Tả Minh Vũ mang Nghiêm Học đi tới rừng sâu, dạy cậu sử dụng năng lực ra sao, làm sao kiềm chế xúc động hút máu, còn chỉ dẫn kỹ càng vấn đề liên quan thân thể, nhưng anh không nói rốt cuộc họ có sợ đầu gỗ đâm vào tim hay không.

Hai người ở trong rừng qua bốn ngày, Nghiêm Học luôn luyện tập sử dụng năng lực. Cậu đã rất giỏi khoản di động trong chớp mắt, một số đặc tính khác thì đang từ từ thích ứng, nhưng cơ bản không thành vấn đề gì. Bây giờ thân thể cậu không đau nữa, cũng thích ứng cảm giác bị phóng đại ra, khống chế dục vọng với máu rất tốt.

Ngày thứ năm, buổi tối Tả Minh Vũ dẫn Nghiêm Học đi khu vui chơi. Bởi vì chỗ này có rất nhiều người, có thể xem coi Nghiêm Học khống chế máu như thế nào, thuận tiện thả lỏng chút. Tả Minh Vũ biết, Nghiêm Học từ nhỏ sống cùng bà nội sớm muốn đi khu vui chơi nhưng vẫn không có cơ hội, cho nên anh mới dẫn cậu tới đây.

Bởi vì không phải là kỳ nghỉ, ban đêm khu vui chơi không có nhiều người. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học chơi rất nhiều trò. Bởi vì là thể biến dị nên thần kinh căng thẳng của Nghiêm Học mở rộng gấp mấy lần, càng kích động hơn. Cả đêm Nghiêm Học đều vui vẻ ôm Tả Minh Vũ, cọ cọ hôn hôn.

Tả Minh Vũ cố gắng kiềm chế người nóng lên, mắt trợn trắng câm nín, thầm nghĩ.

“Em có biết anh kiềm chế khốn khổ cỡ nào không hả?”

“Minh Vũ, chơi cũng đủ rồi, chúng ta đi vòng đu quay rồi về thôi.”

“Tốt!” Nghiêm Học thấy mắt Tả Minh Vũ dường như sáng lên, cẩn thận nhìn thì lại thấy chỉ bình thường, nên cho rằng mình nhìn lầm, không nghĩ nhiều.

Vòng đu quay chậm rãi bay lên, Tả Minh Vũ không thể kiềm chế được nữa hôn Nghiêm Học, tay bắt đầu sờ loạn.

Nghiêm Học vội ngăn anh lại.

“Minh Vũ, lát nữa là hạ xuống rồi, trở về hãy làm được không?”

“Anh chịu không nổi, em trước giúp anh giải quyết một lần được không?” Tả Minh Vũ hôn cổ Nghiêm Học, nói.

“Được rồi.” Nghiêm Học bất đắc dĩ nói.

Thoáng chốc trong buồng nhỏ tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề.

Chơi thỏa mãn hai người tay nắm tay trở về chỗ ở.

Vừa vào nhà gặp Đào Chân đang uống nước, y kích động đánh thức mọi người, Nghiêm Học muốn cản cũng không kịp.

Mọi người thấy Nghiêm Học hồi phục thì rất vui, kéo cậu hỏi lung tung. Tả Minh Vũ ghen ôm Nghiêm Học đi vào phòng, ném cậu lên giường, quên cả đóng cửa. Chẳng mấy chốc sau, trong phòng truyền ra thanh âm mất hồn.

“A! Minh Vũ, anh nhẹ chút...”

“A Học, anh không cố ý, nhưng sao chặt dữ vậy?”

“Đau quá hà...”

“Tại khô quá... anh sẽ nhẹ hơn nữa.”

“Ừa!”

“Không được, A Học, quá khô...”

“Vậy anh dịu dàng chút đi!”

“Hai người đủ rồi! Lấy kính sát tròng thôi có cần nói mập mờ như vậy không!” Đào Chân thật sự chịu không nổi nữa, trán nổi đầy gân xanh đứng ngoài cửa rống to.

“Hở? Sao ý nghĩ của các người đen tối thế?” Nghiêm Học rất là ngây thơ nói.

Người bên ngoài cửa câm nín.

Lại cười đùa một lát, Nghiêm Học kéo Tả Minh Vũ đi ngủ, hai người cùng nhau tắm rửa.

Lúc tắm, Tả Minh Vũ giở trò với Nghiêm Học, lăn qua lăn lại hồi lâu mới tắm rửa xong. Vừa lau khô người ra khỏi phòng tắm thì Tả Minh Vũ đã đè Nghiêm Học lên giường.

“Minh Vũ, em mệt quá hà...”

“A Học, lâu rồi không làm... em không muốn sao?”

Nghiêm Học cắn răng, nói.

“Vậy anh mau lên đi, chỉ một lần!”

“Tốt!” Tả Minh Vũ nói xong bắt đầu chiến đấu.

Nhưng mà, Tả Minh Vũ nói không giữ lời, không biết muốn bao nhiêu lần, Nghiêm Học mệt sắp chết ngất xỉu anh mới chịu ngừng, giúp cậu tẩy rửa người, ôm cậu ngủ thiếp đi.

Lúc hai người nhắm mắt thì gần buổi chiều, đợi khi tỉnh lại thì đã là đêm khuya, Tả Minh Vũ mở mắt ra thấy Nghiêm Học đang nhìn chằm chằm trần nhà.

“A Học, sao không ngủ thêm chút nào, đang nghĩ cái gì?”

“Minh Vũ, em cảm thấy giống như đang nằm mơ, tất cả có phải là thật không?”

“Là thật, đều là sự thật.”

“Vậy sau này em có phải là có thể bảo vệ anh được không? Không cần khiến anh lo lắng nữa?”

“A Học, tuy em là đàn ông, cũng rất giỏi, nhưng trong mắt người yêu thì em vĩnh viễn là đối tượng cần được bảo vệ, giống như em muốn bảo vệ anh vậy, biết chưa? Được bảo vệ không có nghĩa là em yếu đuối, mà chứng minh em được yêu.”

“Ừm, Minh Vũ, em biết rồi, em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.”

“Hì hì.”

“Hơn nửa đêm không ngủ suy nghĩ gì đâu không, em rất rảnh phải không?”

“Đúng vậy, em rảnh lắm, ngủ không được, hì hì.”

“Nếu em đã có tinh thần như vậy thì chúng ta làm đi.”

“Á? Ui chà, sao buồn ngủ quá ta, em muốn đi ngủ. Minh Vũ ngủ ngon!” Nghiêm Học vội nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

“Tốt thôi, em ngủ, anh làm!” Tả Minh Vũ nói xong xoay người đè Nghiêm Học, hôn lên môi cậu.

Chốc lát sau, trong phòng lại tràn đầy tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play