- Mọi chuyện đúng như lời bà ta nói, hai đứa trẻ đã bị Lục Chấn Khang tráo đổi, tất cả các bác sĩ và y tá khi đó đều bị mua chuộc. Tôi cũng đã điều tra về mối quan hệ giữa họ, Lục Chấn Khang từng là học viên xuất xắc nhất của Bingel, vướng phải mối tình bị ngăn cấm với một nữ sinh học bổng, Phương Linh. Họ Lục đã tìm mọi cách ép buộc gia đình cô gái đó gả cô cho một người khác, điều này Lục Chấn Khang không hề hay biết, ông ấy vì căm hận nên đã theo lời gia đình cưới Ngọc Thanh, có lẽ Phương Linh đã có thai với Lục Chấn Khang trước khi lấy chồng.

Jay thuật lại câu chuyện điều tra được một cách chậm rãi và ngắn ngọn, bên cạnh, Chấn Nam vẫn chăm chú lắng nghe bình thản như đang nghe những điều chẳng liên quan tới mình.

- Tôi cũng đã điều tra về gia đình của Phương Linh, vợ chồng họ đã li di vài năm sau đó, bà ấy biệt tích từ đó, 3 năm sau bà ấy có xuất hiện rồi từ đó đến nay như biến mất không một dấu vết. Tôi vẫn đang cho người đi tìm.

- Lục Chấn Khang không hề biết Phương Linh có thai với ông ấy?

- Có lẽ vậy, việc ông ta tráo đổi để lấy cậu mục đích duy nhất là khiến vợ chồng Phương Linh đau khổ và việc ông ta đối xử tàn bạo với cậu là một cách trả thù. Tôi đang thắc mắc một điều thực ra ông ấy có biết cậu là con trai ruột ông ấy không. Giả sử, nếu ông ấy biết, sao ông ấy lại đối xử với cậu không chút nhân từ? Còn nếu ông ấy không biết, thì tại sao ông ấy lại để cậu trở thành người thừa kế duy nhất của Lục Chấn?

- Cả hai giả thuyết đều có thể xảy ra nhưng dù là gì đi nữa, sự thật tôi vẫn là con trai ruột của Lục Chấn Khang.

Đưa chiếc laptop đã mở sang Chấn Nam, Jay e dè nói:

- Leader, có điều này cậu cần biết… trước khi li dị, Phương Linh và chồng bà ta có một đứa con gái…

Jay bước ra khỏi xe, cầm trên tay chiếc laptop bị gãy đôi, anh thở dài buồn bã…

Chiếc BMW bắn mình lao vút như muốn xe gió thành từng sợi mỏng manh…

***

Gian bếp nhỏ nhắn trở nên bận rộn bởi bàn tay của cô gái nhỏ, đặt thêm dĩa đồ ăn lên bàn, Gia Hân mỉm cười với sản phẩm của mình – một bàn thức ăn toàn món bố thích.

(Ring… Ring)

- Chấn Nam?!!

-

Đóng cổng, Gia Hân bước về chiếc xe màu đen bên kia lề đường, gió lạnh vô tình thổi đám tóc con bay lòa xòa.

- Anh tìm em chi vậy? Nhớ em à?

Nụ cười chợt tắt khi Gia Hân nhận ra điều bất thường, Chấn Nam vẫn im lặng như chưa nghe gì, người anh đầy mùi rượu, tay ghì chặt vô-lăng để mắt rơi vào khoảng không.

- Chấn Nam… có chuyện gì sao?

- …

- Anh đừng im lặng nữa có được không? Thật ra là có chuyện gì?

- …

- Em xin anh đấy… đừng như thế…

Nắm chặt cánh tay anh, Gia Hân nói như van này, cô có linh cảm rất tệ.

Phải một lúc sau, anh mới quay sang cô và hỏi một câu kì lạ:

- Gia Hân, em là con ruột của bố mẹ?

- Anh hỏi gì lạ vậy? Em đương nhiên là con ruột của bố mẹ nhưng… sao anh lại hỏi vậy?

- Sao em lại là Triệu Gia Hân chứ? – Anh cười – đau đớn!

- Chấn Nam… – Cô xiết chặt cánh tay anh, chẳng hiểu vì đâu mà nước lại lấp đầy hốc mắt.

Một tay ghì chặt lên vô-lăng, một tay đặt lên mái tóc sau gáy, Chấn Nam kéo cô gái nhỏ về phía mình để khoảng cách từ từ ngắn lại. Gia Hân như hóa đá nhìn gương mặt hoàn mỹ đang cận kệ.

Khi hai cánh mũi tưởng chừng đã chạm vào nhau, hai hơi thở hòa quyện làm một, bàn tay xiết chặt vô-lăng đột nhiên kéo dài khoảng cách, anh quay mặt sang hướng khác và lí trí đã đánh gục con tim.

- Xuống xe…

- Chấn Nam… anh…

- Anh nói xuống xe! – Anh gắt lên giận dữ.

Chiếc BMW lăn bánh. Cô gái nhỏ đứng bất động bên lề đường để gió quật mạnh vào thân thể mỏng manh, lòng dấy lên nỗi lo sợ kì lạ. Cũng là lúc ấy, một chiếc xe khác dừng lại trước cổng nhà…

***

- Hân Hân? Hân Hân!?

- Dạ…

- Thêm cơm cho bố.

Nhận lấy chén cơm từ con gái, ông Triệu Hoàng đặt xuống bàn, nheo mắt nhìn:

- Hôm nay con lạ lắm đấy.

- Có sao ạ? Con thấy bình thường mà… Bố ăn thêm nhé! – Gia Hân cười trừ, gấp thức ăn vào chén ông.

Nhẹ nhàng buông đũa, ông nhìn cô con gái, nghiêm nghị:

- Người lúc nãy đưa con về là ai?

Gia Hân cứng người trong mấy giây, vậy là bố đã gặp sao?

- Không phải ạ, anh ấy đến tìm con nói chuyện.

- Cậu ấy là ai? Có quan hệ thế nào với con?

- Ơ… Anh ấy… – Bị hỏi dồn dập khiến Gia Hân rơi vào lúng túng.

- Là bạn trai đúng không?

Nhận được cái gật đầu ngượng ngùng của con gái, ông Triệu Hoàng cười khanh khách khác với vẻ nghiêm nghị ban nãy.

- Hai đứa quen lâu chưa? Cậu ta là người thế nào?

- Anh ấy học trên con một lớp, anh ấy cái gì cũng giỏi hết, anh ấy là người đứng đầu khối 12 đấy ạ! – Cô nhóc hí hửng khoe với bố về sự tài giỏi của bạn trai làm ông bố cứ cười mãi.

- Cậu ta tên gì?

- Chấn Nam ạ!

- Lục Chấn Nam???

- Vâng… đúng rồi. Bố biết anh ấy sao?

- Ờ… Cậu ta là người thừa kế của một tập đoàn lớn còn là một chàng trai tài giỏi.

Ông Triệu Hoàng cười gượng cố che giấu nỗi lo âu trong đôi mắt già cõi. Lục Chấn Nam giúp công ty ông là vì Gia Hân sao? Con gái ông sao lại quen biết với người đó còn trở thành bạn gái của cậu ta nữa? Cậu ta không có chút gì giống kẻ lừa gạt nhưng ở cậu ta mọi thứ đều khác thường. Tạm thời ông sẽ im lặng để khi tìm hiểu kĩ mới quyết định có nên cấm đoán mối quan hệ này hay không?

- Bố ăn thêm đi, toàn món bố thích không đấy!

Triệu Hoàng mỉm cười nhìn cô con gái bé bỏng, nỗi lo âu bị giấu nhẹm.

Đằng đông từng tia nắng hé mình, len lỏi qua từng kẻ lá mang hơi ấm phả đầy mọi ngóc ngách. Từng tốp học viên mang theo những câu chào hỏi, những tiếng cười khúc khích và những mẫu chuyện ngắn hòa vào bầu không khí rộn ràng của học viện.

Trên sân trường lát gạch, rơi vụn vài xác lá, đôi giầy xanh dương chậm rãi từng bước một và rồi khựng lại bởi tiếng sự ồn ào đột ngột và kì lạ. Ở học viện danh giá này, người có đủ khả năng để náo loạn chỉ đếm trên đầu ngón tay – họ là những nhân vật có tiếng tăm và gây nhiều ảnh hưởng đến học viện, trong số đó Lục Chấn Nam là người đứng đầu.

Bước ra khỏi chiếc BMW sang trọng, đôi trai gái khiến người ta phải ngây dại ngắm nhìn, người con trai hoàn hảo như tạc, cô gái bên cạnh xinh đẹp như loài hoa hồng kiêu hãnh với mái tóc ngang đen bóng. Nhiều ánh mắt nhìn nhau và tự hỏi “Cô ấy là ai?” – một dấu chấm hỏi to đùng.

Trong một góc nhỏ nơi sân trường, cô gái nhỏ lặng người, mọi bản năng như mất hết. Có tin được không cảnh tượng đang diễn ra trước mắt rằng người con trai cô yêu đang khoác vai người con gái khác đầy thân mật? Chuyện gì đang xảy ra? – Là điều cô đang tự hỏi.

- Chuyện này là sao vậy? – Sự xuất hiện thình lình của đôi giày cao gót.

Mất kiên nhẫn trước sự im lặng của Gia Hân, Bảo Châu dấn người trước mặt cô, cau mày hỏi tiếp:

- Cậu nói gì đi chứ. Chẳng phải hai người đang quen sao? Còn nhỏ kia là ai?

Đáp lại, Gia Hân vẫn đứng ngây ra, mắt dán chặt về phía cặp đôi đang gây náo loạn.

- Nè, Triệu Gia Hân cậu bị gì vậy hả? – Bảo Châu lắc mạnh vai Gia Hân để cô quay lại với thực tại.

- Mình… mình không biết gì hết. Chắc là có lí do gì đó? – Cô gái nhỏ mím môi, tự đưa ra giả thuyết để trấn an mình rằng Chấn Nam có lí do gì đó nên mới làm vậy.

- Muốn biết lí do là gì thì đến hỏi trực tiếp thôi.

Sau câu nói đó, Bảo Châu liền kéo Gia Hân bước về phía họ mặc kệ sự phản đối của người trong cuộc.

- Lục Chấn Nam, chuyện này là sao? – Bảo Châu lôi theo Gia Hân chắn ngang mặt họ.

Sự xuất hiện của hai cô gái đã làm tình hình trở nên sôi nổi nhất là Gia Hân – cô gái được cho là bạn gái của thiếu gia họ Lục cho đến hết ngày hôm qua.

- Cô là Gia Hân à? – Cô gái xinh đẹp bên cạnh nhìn Bảo Châu một lượt rồi lên tiếng.

Bảo Châu lia mắt về Gia Hân rồi nhìn cô gái kia.

- Tôi không phải, cậu ấy mới là Gia Hân.

Chuyển hướng nhìn sang Gia Hân đang nhìn trân trân vào Chấn Nam như muốn hỏi rằng tại sao, còn Chấn Nam lại để mắt mình ở đâu đó, xa xăm, cô gái mái ngang chậm rãi nói:

- Tôi có nghe anh Chấn Nam nói về cô rất nhiều. Xin chào tôi là Rin – người Nhật gốc Việt. Nghe nói cô là bạn gái anh Chấn Nam, đúng chứ?

- Đúng vậy, còn cô là gì của Lục Chấn Nam? – Thấy Gia Hân vẫn ngây người, Bảo Châu liền trả lời thay.

- Tôi… là vị hôn phu của Lục Chấn Nam.

***

Những ngày cuối đông, bầu trời rộng và xanh ngắt, gió lạnh buốt đẩy lá lìa cành. Đôi giày xanh dương rải từng bước vụn về lên nền gạch rồi đột nhiên khựng lại, tay mân mê một bông sao vô tình bay đến. Đôi mắt đau thương mà khô khan của cô khiến mọi vật phải chạnh lòng thương cảm.

Sau lời tuyên bố của Rin và sự im lặng như ngấm ngầm thừa nhận của Chấn Nam, học viện dấy lên những tin đồn có lí luận rằng cuộc hôn nhân của họ là vì lợi ích của hai tập đoàn lớn nhất châu Á hay Chấn Nam và Rin dù là cặp đôi sắp đặt nhưng họ đã có tình cảm với nhau qua những lần họ nắm tay bước vào lớp về chung xe còn có tình đồn rằng họ đang sống cùng nhau. Dù là gì đi nữa, người ta không thể không thừa nhận rằng họ thực sự là cặp đôi hoàn hảo nhất. Còn Gia Hân – cô gái nhỏ từng được Chấn Nam bao bọc giờ lại trở thành đề tài soi mói của đám học viên. Cô được cho là kẻ thứ ba trong cuộc hôn nhân danh giá và sớm bị “ra rìa”. Thật nực cười!

Dựa lưng vào gốc cây sao, cô gái nhỏ nhắm nghiền mắt, dư luận dù đáng sợ nhưng chỉ khiến cô mệt mỏi còn Chấn Nam – anh mới là nguyên nhân của mọi đau khổ trong lòng cô. Dù là sự thật nhưng trong lòng Gia Hân vẫn nhen nhóm một hy vọng nhỏ nhoi, Chấn Nam chắc phải có lí do gì đó rồi một ngày thích hợp anh sẽ giải thích với cô.

Niềm hy vọng nhỏ nhoi đã vô tình dập tắt khi cô gái nhỏ nghiêng người qua thân cây và vô tình bắt gặp… Gia Hân như thấy mình ngày đầu tiên bước vào học viện.

Chàng trai với mái tóc ngắn trải mình lên cỏ, kê đầu lên đùi cô gái, mắt nhắm hờ như đang ngủ, bên cạnh cô gái mái ngang say sưa ngắm, tay vuốt ve từng đường nét trên gương mặt hoàn mĩ. Gió mân mê mái tóc mềm của cô gái, kéo theo những bông sao từ trên ngọn xuống, cánh sao xoay tròn đẹp mắt rồi đáp đất. Như một bức tranh!

Gia Hân xoay người lại, đầu dựa hẳn vào thân cây, mi mắt cụp xuống, nước mắt lăn dài. Lấy cây sao làm vách ngăn, bên kia một bức tranh lãng mạn, bên đây cô gái nhỏ co ro vì tuyệt vọng, hạnh phúc tưởng như đang nắm trọn rồi bỗng dưng vụt mất, không một lí do.

- Cô ấy đang khóc đấy.

- …

- Cô ấy cỏ vẻ rất dễ bị tổn thương.

- …

- Nếu hối hận thì đến bên cô ấy đi.

- …

- Đồ máu lạnh.

***

Trong quán Rain, tại một bàn trong góc khuất, hai cô gái vẻ mặt đăm chiêu xen lẫn buồn rầu chống tay nhìn cô gái nhỏ đang xoay xoay ly capuchino thơm nồng.

- Gia Hân… cậu không sao chứ?

Gia Hân dừng hành động gây nhàm chán, nhìn Bảo Châu cười gượng:

- Mình… có sao hả?

- Cậu không ổn tí nào. Vì chuyện Chấn Nam phải không? – Vũ Phương đẩy thẳng người, giọng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

- …

Vũ Phương liếm môi, nói tiếp:

- Trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì đó, cậu thử nghĩ xem Chấn Nam là người thế nào, anh ấy luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người nhưng lại đối xử đặc biệt với cậu chứng tỏ trong lòng anh ấy cậu chiếm một vị trí rất quan trọng. Cuộc hôn nhân đó thực chất chỉ vì tiền và thế lực, anh ấy chắc chắn là bị ép buộc rồi.

- Mình cũng nghĩ vậy nhưng mà…

- Chẳng lẽ cậu tin vào lời của đám học viên đó sao? Cậu cũng biết tin đồn đáng sợ và giả tạo thế nào mà?

- Không phải tin đồn đâu mình đã thấy…

- Cậu thấy gì hả? – Cả Vũ Phương và Bảo Châu đều nhìn trân trân vào người còn lại, thèm khát được nghe điều sắp nói.

- Chấn Nam chưa bao giờ đưa mình đi học, chưa bao giờ ăn trưa cùng mình và cũng không cho phép mình chạm vào mặt anh ấy nhưng với Rin thì lại khác… Mình… đã thấy họ hôn nhau.

- Hôn ư?

Chống tay lên trán vẻ nghĩ ngợi rồi nhìn sang Gia Hân đang sắp khóc, Vũ Phương lên tiếng hỏi để cô gái nhỏ phân tán tâm tư.

- Mà này trước khi Rin xuất hiện, Chấn Nam có nói điều gì đặc biệt với cậu không hay hai người có cãi vã gì không?

- Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến đêm đó… anh ấy tìm mình, có nói những điều rất lạ. Anh ấy hỏi mình có phải là con ruột của bố mẹ không rồi lại hỏi tại sao mình lại là Triệu Gia Hân nữa rồi lại tự nhiên nổi giận…

- Sao tự nhiên lại hỏi như vậy? – Vũ Phương cau mày.

- Mình đã nói rồi mà, tên Lục Chấn Nam đó rất dị hợm, hắn luôn làm những chuyện mà người khác không bao giờ ngờ tới. Mà cậu cũng đừng ủ rủ như thế nữa, Chấn Nam vẫn chưa nói chia tay với cậu tức là cậu vẫn còn là bạn gái của Chấn Nam, cậu không phải kẻ thứ ba, cô ta mới phải.

- Bảo Châu sao cậu lại nói vậy hả? – Nhắc nhở xong, Vũ Phương quay sang Gia Hân, nhẹ giọng. – Mình nghĩ cậu nên gặp Chấn Nam để hỏi rõ mọi chuyện.

- Mình cũng nghĩ vậy, hay là làm liền bây giờ luôn đi, gọi điện hẹn anh ấy tới đây.

- Bây giờ sao? Mình…

Gia Hân áp tai vào điện thoại, mặt nóng ran, răng cứa nhẹ lên vành môi, từng tiếng tút cứ ngân dài trong vô vọng cho đến khi giọng nói êm dịu của cô tổng đài vang lên.

Một cuộc, hai cuộc, ba cuộc… rồi tận mười cuộc gọi nhưng đầu dây bên kia vẫn không nhấc máy.

(Ring Ring)

Chuông reo nhưng thật phũ phàng không phải là điện thoại của Gia Hân.

Bảo Châu tắt máy, áy náy rời đi trong bộ dạng hí hửng.

- Nhìn cũng biết là ai gọi rồi.

Vũ Phương lắc đầu ngán ngẩm rồi quay sang Gia Hân đang mang nỗi buồn đặt lên đôi mắt đau thương dán vào khoảng không hư thực.

- Mà cậu cũng phải phấn chấn lên, chắc Chấn Nam bận nên không nghe máy không chừng lát nữa sẽ gọi lại đấy.

- Mình biết rồi, cảm ơn cậu! – Gia Hân cười nhạt.

- A, xém chút quên mất, mau đi siêu thị thôi.

- Cậu muốn mua gì sao?

- Cậu quên rồi à? Tối nay chúng ta phải chuẩn bị bữa tối cho hai bạn già lâu năm không gặp.

- Cậu không nhắc thì mình quên mất. Mau đi thôi!

Hai cô gái kéo nhau ra khỏi quán, Vũ Phương nhìn Gia Hân đầy phức tạp. Phải giúp Gia Hân vui lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play