Nhạc Lạc Nhi duỗi thẳng tay chân tứ chi, miệng mở to, không một chút thục nữ đánh cái ngáp thật lớn. Lúc này cô đang nằm trên võng mắc giữa hai cái cây, tùy theo gió mát nhẹ nhàng lay động, trong lòng thỏa mãn nghĩ: như vậy mới gọi là đời người a! Từ trong khe hở giữa lá cây nhìn thấy bầu trời trong xanh không một gợn mây, Đài Bắc tựa hồ cách mình thật xa, thật xa! Cô thật không muốn lại trở về nơi ấy! Lạc Nhi bất đắc dĩ thở dài, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà sau khi kỳ nghỉ kết thúc, bản thân còn phải ngoan ngoãn trở về Đài Bắc liều mình chém giết, trốn cũng trốn không thoát!

Lần nghỉ phép này của Nhạc Lạc Nhi toàn bộ là do viện trưởng sinh bệnh. Hai tuổi, cha mẹ cô mất sau một tai nạn xe cộ, để cô lại một mình, dưới tình huống nhiều bạn bè thân thích đều không nhận nuôi, Lạc Nhi bị đưa đến cô nhi viện “Hữu Ái” dưới chân núi Lê Sơn, cho đến khi sau này thi đậu thương chuyên(1), cô mới rời khỏi cô nhi viện đến khu trọ ở trường học tập, sau khi tốt nghiệp liền ở lại Đài Bắc làm việc. Phương viện trưởng cô nhi viện là người Lạc Nhi kính yêu nhất, cũng là người cô thân cận nhất. Ngay khi cô biết thông tin viện trưởng sinh bệnh nằm viện, cô liền vội vàng xin nghỉ phép nửa tháng tới chăm sóc viện trưởng.

Lạc Nhi nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi rồi, không thể tưởng được cô ngủ cả buổi trưa. Cô nhớ ra đã đáp ứng viện trưởng tối nay trở về viện ăn cơm, Lạc Nhi cử động tay chân, nhanh nhẹn từ trên võng nhảy xuống, chạy về nhà gỗ nhỏ, cưỡi xe máy phóng đi cô nhi viện dưới chân núi.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, viện trưởng gọi Lạc Nhi vào trong phòng trò chuyện.

“Lạc Nhi, con ở Đài Bắc lâu như vậy, đã có bạn trai nào tâm đầu ý hợp chưa?” Phương Từ quan tâm hỏi. Năm ấy Lạc Nhi được đưa vào cô nhi viện, bà mới vừa trở thành viện trưởng cô nhi viện Hữu Ái. Bà bỏ qua hôn nhân cùng gia đình, đem toàn bộ tâm sức cống hiến cho những đứa trẻ mồ côi cơ nhỡ, không cha không mẹ. Lúc đó Lạc Nhi mới hai tuổi, tâm hồn trẻ thơ dường như cũng hiểu được cha mẹ đã gặp phải tai nạn, thời điểm bị người đưa đến cô nhi viện, trong tay cô ôm lấy búp bê khóc không ngừng, mặc cho mọi người khuyên bảo như thế nào cũng đều không có tác dụng. Về sau là Phương Từ nói cho Lạc Nhi, bà chính là mẹ Lạc Nhi, mới làm cho Lạc Nhi dừng nước mắt. Từ đó trở đi, Lạc Nhi chỉ nhận định bà , còn gọi thân mật Phương Từ là: “Mẹ viện trưởng”. Hai người ngoại trừ không có quan hệ huyết thống, còn đâu giống như là hai mẹ con. Phương Từ yêu thương Lạc Nhi nhưng không cưng chiều, đối với cô dạy dỗ đặc biệt nghiêm khắc, bà muốn Lạc Nhi không thua những đứa trẻ trong gia đình bình thường khác, thậm chí còn muốn tốt hơn so với chúng nó. Lạc Nhi cũng không phụ lòng mong đợi của Phương Từ, cô hiểu chuyện, thông minh hơn so với những đứa trẻ cùng độ tuổi, tính cách hoạt bát lại lạc quan. Hơn nữa Lạc Nhi ngày thường tươi cười, trên khuôn mặt như trái táo có hai lúm đồng tiền xinh đẹp, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy vui vẻ thoải mái. Bài tập của cô cũng không khiến Phương Từ bận tâm, luôn luôn giữ vững thành tích xuất sắc, khi đó cô kiên trì bỏ qua đại học mà lựa chọn thương chuyên, bởi vì cô muốn sớm đi kiếm tiền quay về gửi tặng cô nhi viện. Hành động cảm động này làm cho Phương Từ cảm thấy an ủi, vui mừng, bà chân thành hi vọng Lạc Nhi có thể tìm được chốn trở về.

