- Duy… Duy… Anh… – Phương Linh kinh ngạc nhìn chàng trai đang bước vào, miệng lắp bắp.

- Hai người định đi đâu à?

- Tôi… – Vai bà run lên bần bật, sống lưng cứng đờ, lạnh toát.

Sau cái nhếch môi nguy hiểm của Duy Anh, Lục Chấn Khang bị trói lại như cũ cùng với Phương Linh.

- Cậu là ai sao lại bắt tôi? – Lục Chấn Khang bình tĩnh hỏi.

- Ông không biết tôi? À… cũng phải thôi nhưng chắc ông vẫn còn nhớ tập đoàn Hoàng Anh chứ, chủ tịch Lục?

“Tập đoàn Hoàng Anh”, Lục Chấn Khang không ngừng ngẫm nghĩ trong đầu cái tên đó rồi đột nhiên mở to mắt.

- Cậu… cậu là…

- Tôi là con trai của chủ tịch tập đoàn đó, Hoàng Duy Anh. Ông vẫn nhớ chứ?

Duy Anh nhướng mày, nói tiếp:

- Ông không những dùng thủ đoạn để cướp mất hợp đồng lớn của bố tôi còn đẩy ông ấy vào tù, nuốt chửng Hoàng Anh dồn ông ấy vào con đường chết. Lục Chấn các người phát triển như hôm nay thực chất là lấy từ Hoàng Anh.

- Hợp đồng đó là tôi đường đường chính chính giành được, bố cậu thua nhưng không cam tâm thậm chí còn thuê người ám sát tôi và con trai, ông ấy vào tù vì vi phạm Pháp luật còn tôi đã dùng tiền để mua lại Hoàng Anh.

Duy Anh gắt mạnh, mắt hằn lên tia sắc lạnh.

- CÂM NGAY!!! Ông không được phép nói bố tôi như thế.

- Duy Anh cậu hãy quay lại đi. Thù hận chỉ khiến cậu trở nên mù quáng thôi.

- Đúng đấy Duy Anh, bố mẹ cậu cũng không muốn nhìn thấy con trai mình vì trả thù mà thành ra như bây giờ đâu. – Bên cạnh, Phương Linh tiếp lời Lục Chấn Khang.

Duy Anh chuyển hướng nhìn sang bà, chất giọng sặc mùi nguy hiểm:

- Phương Linh, tôi không giống bà vì mấy lời ngụy biện của ông ta mà làm chuyện ngu ngốc. Nếu chúng ta đã không đứng cùng chí tuyến thì đành làm kẻ thù vậy, tôi sẽ cho bà toại nguyện… được chết bên cạnh Lục Chấn Khang.

Cả Phương Linh và Lục Chấn Khang đều thầm run sợ, Duy Anh không lạnh lùng và đáng sợ như Chấn Nam nhưng anh hơn Chấn Nam ở chỗ sẵng sàng giết bất cứ ai mình muốn và không cần lí do.

- Nhưng… vẫn chưa phải lúc đâu vẫn còn thiếu đứa con trai tài giỏi của hai người. Nhẫn nại chờ đợi nhé!

Vỗ vai Lục Chấn Khang, nét cười ma quỹ như nuốt trọn mọi không gian, trong mắt Duy Anh tất cả không ngoài thù hận.

- Duy Anh tôi có chuyện muốn hỏi.

Anh dừng bước, quay lại nhướng mày:

- Chuyện gì?

- Sao cậu lại bắt Thu Hương và con gái cô ấy? Thật ra ý đồ của cậu là gì?

- Bà vẫn còn nhớ tôi đã từng kể với bà về người phụ nữ đã dụ dỗ bố tôi và bắt cóc em gái tôi chứ? Chính là bà ta…

Phương Linh mở to mắt kinh ngạc, cánh môi run lên, Thu Hương – bạn thân của bà là người phụ nữ đã bắt cóc em gái Duy Anh vậy có nghĩa là…

- Hai mẹ con bà ta bị nhốt ở phòng bên cạnh đấy. Đến ngày đó, các người sẽ được gặp lại nhau lần-cuối.

***

Đêm. Tĩnh mịch và tối tăm. Nền trời như tấm vải thô không họa tiết, gió lặng đi cho mọi thứ chìm vào yên lặng.

Vẫn tối om như định luật muôn đời, trên bậu cửa sổ, chậu hoa mười giờ đã ngủ say tự lúc nào. Trên bàn, ánh sáng chói lòa từ chiếc laptop hắt mạnh vào mắt, những ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, dừng lại để đưa tách cà phê lên miệng, Chấn Nam cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tay lướt nhẹ trên phím chuột, mắt lướt đều qua màn hình.

