Tả sói con mới biến trở về Tả Minh Vũ không lâu, đang trong lúc dưỡng thương. Thật ra vết thương đã lành lặn, không đau, nhưng Nghiêm Học nhất quyết bảo anh phải nằm trên giường thêm mấy ngày.
Tối hôm đó Tả Minh Vũ ôm Nghiêm Học ở trên giường nói chuyện.
“A Học, ngày hôm đó rốt cuộc em trông thấy cái gì?”
“Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Anh đã sớm muốn hỏi.”
“Nhìn thấy quá khứ của anh.”
“...” Tả Minh Vũ không nói chuyện, cánh tay ôm Nghiêm Học siết chặt.
“Khi đó em thấy anh như vậy thì rất đau lòng, may là mọi chuyện đã trôi qua hết. Sau này em sẽ cùng anh, sẽ không để việc đó xảy ra nữa.”
Tả Minh Vũ hạnh phúc nhếch khóe môi, hôn A Học.
“A Học, đã lâu không làm, chúng ta làm đi.”
“Không được, vết thương của anh còn chưa lành.”
“A Học... đi mà...”
Bất đắc dĩ Tả Minh Vũ có nói sao thì Nghiêm Học nhất quyết không cho phép. Tả Minh Vũ không dám cưỡng ép, đành dùng đòn sát thủ.
“A Học, vốn định lần này để em ở mặt trên.”
“Thật sự!? Nhưng vết thương của anh...”
“Đã sớm lành rồi, chỉ có một cơ hội này thôi, em không làm thì thôi.”
Nghiêm Học nghĩ, cơ hội chỉ có một, không thực hiện nói không chừng sau này không có nữa, cắn răng đồng ý.
“Nhưng có một điều kiện.”
“Hở?”
“Anh phải để em cột tay anh lại.”
“A Học, em thích loại này!?”
“Không phải, không phải!” Nghiêm Học đỏ mặt, vội giải thích. “Em sợ anh lừa em!”
Tả Minh Vũ gật đầu đồng ý, vẫn còn bĩu môi.
“Em không tin anh.”
Nghiêm Học không bị dụ, cột tay anh lại, sau đó chủ động hôn Tả Minh Vũ.
Nghiêm Học bắt chước Tả Minh Vũ thường làm, khiêu khích dục vọng của anh. Ngay lúc tay Nghiêm Học sờ vào mặt sau thì Tả Minh Vũ đột nhiên cuộn người lại, toàn thân run rẩy.
“Minh Vũ?” Nghiêm Học hét thất thanh.
Tả Minh Vũ không đáp, cũng không động đậy.
“Minh Vũ, anh làm sao vậy?” Nghiêm Học nâng mặt Tả Minh Vũ lên, chỉ thấy mặt anh trắng xanh, ướt đẫm mồ hôi.