Cả hai đang ngồi trong một căn phòng vip rộng rãi, thoáng mát với tiện nghi đầy đủ, những món ngon nhất đều được bày trên bàn.
- Sao lại đưa tôi đến đây? – Gia Hân e dè lên tiếng.
- Thích.
Cô im lặng không nói thêm, cái bản tính thích là phải làm được của anh cô đâu còn lạ gì chỉ là lâu lắm rồi mới nghe lại cái từ cọc lóc gây sock óc này.
- Sao không nói gì?
- Có gì đâu mà nói.
- Đói chưa?
Gia Hân nhìn mấy món ngon trên bàn, khứu giác đã bị kích thích bởi mùi thơm hấp dẫn, bụng cô cũng đang cồn cào, cô thành thật gật đầu.
- Chưa được ăn. – Chấn Nam phán một câu làm cô từ thiên đang bỗng chốc rơi xuống địa ngục, hỏi đói không rồi lại nói chưa ăn được. Tức quá!!!
- Anh cũng biết cách hành hạ người khác thật.
- Chỉ đặc biệt với em thôi, đồ ngốc.
- Đặc biệt với tôi? Tại sao chứ?
- Tại thích.
Chấn Nam trả lời bâng quơ rồi vội quay ra ngoài, xuýt nữa là bị cô nghi ngờ rồi.
- Chấn Nam này…
Anh quay lại.
- Có phải là anh đã biết chuyện…
Cạch.
Tiếng cửa mở làm câu nói chưa kịp thốt ra trọn vẹn phải ngưng bật, một cô gái cực kì xinh đẹp bước vào, cô ta mỉm cười nhìn Gia Hân rồi tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh Chấn Nam đối diện Gia Hân.
- Xin lỗi vì em bận chút chuyện nên…
- Không sao tới là tốt rồi.
Gia Hân còn chưa kịp ngạc nhiên trong lòng thì cô gái kia qua quay sang cô, giọng nhỏ nhẹ:
- Gia Hân, xin lỗi vì làm cậu đợi lâu.
- Không có gì đâu. Mình còn không biết là sẽ có cậu.
Gia Hân cười xòa, cô gái trước mặt đây chẳng ai xa lạ với cô, trong trường cô ta nổi tiếng là một hot girl cực kì chịu chơi, hai lớp gần nhau nên Gia Hân ít nhiều cũng có quen biết.
- Lẽ ra hôm nay mình hẹn anh Chấn Nam dùng cơm, anh ấy nói muốn rủ thêm cậu đến ăn để cậu biết thế nào là món ngon. Nghe nói cậu nấu ăn… không được ngon lắm.
Trước những lời nói mang hàm ý đánh gục lòng tự trọng của cô ta, Gia Hân chỉ nhoẻn miệng cười:
- À… đúng là không ngon lắm nhưng ít gì mình cũng biết làm món trứng rán đấy. Nói mới nhớ món này là tủ của Chấn Nam, nào rảnh cậu nên bảo anh ấy cho cậu thưởng thức.
- Thật sao?
Cô gái kia tỏ vẻ khoái chí quay sang Chấn Nam nhưng bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh cũng anh thì có e dè. Gia Hân cười thầm trong bụng vì cuối cùng cũng đá xoáy được ai kia.
- Mình đi vệ sinh một lát. Cậu và Chấn Nam cứ tự nhiên.
Gia Hân đẩy cửa bước ra, lòng thầm trách móc đủ điều, không nói không rằng đưa cô đến đây để biến cô làm kì đà sao? Chấn Nam thật ra anh đang nghĩ gì đây???
Cô quay lại, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, cảnh tượng trong phòng khiến cô chẳng còn sức để mà bước vào trong. Cô gái xinh đẹp kia đang hôn Chấn Nam, một nụ hôn mãnh liệt còn Chấn Nam anh không đẩy ra chỉ nhẹ nhàng đáp lại, thế này là thế nào???
Gia Hân quay đầu bỏ đi, cô không muốn là vật cản trong mắt người khác. Chấn Nam đẩy mạnh cô gái kia ra, anh chùi miệng bằng khăn giấy như vừa dính vào thứ gì ghê gớm lắm.
- Cô nên biết mình chỉ đang đóng kịch thôi, đừng làm quá!!!
- Nhưng… em yêu anh. Gia Hân nhỏ đó có gì tốt chứ, sao anh phải làm biết bao nhiêu chuyện vì nó cơ chứ?
- Ngậm miệng lại nếu không tôi giết cô.
Chấn Nam rời tay khỏi chiếc cổ trắng nõn, cô gái kia ho sặc sụa rồi cũng chịu ngồi im. Chấn Nam vẫn không hề biết Gia Hân đã thấy tất cả, anh cứ đợi ở đó cho đến khi không còn kiên nhẫn, anh điện cho cô nhưng máy bận, rõ ràng là tắt máy có khi nào cô ta giận nên bỏ về không? Chấn Nam liền đứng dậy bỏ đi mặc kệ cô gái đằng sau cứ gọi theo ú ớ.
Gia Hân lê từng bước chân trên con đường rám bụi, gió khẽ mân mê làn tóc thơm. Lúc đi vệ sinh cô đã nhận được tin nhắn của Kris, đúng là vở kịch của cô đã bị phát hiện vào đêm cô uống rượu nhưng tại sao Chấn Nam không nói gì cả, hay anh lại muốn vờn đùa với cô bằng cách đó. Dù là gì đi nữa thì việc anh hôn cô gái xinh đẹp kia không thể nào tha thứ, thề là cho dù anh có năn nỉ gãy lưỡi cô cũng sẽ coi như không nghe thấy gì.
Gia Hân bước vào một khu vui chơi giải trí – nơi này với cô không quen thuộc nhưng lại mang nhiều kỉ niệm, lần cuối cùng mà cô và anh đi chơi với nhau là ở đây, hai người đã chơi hết tất cả các trò chơi. Ba năm rồi Gia Hân chưa từng đến đây, cô sợ những tình cảm đáng quên kia sẽ sống lại và dày vò trái tim nhỏ bé của mình.
- “Em lạnh nên nắm tay anh thôi.”
- “Trán em đổ mồ hôi kìa.”
- “Thì… tại em thích nên em nắm thôi.”
- “Em ghen?”
- “Không. Sao phải ghen chứ?”
- “Không phải thì thôi.”
Cô đến đúng cái quầy bán vé năm xưa mua một vé đặc biệt nhưng bỏ qua những trò mới chỉ chơi những trò mà năm xưa hai người cùng chơi, thứ tự cũng đúng như 3 năm về trước.
Gia Hân cười khúc khích khi nhớ lại những kỉ niệm của ngày xưa rồi mắt cô nhòe đi, phủ một màn sương trong vắt nếu khi xưa anh không rời xa cô hoặc hay nói với cô một tiếng thì có lẽ cái vòng lẩn quẩn này sẽ không đẩy cô từ nỗi đau này sang nỗi đau khác.
Giờ cô đang ngồi trên “vòng quay tình yêu” cũng may nó vẫn còn hoạt động đến bây giờ.
- “Em có biết mình vừa làm gì không?”
- “Hôn.”
- “Ai cho phép?”
- “Cũng đâu có ai cho phép anh tự ý hôn em.”
- “Anh tự cho phép đấy thế này này…”
Trời chập tối, phố lên đèn, Gia Hân lấy trong balo ra một chiếc máy ảnh màu trắng, đây là lần thứ hai cô sử dụng nó sau bức ảnh duy nhất có Chấn Nam.
- “Mình chụp ảnh nhé.”
- “Sao cơ?”
- “Cùng một lúc anh sẽ chụp em và em sẽ chụp anh.”
Gia Hân mỉm cười, mắt nhòe đi, giờ cô đã biết trái đất hình tròn là để yêu thương được gặp lại.
***
- Gia Hân có về đây không? – Vừa vào nhà Chấn Nam đã hỏi ngay, cả buổi anh đi tìm Gia Hân nhưng không thấy nên nghĩ là cô sẽ về nhà.
- Không nhưng cô ấy có nhắn tin cho em bảo là sẽ về nhà mình, hành lí sẽ cho người qua lấy sau. Hai người… có chuyện gì à?
- Không có gì.
- Gia Hân đã biết là anh biết tất cả rồi đấy.
Chấn Nam định lên lầu, nghe Kris nói vậy thì cau mày:
- Kris cậu là em trai của ai vậy?
- Ai biểu em thích cô ấy chứ. Anh hãy lo mà dỗ dành cô ấy đi, cô ấy có vẻ sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện đâu. Anh mà cứ vờn đùa kiểu này cẩn thận coi chừng mất luôn cô ấy.
- Nếu cậu muốn giành với anh thì cứ việc nhưng anh nói trước sẽ không nhường đâu. – Chấn Nam vỗ mạnh lên vai cậu em trai.
- Yên tâm vì sỉ diện của anh rất lớn nên em sẽ không giành đâu.
Kris bật cười thích thú rồi trước câu nói hàm ý của mình, Chấn Nam không nói thêm, chỉ nở nụ cười nửa miệng rồi ung dung bước lên lầu.
***
Gia Hân cứ thế đi hết những nơi mà ngày đó cô và anh cùng đi, những kỉ niệm của buổi hẹn hò đầu tiên cứ đọng lại trong lòng cô len lỏi một chút xót xa. Chiếc máy ảnh giờ đã có thêm một xấp hình cũng đã được tân trang một chút tại chính cái nơi mà nó sinh ra cũng như tình yêu của cô và anh sẽ được sinh ra một lần nữa nhưng không phải là bây giờ.
Chấn Nam đã biết cô diễn kịch nhưng không nói ra thậm chí còn kín đáo trêu chọc cô, như thế có khác nào mấy ngày qua cô như một đứa ngốc diễn trò trước mặt anh. Lục Chấn Nam anh quá tự cao rồi lần này em sẽ khiến anh dẹp bỏ cái bản tính đáng ghét đó. Em sẽ ngạo mạn hơn anh gấp trăm lần. Chờ đi nhé!!!
Gia Hân đi bộ về nhà, vì cô thích vận động trong thời tiết mát mẻ thế này. Không biết Chấn Nam có đi tìm mình không nhỉ? Cô thầm nghĩ rồi gạt phắt đi, Chấn Nam anh ta chắc đã nghe Kris nói lại rồi đến công ty làm việc sau đó thì về nhà, mệt quá nên lăn ra ngủ. Cũng đúng thôi Chấn Nam vốn là người đam mê với công việc mà.
Nấp mình sau một gốc cây to, Gia Hân đưa mắt nhìn về phía trước, Thu Thảo đang đứng cùng một người đàn ông lạ mặt, họ đang cãi cọ gì đó có vẻ rất nghiêm trọng, người đàn ông đó còn vun tay tát Thu Thảo, trông cô ta thật tội nghiệp.
Gia Hân nghe Kris nói cô ta đã bị Chấn Nam đuổi việc, Kris đã kể cho cô nghe về Thu Thảo. Cô ta sang Mỹ du học không phải bằng tiền gia đình mà nhờ vào một học bổng tài trợ vừa học vừa làm gì đó¸do cuộc sống quá khắc nghiệt, cô ta đâm ra chán nản và bị cuốn vào sa đọa, Chấn Nam đã cứu cô ta từ một quán rượu trong một lần ngoại giao.
Người đàn ông đó định lôi cô ta đi nhưng cô ta chống cự, người xung quanh chỉ đưa mắt nhìn rồi lướt qua, họ không dư hơi mà xen vào chuyện riêng của người khác. Bản tính thánh thiện của Gia Hân lại trỗi dậy nhưng cô lặp tức gạt phắt đi, nếu là Thu Thảo – người bạn thân ngày nào thì cô sẽ không ngần ngại giúp đỡ nhưng đây là Thu Thảo của hiện tại, người đã nhẫn tâm chà đạp lên lòng tin của cô chỉ vì sự ích kỷ của bản thân cô ta. Lần đó, Gia Hân vì cô ta mà xém mất mạng, ngay khoảnh khắc cô ta cười điên dại rồi quay lưng bước đi trong màn mưa trắng xóa thì tình bạn và niềm tin trong Gia Hân đã đổ vỡ tan tát.
Gia Hân đang mãi suy nghĩ thì người đàn ông kia đã kéo Thu Thảo khuất sau con hẻm vắng người, Gia Hân cũng rảo bước tiếp tục trên con đường của mình chỉ là con hẻm đó nằm bên cạnh con đường cô đi. Gia Hân nghe rõ tiếng la hét của Thu Thảo vọng ra từ đó, Gia Hân dừng lại, chạy vào con hẻm đó, niềm tin đổ vỡ nhưng tình yêu trong cô vẫn còn, tình yêu dành cho một người bạn vẫn còn đọng lại một chút ít.
Com hẻm vắng tanh phủ trong bóng tối mập mờ, Gia Hân thấy đầu mình đau điếng và cô ngã xuống…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT