhặt lấy quyển album bỏ vào chỗ cũ thì bàn tay bị ai đó siết chặt, Thiên Nghi ngẩn ra trong ít giây rồi theo phản xạ mà rút tay mình lại, không hay rồi, Đăng Khôi không buông mà cứ nhìn thẳng vào mắt của cô.

"Khôi…buông ra…Nghi phải về…rồi."

"Nghi không xem lại ảnh cũ là vì luôn xem ảnh với Hoàng Khang, Nghi không nhớ tới quá khứ là vì Nghi chỉ muốn đắm mình trong hiện tại với Hoàng Khang."

Thiên Nghi không cách nào phủ nhận, quả thực thế mà, còn biết chối đường nào nữa.

"Quá…khứ qua rồi không nên nhắc lại."

"Không nên? Vậy để hôm nay Khôi nhắc cho Nghi nhớ."

"Không…" Ngay lập tức Thiên Nghi bị Đăng Khôi ép dồn vào bức tường, sống lưng cô lạnh toát bởi lớp tường lạnh giá đó, nhưng mồ hôi lại bắt đầu tuôn ra, anh ấy, định nhắc trong tình cảnh này ư? Đăng Khôi giữ chặt hai vai Thiên Nghi, không cho cô bất kì cơ hội phản kháng nào cả.

"Chúng ta cùng lớn lên, cùng ăn chung bữa cơm, từng ngủ chung một chiếc giường, từng cùng đi học, cùng buồn cùng vui…Từng thuộc về nhau."

"Khôi nói gì thế…trước giờ Nghi chỉ xem Khôi là bạn tốt, là anh trai. Chưa khi nào Nghi nghĩ mình thuộc về Khôi cả." Cô lại tiếp tục phản kháng, nhưng sự phản kháng vô ích kia chỉ càng làm bàn tay Đăng Khôi siết chặt vai Thiên Nghi để tránh cô thoát khỏi mình thôi. Việc Đăng Khôi nói đâu hoàn toàn đúng, lúc ấy có cả Lam Linh nữa mà, có phải là hai người ăn chung ngủ chung đâu, ít nhất cũng là ba đứa nhóc chẳng biết gì.

"Nghi à… Nghi từng bảo Khôi hứa là suốt đời chỉ được lo cho mình Nghi, quên rồi sao?"

"Chuyện…lúc…đó…tại anh Gia Huy vừa đi…Nghi thất vọng nên chỉ…nói bậy thôi…Đừng…để tâm."

"Nhưng Khôi để tâm. Khôi hứa thì sẽ làm…Anh hứa thì sẽ làm…em biết không? Biết không hả? Tầng Thiên Nghi…anh yêu em, yêu em rất lâu rồi…Sao em không chịu hiểu vậy?" Ánh mắt kia như muốn nuốt sống cô vậy, người Thiên Nghi run lên, rốt cuộc Đăng Khôi muốn gì? Chuyện này cô đã giải thích vô cùng rõ ràng rồi, không chỉ một lần nhưng Đăng Khôi thì mãi không chịu chấp nhận.

"Buông ra!" Cô giận dữ thét lên.

"Tầng Thiên Nghi! Anh không cho em bên Hoàng Khang…không cho." Bàn tay Đăng Khôi giữ lấy cả thân hình nhỏ nhắn của cô, không để cô nhúng nhích, người anh càng ngày càng gần cô, cả chân Thiên Nghi cũng không động đậy nổi. Mặt anh đã kề sát mặt Thiên Nghi, mắt vẫn mở to theo dõi biểu hiện của cô ấy, cô chỉ thét lên rồi trừng to mắt nhìn lại anh.

"Nếu anh đụng đến tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"

"Không bao giờ tha thứ?" Anh bật cười rồi lại nhìn thẳng vào mắt cô: "Được lắm, bây giờ trong tim em không có anh, anh sẽ làm mọi cách để em ngày nào cũng phải nhớ anh, chỉ nhớ anh mà thôi."

Trong tâm tưởng cô không còn biết gì nữa, chỉ là phản kháng, phải phản kháng thôi. Nụ hôn này, chỉ có thể của Hoàng Khang, Thiên Nghi không để bất kì ai dành mất nó.

"Khôi… Buông Nghi ra có được không?"

"Thiên Nghi… Em không biết anh yêu em rất nhiều sao hả?" Anh dịu giọng tha thiết với cô.

Nhưng Thiên Nghi không hề muốn cảm nhận, chỉ còn một cách để thoát khỏi tay Đăng Khôi. Thiên Nghi cố xoay gót giày, chuẩn bị tư thế. Nào ngờ…

Bốp…

"Thằng khốn nạn."

"Hoàng Khang…"

Tay Đăng Khôi vừa buông Thiên Nghi ra thì cô đã vùng dậy chạy lại phía Hoàng Khang, đứng sau lưng anh như chú thỏ con đang sợ một con hổ dữ. Mặt Hoàng Khang đỏ phừng, những gân xanh nơi bàn tay đều hiện rất rõ…Đăng Khôi bị đấm một cú rõ mạnh nên chỉ còn biết nằm ra sàn ôm lấy mặt mình.

"Dám đụng đến Thiên Nghi của tôi? Hôm nay…tôi sẽ cho cậu biết tay!"

Vừa nói Hoàng Khang đã định xông đến nhưng cô kịp níu tay anh lại, Hoàng Khang quay đầu nhìn cô, ánh mắt của cô gái nhỏ đã mách bảo anh. Không được đánh nữa. Nhưng làm sao bỏ qua, có thằng đàn ông nào khi nhìn thấy người mình yêu nhém tí bị xâm hại lại nuốt trôi cơn giận này.

"Buông anh ra!" Giọng anh khàn khàn, không có chút nhượng bộ.

"Hoàng Khang... đừng đánh mà…xin anh đó…"

Cô nhìn về phía Đăng Khôi, anh ta đã lấy lại tỉnh táo để ngóc đầu dậy, Đăng Khôi dùng tay lau đi máu mũi không ngừng chảy rồi nhìn về Thiên Nghi: "Cậu ta có điểm gì hơn anh chứ?"

"Hà Đăng Khôi!" Hoàng Khang siết chặt tay mình, định sẽ dạy dỗ cho tên không biết điều này một bài học, nhưng người bên cạnh cứ nắm lấy tay anh không buông. Thiên Nghi chậm rãi hướng mắt về chàng trai đang nằm dưới sàn, anh nhìn cô bằng cặp mắt van xin, cô đau xót, nhưng cô thừa biết, giữa thương hại và tình yêu mãi mãi không thể hòa làm một.

"Nghi yêu Hoàng Khang. Không thể yêu ai khác được nữa, nên xin Khôi quên đi lời Khôi từng hứa đi. Còn việc vừa rồi…Nghi không muốn lặp lại." Cô cúi đầu không dám đối diện với Đăng Khôi, ánh mắt vừa rồi, thật khủng khiếp. Nhanh như chớp, cô đã bị ai đó kéo ra ngoài, chỉ biết bàn tay này rất ấm áp, cô ngước mặt lên thì bắt gặp bóng dáng của anh, tay anh nắm lấy tay cô lôi thật nhanh rời khỏi đó. Chẳng quay đầu lại coi người phía sau thế nào…Hoàng Khang giận rồi.

Cả chặng đường anh không thèm lên tiếng, anh lái xe như bay về nhà của mình, Thiên Nghi cũng không dám nói gì, mỗi lúc anh giận cũng vô cùng kinh khủng.

Về đến nhà, Hoàng Khang xuống xe, không thèm đếm xỉa gì tới Thiên Nghi nữa mà bỏ vào trong. Cô chỉ biết lủng lẳng đi phía sau anh, vào đến cửa đã thấy anh mặt mày đầy sát khí ngồi khoang tay ở sofa, hai chân gác lên bàn. Cả lúc giận cũng đẹp trai và đầy phong độ thế sao?

