- Này, em làm gì mà bỏ đi vậy hả? – Kris vội đuổi theo giữ tay cô lại.

- Tôi đã đưa anh đến thư viện như đã hứa còn việc tôi ở lại hay đi đâu có liên quan đến anh.

- Nhưng thái độ của em… đừng nói là em giận anh chuyện anh đính chính lại lời giải thích của em nha?

- Tôi không có.

- Chắc chắn là có. Mà anh cũng chỉ vì giúp em thôi, thằng đó rõ ràng là muốn tiếp cận em, lúc hắn nhìn em trông biến thái vô cùng.

- Ai muốn tiếp cận tôi cũng không liên quan đến anh. Đừng đi theo tôi nữa.

Gia Hân hậm hực bỏ đi không hiểu sao cô lại tỏ ra cáu gắt với một người chỉ gặp đôi lần, hay tại vì… hình ảnh của ai đó loáng thoáng trên con người này. Thực sự là rất giống.

- Kris, sao mày lại phải khốn đốn thế này hả?

Tức giận, Kris đấm mạnh vào tường rồi đột nhiên nở nụ cười nửa miệng cao ngạo. Càng khó thì anh càng thích.



Gia Hân đi đi lại lại trước cổng trung tâm mua sắm, lóng ngóng nãy giờ hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy Bảo Châu tới, gọi điện thì không thấy bất máy, chắc vẫn còn bận bịu với cái lịch trình dày đặc đây mà. Người nổi tiếng rõ khổ!!!

Gia Hân quyết định không đợi nữa mà sẽ vào trong trước, cô đi thẳng lên tầng chuyên bán các mặt hàng quần áo.

Đang mải mê với những bộ quần áo cực đáng yêu dành cho trẻ nhỏ, Gia Hân cảm thấy như ai đó đang nhìn mình, cô quay phắt lại nhưng chỉ thấy mấy chị phụ nữ đang bận bịu mua sắm. Chắc do cô nghĩ quá nhiều. Cô đẩy chiếc xe kéo sang một gian hàng khác khá vắng và mê tít vào những thứ dành cho trẻ con. Tự nhiên muốn mình nhỏ lại quá!!!

Cái cảm giác ấy lại đến và lần này cô chắc chắn là mình không lầm. Ai đó đang theo dõi cô nhưng khi cô quay lại kiểm tra thì không có lấy một bóng người.

Tiếng hét với tần suất khá cao khiến ai nấy đều phải giật mình, dùng những thứ đang có sẵn, Gia Hân chọi thẳng vào mặt kẻ đáng ghét đã hù mình đến nỗi bây giờ mặt của hắn bị mấy cái quần lót baby che mất.

- Em làm cái gì vậy hả? – Người đó cau có lấy thứ đang nằm trên mặt mình xuống.

- Tại anh làm tôi giật mình trước chứ bộ. Nói, sao lại theo dõi tôi?

- Có theo dõi đâu chỉ tình cờ thấy em nên lại chào hỏi thôi.

- Chúng ta không thân thiết gì nên cũng không cần chào hỏi đâu.

- Anh chính là muốn thân thiết với em đấy. – Kris cười nham nhở.

- Đồ khùng.

Gia Hân trợn mắt nhìn Kris đúng một giây rồi quay sang hướng khác.

- Mà em đang lựa gì vậy? Cái này… – Kris đưa thứ trên tay lên xem. – … là đồ cho baby. Em có baby sao?

Kris đột nhiên la lên cứ như anh ta muốn thông báo cho cả tầng này biết vậy.

- Anh nói linh tinh gì vậy hả? Cái này tôi mua cho cháu tôi. – Cô nói như hét vào mặt anh rồi giật lại cái tả lót.

- Sao không nói ngay từ đầu, làm anh hết hồn.

Gia Hân không thèm để ý tới con người này nữa, cô quay lại chú tâm vào việc lựa quần áo cho đứa cháu yêu. Nhưng dù cô có phớt lờ thế nào, tên tóc vàng cứ “mặt dày” bám theo, hết đòi đẩy xe giúp cô rồi còn xí mũi vào bảo cô phải chọn cái này mới đẹp, mới hợp và gạt phắt những sự lựa chọn của cô cứ y như cô đang đi mua đồ cho anh ta ý. Cô nhất quyết lựa theo ý mình thì anh ta liền để chúng trở lại kệ và đặt cái mà anh ta đã chọn vào còn gõ trán cô một cái vì không chịu nghe lời anh ta. Thử hỏi ở đâu ra loại người này?

- Anh đi ra chỗ khác đi.

- Tại sao?

- Tôi không thích anh đi theo.

- Em giận hả?

- Tôi không thích mà nói trắng ra là tôi ghét.

Gia Hân toan đẩy chiếc xe đẩy chất đầy quần áo baby sang chỗ khác, cứ nghĩ nói thẳng ra thì anh ta sẽ thấy quê mà bỏ đi, ai ngờ vẫn cứ lẽo đẽo bám theo.

Gia Hân nhẹ cười trước ý nghĩ trong đầu mình rồi đẩy xe đến khu vực chuyên bán… những thứ dành cho chị em phụ nữ. Đằng sau, Kris không hề để ý cho đến khi anh nhận ra mấy bà, mấy thếm và mấy chị đang nhìn mình với ánh mắt hết sức kì cục.

- Anh định mua gì sao? – Gia Hân cố ý nói lớn.

Kris lúng túng ra mặt, chưa bao giờ anh rơi vào tình trạng xấu hổ thế này.

- Tôi… tôi đợi em ở quầy.

Kris ngay lặp tức bỏ đi. Phản ứng long long, lơ ngơ của tên tóc vàng làm Gia Hân bật cười rồi đột nhiên ngưng hẳn, sao cô phải cười chứ?



- Anh còn đứng đây làm gì? – Chống tay tiến về phía Kris, mặt cô hầm hầm.

- Đợi em chứ gì.

- Tôi có hẹn với người khác rồi, anh đi đi.

- Là con trai hay con gái?

- Con trai.

Cô trả lời không chút do dự, lúc đó thì “người bạn nam” kia cũng đã đến và gọi cô từ đằng xa, Gia Hân nhìn thấy Bảo Châu mà ngậm ngùi, sớm không đến muộn không đến lại đến ngay vào lúc này là sao?

- Đó mà là con trai hả? Xem ra em không biết phân biệt giới tính rồi. Thôi anh đi đây. Chào nhé!

Kris cười kiểu châm chọc, dí trán cô một cái rồi quay đi. Gia Hân hơi ngây người, mặt cô nóng ran, cả cách quay đi cũng rất giống.

Bảo Châu đến thì cả hai tiếp tục phi vụ mua sắm mà chủ yếu là cho đứa cháu trai kháu khỉnh chưa tròn một tháng tuổi, có hai người dì thế này đứa trẻ đó thật quá xá may mắn.

Cả hai về tới nhà thì đã hơn 6h tối, lúc này Duy Anh đi làm chưa thấy về ở nhà chỉ có hai mẹ con với mấy người giúp việc. Nói ra thì chắc sẽ khiến các bạn ngạc nhiên, người chị dâu mẫu mực của Gia Hân không ai khác chính là công chúa lai xứ sở hoa anh đào – Rin.

Ban đầu Gia Hân rất ngạc nhiên, họ quen nhau trong một lần hợp tác giữa hai tập đoàn, bất ngờ hơn là chỉ sau một thời gian ngắn thì đi tới hôn nhân. Có vẻ hơi vội vì lúc ấy Rin chỉ mới 20, Duy Anh 24 nhưng họ rất ư là hợp nhau và sau hơn 1 năm lấy nhau thì đứa cháu trai đầu tiên của Gia Hân ra đời. Tuy là tiểu thư nhưng sau khi về nhà chồng, Rin tỏ ra là người phụ nữ rất mẫu mực, tần tảo việc nhà, chăm lo cho chồng và cả đứa em chồng, về tuổi tác thì cả hai không chênh lệch mấy nếu chuyện gì chị em cũng dễ tâm sự hơn, Gia Hân thầm cảm ơn anh trai vì đã mang về nhà người chị dâu tuyệt vời như Rin. Còn Duy Anh thì cũng ra dáng một người đàn ông hơn, một người trụ cột vững chắc cho gia đình. Khi Rin vừa mới về nhà, Gia Hân định xin anh ra ở riêng vì sợ làm mất không gian riêng tư của vợ chồng nhưng anh nhất quyết phản đối, với anh Gia Hân còn bé bỏng và cần được chăm sóc nhiều hơn. Nhờ vậy mà cuộc sống cô gái nhỏ ấm áp hơn rất nhiều.

Quăng vội túi xách lên giường, hai cô gái hí hửng đem mấy chiến lợi phẩm sang phòng kế bên.

- Sao hai đứa mua nhiều vậy? Bộ muốn biến nhà mình thành tiệm quần áo baby sao? – Rin tá hỏa trước đống quần áo, giày dép, găng tay, mũ nón và những món đồ linh tinh mà hai dì đem về cho cháu.

- Này là tụi em mua dự phòng cho baby, như cái này này chắc thêm khoảng vài tháng thì mặc được, còn cái này đợi 1 tuổi, cái kia thì 2 tuổi là vừa còn cái này… – Bảo Châu thao thao bất tuyệt, hết cầm cái này rồi chỉ sang cái kia, cái nọ cứ như đang thuyết trình ấy.

- Mà hai đứa cũng có khiếu lựa đồ quá chứ. Chị có đọc trên mạng, mấy màu sắc và kiểu này rất thích hợp baby khoảng 1 tháng tuổi đấy.

- Quần áo là do Gia Hân lựa đấy, em chỉ lựa mấy thứ linh tinh thôi.

- Ờ… em thấy đẹp nên chọn đại thôi. – Gia Hân cười trừ thật ra mấy cái đó đều do Kris lựa, là do anh ta có tìm hiểu hay chỉ lựa đại nhỉ?

Oa… Oa…

- Ô, baby của mẹ thức rồi hả?

Rin nhẹ nhàng ôm cậu bé đặt lên giường, thế là cu cậu nín ngay lập tức, nó mở đôi mắt trong veo nhìn hai cô gái trước mặt, tay chân cứ ngọa nguậy. Gia Hân nựng nhẹ vào hai gò má phúng phính sữa, thằng bé lấm liếm miệng rồi nguậy đầu qua lại, có vẻ nó không thích nựng má. Chờ khi tay thằng bé mở ra, Gia Hân đặt ngón trỏ vào lòng bàn tay nó, theo phản xạ nó nắm chặt lại làm Gia Hân thích thú cười tít mắt. Còn Bảo Châu thì bận bịu nói chuyện với nó, mấy cái ngôn từ này người lớn nghe còn không hiểu vậy mà đứa trẻ sơ sinh này lại hiểu chắc vì nó phản ứng lại còn cười nữa chứ.

- Bảo Châu có vẻ thích baby quá nhỉ?

- Ừm, em cực thích luôn.

- Khi nào Lâm Vũ ra trường hai đứa phải sớm đám cưới đấy.

- Ô… chị này, em không muốn cưới sớm vậy đâu. – Bảo Châu chu môi, hai má đỏ ửng.

- Chị đâu biết… Thôi chị xuống dặn thực đơn tối với người làm đây, Bảo Châu tối nay phải ở lại ăn cơm đấy, lâu lâu nhà chị mới có người nổi tiếng đến chơi. À, hai đứa tắm baby dùm chị nhé.

- Tụi em sao ạ?

Rin chỉ cách tắm cho baby xong thì xuống lầu, lúc đầu vì sợ Rin vất vả anh trai đề nghị thuê vú nuôi nhưng chị không chịu, chị nói muốn tự tay chăm sóc và nuôi nấng con trai mình nên anh cũng chiều theo. Có ai mà ngờ một cô kiểu tư kiêu sa như Rin khi lấy chồng lại trở nên đảm đang, mẫu mực như thế chứ.

