- Kính thưa quý vị quan khách cùng toàn thể các bạn sinh viên, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi vào nội dung được mong đợi nhất trong buổi party hôm nay “The perfect girls”.
Sau lời giới thiệu của anh chàng MC lém lỉnh, cả sân trường như vỡ òa trong tiếng vỗ tay, la hét nhất là những nam sinh, đây là dịp để họ chiêm ngưỡng những bông hoa xinh đẹp, tài năng nhất của Đại học Kinh Tế.
Ngồi trong phòng chờ, Gia Hân xiết chặt tay kìm nén sự hồi hộp và run rẫy, tim cô đập như dậy sóng, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ xuất hiện trước đám đông mà còn phải trình diễn và hát nữa. Phần trang phục thì không có gì thay đổi, chiếc váy trắng ban đầu của cô thậm chí còn đẹp hơn chiếc váy mà đám bạn chuẩn bị chỉ cần trang điểm lại một chút là okay. Còn phần thi năng khiếu cũng coi như tạm ổn, thật may là cậu bạn kính cận biết đàn bài tủ của Gia Hân nhưng để hợp tác ăn ý có vẻ hơi khó, chuyện lần trước Gia Hân vẫn còn ám ảnh nên có phần e dè.
Suốt khoảng thời gian tập dợt trong phòng chờ, Kris vẫn ngồi góc im lặng và quan sát, Gia Hân sợ anh buồn chán nên khuyên anh ra ngoài nhưng Kris một mực lắc đầu. Gia Hân biết Kris là đang lo lắng cho cô, ngay từ lúc đầu khi thấy cậu bạn kính cận thì sắc mặt Kris trở nên rất tệ. Sau biến cố con người ta ắt hẳn sẽ trở nên cẩn thận và cảnh giác hơn, Kris là một điển hình. Cậu bạn kính cận thì chỉ tập trung cho nhiệm vụ đệm đàn của mình, ngoài ra không nói gì cả, bản tính lầm lì này ai cũng biết tất. Thế nhưng, trong vài giây ngắn ngủi, khó ai thấy ánh mắt cậu ta nhìn Gia Hân đầy mê muội và có phần bực bội khi vô tình lướt qua Kris.
Gia Hân nhìn một lượt mọi người trong phòng, ngoài Kris ra thì tất cả đều là bạn cùng lớp với cô, bắt gặp những ánh mắt tràn trề hy vọng của mọi người, Gia Hân thấy quyết tâm hơn bao giờ hết dù chỉ vài phút trước cô chẳng có thích thú. Được rồi, vì danh dự của lớp, vì sự kì vọng của tất cả mọi người, Hoàng Gia Hân cô nhất định phải làm được.
Trước khi bước ra ngoài, Kris đột nhiên ôm chằm lấy Gia Hân, cả thân hình cao lớn che mất tằm mắt cô. Anh cúi xuống, thì thầm:
- Em sẽ làm được.
Gia Hân cười ngượng vì bất ngờ, cô nhìn anh và gật đầu chắc nịt, mọi người xung quanh đều im lặng, có chút ganh tị và ngưỡng mộ với cặp đôi này. Đâu đó, một ánh mắt khó chịu trào dâng nỗi ghen tức.
…
Gia Hân nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế màu trắng, bên cạnh là cậu bạn kính cận với cây đàn guitar màu nâu nhạt. Phần trình diễn cũng coi như tạm ổn, giờ là thử thách cuối cùng. Dưới những ánh đèn lung linh, màu váy trắng đã làm chủ sân khấu, Gia Hân thở mạnh một cái để trấn an bản thân, tay cầm micro cũng dần thả lỏng, chân cô vắt chéo một cách kiêu kì.
Tiếng đàn guitar nhẹ nhàng vang lên giữa bao nhiêu sự tĩnh, Gia Hân khẽ nhắm mắt, để giai điệu, lời ca và tâm hồn hòa quyện vào nhau.