- Hoàng Duy Anh…

Chấn Nam không ngừng lẩm bẩm trong đầu cái tên đó. Mọi việc giờ đã sáng tỏ nhờ những thông tin mà Jay điều tra được trước khi trúng đạn.

(Ring Ring)

-

- …

-

- Ừ.

Chấn Nam hờ hững đáp rồi tắt máy, tiếp tục chăm chú vào màn hình laptop. Kim đồng hồ nhích từng bước mệt nhoài, lại một đêm không ngủ…

***

-

- …

-

- Hoàng Duy Anh…

-

Cuộc điện thoại kết thúc trong mơ hồ, liền theo đó một bức ảnh được gửi đến, trong ảnh Lục Chấn Khang và Phương Linh đang bị trói chặt trên ghế trong một căn phòng tối òm.

Chấn Nam cau mày, Hoàng Duy Anh đã đánh giá anh quá thấp.



Khoác lên người chiếc áo đen, Chấn Nam chỉnh lại chiếc mũi lưỡi trai màu đen có hai chữ “BH”.

Trên bàn, màn hình điện thoại bật sáng, một bức ảnh được gửi tới kèm theo một bản đồ hướng dẫn. Lấy trong ngăn tủ ra một khẩu súng, Chấn Nam khẽ nhếch môi. Hãy để mọi chuyện được kết thúc trong hôm nay.

BMW đen bóng phóng mạnh trên làng đường đầy nắng, mọi nơi mà bánh xe đi qua đều không còn một hạt bụi.



- Anh Jay vẫn chưa tỉnh sao? – Gia Bảo buồn bã nhìn người đang nằm bên cửa sổ.

- Cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại. – Minh Triết nhìn theo hướng Gia Bảo nhưng trong mắt ngập tràn niềm tin và hy vọng, trong hoàn cảnh như hiện nay có lẽ vị bác sĩ này là người lạc quan nhất.

Minh Triết đột ngột nhìn Gia Bảo:

- Mà sao giờ này em lại ở đây? Cúp học à?

- Trong hoàn cảnh thế này thì em đâu còn tâm trí để đi học chứ? Hơn nữa đến trường sẽ chạm mắt Vũ Phương và Bảo Châu , họ cứ hỏi ép em về chuyện chị Gia Hân.

- Mà thầy Kan hôm nay sẽ về đúng không?

- Ừ. Bố còn dặn không được tự ý hành động khi bố khi chưa về.

- Kể ra chúng ta cũng thật vô dụng, luôn phải nhờ vào thầy.



BMW dừng lại trước một ngôi trường bị bỏ hoang, cây cối bao bọc um tùm, không có lấy một bóng người. Thật biết chọn địa điểm.

Kéo sụp chiếc nón đen, Chấn Nam lướt nhìn một lượt, có tổng cộng 8 phòng và một lối thang. Đồng hồ bây giờ là 11h24.

Đoàng.



- Nhanh vậy sao? Mình đã đánh giá quá thấp Lục Chấn Nam thì phải? – Duy Anh ngồi trên ghế xoay xoay khẩu súng nhỏ. – Gia đình các người sắp đoàn tụ rồi đấy.

- Duy Anh, trước khi quá trễ cậu hãy dừng lại đi.

- Tôi sẽ dừng lại nếu các người chết. – Duy Anh nhấn mạnh từng chữ rồi liếc mắt sang mẹ con Vũ Phương.

Vũ Phương bị trói chặt trên ghế, rải ánh nhìn vô vị vào khoảng không, chẳng có một cảm giác hoang mang hay sợ hãi, thần thái sứt mẻ như cây cỏ héo hon.

Hé mở mắt sau giấc ngủ dài, vệt nắng chói từ cửa sổ hắt vào khiến cô gái nhỏ phải đưa tay dụi mắt. Đập tay mấy cái liền lên trán để làm dịu cơn đau đầu…

- Anh nhất định phải trả thù cho bố mẹ dù có hy sinh mạng sống này.

- Em không muốn, anh dừng lại đi có được không?

- Không thể nào. Những kẻ đó phải trả giá vì những đau khổ mà chúng ta phải chịu đựng.

- Ai mà không có lỗi lầm, không thể cho họ cơ hội để sửa chữa sao?

- Nhưng cũng có những lỗi lầm không thể tha thứ được chỉ có cái chết mới có thể kết thúc mọi chuyện.

- Sao anh lại có thể độc ác như thế? Thật ra tay anh đã đẫm bao nhiêu máu người?

- Là họ độc ác trước. Họ Lục và hai mẹ con Thu Hương, tất cả họ phải chết.

Cuộc đối thoại đêm qua mách bảo Gia Hân đã có chuyện không hay xảy ra, cô đưa tay mở cửa.

- Chào tiểu thư. – Hai tên cận vệ cúi đầu cung kính.

- Anh tôi đâu?

- Leader có việc nên ra ngoài.

- Là việc gì?

- Chuyện này… chúng tôi không biết.

- Đưa tôi đến chỗ anh ấy.

- Nhưng leader dặn tiểu thư phải ở nhà cho đến khi leader trở về.

- Không cần các người nữa tôi sẽ tự đi.

Gia Hân lách người qua hai tên cận vệ nhưng nhanh chóng bị cản lại.

- Tránh ra.

- Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi chỉ làm theo lệnh.

Ngay tức khắc Gia Hân bị lôi vào phòng, cánh cửa gỗ đóng sầm lại.

Gia Hân liếc nhìn đồng hồ trên tường, sao cô lại ngủ lâu thế này chứ? Ly thủy tinh trên bàn đã gợi cho Gia Hân đáp án, hôm qua anh đã kêu cô uống cái này và… Chẳng lẽ là thuốc ngủ sao?

Ngó đầu qua ô cửa sổ, cô gái nhỏ cau mày, trước cổng cũng có người canh gác.

- Tiểu thư xin hãy vào trong.

- Không phải chỉ nói là không ra khỏi nhà thôi sao? Bây giờ các người đang nhốt tôi trong phòng đấy.

Hai tên cận vệ nhìn nhau lưỡng lự.

- Nhà vệ sinh trong phòng tôi hư rồi, tôi muốn qua phòng anh Duy Anh dùng tạm.

Cuối cùng cũng để cô đi nhưng thật rắc rối khi chúng cứ bám theo phía sau.

Đóng cửa phòng, Gia Hân lục tìm mọi thứ trong phòng anh mong tìm được chút manh mối.

Laptop có mật khẩu, Gia Hân bất lực ngả đầu lên giường, làm sao mà biết được mật khẩu chứ? Khi đó cuốn lịch bàn đập vào mắt cô…

Gia Hân lấy toàn bộ những ngày được đánh dấu trên lịch tra thử và liên tiếp thất bại cuối cùng là… ngày hôm nay sao?

- Mở được rồi. – Cô reo lên.

Trong máy toàn những dự án và văn bản, có một hình ảnh, Gia Hân nhanh chóng click chuột vào. Cô tròn mắt kinh ngạc, trong ảnh mẹ Phương Linh và bố của Chấn Nam đang bị trói chặt trên ghế.

Gỡ điện thoại khỏi ổ sạc, ban nãy cô đã tìm thấy điện thoại của mình nhưng đã hết pin. Người đầu tiên mà Gia Hân nghĩ đến là Chấn Nam nhưng… không liên lạc được.



Nép người bên cửa xe, Chấn Nam đưa súng nhắm về bụi cây cách đó không xa.

Đoàng.

Một tên áo đen ngã xuống, chính hắn đã bắn phát đạn lúc nãy, nếu phát thứ nhất không trúng thì khác nào chỉ cho kẻ thù chỗ ẩn nắp của mình.

Đoàng. Đoàng.

Hai thân thể khác lần lượt ngã xuống, Chấn Nam khẽ nhếch môi, lúc tên thứ nhất ngã xuống hai tên còn lại vì sợ hãi nên gây ra tiếng động.

Đoàng.

Và đó là tên cuối cùng phục kích bên ngoài.



Chiếc moto phanh mạnh trước cổng của căn biệt thự. Hàn Phong cứ thế xông vào trong, cậu nhanh chóng hạ được hai tên giữ cổng nhưng… bọn chúng không chỉ có vậy.

Một đám người áo đen xuất hiện bao quanh cậu.

- Cậu là ai? Tới đây làm gì? – Một người trong số đó lên tiếng hỏi.

- Tôi tới đây để cứu người.

- Đây không phải là nơi dành cho cậu. Mau ra khỏi đây.

- Nếu tôi nói không thì sao?

- Được lắm, bắt thằng nhóc lại.

Sau câu nói đó cuộc chiến một chọi một đám bắt đầu, sau một hồi vật vã cậu cũng hạ được vài tên nhưng để hạ hết đám này thì thật khó khăn với cậu.

Lúc cậu vừa vung cú đá vào mặt một tên thì sống lưng đột ngột lạnh cóng, một thứ phát ra hơi lạnh đang chĩa thẳng vào đầu cậu.

- Trói thằng nhóc lại. – Người cầm súng ra lệnh.

- Thả cậu ấy ra.

Một nồng súng khác chĩa thẳng lên đỉnh đầu người vừa ra lệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play