“Dì hiểu rõ bản thân
mình không có quyền yêu cầu con làm cái gì, điều dì có thể làm là quản
tốt con của mình. Sáng hôm nay Mục Ca đã nói với dì, nó hi vọng một nhà
bốn người chúng ta có thể bắt đầu cuộc sống mới, đây cũng là điều dì
từng hi vọng. Nhưng mà hiện tại... không thể nào.
“Mục Ca đi Mĩ
tám năm, cuộc sống đều là do ba xử lí, sau khi ba Mục Ca và dì li hôn
cũng đã kết hôn ở Mĩ, nhưng hai người không có con. Ông ấy hi vọng Mục
Ca có thể tiếp quản công ty, tương lai già rồi cũng có người dựa vào,
nhưng sau khi Mục Ca tốt nghiệp lại đòi về nước, mặc kệ là ai cũng không ngăn được. Dì biết con hiểu Mục Ca về nước là vì cái gì.” Mục Âm nhìn
chăm chú vào gương mặt không lộ ra cảm xúc gì của Nhược Hi.
“Dì cứ nói, tôi đang nghe.” Nhược Hi lạnh nhạt nói.
“Ba của Mục Ca sau cũng hiểu, cảm thấy Mục Ca về nước rèn luyện một chút
cũng tốt, dù sao Mục Ca tuổi còn nhỏ, không có kinh nghệm, cho dù ở bên
kia cũng không tiện trực tiếp an bài vào công ty, nhưng lại sợ về nước
lâu sẽ chịu nhiều khổ, cho nên nhờ bạn bè sắp xếp chức vụ Tổng giám cho Mục Ca, mà Mục Ca đứa nhỏ này vẫn nghĩ đó là do thực lực của bản thân
mình.” Mục Âm nói tới đây liền dừng lại.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Qua một hồi lâu, Nhược Hi có chút sáng tỏ mỉm cười gật đầu, “Thì ra là như vậy, khó trách.”
“Hôm nay sau khi Mục Ca nói ra những lời đó dì cảm thấy lo lắng, Mục Ca nói
chuyện điện thoại với ba là sẽ không về. Ông ấy rất tức giận với việc
làm của Mục Ca, vốn đã bất mãn việc dì đem Mục Ca tới nhà con, nay vì
con mà Mục Ca buông tha sự nghiệp ở Mĩ vì vậy ông ấy ra tối hậu thư yêu
cầu Mục Ca lập tức quay về, nếu không sẽ không cho bất kì cơ hội nào
nữa.”
Nhược Hi từ từ ngẩng đầu, không nói được cảm giác phức tạp
trong lòng.Cô chỉ cảm thấy như mình đang đi vào trong một vở kịch, thật
buồn cười. Cục diện rối rắm như vậy, cuối cùng chỉ cần một cô gái bình
thường như cô hi sinh tình cảm, mới có thể dọn dẹp sạch sẽ, không biết
là cô nên cảm thấy bi ai vì tình cảm của mình quá yếu ớt hay cảm thấy
may mắn vì tình cảm của Mục ca với mình coi như là kiên định.
“Dì hiểu rõ, qua nhiều năm như vậy con vẫn một mực không thích dì, nói cho
cùng năm nó cha con gặp chuyện cũng là do dì, ông ấy vì cứu dì mới bị
tai nạn, dì chỉ hận người năm đó xảy ra tai nạn không phải là mình, như
vậy ông ý cũng chịu ít khổ, trong lòng dì cũng nhẹ nhàng hơn. Mục Ca mất đi cơ hội này thì cuộc sống sẽ rất vất vả, con biết tính của Mục Ca,
nếu biết cuộc sống của mình đều được an bài tốt, phủ nhận toàn bộ năng
lực của nó, lúc đó chắc sẽ không chịu được đả kích. Đều nói con của mình mình yêu, ba con lo lắng cho con, ông ấy không biết những chuyện này,
ông ấy chỉ sợ con chờ Mục Ca vài năm sẽ lãng phí tuổi xuân, mà dì lại lo lắng Mục Ca nếu như Hoa Hạo sa thải Mục Ca, Mục Ca sẽ bị suy sụp, tiền
đồ sẽ bị hủy.” Mục Âm nói xong lời cuối cùng giọng nói cũng run run, đưa cánh tay gầy nắm lấy Nhược Hi run rẩy nói, “Bây giờ, Mục Ca đã quyết
tâm, dù ai nói gì cũng không chịu nghe, hôm nay Mục Ca đã nói với ba
mình, trừ việc con nói chia tay, nếu không cả đời nó cũng vẫn ở đây, dì
hiểu mình không có tư cách yêu cầu con nói câu nói này, nhưng điều dì
muốn nói là, nếu như con chia tay với Mục Ca, vì công bằng, dì cũng rời
xa ba con, đi thật xa, về sau không quấy rầy cuộc sống của hai người.”
Nhược Hi đợi bà nói xong, mới chậm rãi quay người, mặt trầm tĩnh, từng câu
từng chữ nói rõ ràng: “Dì Mục, tôi xin lỗi khiến dì thất vọng, tôi sẽ
không nói câu này. Nếu như Mục Ca muốn rời đi, chỉ cần anh ấy tới nói
với tôi, những điều dì làm bây giờ nhìn thật hoang đường, gần như là sỉ
nhục tôi, cũng như sỉ nhục Mục Ca, càng thêm sỉ nhục ba tôi. Tôi hiểu rõ dì nuôi Mục Ca khôn lớn cũng không dễ dàng gì, vì tương lai của Mục Ca
bất cứ chuyện gì cũng có thể làm, tôi có thể hiểu. Năm đó Mục Ca đi Mĩ
tôi đối xử với dì không tốt, không cho dì chỗ dung thân, là lỗi của tôi. Về sau khi trưởng thành tôi hiểu tình cảm của dì và ba vì vậy cảm thấy
mình ích kỉ lạnh lùng, vì vậy mới hi vọng dì và ba tôi tiếp tục làm bạn, đây chính là mong muốn từ trong tâm, nhưng không phải là lí do để trao
đổi với Mục Ca. Cho dù, Mục Ca vì những cư xử của tôi đối với dì năm đó
mà hận tôi, rời khỏi tôi, tôi sẽ chấp nhận, tuyệt không hối hận, nhưng
bảo tôi phải chủ động buông tha tôi không làm được. Mà dì, cũng không
cần thiết phải vì chuyện tình cảm của con cái mà chủ động buông tha hi
sinh tình cảm, dù ở góc độ nào mà nói, loại hi sinh này của dì không thể coi là vĩ đại.”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Mục Âm sững sờ tại chỗ, đôi môi tái nhợt, nét mặt của bà khiến Nhược Hi có
chút không đành lòng, thật ra trong những năm nay người khổ nhất không
phải cô, mà là bà.
Năm đó ba Mục Ca say rượu, lúc đó bà còn trẻ
đã mang Mục Ca rời khỏi nhà, bỏ đi cuộc sống giàu sang mà cam tâm tình
nguyện sống một cuộc sống bình thường với ba Nhược Hi, cũng chỉ là muốn
có một gia đình an ổn. Bà thật tâm cố gắng, Lâm Húc Thịnh cũng nhìn
thấy, Nhược Hi cũng nhìn thấy nhưng là lúc đó cô còn nhỏ, không thể tiếp nhận. Sau khi Mục Ca đi, bà bị đuổi khỏi Lâm gia, vất vả cực khổ, Lâm
Nhược Hi mặc dù vất vả nhưng còn có người thân giúp đỡ, không thể tưởng
tượng được bà một thân một mình làm sao vượt qua tám năm cô đơn. Những
tưởng rằng khi con trai về nước sẽ có được cuộc sống an ổn không ngờ lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, điều bà có thể làm bây giờ chỉ là lấy
tình cảm của mình ra trao đổi, đổi lại tương lai tốt đẹp cho con trai.
Nói cho cùng, bà mới chính là người đáng thương nhất.
Nhưng, cô
không muốn đồng tình với bà, bởi vì đồng tình, nghĩa là nói ra những lời làm tổn thương Mục Ca, có lẽ cuộc đời cô cũng hoàn toàn thay đổi bởi
câu nói này.
Một lần lựa chọn, quyết định số phận cả đời, dù là cô, hay là anh, cũng không nên bị người khác sắp đặt.
Cho nên cô để lộ nụ cười khiến Mục Âm tuyệt vọng, làm bộ như bản thân lãnh
khốc vô tình, biết rõ cô nói những lời như vậy là tàn nhẫn, nhưng vẫn
phải kiên trì, “Trừ phi Mục Ca nói lời chia tay, nếu không tôi sẽ không
nói những lời như dì mong muốn.”
Lưng Mục Âm nhất thời như bị rút gân, co rụt lại một chỗ, mất đi toàn bộ chống đỡ co quắp dựa vào ghế.
Nhược Hi quay mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nén nhịn nước mắt nói: “Lời dì nói
hôm nay coi như tôi chưa từng nghe, dì và ba tôi cứ sống thật tốt,
chuyện khác, cũng đừng lo lắng một cách mù quáng.”
Buổi tối Nhược Hi có ca trực, Mục Ca tìm cô, gọi điện nói muốn mời cô ăn khuya, Nhược
Hi tâm trạng không tốt nên không ăn cơm tối, tất nhiên cũng không có
khẩu vị ăn bữa khuya, chỉ là muốn thấy anh nên mới cởi áo blouse xuống
lầu.
“Một ngày không gặp như cách ba thu, hôm nay rốt cuộc anh mới hiểu cảm giác này.” Mục Ca cười ha ha nói với cô.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Từ lúc trở về cho đến giờ. Trong lòng cô vẫn trống trải, cảm giác lo lắng
khẩn trương giống như lúc tốt nghiệp trung học, có chút kinh, có chút
sợ, muốn gặp anh, lại sợ thấy anh. Nhưng giờ đây khi nhìn thấy anh,
trong lòng cô càng thêm kiên định. Cô quyết định, tôn trọng sự quyết
định của anh, cũng tôn trọng sự kiên trì của mình, cho nên khi anh cố
làm ra vẻ không có chuyện gì, cô cũng nguyện vui vẻ ứng đối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT