"Hải Băng à... Nghi từng nói là không lừa Băng nữa... nên hôm nay Nghi muốn nói với Băng một chuyện."
"Nghi nói đi!"
Hải Băng bỏ Boo ra để lắng nghe Thiên Nghi tâm sự, nhìn gương mặt của cô bạn, cô biết ngay là có chuyện rất quan trọng. Thiên Nghi đi lại, nắm lấy tay Hải Băng: "Nghi yêu Hoàng Khang!"
"Đến giờ Nghi mới biết sao? Băng biết lâu rồi."
"Sao Băng biết?"
"Ủa… Nghi tưởng Băng ngây thơ không nhìn ra hả, ai ai cũng thấy rất rõ, chỉ có hai người là ngu ngơ chưa biết gì thôi."
Thiên Nghi thẹn thùng đỏ cả mặt, cô kể cho Hải Băng nghe về chuyện lúc sáng, vừa kể mặt Thiên Nghi lại nóng bừng lên, cô nhớ Hoàng Khang. Ôi thật kì lạ, khi chỉ là bạn bè thì sao lại có thể xa cách vài tháng, nhưng lúc trở thành người yêu lại thấy nhớ nhiều đến thế này. Điện thoại cô reo lên, khỏi đoán cũng biết người đó là ai rồi.
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa, nhưng a... anh khỏe không vậy?"
Hải Băng bật cười khi nghe giọng điệu ấy của Thiên Nghi, cô tìm cách chọc mặt Thiên Nghi càng đỏ hơn: "Nói chuyện đi! Băng không nghe gì hết..."
"Anh chưa khỏe... nhưng mai sẽ đến đưa em đi học."
"Không cần phải vậy... thôi anh nghỉ ngơi đi, em đi ăn cơm với Hải Băng."
Thiên Nghi tắt máy, sắc mặt lại biến đổi, Hoàng Khang cũng thở dài tự trách mình. Hải Băng thấy bộ điệu Thiên Nghi không được tốt nên mới quan tâm.
"Nghi không định sẽ để mọi người biết sao?"
"Nghi không biết..." Chỉ mình Hải Băng hiểu Thiên Nghi, cô dựa đầu vào vai Hải Băng, để cô tự suy nghĩ, làm thế có công bằng với Hoàng Khang hay không, cái tôi của bản thân luôn khiến con người ta trở nên lần lự, khó quyết. Thiên Nghi không hề hối hận khi yêu Hoàng Khang, chấp nhận ở bên anh, nhưng cô vẫn không thể nghĩ thấu lí do vì sao cô không đủ can đảm đứng cạnh Hoàng Khang với vai trò là một cô bạn gái.
Đầu tuần học mới, ngồi ở ghế sinh hoạt trường, lớp Hoàng Khang cách Thiên Nghi ba dãy ghế, anh cùng ngồi ngang với cô, bị những người ở giữa ngăn cách, nhưng ánh mắt ấy vẫn không thể rời Thiên Nghi. Còn cô cứ cặm cụi vào quyển Hóa học dày cộm, cô phải kiểm tra liên miên trong vài ngày sắp tới nên coi ra không thể có thời gian ở bên anh. Hai người họ ở trường thì như người xa lạ, đến tối, anh hay nhắn tin cho cô, cũng không biết là nhắn những gì, đơn giản chỉ một icon mặt cười đã làm đêm ấy Thiên Nghi phải mất ngủ vì hạnh phúc.
Nun nhìn ra những khác lạ từ chị của mình, Hoàng Khang vẫn chưa báo cho Nun biết nên con bé cứ hay rình xem những cử chỉ của Thiên Nghi để còn làm tình báo cho Hoàng Khang. Đôi lúc đi ngang mặt nhau, Hoàng Khang lén nắm lấy tay Thiên Nghi, cô thì vội vàng rút lại để tránh ánh mắt mọi người, làm anh vô cùng thất vọng, buồn bã, thế rồi khi anh nhận được một lời xin lỗi từ Thiên Nghi, mọi nỗi thất vọng kia đều tan biến, anh lại vui vẻ chấp nhận mối tình của mình, tình cảm chính đáng mà không hiểu vì sao lại khó cho người khác biết được.
Gia Huy lại tìm đến Thiên Nghi, anh dẫn cô đến White ăn tối. Cô sẽ giấu những người trong trường, nhưng bản thân cô tự biết, người đầu tiên không nên che giấu là Gia Huy, cô sẽ nói rõ tất cả với anh, để anh yên tâm mà đi tìm một hạnh phúc mới, một cô gái tốt hơn Thiên Nghi để có thể bù đắp vết thương lòng mà anh đã gánh chịu.
"Em và cậu ta chính thức hẹn hò rồi ư?" Giọng anh trầm lắng đến xót xa, cô nghe cũng não nề bất lực, nhưng sự thật vẫn mãi không thể nào đổi thay, Hoàng Khang yêu Thiên Nghi, anh có thể vì cô mà nỗ lực rất nhiều, nên cũng đến lúc cô làm một việc gì đó cho tình yêu của hai người rồi.
"Dạ... em sẽ ở bên Hoàng Khang."
"Ừm... tốt lắm..." Anh gật gật nhẹ đầu, mặt cúi xuống để không cho Thiên Nghi nhìn thấy bộ mặt thảm hại đến thương tâm của mình, Gia Huy là người có lòng tự trọng vô cùng cao, anh không cho phép bất cứ thứ gì rời xa mình, anh luôn cố chấp tìm bằng được mọi cách níu giữ Thiên Nghi ở bên, nhưng rồi, anh cũng thất bại, chỉ do anh vô dụng hay là anh đã từng chọn sai phương hướng để đi, con đường anh chọn trong mười năm trước, từ cái ngày anh bước lên máy bay thì đường của anh và Thiên Nghi cũng chia thành hai ngã rẽ, mãi mãi không tìm được bất kì điểm chung nào.
