Vẻ mặt Phỉ Vô Thuật hiện giờ rất đơ, cho dù Angeral nói với y “Phỉ Vô Thuật, kỳ thật tôi là con gái”, cũng đáng tin hơn “tôi là anh trai của Hastings” nhỉ?
Hastings! Angeral!
Hai người sẽ là anh em?!
Phỉ Vô Thuật hoàn toàn không biết lúc này y muốn biểu đạt cái gì, chỉ cảm thấy năng lực tư duy của bản thân đã gãy vỡ ở chỗ nào rồi, khóe miệng co giật cười gượng ba tiếng, thận trọng nhìn Angeral: “Gạt người là không đúng, anh là fan cuồng của Hastings?” Cho nên mới giúp đỡ Hastings hãm hại y? Phỉ Vô Thuật cảm thấy đây mới là chân tướng.
“Tôi quả thật là anh trai của em ấy.” Angeral thấp giọng nói: “Trước khi em ấy mười tuổi, quan hệ của tôi và em ấy rất tốt. Cậu biết cảm giác mà em trai dùng ánh mắt toàn tâm toàn ý ỷ lại nhìn cậu không? Mềm mại ôm chân cậu, ngọt ngào gọi cậu “anh ơi” không?”
Phỉ Vô Thuật sững người, thu lại tâm lý trêu đùa, rũ mắt… y đương nhiên biết.
“Vậy sau mười tuổi thì sao?” Phỉ Vô Thuật vẫn tin lời Angeral, người này không cần phải lừa y. Đặc biệt là, gương mặt của Hastings và Angeral, quả thật giống như xuất phẩm của cùng một gen.
“Tôi nghĩ câu chuyện này sẽ rất dài.” Angeral nở nụ cười nhạt khổ sở.
“Hiện tại thời gian của tôi rất dài.” Phỉ Vô Thuật khoác tay, y đột nhiên rất hiếu kỳ, người như Hastings, làm sao có thể liên hệ với mấy chữ mềm mại ngọt ngào?
Angeral gật đầu, chậm rãi nói: “Nhân loại trước kia di dời khỏi trái đất, là vì cái gì, cậu biết đúng không?”
Lại muốn kể tới lịch sử sao? Phỉ Vô Thuật cảm thấy bùng đầu, ghét bỏ ném ra hai chữ: “Côn trùng.”
“Ừ. Là côn trùng.” Angeral chậm rãi nói, giọng hắn rất dễ nghe, nhưng nội dung nói ra lại không tốt đẹp gì, “Gia tộc Fernan, hơn ba trăm năm trước, đã phát hiện một vài côn trùng ở liên bang.”
“Đợi đã đợi đã!” Phỉ Vô Thuật đưa tay ngăn cản Angeral tiếp tục nói, y cần tiêu hóa sự thật một chút, lát sau mới nhíu mày cẩn thận xác nhận, “Cái này là thật? Sao các người biết đó là tộc trùng xâm lược trái đất?”
“Là thật.” Angeral dùng tay miêu tả đại khái, “Khi cậu nhìn thấy chúng, cậu sẽ hiểu ra, đó chính là côn trùng.”
Phỉ Vô Thuật liên tưởng một con bọ ngựa bản phóng đại, bị buồn nôn một chút, biểu thị Angeral tiếp tục.
“Người mỗi đời gia tộc Fernan bất luận sau khi thành niên có chọn lựa lao vào công việc thế nào, đều có thể trở thành nhân tài đỉnh cao ở mỗi lĩnh vực.” Angeral không mang theo chút hàm ý khoe khoang nào nói, “Hơn ba trăm năm trước, có một vị trưởng bối yêu thích mạo hiểm tinh tế, suốt năm đều điều khiển tinh hạm tư nhân của ông, đi tới mọi ngóc ngách hẻo lánh ở liên bang, vì liên bang khai thác không ít lộ tuyến tinh hạm an toàn, đồng thời cũng phát hiện được không ít trùng động tự nhiên.”
Phỉ Vô Thuật không dám tin lắng nghe, thầm nói mỗi đời Phỉ gia đều là lão lưu manh đại thổ phỉ, so ra gia tộc Fernan thật sự là gia tộc tinh anh.
“Là ông ta phát hiện côn trùng?” Đối với côn trùng bức ép nhân loại từ bỏ nơi nghỉ chân, Phỉ Vô Thuật vẫn không có cảm giác nhận biết rõ ràng, không cách nào tưởng tượng đó là một loại sinh vật thế nào, không cách nào tưởng tượng sinh vật đó đáng sợ cỡ nào, cho nên y không cách nào chỉ dựa vào mấy câu nói đã trở nên sợ hãi cảnh giác với côn trùng__ côn trùng, cách liên bang quá xa, giống như vai phụ nhỏ nhặt trong câu chuyện thần thoại, chỉ khi ca tụng sự tích vĩ đại của các tiền bối liên bang, mới được điểm xuyết xuất hiện một lần.
Angeral gật đầu: “Khi phát hiện lần đầu tiên, ông ấy không để trong lòng. Nhưng trong chuyến du hành sau đó, lục tục phát hiện côn trùng nhiều hơn, khi đó ông mới đột nhiên ý thức được, sinh vật này không phải ngẫu nhiên, mà là nên có một quần tộc, lúc này mới liên tưởng đến tộc trùng tồn tại trong lịch sử.”
“Tộc quần?” Phỉ Vô Thuật híp mắt, “Như vậy về sau tìm được đến đại bản doanh của chúng sao?”
“Không có. Tộc quần của chúng không ở trong liên bang.” Angeral nói, “Dựa vào sự quan sát của gia tộc nhiều năm như thế, đã xác định được, những con côn trùng này có lẽ bị cuốn vào trùng động trong vũ trụ, sau đó bị ném ra từ trùng động ở liên bang__ nên xuất hiện ở liên bang.”
Thông qua trùng động sao? Phỉ Vô Thuật nghĩ tới một chuyện: “Chúng có thể sinh tồn trong không gian tối? Có thể sinh tồn trong vũ trụ?”
Nhìn Angeral khẳng định gật đầu, Phỉ Vô Thuật cuối cùng cũng ý thức được một chút độ hung hãn của côn trùng, ít nhất có thể sinh tồn trong vũ trụ tràn đầy xạ tuyến cổ quái kỳ lạ, lực sinh mạng của những thứ này không phải cường hãn bình thường.
“Tại sao liên bang không có một chút tin tức nào?” Nếu thật có chuyện lớn như tộc trùng, không nói Phỉ gia của họ, ít nhất Mạc gia cũng nên nhận được tin tức chứ?
“Khi đó tộc trưởng gia tộc Fernan truyền tin tức cho thủ tướng liên bang, đã giao côn trùng bắt được cho sở nghiên cứu liên bang tiến hành giải phẫu, cuối cùng xác nhận được thân phận của sinh vật tộc trùng này.” Giọng Angeral trầm đi, “Tin tức tộc trùng xuất hiện ở gần liên bang nếu bị truyền ra, chắc chắn sẽ tạo nên khủng hoảng chưa từng có ở liên bang. Mà lúc đó số lượng côn trùng phát hiện được lại cực ít, hoàn toàn nằm trong phạm vi khống chế, vì thế thủ tướng đã liệt tin tức này vào hàng bí mật cao nhất liên bang, chỉ có các đời thủ tướng mới có quyền hạn lật xem tư liệu này. Cho dù ba gia tộc lớn của thế giới ngầm, căn bản cũng không cách nào nhận được tin tức này.”
“Sau đó, liên bang cài đặt máy giám sát ở gần trùng động, một khi phát hiện có côn trùng tiến vào liên bang, liền phái người tới giết chết. Nhiệm vụ này, bắt đầu từ hơn ba trăm năm trước, liền vẫn luôn do người gia tộc Fernan chấp hành. Vì trừ thủ tướng ra, chúng tôi là người duy nhất biết chuyện.”
“Ban đầu số lượng côn trùng thật sự không nhiều, một năm có thể có một con đã coi như nhiều.” Angeral nhớ lại tư liệu mình đã đọc ở gia tộc, sắc mặt cực kỳ khó coi, “Chẳng qua theo thời gian dần trôi, một năm hai con, mười con, cho đến bây giờ hơn một trăm con, côn trùng thông qua trùng động tiến vào liên bang càng lúc càng nhiều, chỉ phái đi vài người, căn bản không thể hoàn thành được nhiệm vụ.”
“Vì thế, dưới sự đồng ý của thủ tướng, gia tộc Fernan xây dựng đội tư quân trung tâm một lòng.”
“Từ đó về sau, mỗi năm liên bang đều sẽ phái quân đội ra tiêu diệt tộc trùng, thậm chí để quân đội đóng trú lâu dài trên tinh vực đó. Đương nhiên, lý do xuất binh thông thường là diễn tập, thảo phạt phần tử võ trang phản liên bang, tiêu diệt hải tặc này nọ. Nhưng trên thực tế, sau khi quân đội xuất phát, tư quân của gia tộc Fernan liền sẽ thoát ly quân đội, lấy cớ chấp hành nhiệm vụ bí mật, tới gần trùng động. Hastings em ấy…” Angeral định thần lại, mới nói, “Bắt đầu từ khi Hastings mười bảy tuổi, đã là thống soái tư quân đời này của gia tộc Fernan.”
Phỉ Vô Thuật thuận theo lời hắn nói: “Cho nên trước kia trong tin tức thường xuyên nói anh ta lại đến đâu đánh trận, lại đi chỗ nào tiêu diệt hải tặc, kỳ thật anh ta đều đi giết côn trùng?”
“Ừ.” Angeral cắn môi, trong mắt lại nổi lên một tầng hơi nước, “Bị thương cũng là… đều là bị côn trùng đả thương. Từng có một lần, hôn mê ở bệnh viện thủ đô mấy tháng mới tỉnh lại.”
Phỉ Vô Thuật hiểu ra gật đầu, lần đó, truyền thông bên ngoài tuyên truyền nói Hastings bị phần tử liều chết ám sát.
“Nhưng chẳng lẽ vẫn luôn che giấu người liên bang như vậy?” Phỉ Vô Thuật khó hiểu gãi đầu, “Theo xu hướng anh nói, rồi sẽ có ngày côn trùng sẽ nhiều đến mức không thể khống chế được?”
“Đúng vậy không sai.” Những gì Angeral nói với Phỉ Vô Thuật lúc này, không phải dùng thân phận minh tinh liên bang của hắn, mà là thân phận con cả tiếp nhận đủ kiểu giáo dục của gia tộc Fernan, “Vì ứng phó ngày đó, liên bang đã âm thầm trù bị lực lượng, không lâu trước đó đã tiếp nhận đề nghị của gia tộc Fernan.”
“Đề nghị gì?” Phỉ Vô Thuật giật giật mí mắt, tựa hồ sắp tới trọng điểm.
“Đề nghị phổ biến trò chơi ‘Tân Đại Lục OL’ ở liên bang.” Angeral không đành rũ mắt xuống, hắn không thể ngăn cản được gia tộc của mình, cũng không thể ngăn cản được quyết nghị của liên bang, đây cũng là nguyên nhân hắn ngày càng xa cách với gia tộc, với Hastings, không thể nào ở gần nhau được nữa__ đoạt xác nhân loại của một tinh hệ khác, quá tàn nhẫn!
Quả nhiên trò chơi là do họ khơi ra! Xem người ở tinh hệ Hà Việt là cái gì?! Ánh mắt Phỉ Vô Thuật bất thiện: “Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Chuyện côn trùng, không liên quan tới việc này!?
Vẻ mặt Angeral dưới hàng rào laser trở nên hàm hồ không rõ, nói từng chữ: “Gia tộc Fernan muốn làm, là kết hợp phe tự nhiên của tinh hệ Hà Việt và sức mạnh khoa học của liên bang lại với nhau, khiến thực lực liên bang đạt bước nhảy vọt về chất.”
“Ha…” Phỉ Vô Thuật vẻ mặt nghe không hiểu, “Đó là cái gì?”
“Hơn ba trăm năm trước, tuy liên bang đã có cảnh giác về tộc trùng, nhưng gia chủ Fernan khi đó lại cho rằng…” Angeral ngữ khí phức tạp nói thẳng tất cả vướng mắc quá khứ.
Gia tộc Fernan khi đó cho rằng, tuy côn trùng đi nhầm vào liên bang chỉ có lác đác vài con, không đủ e sợ, nhưng lại chứng minh được một sự thật__ tộc trùng quá thật còn đang tồn tại trong vũ trụ, hơn nữa bất cứ ai cũng không thể hoàn toàn phủ định, khả năng tộc trùng lại xâm lược liên bang.
Tuy ngày này có thể vào mười năm sau, trăm năm sau, ngàn năm sau… nhưng nếu đã có côn trùng xuất hiện trước mắt, vậy nhân loại cần phải suy nghĩ đến tình huống xấu nhất. Vậy chính là, khi đối diện với tộc trùng xâm lược, liên bang phải lấy gì chống cự? Có thể chống cự được sao? Liên bang liệu có giống như các tiền bối, bị bức phải một lần nữa từ bỏ gia viên, một lần nữa đào vong?
So với trái đất trong truyền thuyết, khoa học của Tân Ngân Hà hệ phát đạt hơn rất nhiều.
Nhưng trong thời gian dài dằng dặc, không thể chỉ có nhân loại đang phát triển đang tiến bộ, tộc trùng cũng sẽ biến hóa! Liên bang hiện nay có thể thắng được tộc trùng sao? Tộc nhân Fernan khi đó nghĩ thế. Nhưng sau khi đích thân tham gia vào quá trình tiêu diệt côn trùng, họ đưa ra kết luận: Không thể.
Như vậy nếu tương lai thật sự có một ngày, đại quân tộc trùng xuất hiện ở liên bang, vậy liên bang chỉ có thể từng bước thối lui, đi lên vết xe của nhân loại quá khứ sao?
Bị nguy cơ chưa từng có và cảm giác lo lắng bao vây, tộc trưởng Fernan trầm tư suy nghĩ rất lâu trong phòng sách, cuối cùng đưa ra quyết định. Ông muốn tìm được nhóm người đã từng phản bội liên bang đó, chỉ dựa vào sức của liên bang hiện tại hoàn toàn không đủ chống lại tộc trùng, chỉ có uy lực khi kết hợp khoa học và tiềm lực con người, mới có hy vọng thắng lợi.
Người phản bội đã tiến vào tinh vực hỗn loạn, thế là tộc trưởng Fernan dồn tài nguyên chế tạo năm trăm bảy mươi tám chiếc tinh hạm tính năng cao cấp, triệu tập những tộc nhân có ý nguyện hướng tới trong tộc, điều khiển những tinh hạm này lặng lẽ tiến vào tinh vực hỗn loạn, tiến vào một bữa thịnh yến tử vong rất có khả năng có đi không về.
Cho dù hy vọng có nhỏ nhoi, cũng phải thử một lần. Tộc trưởng Fernan khi đó đã nghĩ thế.
Kỳ thật, thật sự không ôm hy vọng gì quá lớn… nhưng vào một ngày nào đó, một chiếc tinh hạm rách nát tả tơi trong số đó bay ra khỏi tinh vực hỗn loạn, thành công trở về gia tộc Fernan!
Tin tức họ mang về nói là tìm được trên một tinh cầu hoang phế trong tinh vực hỗn loạn. Tuy có hồ nghi, nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy nội dung tin tức, tất cả mọi người đều tin tưởng bảy tám phần.
Thông qua tin tức được truyền về, họ biết, nhóm người phản bội năm đó đã cắm rễ ở đối diện tinh vực hỗn loạn. Tinh vực đó được họ đặt tên là tinh hệ Hà Việt. Qua thời gian dài, những người đó cũng đã khai thác tiềm lực con người lên đến cực hạn. Văn hóa phong tục của tinh hệ Hà Việt, đều không phải tùy tùy tiện tiện bừa bãi tạo ra, vì thế đối với độ chân thật của tư liệu tinh hạm tìm về, tộc trưởng Fernan không còn nghi ngờ nữa.
Trong tin tức còn nhắc tới một loại khoáng thạch__ trùng anh hắc tinh, cùng bản vẽ kết cấu chế tạo máy dẫn tinh thần từ loại khoáng thạch này.
Trong tin tức nói, lợi dụng máy dẫn tinh thần, tinh thần thể của người liên bang có thể thông qua không gian tối trực tiếp đến tinh hệ Hà Việt.
Cách nói này vốn nên bị người ta khì mũi khinh thường, nhưng có lẽ tư liệu trước đó đã lấy được lòng tin của mọi người, hoặc nên nói việc liên hệ với tinh hệ Hà Việt đã trở thành lựa chọn duy nhất, ôm suy nghĩ thử rồi không chừng sẽ thành công, cho dù thất bại cũng gánh nổi tổn thất, gia tộc Fernan bắt đầu bí mật nghiên cứu máy dẫn tinh thần, thử chế tạo nó.
Mà tìm trùng anh hắc tinh đã tốn thời gian ba mươi mấy năm, lại thêm kết cấu và nguyên lý của máy dẫn tinh thần tương đối phức tạp, cho nên gia chủ Fernan đời đó không thể nhìn thấy thành phẩm. Khi thành phẩm ra đời, đã là lúc ông nội của Angeral làm gia chủ.
Nhưng sau khi thành phẩm ra đời, không có ai biết sản vật đã bỏ vào tâm huyết trăm năm này rốt cuộc có giống như trong tin tức nói, đưa tinh thần thể của người ta đến tinh hệ Hà Việt không. Vì nghiệm chứng công hiệu đó, ông nội của Ange bí mật bắt về không ít phần tử phạm pháp liên bang, trực tiếp dùng họ tới thử nghiệm công hiệu của máy dẫn tinh thần.
Đương nhiên, kết quả thử nghiệm là thất bại. Người dùng để thử nghiệm bị sụp đổ thế giới tinh thần, trở thành cái xác sống.
Nhưng nhân viên nghiên cứu phát hiện, máy dẫn tinh thần quả thật không phải một bài trí đơn thuần, mà có thể dẫn tinh thần thể của người ta ra khỏi xác. Thế là không ai nói từ bỏ, họ thu hồi cải tạo lại máy dẫn tinh thần, sau đó tiến hành thí nghiệm lần nữa__ quá trình tuần hoàn chết này kéo dài đến khi cha của Ange trở thành tộc trưởng.
Lúc đó máy dẫn tinh thần đã bị sửa đổi liên tục, dần tiếp cận sự hoàn mỹ trên bản vẽ kết cấu, tất cả mọi người đều có một dự cảm lần sau nói không chừng sẽ có thể thành công. Nhưng cái lần sau thành công đó lại xa xôi dịu vợi.
Chuyển biến diễn ra vào năm Hastings tám tuổi, Angeral mười ba tuổi. Hôm đó, hải tặc bị bắt về nhà Fernan tiến hành thí nghiệm giữa chừng mang theo máy dẫn tinh thần chạy khỏi thí nghiệm, gã biết rõ tinh cầu thủ đô tuyệt đối không tránh được sự truy lùng của gia tộc Fernan, cũng dứt khoát từ bỏ hy vọng sống, nhưng gã muốn báo thù, muốn để gia tộc Fernan phải chịu đau một lần, thế là gã dự định bắt cóc con cả của gia tộc Fernan, tộc trưởng gia tộc nhà Fernan đời sau__ Angeral.
Khi đó bên cạnh Angeral là Hastings, trước mặt người đàn ông có sức mạnh cao hơn họ gấp mấy lần cả hai hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Trước khi gã đàn ông đó bắt được Angeral, Hastings đã tự mình lao lên, đẩy Angeral vào dòng sông bên cạnh, nhưng bản thân lại chậm một bước, không thể nhảy xuống sông, bị gã đàn ông kịp phản ứng lại nhanh chóng túm cổ áo.
Gã đàn ông dùng máy dẫn tinh thần lên người Hastings__ cái này vốn gã dự định dùng trên người Angeral, lấy oán báo oán trả thù gia tộc Fernan.
Sau khi làm xong tất cả, gã đàn ông mang Hastings đã hôn mê tới trước cửa gia tộc Fernan, cười điên cuồng tự sát.
Tất cả mọi người đều cho rằng Hastings sẽ giống như những sản phẩm thí nghiệm trước đó, thế giới tinh thần sụp đổ, trở thành một cái xác sống. Dù sao Hastings vẫn chỉ là đứa trẻ tám tuổi, tinh thần lực chưa phát dục hoàn toàn, ngay cả cao thủ tinh thần lực cấp bảy tám cũng không thể chống đỡ thí nghiệm này, sẽ không có ai ôm hy vọng với đứa trẻ như Hastings.
Gia tộc dưới sự kiên trì của Angeral, sắp xếp phòng bệnh chăm sóc vĩnh viễn trong bệnh viện cho Hastings.
Nhưng chính vào lúc tất cả mọi người đều từ bỏ, đứa trẻ nằm trong phòng chăm sóc vĩnh viễn nằm trên giường mở mắt ra, tuy đó đã là hơn một tháng sau.
Angeral là người đầu tiên lao vào phòng bệnh, nhưng nghênh đón hắn không phải là gương mặt tươi cười xinh đẹp của em trai, mà là ánh mắt lạnh giá không có chút hơi người nào__ giống như người trên giường bệnh đã bị rút đi toàn bộ hỉ nộ ai lạc, chỉ là một con búp bê máy lạnh lẽo, không có cảm xúc, không có dục vọng, lạnh tới mức khiến người ta cảm thấy run rẩy.
Hastings vẫn nhớ gọi hắn là “anh”, nhưng ngữ điệu phẳng lì cứng nhắc đó, khiến Angeral cuối cùng không nhịn được ngã quỵ xuống, che lỗ tai gào khóc__ không nên như vậy! Em trai xinh đẹp như búp bê sứ của hắn, biết cười biết làm nũng, âm thanh mềm mại ngọt ngào, có sự nghiêm túc như ông cụ non, cũng sẽ biết trêu chọc đùa giỡn, không nên như thế!
Mà sau đó nhân viên nghiên cứu của gia tộc cũng ào vào phòng bệnh, đẩy hắn ra ngoài.
Hắn tì lên cửa nhìn vào trong, nhìn thấy em trai mình ngồi trên giường, bị một đám người vây quanh, bị đủ loại máy móc chui vào cơ thể kiểm tra, yên lặng phối hợp, ánh mắt lạnh nhạt, thật sự trở thành búp bê sứ lạnh lẽo, không có một chút sinh khí.
Sau đó nhân viên nghiên cứu đưa ra kết luận, tuy Hastings không giống như những vật thí nghiệm trước kia bị sụp đổ thế giới tinh thần, nhưng biển nguồn tinh thần lại bị tổn thương nghiêm trọng, có thể tỉnh lại đã là một kỳ tích, nhưng mặt cảm xúc tính cách, có lẽ sẽ có khiếm khuyết.
Nhân viên nghiên cứu nói rất hàm súc, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, trạng thái như Hastings hiện nay, trừ biết tự chủ hành động ra, cái khác không có gì khác biệt với một cái xác sống.
Hắn không có cảm xúc, không có thứ gì thích hay ghét, không có suy nghĩ muốn cái gì muốn làm gì, trừ có nhịp tim ra, cứng đơ chấp hành mệnh lệnh không khác gì một người máy. Cha Angeral mang Hastings như vậy đi hai năm. Khi đó Angeral hỏi cha muốn làm gì Hastings, gia chủ đương nhiệm của Fernan chỉ nói với hắn, nếu đã không khác gì một người máy, vậy thì sẽ do ông nhập logic chỉ lệnh cho người máy này.
Người máy phải tuân thủ ba giới luật lớn, thứ nhất, không thể tổn thương nhân loại, hoặc ngồi nhìn nhân loại bị tổn thương; thứ hai, trừ khi xung đột với định luật đầu tiên, người máy nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của nhân loại; thứ ba, dưới tiền đề không làm trái với định luật thứ nhất và thứ hai, người máy nhất định phải bảo vệ bản thân.
Mà giới luật cha của Hastings đặt cho hắn chỉ có một điều.
Nghe tới đây, Phỉ Vô Thuật bất giác hỏi: “Là cái gì?”
“Là gia huấn của gia tộc Fernan__ vĩnh viễn trung thành liên bang.” Đôi tay đặt trên đùi Angeral siết chặt lại, hắn đè nén cảm xúc, thấp giọng nói, “Hai năm sau, khi Hastings lại xuất hiện trước mặt tôi, chính là bộ dạng cậu biết bây giờ.”
“Khi đó cha nói với tôi, Hastings sẽ thay thế vị trí gia chủ của tôi, em ấy thích hợp hơn tôi.” Angeral nhìn chằm chằm tay mình, nhẹ giọng nói: “Tôi biết, tính cách như tôi, hoàn toàn không thích hợp vị trí gia chủ.”
“Chẳng qua tối hôm đó, Hastings tìm tới tôi. Em ấy nói với tôi lời mà cả đời tôi cũng không thể quên.” Angeral ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh ánh lệ, bên môi lại là nụ cười dịu dàng, “Em ấy nói, ‘em trở thành người kế thừa gia chủ rồi, anh có thể đi làm chuyện anh muốn làm. Cho dù là ca hát, cha cũng sẽ không ngăn cản anh, đây là điều kiện ông ấy đáp ứng em’…”
Nước mắt hắn lăn xuống gò má, nhưng nụ cười lại càng thêm sâu sắc chân thành, “Em ấy vẫn nhớ, lúc nhỏ tôi trong lúc vô tình đã nói, muốn dùng tiếng ca của mình mang tới niềm vui cho mọi người… tôi chỉ nói qua một lần…”
Phỉ Vô Thuật yên lặng.
“Tôi nợ em ấy.” Angeral đưa tay lau nước mắt, giọng nói run rẩy nhưng kiên định, “Lần đó, người bị bắt cóc vốn nên là tôi, tinh thần bị tổn thương trở thành người vô hỉ vô bỉ vốn nên là tôi, người gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia tộc Fernan vốn nên là tôi! Nhưng Hastings đã gánh lấy tất cả vì tôi…”
“Cho dù Hastings có phạm sai lầm lớn cỡ nào, cho dù em ấy đứng đối lập với toàn bộ nhân loại, tôi cũng sẽ đứng về phía em ấy.” Angeral đỏ mắt đứng lên, gập người thật sâu với Phỉ Vô Thuật, “Cho nên, thật sự rất xin lỗi. Tôi không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của em ấy.”
Phỉ Vô Thuật chậm rãi thở ra một hơi, khoác tay: “Tuyệt đối là cự tuyệt không được đúng không? Trừ khi anh thật sự đạt tới cảnh giới đại công vô tư nhất định. Mỗi người đều có lúc sẽ vì một người nào đó mà trở nên ích kỷ tối tăm.” Y buồn bực sờ cằm, tại sao y muốn an ủi một người đã hãm hại mình?
Nghĩ không ra, thế là dứt khoát quy cho mình hiếm khi cảm tính một lần. Phỉ Vô Thuật nhún vai: “Nhưng anh đã chọn đứng về phía anh ta, từ nay về sau chúng ta có thể nói chính là kẻ địch rồi. Hiện tại nói rõ luôn, lần sau gặp mặt, đối với anh tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.” Y cười bổ sung, “… Tuy nghe anh kể một câu chuyện như thế.”
Angeral sửng sốt nhìn Phỉ Vô Thuật hồi lâu, mới không tự giác nở nụ cười: “Không thể trở thành bạn cậu, thật sự rất tiếc. Nhưng lần sau gặp cậu, tôi cũng không thể xem cậu là kẻ địch được.”
“Họ sẽ không tổn thương cậu, chỉ muốn trao đổi một thứ. Tôi chỉ biết nhiêu đó.” Angeral cuối cùng để lại một câu, mang theo áy náy sâu sắc, rời khỏi phòng thăm nom.
Bên ngoài, Tô Đường liếc thấy Angeral bước ra, ánh mắt đảo qua con mắt đỏ bừng của đối phương, bất đắc dĩ lắc đầu, quả thật không phải dạng làm gia chủ. Trừ gương mặt xinh đẹp quá mức này, nhìn sao cũng không giống anh trai của thiếu tướng.
“Nói xong rồi?” Hắn hỏi.
“Ừ.” Angeral gật đầu, “Đi thôi.”
So với thiếu tướng, anh trai dịu dàng hơn nhiều. Tô Đường cong môi, liếc nhìn cánh cửa nửa che sau lưng, cũng không hỏi hai người nói gì, nói ra sao, chỉ hất cằm, giọng nói biếng nhác gợi cảm: “Đi bên này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT