Thế giới muôn màu muôn vẻ, ngàn vạn mặt trái mà dù đến khi chấm dứt sự sống thì ta vẫn không hiểu hết. Giống như Thiên Nghi chỉ biết nhìn nhận một mặt rồi vội vàng đưa ra kết luận, một quyết định sai lầm. Ra về, Thiên Nghi cũng về trước, thật khổ, thật khó khăn khi kêu cô chọn lựa, cô không thể bình tâm mà đưa ra bất kì quyết định nào. Thiên Nghi có gặp Hoàng Khang nhưng cậu ấy bơ cô luôn, không còn tìm cớ gây chuyện nữa, xem cô như người xa lạ không quen không biết.

Đến chiều, một mình cô ngồi lại ghế đá, hộp quà vẫn còn trong tập. Cô do dự, tuy rất muốn đưa tận tay cho Hải Băng nhưng không có cách nào để đối mặt. Rốt cuộc có nên tìm Hải Băng hay không?

"Sao mày ích kỉ quá vậy Thiên Nghi?"

"Nghi cũng biết thế hả?" Hải Băng đi xông xông đến, Thiên Nghi định lấy gói quà trong tập ra.

"Băng! Tôi có..."

Hải Băng tức giận xen vào: "Vì Nhật Hoàng mà Nghi lại đối xử với Băng thế sao?"

Thiên Nghi sửng sốt, Hải Băng biết chuyện rồi, phải cư xử thế nào mới đúng đây?

"Băng à! Chuyện đó tôi... tôi..."

"Không ngờ Nghi lại thế, Băng không thể tin Thiên Nghi bạn mình lại là người bị chi phối bởi những chuyện đó. Vì Hoàng mà Nghi dám thờ ơ với Băng." Hải Băng quát lớn, chưa bao giờ Hải Băng có thái độ đó, dù chuyện gì xảy ra thì Hải Băng cũng chưa tức giận như vậy, mẹ Hải Băng thiên vị với Lâm An, Hải Băng cũng bình thản, chị cô đối xử không tốt với mình thì bản thân Hải Băng cũng im lặng. Riêng lần này thì khác.

"Rốt cuộc Nghi có xem Băng là bạn không vậy?"

"Xin lỗi." Thiên Nghi thơ thẩn trả lời. Hải Băng nước mắt rưng rưng trên khóe mi.

"Sao Băng có thể chấp nhận lời xin lỗi này từ Nghi, trước đó Nghi thích Nhật Hoàng mà, có phải Nghi biết Nhật Hoàng trước Băng đúng không, là con ngựa xanh Nghi hay nhắc đến sao?"

"Đúng là Nghi gặp Nhật Hoàng vào ngày hôm đó... nhưng..."

"Vậy lúc thích Nhật Hoàng sao Nghi lại không chịu nói cho Băng biết, sao lúc Băng nói Băng hẹn hò với Nhật Hoàng thì Nghi lại im lặng?"

"Nói ra làm gì? Nói ra để chúng ta như bây giờ hả?"

"Nghi biết Nghi ích kỉ lắm không?"

Đúng là Thiên Nghi biết mình rất ích kỉ nên bản thân cô mới tránh mặt Hải Băng, vì cô ích kỉ nên cô cảm thấy mình xấu xa.

"Nghi ích kỉ vậy đó. Ích kỉ nên không nói ra, mới để điều đó trong lòng để tự mình Nghi khổ, bộ Băng tưởng Nghi là thánh nhân hả, Nghi cũng là con người đó..."

"Chúng ta đã từng là bạn chưa?"

Câu hỏi này làm Thiên Nghi phải suy nghĩ, giọng cô hạ dần xuống theo từng cung bậc: "Hải Băng..."

Tối đó Thiên Nghi ở nhà không đi đâu cả, không lướt facebook như mọi khi, cô đang rất mệt, thân người mềm nhũng, đầu thì nặng trịch như có cái gì đó khiến mình nghẹt thở. Cô đang lo cho Hải Băng, chắc Hải Băng cũng đang như cô mệt mỏi chẳng còn ăn mừng sinh nhật gì nữa. Buổi tiệc mà Thiên Nghi cùng những người khác định tổ chức dành riêng cho Hải Băng đến đây chấm dứt. Đang nằm trên giường thì điện thoại reo lên.

"Gì vậy Linh?"

"Chuyện mà Hải Băng biết á... là do tôi... sơ ý nói... tôi không ngờ mọi chuyện lại như thế, tại Băng hỏi nên tôi... tôi... xin lỗi Nghi."

"Không sao... đây là chuyện sớm muộn gì cũng đến mà."

Tiếng thở dài não nề của Lam Linh càng làm Thiên Nghi khó chịu.

'Chúng ta đã từng là bạn chưa?', câu hỏi ấy cứ bám theo Thiên Nghi, cô tự hỏi lòng mình, có chưa? Cô đã từng xem Hải Băng là một người bạn thật sự chưa? Miệng thì nói ra hai từ 'Bạn thân' vô cùng đơn giản nhưng trong lòng mỗi đứa lại tồn tại những lo lắng, nỗi niềm riêng không thể chia sẻ. Ngày mai sẽ thế nào khi mọi thứ xung quanh Thiên Nghi đang từng ngày thay đổi trong khi cô chỉ dậm chân tại chỗ mà nơi đó lại là vũng lầy...

*****

"Mọi người đừng xen vào chuyện của hai người đó, Diệp tin họ biết cách xử lí mà."

"Tự nhiên lại cãi nhau. Tại cái tên Nhật Hoàng đó không á..."

Ngọc Diệp và Tiểu Quỳnh cùng nhau ngồi tại Coffe Me, nghe Lam Linh nói chuyện Hải Băng cùng Thiên Nghi cãi nhau nên Tiểu Quỳnh vô cùng tức giận, Ngọc Diệp thì bình thản tin rằng mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.

"Diệp thấy chuyện này không ai có lỗi cả, ai cũng có suy nghĩ riêng đâu cản được... đừng ai trách ai hết, tốt nhất là thế..."

"Ừ, nếu ai cũng nghĩ như tiểu thư Ngọc Diệp thì chắc mọi chuyện trên đời này sẽ đơn giản lắm. Người gì đâu mà vô tâm thấy gớm..." Tiểu Quỳnh đưa mắt sang Ngọc Diệp, Ngọc Diệp chỉ bĩu môi không quan tâm rồi cúi xuống uống ly sữa tươi ngọt dịu. Điện thoại Tiểu Quỳnh reo lên...

"Anh tìm tôi chi vậy?"

"Hôm nay bố mẹ tôi về, họ sẽ đến nhà em xem mắt đó, em chuẩn bị đi!"

"Ê, tôi đồng ý xem mắt khi nào?" Tiếng 'tút' kéo dài bên kia làm Tiểu Quỳnh lúng túng.

"Gì vậy Quỳnh?"

"Anh Kỳ Dương dẫn bố mẹ anh ấy đến xem mắt mình."

"Tội ngiệp Quỳnh quá đi..." Ngọc Diệp cười châm chọc, Tiểu Quỳnh thì cuống cuồng chạy về nhà. Kỳ Dương luôn quyết định mọi chuyện theo ý mình, biết Tiểu Quỳnh sẽ phản kháng nhưng anh cũng vẫn làm.

Còn Ngọc Diệp và Đại Phong thì không cần nói, họ hạnh phúc ngày ngày, Đại Phong dù thi nhưng vẫn không quên gọi điện lo cho bạn gái, kiểu này thì dù Ngọc Diệp muốn hóa thành công cũng trở nên khó khăn rồi.

Hải Băng ngồi cùng Nhật Hoàng ở trong phòng nhạc, ngày nào ra chơi họ cũng lên phòng nhạc tập đàn. Hôm nay thì không khí ngột ngạt hẳn ra, Nhật Hoàng vẫn chưa biết chuyện, lúc này Hải Băng nhìn sang Nhật Hoàng.

"Hoàng biết chuyện của Nghi đúng không?"

"Là chuyện gì?"

"Nghi thích Hoàng."

Nhật Hoàng giữ được bình tĩnh, luôn để tâm trạng ở trạng thái cân bằng. Nghe Hải Băng nói, anh chỉ thay đổi đôi nét, ánh mắt thì vẫn thế, vẫn hướng về Hải Băng với cả mênh mông tình yêu, một biển trời hạnh phúc.

"Như thế thì sao? Tôi thấy việc này bình thường mà, có lẽ Nghi chỉ có chút cảm xúc nhất thời chứ không quan trọng như Băng nghĩ đâu."

"Hoàng biết không? Tôi sống trong gia đình mình mà chẳng có chút tình thương, bố thì luôn lo cho công việc, còn mẹ và chị An không biết tại sao họ không thích tôi nữa. Chỉ có Thiên Nghi, từ khi làm bạn với Nghi, tôi mới cảm nhận cái hơi ấm của người thân, tôi mới không còn cô đơn... Nghi quan trọng với tôi lắm... Nên... tôi..." Hải Băng ngừng tại đây, ngập ngừng chẳng muốn nói ra điều mình đang nghĩ.

"Băng muốn bỏ rơi tôi?" Nhật Hoàng vừa nói vừa nhìn Hải Băng, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đã đỏ hoe. Hải Băng thì gật nhẹ đầu, mặt cúi gầm xuống không thể trả lại ánh mắt của Nhật Hoàng điều gì cả.

"Hoàng chia… tay với tôi đi!"

Nhật Hoàng đứng phắt dậy: "Tôi biết tôi không so sánh được với Thiên Nghi, nhưng có bao giờ Băng đặt mình vào vị trí của tôi mà hiểu cho tôi chưa? Băng không hiểu gì về tôi cả!"

Họ cãi nhau vì Thiên Nghi, chia tay vì đứa bạn xấu xa như Thiên Nghi. Nhật Hoàng tức giận quay lưng đi, chiếc nhẫn trên tay Hải Băng đang đong đầy từng giọt nước mắt. Hải Băng bật khóc, nước mắt rơi không ngừng. Quả thật người Hải Băng chọn là Thiên Nghi, bây giờ cô thật sự tin rồi, tin quyết định ngày đó của Hải Băng không phải là lời nói đùa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play