Thiên Nghi lắc lắc đầu, giờ phút này ngắm anh thì không hay cho lắm. Biết là anh giận, anh nhỏ mọn, cả ngón tay của cô còn không muốn cho người khác đụng vào, sau này tương lai Thiên Nghi sẽ bị giấu trong nhà mất. Nhiều lúc thấy Hoàng Khang làm cũng hơi nghiêm trọng hóa vấn đề.

"Hoàng Khang…"

Anh không thèm trả lời, cầm điều khiển bật tivi lên, mắt xem rất chăm chú chương trình thế giới động vật. Nhìn con hổ đang nhào đến bổ con mồi, máu tung ra, trông thật gớm riết, cô không thèm nhìn tới nữa, lại hướng về Hoàng Khang, mặt anh giận trông y như đứa trẻ lên ba không đòi được kẹo mà hờn dỗi.

"Hoàng Khang à…Khang!" Bấp chấp tất cả, Thiên Nghi đến tắt tivi, đứng hẳn trước mặt Hoàng Khang.

"Em có làm gì đâu mà anh giận?"

Em không làm gì? Không làm gì mà chỉ chút nữa đã bị tên đó ôm hôn rồi, đó mà là không làm gì. Anh giận đến đầu đang bốc khói nghi ngút, quay mặt hướng khác, chẳng muốn nhìn cô nữa.

"Khang à…Anh nghe em nói đi. Chưa có gì mà sao anh lại làm mặt lớn mặt nhỏ thế kia? Em cũng đang định phản kháng chứ bộ..."

Nghe đến hai từ 'phản kháng', Hoàng Khang bắt đầu suy nghĩ, lúc vừa đến cửa chỉ thấy Thiên Nghi trừng mắt nhìn hắn ta, không lẽ cô định phản kháng bằng mắt sao?

"Anh không tin em hả? Thật ra…"

Hoàng Khang đã tiến thẳng về phía Thiên Nghi, đôi mắt anh như có lửa đang thêu cháy, nguy hiểm quá. Bỗng dưng cô lùi lại, anh lại tiến, cô lại lùi, thế là đến chân tường, không còn đường lùi, cô đành nhỏ giọng: "Anh…lại làm…gì nữa?"

Anh đặt hai tay chống vào tường phía trên vai của cô, giờ trông cô càng nhỏ bé hơn, trốn trong vòng tay to lớn của anh. Vẫn gương mặt chẳng có chút tình cảm đó, anh cúi đầu kề sát mặt cô.

"Nói cho anh nghe, em định phản kháng thế nào?"

"Chuyện đó…em…không được đâu."

"Vậy là em không định phản kháng?"

"Ơ…không phải, em định thật mà…"

"Vậy làm thử đi!" Hoàng Khang càng đưa gương mặt chết người kia gần hơn một tí: "Anh muốn xem em sẽ phản kháng thế nào?"

Thiên Nghi trả lời lí nhí: "Anh muốn thử?"

Thế là Hoàng Khang gật đầu, anh lại sát gương mặt thêm chút nữa.

"Không được đâu Hoàng Khang…"

"Em làm không?"

"Tự anh muốn đó…" Thiên Nghi khó xử lắm, cô không nghĩ sẽ làm vậy với Hoàng Khang đâu, chỉ có điều muốn chứng minh sức phản kháng của mình trong tình huống vừa rồi nên đành thế. Có chuyện gì…anh đừng trách cô. Thiên Nghi xoay gót giày…Chuẩn bị. Ngay lúc mũi Hoàng Khang vừa chạm vào mũi Thiên Nghi thì…

"Á…á…" Một người nằm lăn xuống sàn bộ dạng không mấy làm tốt đẹp. Vô cùng thê thảm.

"Hoàng Khang! Em…em… xin lỗi..." Một người nhào đến không biết đỡ anh hay để anh nằm đó. Tất cả là do anh muốn mà.

Mười lăm phút sau...

"Hoàng Khang... em xin lỗi rồi mà..."

"Em đã nói là không muốn nhưng anh cứ đòi cho bằng được đó thôi... Em nói rồi, tại... anh không nghe..."

"Này... có phải em cố ý đâu... ai bảo anh kêu em thử, giờ lại giận em là sao hả?"

"Khang xấu xa... em không chiều anh nữa, em về đây!" Cô đứng lên định đi, nhưng chân vừa nhích thì lại không nở, đành ngồi xuống, kéo kéo tay của ai đó đang ngầm ngầm không chịu phản ứng: "Anh có sao không? Em xin lỗi mà... Hoàng Khang... em không muốn đâu... chắc là... đau lắm... hả?"

Anh quay sang nhìn trân trân vào mặt Thiên Nghi, cắn môi mình, cúi cùng cũng chịu lên tiếng: "Anh sẽ bị vô sinh."

"Hả?"

Không nghiêm trọng vậy chứ, chỉ đá có một lần mà sức của Thiên Nghi thì cũng đâu mạnh mấy, chắc chưa đến nổi biến anh thành người 'mất khả năng' đấy chứ. Bắt đầu cô hoảng lên, đầu óc quay cuồng, lần này chết rồi, sau này anh phải sống sao đây? Tất cả là do cô, lỗi do cô. Ai biết trò này lại có hậu quả trầm trọng thế đâu, biết vậy, có chết cô cũng không làm.

Mặt cô người yêu nhỏ từ màu hồng chuyển sang màu trắng, từ trắng hóa xanh. Sắc thái vô cùng phong phú.

"Ai dạy em trò này? Có biết ác lắm không?"

"Là Tiểu Quỳnh... cô ấy nói để em đối phó với..." Thiên Nghi ngưng lại suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp: "Đối phó với mấy tên xấu."

"Biết ngay là cô ta mà, chỉ có cô ta mới có thể nghĩ ra mấy trò độc ác này thôi."

Thực ra là Tiểu Quỳnh dạy Thiên Nghi hết lần này đến lần khác để đề phòng mỗi khi Hoàng Khang dở thói lưu manh, Thiên Nghi chỉ nghe qua loa, không hề có ý định thực hành, mà nếu có thì cô cũng không nghĩ mình sẽ làm thế với Hoàng Khang, ai nào ngờ người tín không bằng trời tính, quả nhiên người niếm mùi vị đầu tiên này vẫn là anh.

"Hoàng Khang... em xin lỗi, sau này, em không dùng mấy trò đó nữa."

"Không được! Em cứ dùng nếu gặp nguy hiểm. Chỉ trừ anh là em không được dùng." Anh quá khôn rồi. 'Của quý' của người đàn ông nào cũng thế thôi, đều là nhược điểm, Thiên Nghi tự thề với lòng, nếu không phải cận kề cái chết, cô không bao giờ gây đau khổ như thế cho người khác. Bộ dạng đó, tận mắt chứng kiến anh như thế, cô còn thấy sợ. Chắc là đau lắm.

"Sau này em đừng đến nhà... à không, đừng gặp Hà Đăng Khôi nữa."

"Ừm... em sẽ không đến nhà anh ấy." Thấy Hoàng Khang lại đưa đôi mắt kia nhìn cô, cô vội biện minh: "Dù sao Đăng Khôi cũng là bạn từ nhỏ với em, Khôi như anh trai của em... không thể bỏ mặc được."

Hoàng Khang làm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, quay người Thiên Nghi đối diện với mình rồi trân trọng tuyên bố: "Anh không muốn người khác đụng đến em. Không cho phép."

Cô gật gật đầu như đồng ý, nhưng thấy sắc mặt anh dần cũng trở nên bình ổn, không tái xanh như lúc cô mới 'hạ thủ' nữa, vẫn thấy lo lo: "Anh... không sao thật chứ?"

"Anh nghĩ mình 'mất khả năng' rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play