- Mình ghen tị với cậu quá, có một người chị dâu thật dễ thương nhưng mình lại là con một. – Bảo Châu thở dài nói.

- Không phải cậu còn có anh họ là Hoài Nam sao?

- Nói mới để ý vậy nếu sau này anh Nam lấy Phương thì chẳng phải Phương trở thành chị dâu của mình sao?

- Hai người họ chắc đang hạnh phúc lắm.

Gia Hân suy nghĩ nhiều hơn, Hoài Nam có thể bất chấp tất cả theo Vũ Phương ra nước ngoài còn cô dù biết Chấn Nam đang ở Mỹ nhưng chưa bao giờ cô có ý định sang đó tìm anh bởi lẽ Chấn Nam nếu yêu cô thì sẽ không nói không rằng mà bỏ lại cô quằn quại trong đau thương. Mà bây giờ có thể nói là cô quên anh rồi.

- Gia Hân cậu nghĩ ngợi gì vậy, xíu nữa thì xà phòng bay vào mắt baby rồi kìa.

- Ơ… dì xin lỗi nhé. Dì vô ý quá.

- Cậu thật là. Khăn nè lao khô mình cho baby đi để mình đi lựa quần áo.

Được tắm rửa mát mẻ, sạch sẽ thằng bé nằm trên giường trong bộ quần áo mới toanh mà hai dì mua cho, thằng bé rất ngoan nãy giờ không thấy nó mếu khóc hay cựa quậy gì cả. Gia Hân có vẻ thích thú với trò nựng baby, chốc chốc lại lấy tay chạm nhẹ vào da nó, cảm giác mát lạnh mềm mịn chỉ có thể là da em bé.

- Gì đây? “I like you”…

- Cái gì vậy?

- Mình không biết, cái này không biết tại sao lại nằm trong đống quần áo nữa. Mà Kris là ai vậy?

Gia Hân dựt ngay mẫu giấy nhỏ trên tay Bảo Châu, cô hơi cau mày, gì đây dòng chữ “I like you” với cái tên Kris ở góc phải.

- Kris là ai vậy? Người đang đeo đuổi cậu đúng không? Cậu ta thế nào? Có đẹp trai không? – Bảo Châu hỏi dồn dập.

- Cậu nói xàm gì vậy? Mình có biết gì đâu…

- Mình có nói gì đâu. Cậu có tật nên giật mình à? Hay là… cậu thích Kris?

- Không có.

- Chuyện này mà cậu còn giấu mình nữa hả? Mình thất vọng về cậu quá…

- Mình đã nói không có rồi mà.

- Hai cái đứa này, cãi nhau thì về phòng làm cục vàng của anh khóc rồi kìa.

Duy Anh từ đâu xuất hiện làm vẻ giận dữ rồi ôm lấy “cục vàng” của ổng xoa xoa, giọng nhão ra cứ như thằng bé vừa bị té hay sao ấy mà thực ra nó có khóc gì đâu chỉ là hơi mếu vì nãy giờ hai dì lo nói chuyện với nhau mà bỏ rơi nó.

- Ngoan ngoan ba thương nha nha cục vàng của ba! Ba sẽ đánh đòn hai dì dám làm cục vàng của ba khóc.

Bảo Châu ôm bụng cười sặc sụa trước cảnh tượng động trời, chủ tịch trẻ Hoàng Duy Anh vẫn hay nức tiếng về tính tình lạnh lùng, trong mọi việc đều rất cứng vậy mà bây giờ lại biến thành một ông bố giữ trẻ có buồn cười không chứ. Gia Hân thì cũng khá quen rồi nên không phản ứng gì, trước khi ông anh cứng của mình bùng cơn thịnh nộ, Gia Hân đã kịp kéo Bảo Châu chạy xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play