Lạc Nhi nhăn nhăn cái mũi nhỏ xinh đẹp, không quan tâm mà trả lời: “Bị con dọa chạy thì không tính, trước mắt là không có.”

“Con, nha đầu này, lại nói ra điều kiện gì hù dọa người ta?” Phương Từ bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Lạc Nhi nghiêm túc nhìn Phương Từ nói: “Muốn là bạn trai của con, cần có năng lực đối xử công bằng với hai ba mươi trẻ nhỏ, phải có tình yêu, còn phải có khả năng kinh tế có thể trợ giúp cô nhi viện. Điều kiện này vừa chắc chắn lại vừa không nghiêm khắc, nhưng những người đó vẫn bị dọa chạy, này cũng không phải lỗi của con.”

Phương Từ ôm Lạc Nhi vào trong ngực, trong lòng tràn đầy xúc động: “Lạc Nhi, con có tấm lòng này ta thật rất cao hứng, nhưng nếu không có tài lực hùng hậu, làm sao có thể gánh vác được chi tiêu của cô nhi viện? Điều kiện này của con đối với họ mà nói đương nhiên là quá khắt khe. Chẳng lẽ con muốn qua lại với công tử giàu có?”

Lạc Nhi lắc đầu, ngữ khí kiên định: “Con chỉ là cô gái mồ côi nho nhỏ, mới không dám có phần dã tâm này. Nhà giàu có con trèo cao không nổi, cũng không muốn trở thành bạn chơi của thiếu gia có tiền.”

Phương Từ nhìn vào Lạc Nhi, trịnh trọng nói cho nàng biết: “Lạc Nhi, con không nên xem thường bản thân. Con là một cô gái tốt hiếm có, người nào có thể lấy được con là phúc của hắn. Mặc kệ con đem bạn trai tới có bộ dáng ra sao, chỉ cần là người thật tâm yêu con mới là quan trọng nhất.”

Lạc Nhi bày ra lúm đồng tiền mê người, hì hì cười nói: “Con mới không xem thường bản thân đâu! Bất quá trên đời chỉ có người mẹ này mới có thể khen con gái của mình tốt. Về điểm này con sẽ tìm một vương tử đến gả, chỉ có người như thế mới có thể xứng với người con gái hoàn mỹ như con.”

“Giống con tinh quái thế này có thể làm được vương phi à? Nếu thành thật, ta còn thay quốc gia kia lo lắng đấy.” Phương Từ nghe được lời của Lạc Nhi, không nén được cười mà trả lời.

Hai người cười một lát, Lạc Nhi mới mềm giọng an ủi Phương Từ: “Mẹ viện trưởng, chuyện lớn nhỏ trong viện người đều muốn quan tâm, người không cần thay con phiền não, cứ để ông trời đến giúp con đi.”

“Lại đang nói lung tung rồi! Bất quá, chuyện duyên phận cũng thật sự là cố chấp cầu không được. Được rồi, một mình con ở chân núi có sợ hay không?” Phương Từ mới không yên tâm chuyện này, lại phiền não chuyện khác.

Lạc Nhi vội vàng trở về là muốn chăm sóc Phương Từ, nhưng Phương Từ chỉ ở trong viện có một ngày thì hạ sốt, không có việc gì. Nếu như đã xin nghỉ, Lạc Nhi liền nghĩ ở trong viện đến hết kỳ nghỉ rồi mới trở về Đài Bắc. Nào biết mấy ngày nay trong viện lại tới thêm nhiều trẻ nhỏ, gian phòng Lạc Nhi ở cũng bị đem ra sử dụng. Vừa vặn trên lưng chừng núi có nhà đang muốn chuyển ra nước ngoài chơi. Lạc Nhi sẽ ở nhà gỗ nhỏ bên cạnh vườn nhà họ Triệu. Gian nhà gỗ nhỏ này trang bị đầy đủ, vốn là phòng khách Triệu gia, Lạc Nhi ở nơi này, cũng thuận tiện giúp họ trông nhà. Chỉ là chung quanh đều không có hàng xóm. Một mình Lạc Nhi ở trên lưng chừng núi, Phương Từ đương nhiên không yên tâm.

“Mẹ viện trưởng.” Lạc Nhi cười lên, lắc lắc tay Phương Từ: “Con từ nhỏ ở núi Lê Sơn to lớn, từng ngọn cây cọng cỏ trên núi, toàn bộ hộ gia đình đều cũng rất quen thuộc, làm sao sẽ sợ? Trên núi so với Đài Bắc yên tĩnh mát mẻ, hai ngày qua con đều ngủ một giấc đến hừng đông đấy! Lại nói, con từ nhà gỗ đi đường tắt xuống núi, chỉ cần năm phút đồng hồ là có thể đến viện rồi, mẹ đại khái có thể yên tâm, con sẽ vui vẻ mà trải qua kỳ nghỉ này.”

“Được được, ta sẽ yên tâm. Chỉ có điều con không nên tiếp tục đi đường tắt, thà rằng con mất gấp đôi thời gian đi xe xuống núi, cũng không cần con leo trèo cây mây đi dưới con đường núi nhỏ, hiểu chưa?” Phương Từ ngữ khí nghiêm nghị nói.

Lạc Nhi vội gật đầu: “Con biết, con sẽ không đi tắt dưới đường núi nhỏ nữa.” Cái đường nhỏ kia là do khi còn bé cô tiết kiệm thời gian mà dò ra, ít nhất có thể giảm thiểu một nửa thời gian xuống núi, chỉ là khá khó đi, phải dùng cây mây qua một đoạn sườn dốc. Đây đối với người to gan như Lạc Nhi mà nói là không vấn đề gì, chính là Phương Từ đã từng xem qua Lạc Nhi từ đầu tới cuối, bắt lấy cây mây từ đầu này hướng về phía đầu kia, thiếu chút nữa dọa bà sợ tới đứt ruột gan, từ sau lần đó bà không cho phép Lạc Nhi đi đường tắt nữa.

Phương Từ trì hoãn sắc mặt xuống, mỉm cười xoa tóc Lạc Nhi: “Đêm đã khuya, con nên trở về nhà gỗ nghỉ ngơi. Sáng mai lại đến trong viện đi.”

“Dạ, mẹ viện trưởng, mẹ cũng ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon.” Lạc Nhi hôn Phương Từ một cái, xoay người ra khỏi phòng, cưỡi lên xe đi về nhà gỗ nhỏ.

Cô nhi viện Hữu Ái trước mắt có ba mươi lăm trẻ em, từ một tuổi đến mười lăm tuổi đều có, có bốn thầy cô giáo đang trông nom, ngoài ra còn có ba người phụ nữ hỗ trợ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của bọn trẻ cùng tài xế Vương Bá, nguồn thu nhập chủ yếu là hội họp quyên góp cùng trợ cấp, mà bọn trẻ sau khi lớn lên rời khỏi viện thỉnh thoảng cũng sẽ tụ họp trở về giúp đỡ, mặc dù không dư dả, nhưng cũng không khó khăn lắm. Lạc Nhi ở trong viện lớn lên, đương nhiên hi vọng mình có thể trợ giúp cô nhi viện, cô mỗi tháng đều gửi tiền về cho mẹ viện trưởng.

Cô mặc dù muốn có bạn trai tri kỷ, nhưng trong xã hội chủ nghĩa danh lợi, ai sẽ nguyện ý cùng cô gánh vác trách nhiệm to lớn này? Lạc Nhi nằm trên giường, nghĩ tới lời mẹ viện trưởng nói. Không biết bản thân sẽ gả cho hạng người gì. Cô cũng không dễ dàng phóng ra tình cảm, vừa coi trọng cảm giác cùng duyện phận, cho nên đến bây giờ hai mươi ba tuổi, còn chưa gặp gỡ được người đàn ông có thể làm cô động tâm, cũng chưa chính thức qua lại bạn trai. Gả cho vương tử là một chuyện cười, trên đời làm gì có nhiều cô bé lọ lem như vậy! Nếu không thì làm sao có chuyện cổ tích tồn tại? Trước khi ngủ, Lạc Nhi mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.

※※※

Hiếm khi có được ngày nghỉ, Lạc Nhi không phải ở trong nhà gỗ nhỏ đọc sách nghe nhạc thì là ở trong viện cùng bọn trẻ chơi đùa, tâm tình hoàn toàn được thả lỏng. Không có công việc, ít đi những bận rộn cùng căng thẳng, cũng không cần đối mặt ngôi nhà nhỏ chật hẹp, trở lại nơi non xanh nước biếc thời thơ ấu, Lạc Nhi có thể nói là vui sướng giống như cá gặp nước.

Buổi tối, Lạc Nhi đều đem võng treo ở trên cái cây trước cửa, nằm ở phía trên nhìn vào bầu trời sao sáng ngời, gió đêm cùng với tiếng côn trùng kêu vang, hưởng thụ ngày tháng ung dung tự tại khó có được.

Đêm nay, ánh trăng đặc biệt sáng, Lạc Nhi nằm trên võng nhìn cảnh đêm, cảm giác dễ chịu, rất nhanh nhắm lại hai mắt.

Nhưng vào lúc này, ở trong rừng phía trước không xa, bỗng xuất hiện ánh sáng. Lạc Nhi thận trọng xuống võng, thật cẩn thận hướng phía ánh sáng đi đến, trong lòng đoán, là kẻ trộm đến hái trộm hoa quả sao?

Sau khi ánh sáng biến mất, Lạc Nhi mới nhìn rõ ràng tình hình phía trước, lại làm cho cô trợn mắt há mồm—

Trước mặt cô có hai người đang đứng, một nam một nữ thân mặc cổ trang.

Lạc Nhi kinh ngạc nhìn bọn họ, hai người kia cũng trợn to hai mắt nhìn lại Lạc Nhi, hai bên bất động một lúc lâu. Cuối cùng, Lạc Nhi nhịn không được bật cười khì khì một tiếng.

Đôi nam nữ kia thấy Lạc Nhi nở nụ cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẻ mặt vẫn là đề phòng coi chừng Lạc Nhi.

Lạc Nhi thật vất vả mới ngưng được cười: “Thật xin lỗi, hai anh chị đang quay phim sao? Có phải lạc đường mới dừng lại ở chỗ này hay không?” Bộ dạng chật vật của bọn họ làm cho Lạc Nhi mắc cười, người lại mặc trang phục thời cổ, chắc hẳn là đang quay phim rồi.

Bọn họ nghe được câu hỏi của Lạc Nhi, liếc mắt nhìn nhau, hai người đều là vẻ mặt hoang mang. Sau đó, vị nam tử kia bước lên trước một bước, hai tay ôm quyền, lễ độ nói: “Tại hạ ngu muội, không hiểu rõ lời nói của cô nương, xin hỏi cô nương, ở đây là nơi nào?”

“Các người sau khi kết thúc công việc, nói chuyện vẫn dùng ngôn ngữ như thế này sao? Nơi này là Lê Sơn nha! Hai người là dò đường đi trước sao? Những người khác đâu?” Lạc Nhi nhìn xung quanh bốn phía một cái, không thấy những người khác. Nhưng mà cũng kỳ quái, Lê Sơn cũng không cao, cả tòa núi đều đã khai phá qua, khắp nơi đều có biển báo giao thông, làm sao có thể bị lạc đường chứ? Xem bọn họ hình như vẫn là nghe không hiểu lời của mình, Lạc Nhi nổi lên lòng nghi ngờ, chẳng lẽ bọn họ là du khách nhập cư trái phép?

“Các người là ai? Từ đâu tới đây? Tại sao tới nơi này?” Lạc Nhi lớn tiếng hỏi.

Lời vừa hỏi làm cho đôi nam nữ kia lộ vẻ mặt khó khăn, ngậm chặt miệng không đáp.

Lạc Nhi cũng bắt đầu khẩn trương, hai tay cô nắm lại thành nắm đấm, dùng ngữ khí nghiêm khắc hỏi lại lần nữa: “Các người rốt cuộc từ đâu tới đây? Nếu không nói, tôi sẽ gọi người đến.”

Vừa nghe đến gọi người, nữ tử kia liền lộ vẻ mặt kinh hoảng, mềm giọng cầu xin: “Van cầu ngươi đừng gọi người, chúng ta là người Đại Lý Tứ Thủy, bởi vì có nỗi khổ trong lòng mới bất đắc dĩ trốn chạy tới nơi này. Cô nương, chúng ta đối với ngươi hoàn toàn không có dụng ý xấu, cầu xin cô nương bỏ qua cho chúng ta.” Nói xong nhưng lại bất lực ôm lấy nam tử kia khóc thút thít.

Nàng vừa khóc, Lạc Nhi mềm lòng. Bọn họ đến từ Đại Lý, vậy là người Đài Trung, Tứ Thủy hẳn là tên thôn đi! Lại nói bọn họ cũng thật sự không giống như là người xấu, cách nói năng cử chỉ tao nhã hơn so với người bình thường, chỉ là lời nói dùng từ có chút quái lạ. Cô vội vàng an ủi nàng: “Cô đừng khóc, tôi sẽ không gọi người, đừng khóc.”

Nam nhân kia ôm lấy nữ tử còn đang khóc, cảm kích nhìn Lạc Nhi, nói lời cảm ơn: “Tạ ơn cô nương.”

“Các người nói là chạy trốn đến nơi đây, là ai đang truy đuổi các ngươi? Vì sao không báo cho cảnh sát chứ?” Nhìn trên người nam tử kia vẫn còn mang theo tổn thương, Lạc Nhi có chút tò mò.

“Báo cảnh sát? Cái gì là báo cho cảnh sát?” Vẻ mặt nam tử nghi hoặc.

Lạc Nhi lại lần nữa không thể không nghi ngờ thân phận của bọn họ, vì sao mình nói như thế mà bọn họ đều nghe không hiểu? Nhưng xem bộ dáng bọn họ luống cuống đáng thương, trước tiên cứ dẫn bọn họ quay về nhà gỗ nhỏ rồi nói sau.

“Xem các người dường như rất mệt mỏi, như vậy đi, trước tới chỗ nhà gỗ tôi ở nghỉ ngơi, có chuyện gì từ từ rồi nói. Nhà tôi ngay phía trước, đi theo tôi.” Đôi nam nữ do dự gật đầu, chậm rãi cùng tiến lên.

Lạc Nhi đi đến trước phòng, mở cửa hướng bọn họ vẫy tay: “Vào đây nha, đừng khách sáo.”

Nhưng bọn họ lại dừng chân trước phòng, một mực đứng nguyên tại chỗ, nhất định không đi về phía trước.

“Làm sao vậy, vì sao không đi vào? Tôi sẽ không hại các người.” Lạc Nhi đi đến trước mặt bọn họ cười nói.

Nàng kia nhìn vào Lạc Nhi, trong mắt có sợ hãi: “Chúng ta vào không được, hình như có cái gì che ở trước mặt, làm chúng ta không cách nào tiến vào.”

Lời này làm cho Lạc Nhi vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao có thể như vậy?” Đôi nam nữ kia giống như là diễn kịch câm, hai cánh tay sờ soạng lần mò, thật giống như phía trước thật sự có một bức tường vô hình.

Lạc Nhi dù cho có lớn mật, lúc này da đầu cũng bắt đầu run lên, bọn họ ăn mặc, ngôn từ cũng không giống người hiện đại, chẳng lẽ bọn họ là…

“Các ngươi rốt cuộc là… người, hay là… quỷ?” Ngón tay chỉ bọn họ, Lạc Nhi tựa vào trên tường, thanh âm run rẩy hỏi.

Bọn họ nhìn bộ dáng Lạc Nhi sợ hãi, không rõ nguyên do mà nhìn đối phương, nam tử phá lên cười hướng Lạc Nhi nói: “Chúng ta hai chân đi trên mặt đất, thân thể ấm áp, đương nhiên là người. Nếu cô nương không tin, có thể sờ tay chúng ta.”

Nữ tử hướng về phía Lạc Nhi vươn tay ra, Lạc Nhi hít một hơi đi lên trước nắm thử một chút, thật là ấm, vậy tại sao bọn họ không thể đi vào nhà gỗ? Lạc Nhi thấy chính bọn họ cũng không hiểu, đành phải mời bọn họ ngồi ở trên mặt ghế đá trước phòng, bản thân vào nhà cầm hai lon coca.

Lạc Nhi đem coca đưa cho bọn họ, bọn họ ngẩn người nhìn chằm chằm lon coca, ngay cả tay cũng không dám đưa ra nhận lấy, “Đây là cái gì?” Nam tử nhíu mày hỏi.

“Đây là coca a. Các người không biết sao? Đài Trung Đại Lý cũng tính là nơi đô thị sầm uất, chẳng lẽ không ai bán coca?” Lạc Nhi làm cho hai người kia mơ hồ không rõ.

“Cô nương, ở quốc gia Đại Lý chúng ta thật sự chưa thấy qua loại bình kỳ lạ này.” Nữ tử hướng Lạc Nhi giải thích.

Lạc Nhi nhìn vào bọn họ, trong lòng chậm rãi hiện lên một ý niệm kỳ quái, nương theo ánh sáng chiếu từ nhà gỗ nhỏ, tinh tế đánh giá đôi nam nữ kia. Nam tử ngũ quan anh tuấn đoan chính, toàn thân mặc trường sam, bên hông còn đeo thanh trường kiếm, giống như hiệp khách trong kịch võ hiệp hay mặc. Cùng với nữ tử bên cạnh thân mặc y phục màu hồng phấn, tóc cài trâm hoa, còn cắm lên một chiếc kim trâm, hiển nhiên là người đẹp từ trong tranh đi ra. Quần áo bọn họ hỗn độn, giống như đã trải qua một phen đánh nhau vật lộn, nhưng bọn họ đối với trang phục của mình không có một chút không được tự nhiên, hơn nữa lời lẽ cử chỉ, so với diễn viên đóng trong phim thì càng giống người cổ đại. Bọn họ là cổ nhân đi nhầm thời đại sao? Trong thế giới thực có khả năng phát sinh loại sự tình này sao? Hay là tại mình đang nằm mơ?

Đôi nam nữ kia bị Lạc Nhi nhìn chăm chú đến đứng ngồi không yên, cả người không được tự nhiên, nữ tử không nén được sợ hãi lắc lắc tay Lạc Nhi, có chút hoảng hốt kêu nhỏ: “Cô nương, cô nương làm sao vậy?”

Lạc Nhi bình thường trở lại, xem bọn họ vẫn ở trước mặt, chứng tỏ mình không phải nằm mơ. Cô vội vàng chân thành, nét mặt nghiêm túc, mềm giọng hỏi: “Bởi vì các người thoạt nhìn có chút… kỳ lạ, các người có thể nói rõ ràng cho tôi biết, các người rốt cuộc từ đâu đến đây hay không ? Vì sao phải chạy trốn? Là ai truy đuổi các người? Vì sao lại đến Lê Sơn?”

Nữ tử tựa vào nam tử bên cạnh, tựa hồ đang hỏi ý kiến của hắn, hai người trầm mặc một hồi, tinh thần ảm đạm mà trả lời: “Cô nương cũng coi như là ân nhân cứu mạng của chúng ta, ta không dám có điều dối gạt, chỉ có đối với cô nương ăn ngay nói thật. Ta tên gọi Cốc Ngọc Doanh, cùng ta chung một chỗ chính là tùy thân mang bên người Khúc Hạo Thần. Không dám giấu cô nương, chúng ta là bỏ trốn đến nơi này. Chỉ vì ta xuất thân thế gia Đại Lý, lần này thái tử tuyển phi, phụ thân muốn ta tiến cung tuyển hậu. Nhưng ta cùng với Khúc đại ca từ lâu đã vụng trộm đính ước trọn đời. Bởi vì không chịu được người nhà ép buộc, ta và Khúc đại ca mới có thể cùng nhau trốn đi nơi khác. Chúng ta cũng không hiểu tại sao lại đến nơi này, nhưng chúng ta dù cận kề cái chết cũng không nguyện xa cách, cho nên không thể để phụ thân bắt được. Hiện tại chỉ có thể xin cô nương thu nhận và giúp đỡ hai ta, ta cùng Khúc đại ca cả đời cảm kích đại ân của cô nương.” Càng nói về sau đã là khóc lóc kể lể.

Lạc Nhi nghe đã sớm ngây người, thái tử, hoàng cung, thái tử phi, trời ạ! Này có thật không? Không ngờ bọn họ là người cổ đại, đi đến thời đại này, trong xã hội thật sự có loại sự tình này sao?

“Cô nói Đại Lý ở đâu? Nó có nước láng giềng?” Lạc Nhi nín thở hỏi.

“Đại Lý cùng với thiên triều Đại Tống là nước lân bang, cô nương người không biết sao? Nghe khẩu âm cô nương xác nhận là người trung nguyên, chẳng lẽ cô nương không phải con dân Đại Tống?” Khúc Hạo Thần kinh ngạc hỏi Lạc Nhi, Cốc Ngọc Doanh bên cạnh hắn cũng nhìn chăm chú vào cô.

Lạc Nhi luôn luôn thích xem phim “Trở lại quá khứ” “Đi đến tương lai” linh tinh các loại. Nhưng cô bất kể thế nào cũng không nghĩ ra chuyện như vậy sẽ phát sinh ngay bên cạnh mình. Với phục sức của họ cùng với ngôn ngữ nhận định, Cốc Ngọc Doanh và Khúc Hạo Thần thật sự là đến từ Tống Triều, Lạc Nhi nghĩ muốn không tin tưởng bọn họ cũng không được.

Hiện tại Lạc Nhi đang kích động không thôi, vô cùng hưng phấn, cô không rõ ràng lắm bọn họ là như thế nào đến hiện đại, nhưng có thể nhìn thấy cổ nhân ngàn năm trước, thật là kỳ diệu! Cô hướng về phía Cốc Ngọc Doanh cùng Khúc Hạo Thần kể lại, giải thích rõ niên đại hiện nay, vị trí bọn họ, nói thẳng cho bọn họ biết các người vượt qua thời không, đi tới Đài Loan ngàn năm sau rồi!

※※※

Cốc Ngọc Doanh và Khúc Hạo Thần thật vất vả mới hiểu rõ được lời Lạc Nhi−

Sau khi ngừng, hai người khiếp sợ thật lâu không cách nào mở miệng. Sau đó bọn họ nhìn rõ cảnh vật chung quanh, chứng kiến Lạc Nhi hướng về phía bọn họ bày ra nhiều đồ vật vượt qua hiểu biết của bản thân, Cốc Ngọc Doanh cùng Khúc Hạo Thần mới không thể không tiếp nhận sự thật này. Bọn họ còn chưa từ trong nỗi khiếp sợ khôi phục, một đả kích nữa lại đến, bọn họ không có cách nào sinh tồn trong cái thế giới này.

Lạc Nhi phát hiện ra chuyện này trước tiên, hễ là chỗ cô bày ra đồ dùng hiện đại, sẽ có một tầng ngăn cản vô hình, chặn lại Cốc Ngọc Doanh cùng Khúc Hạo Thần đụng chạm vào những đồ dùng này. Bọn họ không vào được nhà gỗ nhỏ, cũng chạm không đến đồng hồ báo thức, radio các loại, thậm chí cả bánh bích quy, coca cũng lấy không được, chỉ có thể chạm vào hoa quả tự nhiên. Bọn họ không thể tiếp nhận toàn bộ đồ vật hiện đại, thì sao có thể sinh tồn ở chỗ này?

Khúc Hạo Thần ôm lấy Cốc Ngọc Doanh đang thương tâm khổ sở, thở dài đối mặt với Lạc Nhi, cười một tiếng thê lương. “Chúng ta trốn thoát nhưng lại không có khả năng sống, nếu ý trời thực sự là như thế, ta không còn lời nào để nói, nhưng ta cùng Doanh Nhi đều sẽ không hối hận với lựa chọn này.” Nói xong, hai người lại càng gắt gao ôm nhau.

Cảnh ngộ bọn họ cũng làm cho Lạc Nhi buồn phiền, trời cao thật sự sẽ nhẫn tâm như thế an bài loại kết cục này sao? Vậy tại sao lại để cho bọn họ trốn thoát được hơn một lần? Nghĩ vậy, Lạc Nhi liền nghi ngờ, vội hỏi Cốc Ngọc Doanh. “Các người là xuyên qua thời không đến được đây như thế nào?”

Cốc Ngọc Doanh lau khô nước mắt, chỉ vào Ngọc Thạch hình trứng đeo ở trên đầu. “ Là đá Nguyệt Quang(2) bảy màu mang chúng ta tới.”

Lạc Nhi hướng khối Ngọc Thạch phía trước nhìn kỹ, toàn thân nó sáng lên màu xanh nhạt trong suốt, ở dưới ánh trăng lấp lánh ánh sáng bảy màu, cực kỳ đặc biệt.

Cốc Ngọc Doanh tiếp tục giải thích. “Chúng ta bỏ trốn bị cha phát hiện, thị vệ bao vây tầng tầng lớp lớp, chúng ta trốn không thoát, ta ôm một tia hi vọng dùng tay nắm lấy đá Nguyệt Quang hướng về phía Nguyệt Lão thành tâm cầu nguyện, cầu người thành toàn cho chúng ta, cho chúng ta được rời đi. Vốn cho là ta si tâm vọng tưởng(3), nào biết đá Nguyệt Quang lại xuất hiện một đạo ánh sáng trắng rực rỡ vây quanh chúng ta, lúc hào quang rút đi thì chúng ta đã đến nơi đây rồi. Nhưng ta vạn lần cũng không nghĩ ra, nó lại đem chúng ta mang đến thế giới tương lai.”

“Nói như vậy, nếu như ngươi lại dùng đá Nguyệt Quang cầu nguyện với ánh trăng, có phải cũng có thể đến địa phương khác hay không?” Lạc Nhi hướng xuống dưới suy đoán.

Cốc Ngọc Doanh lắc đầu. “Đá Nguyệt Quang không phải là ai cũng có thể sử dụng, khi mẫu thân đem nó giao cho ta từng nói qua, đá Nguyệt Quang vốn có sức mạnh vô cùng thần bí, nó có khả năng thay đổi cuộc sống của một đời người. Đồng thời, nó cũng sẽ tìm kiếm tất cả sự vật có linh khí tương thông với nó. Cho nên ở đây nhất định có lực lượng nào đó đủ để hấp dẫn linh khí đá Nguyệt Quang, nó mới có thể dẫn chúng ta đến chỗ này, nó không có khả năng sẽ mang bọn ta đến địa phương khác.”

“Ít nhất nó có thể mang các người quay về Đại Lý đi?” Lạc Nhi nghĩ đến một con đường sống khác.

“Ta cũng không biết được, chỉ có điều cho dù có thể, chúng ta cũng sẽ không trở về. Quay về Đại Lý, cha chắc chắn sẽ chia rẽ chúng ta, ta dù chết cũng nguyện không cùng Khúc đại ca xa cách.” Cốc Ngọc Doanh thâm tình chân thành mà nhìn vào Khúc Hạo Thần, Khúc Hạo Thần cũng là vạn phần ôn nhu nhìn lại Cốc Ngọc Doanh.

Tất cả giống như một giấc mộng, nhưng cô không lừa gạt được chính mình, cô thật sự gặp gỡ cổ nhân, hơn nữa còn là một đôi uyên ương số khổ.

Càng nghĩ càng phiền lòng, Lạc Nhi dứt khoát xông tới phòng tắm tắm rửa gội đầu. Sau khi tắm xong, cô mặc vào đồ ngủ bằng tơ dài rộng thùng thình, ngồi ở trên sofa lau tóc.

Trên cửa truyền đến tiếng động kỳ lạ, thật giống có người dùng hòn đá ném cửa. Lạc Nhi đi lên trước mở cửa ra, Cốc Ngọc Doanh và Khúc Hạo Thần đứng ngoài cửa cách đó không xa.

“Là các người.” Lạc Nhi vội vàng xông tới trước mặt bọn họ, cô thật là cao hứng khi có thể lại nhìn thấy họ.

“Thật xin lỗi, chúng ta không vào được nhà của cô nương, không thể làm gì khác hơn là dùng cách thức này mời ngươi đi ra ngoài.” Khúc Hạo Thần ngượng ngùng mà hướng về phía Lạc Nhi giải thích.

“Không sao, tôi vẫn lo lắng các người, hai người không có việc gì, tôi liền an tâm rồi.” Lạc Nhi xúc động kéo lại tay Cốc Ngọc Doanh, cô thật sự rất quan tâm bọn họ.

Cốc Ngọc Doanh đỏ vành mắt, cũng nắm chặt tay Lạc Nhi, nghẹn ngào nói. “Cô nương thật tốt, nếu ta có tỷ tỷ, cũng nhất định sẽ giống như cô nương đối với ta tốt như vậy.”

“Cô đừng tiếp tục gọi tôi là cô nương, tôi là Lạc Nhi, cô gọi tôi Lạc Nhi là được rồi.” Lạc Nhi mỉm cười nói với Cốc Ngọc Doanh.

Cốc Ngọc Doanh gật gật đầu, rưng rưng nói. “Lạc Nhi tỷ tỷ, sau khi ở đây một ngày đi lại xem xét, bọn muội vẫn là quyết định trở về Đại Lý, về lại chỗ mình quen thuộc. Muội và Khúc đại ca đã hứa cùng nhau sống chết không thay đổi. Bởi khó khăn lớn bọn muội cũng không sợ. Nay chúng ta từ biệt sẽ không thể tiếp tục gặp lại nhau, cho nên đặc biệt đến ly biệt.”

Đối với cảnh ngộ của bọn họ, Lạc Nhi vốn là vừa thông cảm lại vừa khổ sở, tuy chỉ gặp nhau có một buổi tối, Lạc Nhi đã coi bọn họ là bạn tốt, mà nay bọn họ phải rời khỏi, tự nhiên là cảm giác lưu luyến không muốn rời. Trông thấy đá Nguyệt Quang trước ngực Cốc Ngọc Doanh phát sáng, Lạc Nhi nhịn không được duỗi tay nắm chặt nó, tảng đá này khiến cô cảm thấy hiếu kỳ. Cốc Ngọc Doanh tháo đá Nguyệt Quang xuống, đặt ở trên tay Lạc Nhi để cô xem cho rõ ràng.

Lạc Nhi lùi về phía sau một bước, đem đá Nguyệt Quang đặt ở bên trong hai tay, đêm nay chính là trăng rằm, ánh trăng trong suốt đem đá Nguyệt Quang chiếu rọi bảy màu rực rỡ. Lạc Nhi ngẩng đầu nhìn đôi tình nhân trước mắt, không nén nổi đối với Cốc Ngọc Doanh chân thành nói. “Nếu có thể, tôi nguyện ý làm tỷ tỷ của em, thay thế em vào cung, để em cùng Khúc Hạo Thần dành cả một đời bên nhau hạnh phúc đến già.”

Lời nói của Lạc Nhi làm cho Cốc Ngọc Doanh cảm động khóc không thành tiếng, ngã vào trong lòng Khúc Hạo Thần, trong mắt Khúc Hạo Thần cũng lóe lên nước mắt xúc động. Lạc Nhi hấp hấp cái mũi, hướng về phía trước muốn đem đá Nguyệt Quang trả lại cho Cốc Ngọc Doanh.

Đúng lúc này, chuyện kỳ quái xảy ra. Đá Nguyệt Quang trong tay Lạc Nhi đột nhiên bắn ra một đạo cầu vồng rực rỡ, tiếp đó lại xuất hiện ánh sáng trắng mãnh liệt, đem ba người bao phủ lại, sau khi ánh sáng mạnh mẽ biến mất, người ở chỗ này đều không thấy nữa. Gió đêm thổi qua vườn cây ăn quả, trong vườn chỉ có một tòa nhà gỗ nhỏ trống vắng.

___________________________________

(1) Thương chuyên: Thương nghiệp và chuyên nghiệp.

(2) Nguyệt Quang: ánh sáng mặt trăng.

(3) Si tâm vọng tưởng: hi vọng hão huyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play