Vốn là người đến người đi, Hoàng thành phi thường náo nhiệt, buổi lễ long trọng mừng ngày khai quốc, người từ bốn phương tám hướng càng tuôn ra chen chúc trong biển người nước chảy không lọt. Hai bên đường phố trong thành đã có thật nhiều người chiếm được vị trí tốt, chờ đợi buổi tối tổ chức diễu hành long trọng. Giữa diễu hành có các hạng mục phong tục tập quán dân tộc biểu diễn, ca vũ uyển chuyển, còn có vũ long vũ sư(1).

Ngoài diễu hành, trên quảng trường gần ngã tư đường còn có chợ, các kiểu vật phẩm đồ dùng cái gì cần có đều có, khiến người ta nhìn ngắm không xuể. Mà ngày này, những khuê nữ bình thường cổng chính không ra, cổng trong không bước, cũng có thể cùng thân nhân, nha hoàn đồng hành, ra bên ngoài hít thở không khí, gặp mặt mọi người. Điều này cũng dẫn tới, nhiều công tử tranh nhau nhân cơ hội này nhìn thấy dung nhan các tiểu thư một lần, nhìn xem có thể tìm thấy ý trung nhân hay không.

Buổi tối hoàng cung còn có thể bắn pháo hoa, đủ loại hoạt động chúc mừng sẽ kéo dài đến nửa đêm. Một ngày này, mọi người sẽ vui đùa suốt đêm, Hoàng thành cũng thành Bất Dạ Thành(2)!

※※※

Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Lạc Nhi ở trong phòng đổi y phục nhẹ nhàng, chuẩn bị cùng Tử Khiêm đi Hoàng thành vui chơi. Nàng đã thuyết phục Trầm Thiên Du đến che giấu giúp mình, nếu những người khác hỏi hành tung của nàng, Thiên Du sẽ nói nàng bị phong hàn, không thể đi ra ngoài. Đương nhiên Lạc Nhi cũng không nói cho Trầm Thiên Du sự thật, này sẽ dọa hỏng nàng ấy nha!

Lạc Nhi thở dài, nhìn tóc dài lộn xộn của mình. Nàng thật sự không biết búi tóc, cũng không hiểu một đống trâm hoa trên bàn cắm vào như thế nào. Thường ngày nàng đều để cho cung nữ chải đầu búi tóc cho mình. Bây giờ nàng đang bị phong hàn ốm đau trên giường, không thể kêu cung nữ đến chải tóc. Thế nhưng đầu tóc nên làm thế nào bây giờ? Cũng không thể để tóc tai bù xù như vậy đi ra ngoài. Lạc Nhi không có biện pháp, đành phải chải một kiểu tóc đơn giản, lại dùng dây buộc chặt tóc dài. Nàng soi gương, vừa lòng gật đầu, ân, có bộ dáng của mỹ nữ.

Nán lại một lúc, sắc trời đều tối sầm, nàng vội vàng nhanh chóng chạy đến hậu viện, hoàn hảo tất cả mọi người đều đã đi Quan Thưởng Các xem náo nhiệt rồi, nếu không sẽ có người phát hiện nàng không ở trong phòng.

Lạc Nhi thở hổn hển bắt đầu leo lên trên cây to của Thiên Vũ cung, còn chưa kịp hắng giọng, Tử Khiêm đã xuất hiện ở trước mắt nàng.

“Sao nàng chậm như vậy? Ta còn tưởng nàng không có cách gì thoát thân đấy.” Lạc Nhi vỗ nhẹ ngực, trừng mắt nhìn Tử Khiêm, có chút oán trách. “Chàng hù ta, tại sao đột nhiên xuất hiện trên tàng cây?”

Tử Khiêm tiến lên ôn nhu mà ôm chặt Lạc Nhi, nhẹ nhàng hỏi. “Nàng thật sự bị hù sợ? Thực xin lỗi, ta trái chờ phải đợi cũng chưa thấy nàng, sợ nàng không đến được, nghĩ muốn đến Thưởng Lạc cung tìm nàng, cho nên mới ở trên tàng cây.”

Nhu tình của Tử Khiêm làm cho Lạc Nhi cảm giác ngọt ngào gấp bội, nàng cười vui vẻ. “Lừa gạt chàng, ta mới không nhát gan như vậy đâu! Ta nói sẽ đến là sẽ đến, trở ngại đều bị ta giải quyết hết rồi.”

Tử Khiêm cười cười, chàng chính là yêu thích Lạc Nhi thuần chân như vậy, cùng tính tình không làm ra vẻ chút nào. Nàng hôm nay thật đẹp, quần áo màu xanh nhạt, tóc như cũ chỉ dùng dây buộc chặt, phiêu dật thoát tục, giống như tiên nữ hạ phàm, chàng không nhịn được cúi đầu hôn nàng.

Xa cách từ hôm qua đến bây giờ, chàng không lúc nào không nhớ đến nàng, đến trái tim đều đau, hận không thể lập tức đến Thưởng Lạc cung đem nàng mang về ôm trong lòng mình, không cho nàng rời khỏi tầm mắt một bước.

Hiện giờ chàng thật vất vả mới đợi được Lạc Nhi xuất hiện, lại thấy nàng so với trong trí nhớ càng xuất trần động lòng người, trong lòng sớm đã không kiềm nén được, chàng muốn nếm hết ngọt ngào của nàng.

Hai tay Lạc Nhi ôm lấy phía sau cổ Tử Khiêm, cùng hòa vào hơi thở của chàng, bị lạc mất phương hướng giữa nhu tình cuồn cuộn không dứt của chàng.

Vũ Nghị lo lắng đứng lặng im dưới tàng cây, hắn mới vừa ngẩng đầu không cẩn thận thấy được điện hạ cùng Lạc Nhi cô nương đang ôm hôn, vội vàng chuyển đầu đi hướng khác. Nhưng mà qua hồi lâu, điện hạ còn chưa từ trên cây xuống, có thể tưởng tượng ra điện hạ muốn ngừng mà không được. Hắn đi theo điện hạ lâu như vậy, lần đầu tiên thấy được điện hạ yêu thích coi trọng một nữ tử như thế, Lạc Nhi cô nương thật sự là được điện hạ toàn tâm sủng ái.

Nhưng trời đang tối dần, nếu không xuất phát, diễu hành đều đã bắt đầu rồi! Vũ Nghị đành phải làm người không thức thời, khụ một tiếng, lớn tiếng nói. “Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị tốt.”

Tử Khiêm lúc này mới chợt tỉnh lại, chàng lòng không cam tâm không nguyện mà buông Lạc Nhi ra, nhìn vào đỏ ửng trên mặt nàng, ôn nhu cười nói. “Diễu hành nhanh chóng bắt đầu rồi, chúng ta nên xuất phát.” Nói xong khom người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng xuống cây, ngồi vào xe ngựa. Vũ Nghị đóng cửa xe, ngồi trên vị trí điều khiển xe, quát một tiếng, xe ngựa liền khởi hành.

Trong xe ngựa đốt đèn dầu, Lạc Nhi hiếu kỳ đánh giá bên trong xe, bên cạnh cửa xe có kèm theo một ngăn tủ nhỏ, có thể để một chút đồ điểm tâm; trên vách xe còn đóng một ngăn tủ, đại khái là dùng để đựng chăn mền, y phục. Nàng cùng Tử Khiêm ngồi ở trên ghế dài, trên trải một đệm gấm mềm mại, có thể ngồi hoặc nằm, còn có gối ôm gối đầu, đủ để hai người nằm nghỉ ngơi.

Tử Khiêm nhìn đôi mắt to của Lạc Nhi đảo qua đảo lại đánh giá trong xe, buồn cười mà ôm chặt nàng. “Nhìn đủ chưa? Đói bụng không? Trong xe có một chút đồ ăn để lót dạ.”

Lạc Nhi lắc đầu. “Ta muốn đến nội thành mới dùng cơm. Còn mất bao lâu mới tới hoàng thành?”

“Nhanh thôi, ra khỏi hoàng cung là đến hoàng thành. Chúng ta sẽ tới Hưởng Tân lâu trong thành dùng bữa, ở nơi đó có thể dễ dàng nhìn thấy đoàn diễu hành, chúng ta có thể vừa dùng bữa vừa xem.”

Tử Khiêm ôm Lạc Nhi nửa tựa vào trên nệm, để nàng có thể thoải mái nằm trong ngực mình, hai người thân mật cùng dựa vào nhau, tự tại tán gẫu.

Trong chốc lát, xe ngực đã ra khỏi hoàng cung, đi ở trên đường lớn trong thành.

Lạc Nhi bị tiếng người ồn ào bên ngoài hấp dẫn, nàng từ cửa sổ xe nhìn ra, trên đường tiếng người huyên náo, mọi người đều là vẻ mặt vui vẻ, không khí vui mừng náo nhiệt. Lạc Nhi cũng bị cuốn hút, vội vàng muốn được nhìn thấy đoàn diễu hành chào mừng long trọng này.

Xe ngựa đi ở trên đường chính, ở trước một gian tửu lâu tráng lệ dừng lại.

“Tới rồi.” Tử Khiêm đỡ Lạc Nhi xuống xe ngựa.

Trong Hưởng Tân lâu đi ra nhiều vị nam tử, cung kính nghênh đón bọn họ. Trong đó có một người mặc cẩm y, người đó hình như là lão bản vô cùng hữu lễ hướng Tử Khiêm vấn an. “Công tử, ngài đã đến. Đã chuẩn bị tốt một căn phòng trang nhã cho công tử, thỉnh công tử nhập tọa.”

Lạc Nhi kinh ngạc nhìn đám người phô trương như vậy, Tử Khiêm thế nhưng lại có thế lực thật lớn! Nàng đến bây giờ còn không biết chàng đang đảm nhiệm chức vụ gì trong cung, có thời gian nàng phải hỏi chàng mới được.

Tử Khiêm mỉm cười gật đầu, nắm tay Lạc Nhi đi vào trong tửu lâu. Dưới lầu khách đến chật đại sảnh, Tử Khiêm trực tiếp dẫn nàng lên trên lầu hai, đi vào trong gian phòng lớn nhất.

“Oa!” Lạc Nhi kinh ngạc than một tiếng, gian phòng này có cửa sổ thật lớn, đứng ở trước cửa sổ nhìn xuống, hết thảy mọi chuyện trên đường lớn liếc qua đã thấy ngay. Bên cửa sổ có hai ghế dựa lớn thoải mái, trên bàn đã dọn lên mỹ vị thơm ngào ngạt.

Khi Lạc Nhi đang tò mò quan sát gian phòng, Tử Khiêm đã cho lui tùy tùng, đóng cửa phòng lại.

“Nàng không đói bụng sao? Mau tới dùng cơm, chờ chút nữa mới có thể tập trung xem diễu hành được.” Tử Khiêm cười đem Lạc Nhi kéo đến trên ghế ngồi xuống. Lạc Nhi nhìn thấy thức ăn ngon đầy bàn, thật sự cảm thấy bụng đói kêu vang, liền không khách khí động đũa ăn cơm, hoàn toàn không có bộ dáng gượng ép.

Tử Khiêm mỉm cười thưởng thức tướng ăn đầy thỏa mãn của Lạc Nhi, chính mình cũng quên cầm đũa.

Phát hiện Tử Khiêm vẫn còn nhìn mình chằm chằm, Lạc Nhi hạ thức ăn xuống, trêu chọc nói. “Ta không biết là xem người khác ăn cơm có cảm thấy no hay không, nhưng ta biết nếu chàng không động đũa, đồ ăn sẽ do ta ăn sạch.

Nói xong, nàng nghịch ngợm gắp lên một miếng thịt gà, đưa vào trong miệng mình, vừa nhai vừa gật đầu tỏ vẻ rất ngon, không ăn thật sự là quá lãng phí.

Tử Khiêm hiện lên một nụ cười gian xảo, đợi Lạc Nhi gắp đồ ăn lên lần nữa, đang muốn đưa vào trong miệng, chàng liền nắm chặt tay nàng thật nhanh, phương hướng vừa chuyển, đồ ăn vô tư mà đưa vào trong miệng chàng.

“Ăn ngon, ăn ngon thật, đồ ăn mỹ nhân gắp quả thật rất ngon.” Tử Khiêm ăn cũng không quên ca tụng một phen.

Lạc Nhi đang muốn mở miệng phản kích, Tử Khiêm đã cầm đũa gắp đồ ăn lên trước miệng nàng, dụ dỗ nói. “Ăn thử xem, xem đồ ăn công tử đẹp trai gắp, có ăn ngon hơn không?”

Lạc Nhi đè nén ý cười, há mồm ăn đồ Tử Khiêm gắp cho, nghiêng đầu nghĩ một chút, mới bướng bỉnh trả lời. “Không sai, không sai, đồ ăn ngon người cũng đẹp mắt.” Nói xong còn giả thành bộ tham ăn thèm chảy nước miếng.

Tử Khiêm cao giọng cười to, ông trời! Trên đời đại khái chỉ có Lạc Nhi mới nói ra được những lời này.

Đây mới là một khởi đầu, chàng tin tưởng đêm nay sẽ trôi qua vô cùng vui vẻ. Cùng Lạc Nhi ở chung một chỗ, muốn không vui cũng rất khó!

※※※

“Không, đây không phải là sự thật! Ngươi nói láo, biểu ca sẽ không làm như vậy.” Triệu Lệ Dung không dám tin tưởng, cao giọng kêu to, hướng về cung nữ Tiểu Văn mà nổi giận.

Nàng ở Duyệt Tâm cung đợi đến chạng vạng, biểu ca vẫn không tới. Đám giai nhân cùng chung một chỗ, có vài vị cũng phụng bồi Triệu Lệ Dung ở trong cung, các nàng đều hi vọng có thể mượn cơ hội này tái kiến Thái tử, tăng thêm ấn tượng trong lòng Thái tử.

Nhưng cho đến khi thắp đèn, các nàng vẫn chưa nhìn thấy bóng người Thái tử, đành phải nhận ước hẹn đến Quan Thưởng các xem náo nhiệt.

Trong cung Duyệt Tâm chỉ còn lại có một mình Triệu Lệ Dung, nàng không hề nản lòng, bởi vì buổi tối mới bắt đầu diễu hành, nếu nàng hiện tại đi Thiên Vũ cung tìm biểu ca, vừa vặn có thể cùng nhau xuất cung.

Nhưng là nàng không gặp được biểu ca, thị vệ cung Thiên Vũ nói cho nàng biết, Thái tử không có ở trong này, chàng đã xuất cung…

Triệu Lệ Dung không tin, kiên trì muốn gặp biểu ca, ngay khi nàng cùng thị vệ giằng co thì Triệu Lệ Dung gặp được cung nữ Tiểu Văn bên cạnh Vương hậu ngày trước, nàng ta hiện tại đang ở trong cung Thiên Vũ hầu hạ Thái tử.

“Triệu tiểu thư, điện hạ thật sự là không ở trong cung.” Tiểu Văn cung kính đối với Triệu Lệ Dung giải thích.

“Biểu ca đã xuất cung rồi sao? Chàng có phải là đã đến nội thành rồi không?” Triệu Lệ Dung gắt gao bắt lấy tay Tiểu Văn hỏi.

“Này…” Tiểu Văn không biết có nên nói thật với Triệu Lệ Dung hay không, nhưng nhìn phần trông mong kia của nàng đối với Thái tử, Tiểu Văn cảm thấy cảm động cùng đồng tình, liền thành thật nói cho Triệu Lệ Dung, Thái tử cùng với một vị tiểu thư cùng nhau đi Hoàng thành rồi.

Tin tức này khiến Triệu Lệ Dung phản ứng kịch liệt, biểu ca làm sao có thể có ý trung nhân khác? Nhất định là cung nữ bịa đặt sinh sự.

“Triệu tiểu thư, đây là nô tỳ ở bên ngoài tận mắt trông thấy. Ngày hôm qua, vị tiểu thư kia còn không cẩn thận rơi vào hồ của Thiên Vũ cung, điện hạ cực kỳ lo lắng, phân phó nô tỳ cùng vài cung nữ khác thay quần áo cho vị tiểu thư kia. Sau khi chúng nô tỳ đổi y phục khác cho tiểu thư kia, điện hạ lập tức tiến vào tẩm cung tự mình chiếu cố nàng, còn phân phó không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.”

”Nữ nhân kia là ai? Biểu ca biết nàng ta đã bao lâu?” Triệu Lệ Dung muốn tra cho rõ ràng, nữ nhân kia có tư cách lên làm Thái tử phi không?

Tiểu Văn suy nghĩ một chút, mới hồi đáp. “Nô tỳ chưa bao giờ thấy qua vị tiểu thư kia, bất quá, nghe điện hạ hình như gọi vị tiểu thư kia là ‘Lạc Nhi’. Người rõ ràng chuyện này nhất là thị vệ Vũ Nghị bên người điện hạ, đêm nay là hắn điều khiển xe đưa điện hạ cùng vị tiểu thư kia vào nội thành, Triệu tiểu thư có thể tìm hắn hỏi thăm tin tức của điện hạ.” Tiểu Văn có dụng tâm kín đáo kiến nghị.

“Ta biết rồi, cảm ơn ngươi, Tiểu Văn.” Triệu Lệ Dung cố chấp che giấu mất mát cô đơn trong lòng, thần sắc ảm đạm rời khỏi Thiên Vũ cung.

Nàng sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, lên làm Thái tử phi là nguyện vọng nhiều năm qua của nàng, nàng sao có thể bị bại bởi một nữ nhân lai lịch bất minh! Nàng phải nhanh một chút tra ra được thân phận nữ tử kia, khiến nàng ta nhanh chóng rời khỏi biểu ca, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào cản trở mục tiêu của mình!

※※※

Diễu hành náo nhiệt đã bắt đầu, trên đường vang lên từng trận hoan hô, đội ngũ diễu hành theo tiếng trống đinh tai múa rồng múa lân đi đầu, lần lượt theo trình tự biểu diễn.

Nghe thấy tiếng chiêng trống, Lạc Nhi lập tức buông bữa tối dùng được một nửa xuống, chạy nhanh đến trước cửa sổ xem náo nhiệt.

Tử Khiêm buồn cười lắc lắc đầu, nha đầu kia thật đúng là tâm tính tiểu hài tử! Hoàn hảo nàng cũng đã ăn được khá nhiều, để cho nàng dành chút bụng đến trong chợ ăn vặt đi.

Chàng cầm chút trà bánh đến trên bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ, bản thân cũng ngồi ở bên cạnh Lạc Nhi, cùng nhau xem diễu hành.

Hai người ngồi thoải mái trên ghế dựa, cơ thể đụng chạm thân mật, nhưng cũng không cảm thấy chật chội, Lạc Nhi thấy khó hiểu, vì sao Tử Khiêm không ngồi vào cái ghế dựa kia, nhưng lại không quá mức để ý.

“Tử Khiêm, chàng xem tòa tiểu kim tháp này thật tinh xảo khéo léo, không biết là ai làm?” Hai mắt Lạc Nhi nhìn vào kim tháp, lôi kéo tay Tử Khiêm kêu lên. Tinh hoa của diễu hành khiến cho nàng không khỏi đứng lên tựa vào lan can quan sát.

“Kim tháp là dân gian góp vốn đúc thành, sau khi diễu hành kết thúc sẽ đặt ở Bảo Tàng các trong cung, thuộc sở hữu nước Đại Lý.” Tử Khiêm giải thích cho Lạc Nhi, lại cười kéo nàng ngồi ở trên đùi của mình, ôm vào trong lòng.

Rúc vào trong lòng Tử Khiêm xem diễu hành, đối với Lạc Nhi mà nói đúng là một hưởng thụ lớn, nàng cười càng thêm ngọt.

Tử Khiêm vì Lạc Nhi nhất nhất giải thích tất cả các nội dung tiết mục trong diễu hành, nơi di vật văn hóa tồn tại và thuộc về. Vật phẩm triển lãm phần lớn đều là các nơi cống nạp cho nước Đại Lý, sau khi biểu diễn hoàn tất, sẽ trở thành quốc bảo được cất giữ.

Một hồi tiếng sáo cùng giọng ca tuyệt vời truyền vào, hơn ngàn nữ tử dáng người thướt tha, kỹ thuật uyển chuyển nhảy múa trước mắt mọi người, khiến nhãn tình mọi người sáng lên, ở đây quan sát dân chúng ồn ào vỗ tay.

“Những vũ cơ này bình thường chỉ biểu diễn cho vương tôn quý tộc thưởng thức, lần này là Vương thượng muốn các nàng ấy ở trong buổi diễu hành ca vũ, cho dân chúng cùng xem.” Tử Khiêm nói.

Lạc Nhi hiểu biết gật đầu, “Bộ dạng các nàng ấy thật xinh đẹp, giọng ca dáng múa lại đẹp đến bất phàm như vậy, nhìn các nàng ấy biểu diễn thật sự là cảnh đẹp ý vui.” Đối với những thứ xinh đẹp, nàng đều không tiếc lời ca ngợi.

“Các nàng ấy đúng là xinh đẹp, nhưng so ra vẫn kém nàng.” Tử Khiêm hôn Lạc Nhi một cái.

Tay nhỏ của Lạc Nhi vỗ hai má Tử Khiêm, giễu cợt chàng. “Da mặt dày chỉ biết mạnh miệng! Chàng không biết xấu hổ, nhưng ta lại không dám dát vàng trên mặt.”

“Nàng không dám, trên đời này còn có người dám sao?” Tử Khiêm kéo tay Lạc Nhi xuống để trên môi hôn, cũng ở bên tai Lạc Nhi thổi khí trêu chọc nàng.

Lạc Nhi vội vàng né tránh, ngã vào trong lòng Tử Khiêm cười khanh khách không ngừng, lục lạc vàng trên dây cột tóc tùy theo đung đưa của nàng thanh thúy rung lên.

Tử Khiêm hiếu kỳ cầm dây cột tóc trên tay, nhìn thấy lục lạc cột vào phần đuôi, thật sự là bội phục sự khéo léo của Lạc Nhi.

“Đem lục lạc thắt thành trang sức trên dây, vừa đẹp vừa êm tai, thật thông minh.”

Lạc Nhi cười một tiếng, ôm lấy cổ Tử Khiêm cho chàng một cái hôn môi, khuôn mặt bởi vì sau khi xúc động lại ngượng ngùng đỏ lên, lập tức quay người giả bộ quan sát cảnh tượng trên đường.

Bộ dáng vật nhỏ này e lệ rụt rè thật sự khiến người thương yêu! Tử Khiêm mỉm cười ôm chặt nàng, quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, thâm tình cùng chân thành cúi đầu hôn nàng.

Bọn họ mặc dù đang ở trong phòng, nhưng lại đối mặt với cửa sổ lớn rộng mở xuống phía dưới, nụ hôn này không khác gì thân mật nơi công cộng.

Cả người Lạc Nhi xấu hổ giống như tôm luộc, đỏ từ đỉnh đầu đến ngón chân, khuôn mặt nàng vội vàng chôn ở trong ngực Tử Khiêm, không dám ngẩng đầu. Ông trời! Tử Khiêm cái tên nam tử cổ đại này, lại so với người từ thế kỷ 20 như nàng còn muốn lớn mật hơn, chàng không sợ loại hành vi này sẽ khiến mọi người cho rằng hai người bọn họ là gian phu dâm phụ không biết liêm sỉ sao?

Tiếng cười trầm thấp của Tử Khiêm không ngừng vang lên, chàng thật sự yêu bộ dáng thẹn thùng của nàng vô cùng, nhưng thấy nàng thật lâu còn không dám ngẩng đầu lên, ở bên tai nàng trêu chọc nói nhỏ. “Diễu hành thật sự là đẹp, nàng không xem sao? Hay là nàng muốn mãi mãi trốn ở trong ngực ta, ta cũng sẽ không phản đối.”

Ở trong lòng Lạc Nhi đấu tranh trong chốc lát, quyết định vẫn là diễu hành hiếm thấy quan trọng hơn, người khác nghĩ như thế nào là chuyện nhà hắn, Tử Khiêm còn không sợ, nàng cần gì phải quan tâm! Ngẩng đầu trừng mắt liếc chàng một cái, nàng tiếp tục thưởng thức diễu hành biểu diễn.

Ở trong tiếng nhạc vui mừng, diễu hành kết thúc viên mãn.

Tử Khiêm thấy Lạc Nhi đã thỏa ước nguyện, cười nâng nàng đi ra ngoài. “Chúng ta đi dạo chợ đi! Bảo đảm nàng sẽ rất vui.”

Trên mặt Lạc Nhi lại dâng lên chờ mong, nghe lời chàng nói sẽ không sai, Tử Khiêm luôn luôn có phương pháp khiến nàng vui vẻ!

___________________________________________

(1) Vũ long vũ sư: múa rồng múa sư tử.

(2) Bất Dạ thành: thành không có buổi đêm. Ý chỉ vui chơi suốt đêm không ngừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play