“See my eyes are watching
Hear my heartbeat is pounding
Whatever I do wherever
I go It’s for you
See my days without you
I feel no shame in crying
Whatever it takes you know that
I’ll be with you”.
Góc hành lang hiu hắt ánh đèn – nơi tách biệt với những ồn ào ngoài kia, bóng dáng cao ngạo của chàng trai tựa lưng vào tường, bộ vest đen khó mà lu mờ cái vẻ nam tính, lạnh lùng. Mắt quỷ đáng sợ nhưng đẹp và cuốn hút, trong bóng tối lại càng nổi bật, ly rượu trên tay khẽ lắc lư, mắt quỹ vẫn không rời sân khấu.
“Now that I see the light
Now that I touch my light
Now that I realize all I ever wanted is only you
Now that I see the light (and life)
Now that I touch my light (and life)
Now that I realize all I ever wanted is only you”.
[Here for you – Big Baby Driver]
Tiếng đàn và lời ca chấm dứt cùng lúc nhưng vẫn còn vang vọng trong lòng người nghe, nối theo những tràng pháo tay giòn tan và những tiếng la hét vang trời. Gia Hân mỉm cười trong hạnh phúc, trong vỡ òa, cô làm được rồi, làm sao đây cô khóc mất thôi!
Gia Hân đứng dậy và bước lên giữa sân khấu, cô mỉm cười nhìn mọi người rồi cúi gập người như một lời cảm ơn và chào tạm biệt. Cô định lui về phía sau cánh gà và đưa lại micro cho MC thì đột nhiên cậu bạn kính cận kéo tay cô lại, không biết từ lúc nào mà cậu ta đã quăng bỏ cặp kính cận và cây đàn guitar của mình. Gia Hân trong một phút sững sờ vội kéo tay ra nhưng càng bị xiết chặt.
- Cậu làm gì vậy? Mau buông tôi ra. – Cô có ý nhắc nhở vì hiện giờ cả hai vẫn còn đứng trên sân khấu.
Nhận thấy tình hình không ổn, chàng MC chạy đến.
- Có chuyện gì vậy? Hai đứa mau ra sau đi.
- Tránh ra.
Cậu ta nói với MC nhưng mắt vẫn không rời Gia Hân, ánh mắt này làm Gia Hân thấy sợ. Phía dưới sân khấu mọi người bắt đầu hoang mang, những tiếng xì xầm vang lên không ngớt, không ai biết rõ trên sân khấu đang xảy ra chuyện gì.
Để tránh làm tình hình tồi tệ, người MC kéo tay cậu ta ra khỏi tay Gia Hân nhưng cuối cùng bị cậu ta xô mạnh xuýt ngã xuống sàn. Bao năm qua, cậu ta luôn khoác lên người cái vỏ bọc thư sinh hiền lành nhưng có ai biết được những kẻ giả khờ mới là những kẻ nguy hiểm nhất.
- Gia Hân, tôi yêu cậu.
Câu nói vang vọng cả sân trường vì cậu ta đang cầm micro vừa giật từ tay Gia Hân. Phía dưới bắt đầu nháo nhào cả lên, cái quái gì đây, thằng khờ đó dám tỏ tình với hoa khôi của trường trên sân khấu à? Còn dám cưỡng ôm trước mặt biết bao nhiêu người như thế, nó điên à?
Gia Hân bị cái ôm bất ngờ làm cho đau buốt ở bả vai, cô càng cố đẩy ra thì nó lại càng xiết chặt, lẽ ra là cưỡng hôn nhưng Gia Hân đã né kịp, không biết tại sao mà mắt Gia Hân ươn ướt, có lẽ vì đau.
Bốp.
- Thằng khốn này, mày muốn chết à?
Kris như một con mãnh thú giật mạnh cậu bạn kính cận ra khỏi Gia Hân và giáng những đòn mạnh bạo làm cậu ta ngã lăn xuống sàn, khóe miệng tứa ra chất lỏng màu đỏ tươi. Cùng lúc, bảo vệ đã có mặt nhưng trước sự giận dữ của Kris họ cũng có phần e dè.
- Đủ rồi. Đừng đánh nữa. Xin anh…
Gia Hân ôm Kris ngăn lại, áp mặt vào vòm ngực anh, nước mắt thi nhau rơi. Kris cũng vòng tay ôm lấy Gia Hân, anh vì thế đã bình tĩnh hơn. Chờ sau khi Gia Hân biểu diễn xong anh đi vệ sinh một lát khi vừa bước ra thì đã nghe tiếng tên khốn này vang vọng. Anh hận muốn băm nát tên xấu xa này thành trăm mảnh để hắn mãi mãi không được siêu sinh.
- Khoan đã. – Kris ra lệnh cho mấy người bảo vệ khi họ định đưa cậu kính cận đi, ánh mắt anh nhìn cậu bạn kính cận như muốn đâm thủng giác mạc, một ánh mắt biết giết người rất giống Chấn Nam. – Mày rất yêu Gia Hân, rất muốn có được cô ấy phải không? Vậy thì tao cho mày biết, mày… không có cửa bò đâu.
Sau cái nhếch môi của Kris, không gian chìm vào im lặng, tất cả đều nín thở trước cảnh tượng trên sân khấu, mọi cảm xúc bây giờ đều không rõ ràng. Cậu bạn kính cận cũng rơi vào thất thần, mắt mở to như không thể tin được, cái ý định ban đầu của cậu ta đã được thực hiện… chỉ là bởi một người khác.
Sau khoảng mười mấy giây im lặng cho một cảnh khóa môi, cả sân trường bất ngờ vỡ òa trong tiếng vỗ tay, tiếng la hét phấn khích, có những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn họ, có những ánh mắt nhìn họ mà ánh lên niềm hạnh phúc và cũng có những ánh mắt nhìn họ đầy đau khổ, trái tim như vỡ vụn.
Ly rượu rời tay và vỡ nát ngay dưới chân một cách lạnh lùng, âm thanh của sự đỗ nát chói tai xuyên tận qua tim. Đau nhói!
Đâu đó vang lên tiếng đồng thanh ngày một lớn và rõ ràng.
“Kris – Hân”
“Kris – Hân”
“Kris – Hân”
May mắn là sau đó, buổi party vẫn tiếp tục mà không còn bất kì trở ngại nào, cậu bạn kính cận bị bảo vệ bắt giữ ngay sau đó và cái đề tài “Kris – Hân” hiện đang rất hot bởi màn khóa môi bất ngờ trên sân khấu.
- Thật không ngờ cái tên kính cận lù khù ấy lại cả gan làm cái chuyện động trời đó. – Cô bạn cùng lớp Gia Hân đập bàn một cái rõ tức rồi quay sang Gia Hân. – Mình xin lỗi. Nếu biết cậu ta như thế mình đã không nhờ cậu ta giúp…
- Không sao đâu. – Gia Hân cười trấn an.
- Bề ngoài cậu ta trông rất hiền lành, khờ khạo không ngờ hôm nay lại bạo gan như thế. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. – Một cậu bạn lên tiếng.
- Chỉ tội cho Gia Hân thôi vì vậy mà ảnh hưởng tới hình tượng của cậu ấy rồi.
- Mình đâu phải là thần tượng gì đâu. – Gia Hân cười xòa nhìn cô bạn vừa nói.
- Dù sao gặp phải chuyện đó coi như cũng xui xẻo lắm rồi, nếu là mình chắc đã tán cho cậu ta vài bạt tay rồi.
- Cậu tưởng ai cũng hung dữ và không biết suy nghĩ như cậu sao? Nếu mà Gia Hân phản ứng mạnh thì chắc chắn sẽ bị ban giám khảo đánh rớt đấy.
- Không biết ban giám khảo có vì sự cố lúc nãy mà trừ điểm không nhỉ?
- Có giải hay không không quan trọng, quan trọng là tất cả chúng ta đã cố gắng hết sức. Mọi người thấy đúng không?
Mọi người trong phòng đều ra vẻ đồng tình, thành tích chỉ là vỏ quan trọng là tất cả đã cùng nhau cố gắng. Nhớ lại mấy tiếng trước, cả bọn xoay Gia Hân như chong chóng, trang điểm, chọn phụ kiện, chải chuốt, tập cho cô cách đi đứng, cách ngồi, cách xoay lưng, cách nháy mắt, cách cầm micro,… sao cho thật tự nhiên và cuốn hút. Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy thật đáng nhớ!
- Mọi người chúng ta ra ngoài vẫy thôi. Bữa tiệc hôm nay vẫn còn dài lắm đấy. – Một cậu bạn nêu ý và nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt của mọi người, từ lúc bắt đầu tới giờ cả nhóm chỉ loay hoay trong cái phòng chờ bé tí này.
- Các cậu ra trước nhé, mình đi vệ sinh một lát rồi sẽ ra ngay. – Gia Hân nói với mọi người rồi quay sang Kris. – Anh ra ngoài cùng mọi người nhé.
Kris gật đầu rồi bước theo đám bạn nhố nhăng lớp Gia Hân, nãy giờ cả hai khá là ngại ngùng nên không ai nói với ai câu nào.
Gia Hân cứ mãi suy nghĩ về Kris và những chuyện xảy ra từ khi quen biết anh cũng là từ khi Chấn Nam trở về. Có phải vì sự giống nhau đặc biệt giữa Kris và Chấn Nam cô mới có cảm tình với Kris không nhỉ? Nhưng… người cô yêu thật sự là cái gã tồi kia cơ.
Cô giật thót tim khi bị ai đó bất ngờ kéo vào ngã rẽ hành lang, tay cô bị ghì chặt lên tường.
- Ai vậy? Thả tôi ra. – Gia Hân trong một phút sỡ hãi hét lên vì dãy hành lang này không có đèn nên không nhìn rõ mặt tên đó.
- Yên nào.
- Anh… – Không nhìn rõ nhưng giọng nói lạnh tanh này thì Gia Hân cũng ngờ ngợ ra là ai. – Sao anh lại ở đây?
- Dự tiệc.
- Dự tiệc lẽ ra phải ở ngoài kia chứ? Mà anh định làm gì tôi? Mau thả ra.
- Yên đi được không?
- Sao tôi phải nghe lời anh? Mau thả tôi ra nếu không tôi sẽ la lên đấy.
- Thử xem.
- Anh đừng có thách tôi. Bớ… ưm…
Không gian lặng như tờ, mọi thứ trở nên trống rỗng. Gia Hân tròn mắt dù mọi thứ trước mắt chỉ mập mờ nhưng cô vẫn cảm nhận được. Vị ngọt thơm như ly cà phê sữa chờn vờn trên đầu lưỡi, cảm giác ấm nóng trong hơi thở len lỏi trên hai cánh mũi chạm nhau. Cảm giác này… đã lâu lắm rồi…
Chẳng biết lấy động lực từ đâu mà Gia Hân rút tay khỏi Chấn Nam vì anh đang chìm đắm trong nụ hôn nên không chú ý, cứ tưởng Gia Hân sẽ đẩy ra nhưng không ngờ cô lại bạo gan quàng tay qua cổ anh, Gia Hân bây giờ đã bị nụ hôn cưỡng đoạt đi lí trí, là đang đón nhận và hưởng ứng đây mà. Chấn Nam nhếch môi, đưa lưỡi vào sâu bên trong càng quét khoan miệng. Lần đầu tiên, sau ba năm xa nhau, họ có một nụ hôn trọn vẹn ý nghĩa, những nhớ nhung, những đau khổ dường như đã bị nuốt trọn, yêu thương lại quay về như cái nghĩa của nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT