Gia Hân từ từ mở mắt, ánh sáng của đèn điện làm cô bé nhất thời không thích ứng được. Khẽ đưa tay dụi mắt, cô bé chậm rãi quan sát xung quanh. Đập vào mắt cô bé là gương mặt của một chàng trai xa lạ, cô bé ngơ ngác nhìn chàng trai. Anh ta quả thật là một mĩ nam nhưng lại không có cái cảm giác đặc biệt như…

- Em tỉnh rồi à? Có thấy đau chỗ nào không? – Anh ta ân cần hỏi.

- Anh là…? – Gia Hân nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt ngơ ngác hỏi lại.

- Anh là người đã cứu em. Anh là Lâm Vũ. Em sao rồi, ổn chứ?

- Ơ…em không sao. Em đang ở đâu vậy?

- Ở đây là bệnh viện, em bị ngất anh đã đưa em vào đây

Gia hân bây giờ mới để ý đến không gian xung quanh. Cô bé đang ở trong một căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm cô bé hơi khó chịu. Cổ cô bé được băng một miếng băng trắng và mỏng, tay đang được truyền nước biển. Đầu Gia Hân đau buốt, cô bé cố liên kết những sự kiện trong đầu. Cô bé nhớ mình vì muốn cứu cậu con trai đã đi vào con hẻm đó sau đó bị đám thanh niên chọc ghẹo rồi bị chàng trai với đôi mắt đáng sợ xiết cổ, ngất đi và bây giờ đang nằm trong bệnh viện…Nhớ đến chàng trai đó khiến Gia Hân không khỏi sợ hãi mà run người…

- Này,em không sao thật chứ? – Thấy Gia Hân không trả lời mà ngồi mơ màng suy nghĩ, Lâm Vũ quan tâm hỏi.

- À, không sao. – Gia Hân giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, gương mặt lộ vẻ bối rối.

Lâm Vũ gần như bật cười trước thái độ bối rối một cách đáng yêu của cô bé. Anh ho khan một tiếng:

- Em tên gì vậy?

- Em là Triệu Gia Hân – Cô bé lí nhí trả lời.

- Lúc nãy chắc là em sợ lắm. Chấn Nam đúng là rất quá đáng. Từ nay khi ra ngoài e phải cẩn thận hơn. Nhưng dù sao cũng rất cám ơn em đã cứu em trai anh.

Gia Hân tròn xoe mắt nhìn Lâm Vũ. Hiểu được vấn đề, Lâm Vũ liền lên tiếng giải thích:

- Chấn Nam – người lúc nãy làm em bị thương là bạn anh. Còn người con trai bị đánh là Lâm Hàn Phong – em trai anh. Vì một số mâu thuẫn nên dẫn đến đánh nhau làm em bị liên lụy thật không biết phải xin lỗi em thế nào.

- Không cần vậy đâu. Em cũng không sao mà. Nhưng chỉ vì mâu thuẫn mà đánh nhau thì thật là không nên. – Dù không hiểu được hết vấn đề nhưng Gia Hân vẫn xua tay tỏ vẻ không sao.

- Hàn Phong thì nóng nảy, Chấn Nam thì lạnh lung. Hai người cứ y như là nước với lửa vậy, đứng ở giữa anh cũng quen rồi. – Lâm Vũ tươi cười nói cứ như đây là chuyện quá đỗi bình thường.

- Em trai anh, Hàn Phong sao rồi ạ? – Như vừa kịp nhớ ra Gia Hân lên tiếng hỏi.

- Nó chưa chết được đâu em đừng lo. – Lâm Vũ tươi cười trả lời như chẳng hề có chút gì gọi là lo lắng hay quan tâm. Bởi chuyện đánh nhau rồi nhập viện của em trai đối với anh đã không còn là điều đáng lo lắng.

Gia Hân tuy cảm thấy khó hiểu về thái độ của người anh trai này với đứa em của mình nhưng cũng chỉ im lặng.

- Em có muốn thăm nó không?

- Cậu ta không sao thì tốt rồi.- Gia Hân liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trong phòng đã hơn 7h tối, rồi nói tiếp: – Em phải về rồi.

Nói rồi cô bé bước xuống giường , nhẹ nhàng gở sợi dây truyền nước biển trong tay mình, định ra khỏi cửa thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô bé giữ lại. Gia Hân cảm thấy hơi bối rối trước cái nắm tay của người con trai đó. Cô bé quay lại làm ánh mắt khó hiểu.

- Anh đưa em về nhé ! – Kèm theo câu nói đó là một nụ cười rõ tươi.

- Ơ…không cần đâu như vậy thì phiền anh quá em tự về được rồi – Gia Hân khéo léo từ chối.

Nhưng Lâm Vũ vẫn rất kiên quyết:

- Bây giờ tối rồi em về một mình sẽ nguy hiểm lắm, coi như anh đưa ân nhân của em trai mình về nhà. Đi thôi.

Chưa kịp để Gia hân ú ớ them câu nào thì Lâm Vũ đã nắm tay cô bé kéo ra khỏi cửa. Không hiểu sao Gia Hân lại cảm thấy rất ấm áp, bàn tay người con trai phía trước đang nắm chặt tay cô bé như đang ra sức nắm chặt thứ quý giá nhất của mình….

***

Tại bar Night…

Trong một căn phòng kín được cách âm với bên ngoài, không gian yên tĩnh đến ngột ngạt.

- Dạ thưa đại ca, tên Hàn Phong đó đang nằm trong bệnh viện X có cần cho người đến xử nó lần nữa không ạ. – Một tên chạy vào phòng kính cẩn báo cáo thông tin vừa thu thập được.

- Không cần. Ra ngoài.– Chàng trai ung dung dựa đầu vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền, tay lắc lư ly rượu cất giọng lạnh lùng.

- Đại ca à. Nhưng mà….

- Ra khỏi đây hoặc là…chết. – Âm thanh nhè nhẹ vang lên cố ý nhấn mạnh từ cuối. Lời nói lạnh lùng đến tàn nhẫn khiến người nghe không khỏi run sợ.

Sớm ngửi được mùi nguy hiểm tên đó không dám hé răng lấy một lời, lẳng lặng đi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại duy nhất người con trai ấy, vẫn với dáng vẻ ấy, ung dung, lạnh lùng, vô tâm nhưng lại toát ra vẻ cô đơn như chưa bao giờ biết đến hai từ “hạnh phúc”….

***

……….Két………..

Chiếc xe màu đen bóng với hiệu Nissan đột ngột phanh gấp dừng trước cổng một ngôi nhà nhỏ hai tầng. Gia Hân bước xuống xe không quên mỉm cười thật tươi chào tạm biệt với Lâm Vũ làm anh đơ người trong vài giây. Đến khi Gia Hân định mở cổng bước vào nhà thì anh mới thoát khỏi thế giới riêng của mình.

- Khoan đã Gia Hân – Lâm Vũ vội bước ra khỏi xe tiến về phía Gia Hân.

Nghe tiếng kêu, Gia Hân theo bản năng quay người lại.

- Ơ…còn chuyện gì sao anh?

- Anh chỉ muốn hỏi em một chuyện. Em học trường nào?

- Trường Trung học…- Đang định nói tên trường Trung học cũ của mình thì Gia Hân chợt nhớ ra chỉ vài ngày nữa thôi cô đã trở thành học viên của học viện Bingel. – …À không…Vài hôm nữa em sẽ là học viên của học viện Bingel.

- Vậy em là học viên mới sao? Vậy thì tốt quá. – Lâm Vũ hai mắt vui mừng sáng rỡ như trẻ con vừa được cho kẹo.

- Hả? Sao lại tốt? – Gia Hân hơi ngạc nhiên trước thái độ của anh chàng trước mặt. Cô bé nghiêng đầu hỏi.

- À không có gì đâu. Chúc ngủ ngon. Chúng ta sẽ còn gặp nhau đấy nhóc ạ! – Vừa nói anh ta vừa xoa đầu Gia Hân, giọng nói đầy vẻ bí hiểm.

Gia Hân dù không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của Lâm Vũ nhưng cũng bỏ nó vào một góc nhỏ của não bộ rồi tiếp tục bước vào nhà.

***

( Neg a eobsin dan harudo mot salgeotman gatatdeon na

Saenggakgwaneun dareugedo geureokjeoreok honja jal sara

Bogosipdago bulleobwado neon amu daedabeobtjanha

Heo tdoen gidae georeobwado ijen soyongeobtjanha )

( Haru Haru – Big Bang )

Tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi làm Gia Hân vừa tắm xong đã vôi vàng mặc quần áo chạy ra ngoài. Màn hình điện thoại hiên hai chữ “Thu Thảo”. Gia Hân vội vàng bất máy:

- Alo. Thảo đấy à? Có chuyện gì không?

- Chuyện gì là chuyện gì hả nhỏ kia? Mày biến đi đâu từ trưa tới giờ mà không liên lạc được hả? – đầu dây bên kia nói chuyện như vặn hết công suất âm thanh làm Gia Hân theo bản năng giật điện thoại ra khỏi tai. (Kiểu này chắc thủng màn nhĩ sớm quá…hic…tội nghiệp Gia Hân).

Gia Hân bấy giờ mới nhớ ra cuộc hẹn với các bạn, cô bé biết mình có lỗi, chỉ tại cái tật hậu đậu không bỏ được. Cô bé lí nhí xin lỗi:

- Xin lỗi. Hôm nay tớ có chuyện đột xuất, quên không nói với các cậu. Tớ xin lỗi. Đừng Giận tớ nhé.

- Bọn tớ có nói là giận cậu đâu. Đúng là ngốc mà. Câu không sao là tốt rồi, bọn tớ cứ lo cậu gặp chuyện.

- Hic…các cậu đúng là bạn tốt của tớ mà. – Gia Hân không kìm được xúc động, giọng nói trở nên run run.

- Ôi trời…lại khóc rồi đúng là đồ mít ướt. Thôi ngủ sớm đi. Nếu muốn chuộc lỗi thì ngày mai bao bọn tớ một chầu nhé. – Thu Thảo mắng yêu, giọng nói trở nên ranh ma.

- Tạm biệt. Ngủ ngon nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play