Lần này không phải một, hai con mà là cả đám. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học cầm súng bắn vào trán cương thi. Nghiêm Học luôn đè nén cảm giác muốn ói. Này không thể trách Nghiêm Học yếu ớt, thật sự là vì tình hình quá buồn nôn. Từng cương thi đều không hoàn chỉnh, có thiếu tay thiếu chân, có trên mặt lộ xương, có chỉ còn lại con mắt, có sứt môi lộ hàm răng. Trên người đều chảy nước mủ vàng tỏa ra tanh tưởi.
Có một con cương thi lạc khỏi bầy chen đến trước mặt Nghiêm Học, một con mắt lủng lẳng treo ngoài hốc mắt, cái mũi chẳng biết đã rớt tại đâu, ống chân một bên không còn lộ ra xương. Con cương thi này bị cương thi đằng sau đẩy, thiếu một chân trọng tâm không ổn định ngã hướng Nghiêm Học. Nó sắp cùng Nghiêm Học “hôn nồng nàn”, Tả Niệm thấy vậy giơ tay một phát súng giải quyết cương thi.
“Muốn dê vợ ta hả, muốn chết mà! A Học, em cẩn thận chút đi!”
“Ừ.” Nghiêm Học không muốn cản trở Tả Minh Vũ, càng dốc sức đánh. Còn về câu kêu vợ thì cậu tự động bỏ ngoài tai. Nạp đạn, lên nòng, nổ súng, làm liền một mạch. Rất nhanh một đám cương thi lạc khỏi bầy bị xử lý sạch.
Tả Minh Vũ không dám thả lỏng, kéo Nghiêm Học chạy nhanh, muốn lao ra khỏi tòa nhà. Trên đường không ngừng bị cương thi tập kích, Tả Minh Vũ và Nghiêm Học thay nhau kháng cự, anh dũng chiến đấu. Hơn bốn mươi phút sau, hai ngươi mới trốn ra khỏi tòa nhà. Tả Minh Vũ kéo Nghiêm Học tiến vào phòng trực ban, nhặt một đoạn cánh tay nằm trên mặt đất quăng hướng cửa sổ tầng hai. Tiếng thủy tinh vỡ thành công hấp dẫn cương thi gần đó đi hướng tòa nhà. Nghiêm Học nhìn cửa tầng hai bị cánh tay cụt đánh vỡ lỗ hổng, cảm thán nói.
“Minh Vũ à, thể biến dị thật tốt, em cũng muốn.”
Tả Minh Vũ đã cởi bỏ khúc mắc, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Nghiêm Học, bất đắc dĩ cười.
“Em cho rằng thể biến dị dễ dàng lắm sau. Thân thể con người cần thuốc phù hợp, nếu không thì cơ thể sẽ bị phá hủy đến chết. Hơn nữa dù thân thể và dược vật thích hợp, quá trình biến dị cũng rất thống khổ, không phải...” Tả Minh Vũ đang nói thì thấy Nghiêm Học lộ ra biểu tình đau buồn. Anh không biết vì sao cậu có vẻ mặt như vậy, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hỏi.
“A Học, em... làm sao vậy?”
Nghiêm Học vươn tay nhẹ sờ gò má Tả Minh Vũ.
“Minh Vũ, em không biết trước kia anh chịu bao nhiêu khổ sở, nhưng đều đã trôi qua. Sau này em sẽ đối xử tốt với anh, không để anh chịu khổ nữa!”
Tả Minh Vũ mới hiểu ra Nghiêm Học đau lòng cho mình, anh rất cảm động, an ủi bảo.
“Ngốc, sau này có em thì anh sẽ không khó chịu nữa, vậy nên em không thể rời khỏi anh.”
“Không bao giờ, em phải vĩnh viễn cùng anh!” Nghiêm Học dõng dạc thốt.
“Ừm. A Học, bây giờ chúng ta đi hướng bắc đi.” Tả Minh Vũ yêu thương sờ đầu Nghiêm Học.
“Minh Vũ, em có một chỗ càng tốt hơn cần đi, chúng ta đến đó rồi mới hướng bắc được không?”
“Ở đâu?”
“Anh theo em là được, đến nơi sẽ biết.”
“Được rồi, nghe lời em, dẫn đường đi.”
“Ừa.”
Hai người nói xong đi ra ngoài. Mới đầu cương thi không bao nhiêu, nhưng càng tới gần trung tâm thương mại thì cương thi càng nhiều.
Tả Minh Vũ bận rộn đánh cương thi nhân phút rảnh rỗi hỏi Nghiêm Học.
“A Học, anh nghĩ đã biết em định đi đâu.”
“Em biết ngay không có gì gạt được anh, nhưng không ngờ chỗ này nhiều cương thi như vậy.”
“Không sao, cứ coi như chơi diễn tập thực chiến. Tới chỗ này vừa lúc bổ sung đồ lưu trữ, em cẩn thận đừng để bị thương là được.”
“Chỉ biết anh tốt nhất!”
“Dĩ nhiên.”
Hai người nói xong liền cười, biến thành lưng tựa lưng, giao sau lưng mình cho đối phương, đấu với cương thi trước mắt. Những cương thi sớm mất đi tính người, còn lại chỉ có khát vọng đối với thịt. Chúng không quan tâm gì hết nhào hướng người sống. Không biết đau, mặc kệ bị hủy hoại chỗ nào, chúng sẽ tiếp tục xông lên, chỉ có điểm yếu trí mạng duy nhất là... đầu.
Nghiêm Học và Tả Minh Vũ tựa lưng vào nhau chuyển vòng vòng đánh với cương thi xung quanh. Nhưng đám cương thi như là trống rỗng sinh ra, đánh cỡ nào cũng không hết, mắt thấy viên đạn ngày càng ít.
“A Học, cứ tiếp tục như vậy không phải cách. Em canh giữ sau lưng anh, anh ở đây mở ra con đường, chúng ta đi tòa nhà!” Tả Minh Vũ chỉ huy.
“Được.” Nghiêm Học đồng ý.
Nói xong Nghiêm Học đổi súng bắt đầu tấn công, Tả Minh Vũ ở đằng trước cũng ra sức đánh lui cương thi mở đường cho hai người. Nghiêm Học dựa lưng vào Tả Minh Vũ chậm rãi lùi ra sau.
Hai người từ từ phá vòng vây chạy hướng tòa nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT