“Cũng không biết thế nào, có thể là do tôi nghi ngờ, mặc dù là mẹ, nhưng tôi cũng không đảm bảo được Mục Ca sẽ làm thế nào, bởi vì nó tính bướng bỉnh chỉ sợ nó lại trêu chọc Nhược Hi.” Mục Âm thở dài, “Đều nói người làm mẹ có thể hiểu lòng con, ông nói, tôi sao lại không hiểu nổi Mục Ca rốt cuộc đang suy nghĩ gì đây?”

“Hai đứa nó lần này ra ngoài, tôi cũng biết đi dài ngày nhưng mà cũng không muốn ngăn.” Lâm Húc Thịnh bất đắc dĩ nói, “Lần này Mục Ca trở về cũng chưa lâu, quan hệ của hai đứa nó làm sao lại cải thiện nhanh như vậy?”

Mục Âm ngập ngừng lúc lâu mới nói: “Trước lúc Mục Ca đi du học, quan hệ của bọn chúng cũng tốt, khi đó tôi nghĩ tình cảm của hai đứa không sâu, lại gặp phải chuyện ba Mục Ca muốn nó đi Mĩ, cho nên nghĩ hai đứa tách ra một thời gian là tốt, không muốn nói cho ông, kết quả....”

“Hai đứa trước kia quan hệ khá tốt?” Lâm Húc Thịnh mãnh liệt ho khan, Nhược Hi nghe thấy suýt chút nữa đẩy cửa vào xem tình huống của ba.

“Nói không gấp, chính ông lại gấp, để sáng mai tôi gọi điện hỏi Mục Ca xem thế nào, có lẽ chuyện cũng không có gì, tôi sẽ bảo Mục Ca chú ý một chút, bây giờ nói rõ, còn hơn về sau tương lai đau khổ.” Mục Âm than thở.

Trong phòng an tĩnh trở lại, an tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi lay động rèm cửa bên ngoài phòng khách, Nhược Hi cũng không biết nên tiếp tục đứng đây hay về phòng, chần chừ một giây lại nghe tiếng Lâm Húc Thịnh: “Đứa nhỏ này mấy năm nay đã chịu khổ, tôi thật sự không muốn ngăn cản chuyện tình cảm của nó.” Lại ngừng một lát, “Đây cũng là chuyện không có cách nào ngăn được, ông cũng coi như là vì Nhược Hi, đau dài chi bằng đau ngắn.” Mục Âm khuyên sau lại thấy ông không nói lời nào đứng dậy rót cho ông li nước, lúc cầm cốc nước bước ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng Nhược Hi cô đơn đứng ngoài cửa, lập tức sững sờ, mặc dù không rõ nét mặt, nhưng lại có thể cảm nhận được sự nặng nề.

Nhược Hi thấy bà đứng ở đó, lạnh nhạt gật đầu, lễ phép gọi một tiếng: “Dì Mục.” Cử chỉ lễ phép mang theo sự cự tuyệt.

Mục Âm không ngờ Nhược Hi đứng ngoài cửa, lại nghĩ tới cô nghe thấy những lời mình và Lâm Húc Thịnh vừa nói nhất thời có chút lúng túng, nụ cười không được tự nhiên: “Con về khi nào?”

“Vừa trở về, ngày mai thay ca cho đồng nghiệp.” Nhược Hi lạnh nhạt trả lời, quay người trở về phòng, Mục Âm còn đang định giải thích nhưng Nhược Hi đã đóng của phòng, từ chối mọi lời giải thích.

Chỉ còn lưu lại Mục Âm một mình đứng ở phòng khách, tiến lùi không được.

Nhược Hi nằm trên giường, khóe miệng bất đắc dĩ cong lên, mấy phút trước cô còn cùng Mục Ca lưu luyến chia tay, mấy phút sau đã nghe người khác nói lo lắng cho chuyện tình cảm của bọn họ, nói không để ý chút nào là nói dối, nhưng lúc này nghi ngờ tình cảm của Mục Ca thật sự không cần thiết. Chẳng qua là một phút kia khi cô nằm lên gối, bất đắc dĩ ở trong lòng mới theo tiếng thở dài phát tiết ra ngoài.

Nam nhỏ nữ lớn cứ như vậy sẽ khiến người khác không yên lòng sao? Giống như là bị lĩnh án tử hình, mọi người đang chắc chắn lo hậu sự, phải an ủi người thân thế nào, thu xếp khắc phục hậu quả, nhưng không ai tin tưởng bọn họ sẽ cố gắng dựa vào nhau, kiên trì có cuộc sống tốt.

Suy nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, Nhược Hi đem toàn bộ những ngọt ngào đã trải qua hưởng thụ lại một lần, tất cả tất cả đối với cô đều trân quý. Cô mỉm cười, nhưng nét mặt lại có vẻ hoảng hốt, trong lòng lo sợ, hai mắt nhắm lại đi vào giấc ngủ.

Ngày mai còn phải trực ban, không nên vì chuyện nhỏ này mà phải suy nghĩ. Ít nhất, nên kiên định tin tưởng vào tương lai, quản chuyện ngày mai làm cái gì.

Bận rộn quay đi quay lại, chân vắt lên cổ mà chạy cho tới tận trưa, đến lúc ăn cơm mới có thời gian dừng lại thở dốc một hơi.

Vừa bước vào phòng ăn đã thấy Lê Tử Trạm, anh ta và đồng nghiệp đang thảo luận cái gì đó, ngồi ở trong góc nên không thấy cô, Nhược Hi suy nghĩ một chút vẫn là bưng khay cơm ngồi ở chỗ xa, đang cầm thìa chuẩn bị ăn, đã thấy một người cười ha ha ngồi trước mặt, “Bạn là Lâm Nhược Hi sao?”

Nhược Hi ngẩng đầu suy nghĩ một chút, “Bạn là.... Lưu Hồng Lượng?”

“Không ngờ bạn còn nhớ mình. Mình tưởng bạn không nhớ rõ, hai chúng ta cùng ban, lớp mình và bạn còn trao đổi bút kí.” Lưu Hồng Lượng có dáng vẻ thật thà, nhớ năm đó cậu ta không mập như vậy.

Nhược Hi đang định mỉm cười gật đầu ý bảo mình nhớ, lại nghe thấy người phía sau đột nhiên kêu lớn: “ Bác sĩ Lâm, tại sao lại ngồi chỗ đó, tôi đã lấy chỗ giúp cô.

Bàn này cả hai người nhất thời sửng sốt, Nhược Hi nghiêng đầu nhìn sang, Lê Tử Trạm đang nhìn cô mỉm cười vẫy vẫy, Lưu Hồng Lượng phản ứng rất nhanh, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nhỏ giọng nói: “Mình vừa chuyển tới đây, không biết bạn đã có người để ý, nếu vì điều này mà mất cái mạng nhỏ, bạn nói xem mình vô tội biết bao.” Anh ta cười ngẩng đầu, cầm đồ ăn đi qua người cô, nhìn Lê Tử Trạm gật đầu mỉm cười.

Lê Tử Trạm đang nói chuyện, nhưng vẫn chừa một chỗ trống cho cô, Nhược Hi suy nghĩ một chút rốt cuộc vẫn đi tới ngồi bên cạnh Lê Tử Trạm, tiếp tục yên lặng ăn cho xong bữa trưa. Không khí như vậy, người ngồi đối diện cũng rất thức thời, nhanh chóng ăn xong lên tiếng chào hỏi rồi đi trước một bước.

“Mới nghỉ có ba ngày đã đi trực rồi hả?” Lê Tử Trạm nhíu mày hỏi.

“Ừm, nhà đồng nghiệp có việc, tới thay ca.” Nhược Hi cúi đầu ăn, miệng nhai mà không thấy ngon.

Hai người vẫn yên lặng, nhưng lại nghe được tiếng hít thở của nhau. Ước chừng thời gian trôi qua thật lâu, giọng nói của Lê Tử Trạm không nghe rõ cảm xúc vang lên lần nữa, “Em chọn xong?”

Nhược Hi trầm mặc trong chốc lát mới dùng sức gật đầu một cái, “Ừm, chọn xong.”

“Rất kiên định?” Đáy mắt của Lê Tử Trạm lóe lên ý cười, khóe miệng khẽ cong, “ Không cần suy nghĩ thêm một chút?” Giọng nói của anh ái muội, có chút khàn khàn.

Nhược Hi cảm thấy động tác gật đâu của bản thân dường như phải vận dụng hết khí lực toàn thân, ánh mắt lúng túng không dám nhìn người đối diện.

Lê Tử Trạm gật đầu một cái, không biến sắc cúi đầu ăn cơm, Nhược Hi thấy anh như vậy ngược lại không có khẩu vị, chậm rãi ăn cơm, đang muốn ngẩng đầu nói chuyện, Lê Tử Trạm đã đứng dậy, bưng khay cơm, “Tôi ăn đủ rồi, em từ từ ăn.”

Nhược Hi nghiêng đầu tiếp tục ăn cơm, khóe mắt lưu lại bóng dáng của anh, nhìn bóng lưng cô đơn của anh Nhược Hi suýt chút nữa kêu lên nói cái gì không kiên định, thật may là, cuối cùng cô vẫn chính là kiên định.

Kiên định, nhất định phải kiên định, đó là điều tất yếu.

Buổi chiều lúc sắp tan tầm, Nhược Hi nhìn thấy bóng dáng Mục Âm đang đứng ở trước cửa lớn, do dự. Đứng từ tầng thứ mười mấy nhìn xuống bóng dáng bà rất nhỏ bé, nhưng nhìn một cái có thể phân biệt. Hôm nay trời đầy mây, gió lạnh thổi bay làn váy của bà, càng cảm thấy lạnh lẽo, Nhược Hi chăm chú nhìn hành động của bà, vốn định đứng trước cửa thư giãn gân cốt một chút, nhìn thấy người lại chần chừ.

Cuối cùng Mục Âm vẫn hạ quyết tâm đi vào cửa chính, Nhược Hi cũng quyết định ngồi tại chỗ chờ khách không mời mà đến.

Do dự lâu như vậy nhất định là có chuyện, tất nhiên là liên quan tới cô.

Nhược Hi có cảm giác không muốn nghe.

Vài phút không dài, Nhược Hi xem tài liệu trong tay, Mục Âm cũng đã đi vào phòng làm việc, bà nhìn có vẻ lo sợ, lấy lòng chào hỏi Nhược Hi, “Nhược Hi, còn chưa tan việc?”

Nhược Hi lễ phép cười cười, “Vâng, hôm nay phải trực ban.”

“A, vậy dì có vài lời muốn nói với con.” Hai tay bà đan xen vào nhau, lộ ra vẻ băn khoăn lo lắng.

“Nói đi.”

“Nơi này có tiện nói chuyện?” Vẻ mặt Mục Âm muốn nói lại thôi khiến cho Nhược Hi đoán được bà muốn nói gì, lạnh nhạt lắc đầu, “Không sao, dì cứ nói.”

Mục Âm không lên tiếng, Nhược Hi đặt cái bút trên tay lên bàn, giờ phút này, nhìn Mục Âm lo lắng ngồi trên ghế, còn Nhược Hi ở vị trí này có cảm giác cao cao tại thượng.

Mục Âm rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Nhược Hi, “Dì hôm nay tới là muốn nói với con, dì hi vọng con và Mục Ca chia tay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play