Ra chưa đến cửa, Thiên Nghi mang giày vội vã, tay cầm bánh mì, mang ba lô, buộc dây giày, trông dáng vẻ quá ư tồi tệ. Sau đó còn biết làm gì hơn ngoài việc phóng như bay đến trường, chẳng còn thời gian đâu mà tận hưởng buổi sáng nữa, mọi thứ bị phá hủy bởi giấc ngủ lố đà…

Vừa vụt xe vào cổng trường, bác bảo vệ vừa đóng kín cổng, nhém tí nữa sinh linh nhỏ bé này đã bị bỏ rơi ở ngoài rồi, vào lớp cô ngồi cạnh Hồng Ngân, mắt thì ngờ ngệch vì giấc ngủ chưa tan biến, Hồng Ngân nhìn con mắt to tròn của Thiên Nghi rồi liên tiếng.

"Tối qua ăn trộm sao mà sáng mặt mũi như người thiếu ngủ vậy?"

"Có đâu…"

"Còn nói không…sáng điện cho Nghi có được đâu."

"Điện thoại hết pin."

Hồng Ngân cười rạng rỡ như tràn trề xuân xanh, ngồi mới tiết đầu mà mắt Thiên Nghi đã sụp xuống, muốn nằm gụt xuống bàn nhưng không thể để giáo viên ghi là ngủ trong lớp. Giờ Thiên Nghi thích nhất còn như vậy thì tin chắc mộng ma đang đeo cô thế nào rồi, bắt đầu chịu không nổi, Thiên Nghi từ từ gụt nhẹ xuống quyển tập Văn đang chép dang dở bài Việt Bắc của Tố Hữu.

"Thiên Nghi!" Tiếng thầy Văn vang vọng khắp lớp, hồn vía Thiên Nghi sắp bay đi vội vội vàng vàng ùa về, cô bật người dậy, đưa mắt mê ngủ nhìn thầy: "Dạ?"

"Em ra ngoài rửa mặt đi!"

"Dạ..." Cô bỏ tập xuống nhìn Hồng Ngân đang cười mình toe toét, rồi lê từng bước chậm chạp ra khỏi lớp học, đến nhà vệ sinh, Thiên Nghi tạt thẳng nước lên mặt mình để lấy lại tỉnh táo, hôm qua rõ ràng ngủ rất sớm nhưng sao lại thiếu ngủ trầm trọng đến thế. Những giọt nước tinh khiết bắt đầu khiến cô bừng tỉnh, nhìn thẳng vào gương, mặt hóc hác tự hỏi.

"Tối qua... không phải là mơ sao... điện thoại mình còn nhiều pin lắm mà..."

Lúc này cô mới phát hiện điều gì đó, điện thoại trước khi đi ngủ đã đầy pin, tối qua lại ngủ sớm nên không có lí do nào mà sáng nay phải lâm vào tình cảnh như vậy. Cơn mê ngủ đã dần tan biến, tối qua không phải là mơ, đó là thật, có người đã gọi điện cho mình vào nửa đêm...

"Nghi ngốc? Sao quen quá? Nghi... ngốc..." Vừa nghĩ tới đây, mặt Thiên Nghi bừng tỉnh, cuối cùng cũng có đáp án rồi, giữa nhà vệ sinh cô không kìm nổi cơn giận, sự bức xúc của lòng mình mà thét lớn: "Hoàng... Khang! Ta giết ngươi!!"

Đúng vậy, người tối qua gọi cho Thiên Nghi là Hoàng Khang, anh đánh thức cô trong khi trời chưa hé dạng, anh giữ máy đến điện thoại Thiên Nghi không chịu nổi mà tắt nguồn nên báo thức mới không reo. Tất cả lí do đều bắt nguồn từ một người, chính Hoàng Khang đã làm cô thức trễ, nhém đi trễ, ngủ trong giờ học... Muốn hết ghét người này quả thật là chuyện vô cùng khó khăn...

Giờ ra chơi, với chùm sát khí đằng đằng, Thiên Nghi đi lên lầu hai, lần này cô là người chủ động tìm Hoàng Khang, lần đầu tiên mình chủ động tìm đến người mà mình cho là không ai xấu xa bằng, thật không thể nuốt trôi cơn giận, trong mười lăm phút cuối của tiết một mà lòng Thiên Nghi như lửa đốt, muốn tiếng reo chuyển tiết mau mau đến để mình cho có thể xé xác Hoàng Khang đó ra.

"Hoàng Khang... lần này bạn chết với Nghi thiên tài này..."

Bước đến cửa lớp 12D4B, Thiên Nghi ngỡ ngàng trước cảnh tưởng của cái lớp quậy nhất nhì trường, đúng không hổ danh với biệt danh, xưa nay chưa khi nào cô ghé ngang cái ngóc ngách cuối dãy lầu hai, hôm nay là lần đầu trong ba năm cô đặt chân đến trường này. Lớp thuộc hàng vip, chắc vì ở đây toàn tiểu thư và thiếu gia nên đầy đủ tiện nghi, chỉ thiếu máy lạnh là nhà trường còn chưa đồng ý lắp vào. Bàn trước, bàn sau học sinh toàn làm việc không ra gì, con gái thì xem đây như salon làm đẹp, còn con trai chẳng có một bóng người ở trong, tất cả đều ra hành lang tụ họp chơi trò vô bổ, chẳng liên quan gì đến việc học, người thì cầm cái Ipap hàng chục triệu lướt web chơi game cảm giác mạnh, người thì cặp kè bạn gái như ở công viên, khác với không khí của dãy ban A, học tập tích cực, nếu ở ban B này toàn ma khí thì không gian ban A như ở thiên đường của tiên giới.

Cảm giác hoang mang bắt đầu, bước chân Thiên Nghi dừng lại đó, muốn bước vào gọi thẳng tên Hoàng Khang, nhưng lại chẳng đủ dũng khí này, dù sao Hoàng Khang cũng là người nổi tiếng nhất ban B, đụng đến cậu ấy chẳng khác nào đưa thư khiêu chiến với toàn ban B. Cơn giận bị sự nhút nhát làm tan biến... Nếu hiểu đơn sơ, Thiên Nghi có thể là người thuộc ban A, lên đây là địa bàn của người khác mà còn đòi đánh Hoàng Khang như suy nghĩ thì nguy mất, chính tà không phân mà, như nước với lửa, lần này làm sao đây?

"Bạn tìm Hoàng Khang hả?" Tiếng của Gia Minh làm Thiên Nghi bừng tỉnh sau khi tưởng tượng nếu lúc mình ra tay với Hoàng Khang thì bản thân còn toàn mạng mà về lớp hay không. Gia Minh đang ngồi trên ghế ở hàng lang đọc sách thì thấy Thiên Nghi đứng sững gần đó nên bước đến.

"Ừ... ừ... Hoàng Khang có đây không?"

"Nó vừa xuống căng tin, tìm nó chi vậy?"

"Có chút việc..."

Gia Minh trông thư sinh chứ không giống như mọi người đang ở đây, ai cũng đầu tóc bị lẫn tạp chất, chắc Hoàng Khang với Gia Minh là hai người khác nhất trong lớp vì có mái tóc đen óng. Ai cũng không hiểu vì sao mọt sách Gia Minh lại ở lại ban B để bị người khác bàn tán, vốn dĩ Gia Minh học giỏi cũng chẳng ăn chơi, lí do thì có mình cậu ấy hiểu thôi. Cặp kính ngố trên mắt Gia Minh theo hướng mắt cậu đưa nhìn về phía sau Thiên Nghi.

"Có người tìm..."

"Biết rồi..." Hoàng Khang nghiêm túc trả lời Gia Minh, không có chút gì của Hoàng Khang nghịch phá mà Thiên Nghi hay tiếp xúc. Cô nghe giọng của Hoàng Khang nên quay lại.

"Tên xấu xa!" Vừa nhìn thấy gương mặt ấy thì cơn giận lập tức sôi sục khắp người, nghĩ tới cảnh tối qua mình điên khùng trả lời điện thoại thì cô lại không chịu nổi.

"Lên đây tìm tôi để chửi thế hả?"

"Ừ." Thiên Nghi lạnh lùng đáp, Gia Minh hiểu Hoàng Khang nên nhún vai rồi tiếp tục về chỗ cũ, quay lại trạng thái ban đầu. Ở đây Hoàng Khang lại chuyển sang bộ mặt khác, lại là Hoàng Khang mà Thiên Nghi quen.

"Tôi làm gì bạn?"

"Tối qua..." Thiên Nghi ngừng tại đây, cô cũng chẳng biết diễn tả cơn giận mình sao bây giờ, không lẽ thừa nhận mình khờ dại bắt máy, nghĩ lại thì tại mình ngu ngốc nên mới lãnh hậu quả.

"Bạn nói có hai từ 'tối qua' thì sẽ khiến người khác hiểu lầm đó. Tối qua làm sao?"

Anh vẫn giả ngây thơ vô tội, trước mặt Thiên Nghi lúc này là kẻ đáng ghét nhất trên đời, Hoàng Khang trở về tên xấu xa hay tìm cớ phá cô lúc còn học lớp mười một. Thiên Nghi im lặng, chỉ dùng ánh mắt như phun lửa dán vào Hoàng Khang, anh cũng cười như vậy và tiến càng gần cô.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi nói cho bạn biết... tôi..."

Hoàng Khang đã đứng cận mặt Thiên Nghi nên cô xô anh ra, làm anh lùi lại hai bước.

"Tránh ra! Tốt nhất đừng gây chuyện với tôi, tôi không hiền đâu... đồ xấu xa."

"Giận nữa rồi... cho kẹo nè."

Hoàng Khang tưởng Thiên Nghi là trẻ con sao mà dùng cách này để mua chuộc cô, cô do quá bức xúc nên đã dùng tay gạt ngang, cây kẹo mút hương dâu rơi xuống, Hoàng Khang nhìn theo nó rồi nhìn lên Thiên Nghi.

"Tầng Thiên Nghi!!!!" Anh gằn từng chữ một.

"Kêu cái gì, rõ ràng bạn là người có lỗi mà, chuyên gây phiền phức... đừng đem xui xẻo cho tôi!" Thiên Nghi quay lưng đi, chẳng thèm quan tâm tới cây kẹo mút đang nằm ở dưới sàn, Hoàng Khang nhìn theo cô, mặt anh hiện lên nỗi tức giận nhưng chẳng làm gì được, còn Gia Minh ngồi chú tâm vào sách nhưng nhìn rõ được mọi việc và nhìn rõ cả sự thay đổi bất thường của Hoàng Khang. Nếu là người khác thì giờ này trường đang có chuyện xem rồi.

"Thiên Nghi! Cẩn thận!" Hoàng Khang thét lên và chạy đến, còn cô, khi nghe tên mình nên quay lại, định mắng Hoàng Khang nữa, nhưng chưa kịp thì người cô đã ngã lên người anh, một cảnh tưởng thật khó coi, quả bóng nhém tí nằm gọn trên đầu Thiên Nghi giờ đã bay thẳng vào tường và dội ngược về hướng khác. Mọi người tập trung tầm mắt vào hai con người đang làm chuyện lạ giữa hành lang, Gia Minh bật cười, lắc đầu rồi chẳng quan tâm gì nữa mà tiếp tục đọc sách của mình.

"Có sao không?" Hoàng Khang quan tâm hỏi, dù người hỏi câu này phải là Thiên Nghi, tấm thân bốn mươi lăm kí đang như quả tạ khiến Hoàng Khang không cử động được. Cô ngồi dậy trong phút chốc thẩn thờ, rời khỏi vòng tay Hoàng Khang, chưa hiểu chuyện đã trách lầm anh.

"Bạn làm gì vậy? Kéo tôi xuống làm gì hả?"

Hoàng Khang cũng không yên phận nằm đo sàn, đứng dậy đối diện với cô, anh chỉ im lặng dù tay đang rỉ máu.

"Sao không nói, bạn giải thích hay lắm mà..."

"Tôi đã cứu bạn đó."

"Cứu tôi? Bạn tưởng tôi ngây thơ dễ lừa vậy sao, không có lần hai đâu Hoàng Khang, bạn muốn gây cho tôi nhiều phiền toái mới vừa lòng sao? Tôi ghét bạn!" Cô bỏ đi một mạch, cô không chịu nhìn xuống tay Hoàng Khang, anh không biện hộ gì cả, dù rất tức giận nhưng cũng phải im lặng, cô đang làm anh cảm thấy khó chịu mà cô thì không hay biết gì. Bóng Thiên Nghi khuất sau cầu thang, cô đã đi khỏi đó, mọi người im lặng chẳng dám lên tiếng, chỉ có Gia Minh gọi tên để anh bừng tỉnh.

"Khang!"

"Đừng hỏi tao!" Hoàng Khang thét lên trong cơn giận, anh dùng chân đá mạnh vào tường làm mọi người ở dãy đó cũng bắt đầu sợ hãi. Anh nóng nảy đi vào lớp, ngồi vào bàn mình và nhìn thẳng lên bảng, không ai có thể biết Hoàng Khang nhìn thấy gì trên bảng xanh cả, công thức hóa học, ngọn lửa trong người, hay ánh mắt của người làm anh ra như vậy mà anh không thể ghét bỏ?

Hoàng Khang biết vừa rồi Gia Minh định hỏi mình lí do, họ là bạn nên Gia Minh khá hiểu Hoàng Khang, người chưa bao giờ nhịn nhục chuyện gì, dù đó có là bố ruột của mình, vậy mà trước mắt Gia Minh, hôm nay Hoàng Khang lại để yên cho Thiên Nghi mắng đến không có cơ hội trả lời... Lòng bàn tay của anh, nơi những giọt máu đang bắt đầu lan tỏa, nó giải phóng khỏi làn da anh, nhưng có lẽ lúc này anh thấy đau lòng hơn, lòng anh đau nên vết thương này không là gì cả.

"Gia Minh, nó bị gì vậy?"

"Đau..."

Tuấn Nguyên ngạc nhiên khi vừa lên đã thấy mặt Hoàng Khang chẳng có sắc xuân mà chỉ toàn ám khí, Gia Minh vẫn bình tĩnh ngồi đó, Tuấn Nguyên bước vào ngồi ở bàn trên, nhìn lên bảng, chỗ mà Hoàng Khang cứ để mắt mình trân trân tại đó.

"Mày nhìn gì ở đó vậy? Khang! Nè... ê!"

"Mày ra chỗ khác đi!"

Anh gãi đầu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bỗng thấy tay Hoàng Khang chảy máu nên cầm nó giơ lên: "Trời, chảy máu nè, sao không lên phòng y tế băng lại đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play