"Anh Huy... anh là người con trai tốt, lại có tài, em tin dù không có Tầng Thiên Nghi em thì cuộc sống của anh vẫn không có biến động gì cả. Đừng đặt bất cứ hy vọng gì ở nơi em, bởi vì, em yêu Hoàng Khang, em rất yêu anh ấy... nên... em không có cách cho anh một hy vọng nào đâu."
"Anh biết chứ Thiên Nghi. Từ lúc anh về, anh nhìn thấy em nói cười bên Hoàng Khang, anh đã phát giác rằng thời gian đã cuốn em xa anh, nhưng anh không thể chấp nhận, làm sao anh cam lòng, tự lừa dối bản thân để cố giữ em bên cạnh... nhưng anh sai rồi... em không thể quay về bên anh được nữa..." Mắt anh u buồn như những giọt pha lên sắp vụn vỡ.
Thiên Nghi nắm lấy bàn anh anh đang đặt trên bàn, cô vỗ nhẹ lên nó rồi tha thiết hướng về Gia Huy, sự ăn năn đã không còn, với Thiên Nghi, giờ Gia Huy như một người anh trai, một người mà cô chịu rất nhiều ơn huệ.
"Tha thứ cho bản thân, anh sẽ tìm được niềm vui, đừng để quá khứ trói buộc anh mãi như thế...."
Gia Huy hiểu, anh hiểu mình đã không có cách để Thiên Nghi yêu anh trở lại, anh cũng từng giành, muốn dùng những hồi ức tốt đẹp giữa cả hai để khiến Thiên Nghi thay đổi suy nghĩ, đề rồi tất cả đều vô nghĩa khi Thiên Nghi đem lòng yêu một chàng trai khác. Sự nỗ lực bấy lâu đến đây không còn nữa... Gia Huy thất bại hoàn toàn khi thử thách với một trái tim non nớt dễ đổ.
Ngọc Diệp vừa ra khỏi trường đã nhận được một tin nhắn, cô nhìn trân trân vào mấy dòng chữ ngắn gọn, súc tích rồi leo lên taxi. Trên đường đến nhà hàng Thái Hòa, cô vô cùng bình tĩnh, không tỏ ra gì yếu mềm để người khác đắc ý. Đến nơi, Ngọc Diệp đi xông xông vào trong, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục của The First. Cô nàng đứng lại trước cái bàn tròn sang trọng, cô nhìn chàng trai rồi liếc sang cô gái.
"Trông hai người rất xứng đôi."
"Ngọc Diệp... anh..." Đại Phong chưa kịp giải thích đã bị cô tạt thẳng cốc nước mát vừa đặt trên bàn vào mặt, cô gái kia sững người rồi cũng đứng dậy nói giọng tiểu thư: "Cô là ai thế?"
"Tôi là ai? Hỏi anh ấy đi, xem tôi là ai?"
"Ngọc Diệp... em nghe anh giải thích đi!"
Giữa không khí yên tĩnh của nhà hàng bỗng xuất hiện cảnh tượng như thế, làm ai nấy cũng vô cùng bất ngờ, Ngọc Diệp vuốt lại mái tóc mình, trừng to mắt vào Đại Phong.
"Chúng ta! Chia tay!" Cô lập tức quay lưng bỏ đi sau câu nói, Đại Phong vừa định chạy theo thì bị cô gái kia kéo lại.
"Anh đi đâu thế?"
"Cô ấy là người tôi vừa nói với cô đó."
"Cô ta ngang bướng như thế sao hợp với anh?"
"Mặc kệ tôi!" Không chịu nổi sự đeo bám của cô tiểu thư chanh chua ấy, Đại Phong chạy nhanh ra quầy tính tiền rồi quẹt thẻ trong ít phút, dù trong bất kì tình huống nào, Đại Phong vẫn giữ nguyên phong thái của một người đàn ông thực sự. Vì mất thời gian đôi co mà anh đã để Ngọc Diệp lên taxi, vẫn còn kịp, cô vừa lên thôi, anh chạy theo phía sau.
"Ngọc Diệp... nghe anh nói này... Ngọc Diệp!"
Cô không phải không nghe, nhìn anh qua kính chiếu hậu, Ngọc Diệp vẫn thờ ơ xem như đó là việc hiển nhiên, anh dám phản bội cô thì cô cần gì thương tiếc đến. Mặt vẫn lạnh như tiền, Ngọc Diệp nhìn về phía trước kêu tài xế lái càng nhanh hơn. Đại Phong dù có là siêu sao chạy maratông cũng không tài nào đuổi nổi theo cô, bóng chiếc taxi ấy khuất theo con đường.... Đại Phong thở dốc dừng lại, anh cúi người để mình còn kịp thở rồi lại ngẩn mặt nhìn về phía xa.
"Sao lại không nghe anh nói?" Mồ hôi lã chã, áo sơ mi Đại Phong đang mặc trên người cũng vì thế mà ướt đẫm, con đường tấp nập xe, anh đứng ở đó khá lâu, nhìn về phía cô đi với sự thất vọng nặng nề. Chưa bao giờ, từ ngày anh gặp cô đến nay, không khi nào Ngọc Diệp cho anh một lần biện minh, chuyện gì cô cũng tự áp đặt và bắt buộc anh phải nghe theo... Đôi lúc chán nản...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT