Mặt trời đã lên cao, từng cơn gió nhẹ khẽ lay lay hàng cây bên đường, tiếng chim hót, tiếng lá rung rinh trong gió, tiếng đường phố nhộn nhịp, tất cả tạo nên những mảng âm thanh độc đáo và lạ tai. Hơi lệch so với cổng của ngôi nhà nhỏ hai tầng, một chiếc xe hơi đang đậu đó, ánh nắng lung linh hòa cùng cơn gió nhè nhẹ khẽ lướt qua làm chiếc xe như tỏa sáng, nổi bật lên màu đen bóng vốn có. Hai người thanh niên đang ngồi trong xe, người ngồi bên buồng lái cứ im lặng, đôi mắt sắc lạnh nhìn về khoảng không trước mặt, cả người toát ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, không khí trong xe trở nên nặng nề hơn bao giờ hết bởi sự lạnh lùng như đóng băng vạn vật của anh. Ngoài kia, những tia nắng chói chan dù có thể sưởi ấm và soi sáng mọi vật nhưng vẫn không thể sưởi ấm cái lạnh giá đang bao trùm trong đây bởi con người đó từ lâu đã không cần cái gọi là ấm áp nữa và sự lạnh giá với ai kia như đã trở thành một bản năng vốn có. Lâm Vũ nãy giờ cũng im lặng như đang trôi theo những dòng suy nghĩ riêng, anh đột ngột lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng đang bao trùm:
- Sao cậu lại đến đây? Cậu đến tìm Gia Hân à?
Lâm Vũ vừa hỏi vừa xoa xoa má trái, vết thương Hàn Phong gây ra vẫn còn chút đau đớn, anh đã dùng phấn trang điểm để che vết bầm tím, cũng may Gia Hân không nhận ra.
Chấn Nam vẫn im lặng, đôi mắt sắc lạnh vẫn nhìn về khoảng không trước mặt. Thái độ dửng dưng đến cao ngạo lúc này của Chấn Nam làm người bên cạnh vô cùng khó chịu mặc dù đã rất quen với một Chấn Nam thế này nhưng trong hoàn cảnh này thì lại khác, thái độ ấy làm Lâm Vũ thấy bức xúc vô cùng, anh đang muốn làm rõ mọi chuyện rắc rối vừa xảy ra mà người bên cạnh lại không có bất cứ thái độ gì gọi là hợp tác. Lâm Vũ khẽ nhíu mày nhìn Chấn Nam nhưng rốt cuộc chỉ nhận được mỗi câu nói ngắn gọn đầy hàm súc:
- Không liên quan tới cậu.
- Cậu… – Lâm Vũ lại nhíu mày nhìn Chấn Nam, hiện hữu trong đôi mắt đang mở to của anh là sự khó chịu và tức giận.
- Haiz…bỏ đi cậu không muốn trả lời cũng được nhưng cậu phải giải thích với mình sao cậu lại không thừa nhận với Gia Hân chính cậu là người đưa cô ấy vào bệnh viện mà lại kêu mình thừa nhận tất cả chứ?
Lâm Vũ lại lên tiếng hỏi, quả thật anh vẫn chưa thể nào lí giải được những hành động kì lạ của Chấn Nam thậm chí anh còn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên khi nhìn thấy xe Chấn Nam đậu gần nhà Gia Hân. Lục Chấn Nam trước mặt anh có phải là người bạn anh quen biết hay không chính anh cũng không thể nào biết được. Chưa bao giờ anh thấy Chấn Nam tỏ ra quan tâm đến một ai nhiều như vậy, dù nói là bạn nhưng anh và Chấn Nam chưa hề có một cuộc trò chuyện ra hồn, nói đúng hơn chỉ có mình anh xem Chấn Nam là bạn còn Chấn Nam thì cứ vậy luôn lạnh lùng và dửng dưng với anh.
Bầu không khí căng thẳng lại bao trùm, Chấn Nam vẫn cứ dửng dưng như chưa hề nghe thấy câu hỏi của Lâm Vũ, đôi mắt sắc lạnh vẫn dán lên cảnh vật bên ngoài ô cửa kính nhưng chẳng để ngắm nhìn mà để suy nghĩ một điều gì đó chính anh cũng chẳng thể nào biết được.
- Chẳng lẽ cậu có ý gì với Gia Hân sao? – Lâm Vũ lại lên giọng nghi vấn, nét mặt lộ rõ vẻ đa nghi nhưng đâu đó một nỗi lo sợ đang hiện hữu.
Câu nói ấy tuy chỉ là một âm thanh đơn điệu như bao câu nói nãy giờ nhưng lại đập ngay vào mắt Chấn Nam, đánh thức mọi giác quan và từng dây thần kinh trong não bộ anh. Chấn Nam khẽ liếc mắt, nhìn sang bên cạnh, đôi mắt vẫn sắc lạnh nhưng đó chỉ là vỏ bọc cho sự ngạc nhiên lẫn lo sợ lúc này của anh. Lâm Vũ cũng đang nhìn Chấn Nam, hai đôi mắt nhìn nhau, mỗi người mỗi vẻ rất riêng biệt, Chấn Nam – lạnh lùng tựa băng tuyết, Lâm Vũ – ấm áp như mặt trời giữa mùa đông lạnh giá nhưng sâu thẳm trong hai đôi mắt ấy đều cùng chung một nỗi lo sợ. Lâm Vũ, anh đang sợ, rất sợ cái ý nghĩ trong đầu anh trở thành sự thật, còn Chấn Nam, anh cũng đang sợ nhưng chỉ là một chút sợ hãi thoáng qua mà chính anh cũng không thể biết được tại sao mình phải sợ và mình đang sợ cái gì???
Sau vài giây đấu mắt ngắn ngủi, Chấn Nam dần lấy lại ý thức, anh quay mặt sang hướng khác vẫn với giọng nói lạnh lùng đến vô cảm:
- Thật phiền phức.
Vừa dứt lời, anh bật ngay chìa khóa, lên ga, chiếc xe từ từ lăn bánh rồi lao nhanh trên đường với vận tốc xé gió như thể muốn xé tan những ý nghĩ trong đầu mình và ngăn chặn sự nghi ngờ của người bên cạnh nhưng anh đâu biết rằng hành động của mình lại vô tình làm người bên cạnh thêm một phần chắc chắn về những ý nghĩ trong đầu mình. Chiếc xe vụt đi, khu phố lại trở về với vẻ yên ắng vốn có, cơn gió lạnh khẽ lướt qua cuốn theo những chiếc lá đã héo tàn cùng lớp bụi đường cũ kĩ, một tâm hồn bé nhỏ đang rất hạnh phúc nhưng liệu sẽ là mãi mãi hay chỉ là điềm báo cho những phong ba sắp đến…
***
Một ngày mới lại bắt đầu cho những niềm vui mới, hạnh phúc mới, khó khăn mới và những âm mưu đầy toan tính…
Học viện Bingel, giờ ra chơi.
- Gia Hân à, xuống căn-tin nhé! – Vũ Phương chạy lại khoác vai cô bạn thân, cười típ mắt.
Hơi bất ngờ trước sự xuất hiện như từ trên trời rơi xuống của nhỏ bạn nhưng rồi cũng sớm lấy lại bình tĩnh, cô nhìn nhỏ bạn, mỉm cười đáp lại:
- Ừ. Mình cũng thấy hơi đói.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười rồi hớn hở khoác vai nhau bước ra khỏi cửa lớp nhưng nụ cười hồn nhiên trên môi hai cô bé lại sớm dập tắt bởi sự xuất hiện đột ngột của một nữ sinh lạ lẫm. Trước mắt hai cô bé là một nữ sinh trông rất xinh xắn với mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn xoăn và buộc ột cách gọn ghẻ. Lớp trang điểm dày dặn tạo cho cô gái một vẻ đẹp sắc sảo và kiêu kì nhưng lại tạo cho người ta cảm giác cứng nhấc và giả tạo. Chiếc váy ngắn hơn bình thường cùng đôi giày cao gót cỡ mười phân làm nổi bật đôi chân dài thon thả, nhìn thôi cũng đủ biết cô gái này thuộc nhóm học viên nào trong học viện.
- Bạn là Triệu Gia Hân? – Cô ta nhìn Gia Hân, vẻ nghi vấn.
Nghe đúng là tên mình, Gia Hân khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Cô lên tiếng hỏi lại người trước mặt như muốn lý giải cho những câu hỏi không lời đáp trong đầu:
- Bạn là…
- Hội trưởng nói có việc gấp muốn gặp bạn, mau xuống phòng Hội học sinh đi anh ấy đang đợi.
Chưa kịp để Gia Hân nói hết câu, cô ta đã chen vào.Lời nói vừa dứt cũng là lúc cô gái ấy rời bước, từng bước chân cứ nhanh dần, nhanh dần như thể muốn trốn tránh và che giấu điều gì đó. Hai cô bạn nhìn theo bóng dáng cô nữ sinh lạ lẫm ấy mà mỗi người đeo đuổi những ý nghĩ riêng. Gia Hân thì không khỏi ngạc nhiên trước câu nói vừa rồi, trong lòng cứ dồn dập những câu hỏi không lời đáp.
“ Hội trưởng tức là Lâm Vũ? Nhưng anh ta tìm mình có chuyện gì chứ?”
“ Có nên đến đó không??”
Còn Vũ Phương dù cũng có chút ngạc nhiên về sự xuất hiện hiếm hoi của một nữ sinh nhóm một trong khu vực nhóm hai nhưng những thứ cảm xúc chưa đặt tên dường như đã lấn át tất cả. Khi nghe tới Hội trưởng lòng cô bỗng trở nên vui hơn bao giờ hết nhưng tại sao khi biết được người mà anh muốn gặp là Gia Hân thì niềm vui ấy lại biến mất thay vào đó là những cảm xúc rất kì lạ, hụt hẫng, ghen tức hay thất vọng, chính cô cũng không hiểu rõ… Vài giây sau, khi đã thoát khỏi những cảm xúc rối bời, Vũ Phương quay sang nhìn Gia Hân thúc giục:
- Gia Hân cậu mau đi đi, Hội trưởng đang đợi đó, chắc là có việc gì gấp lắm.
Đang phân vân không biết nên làm gì cho đúng thì câu nói của Vũ Phương không biết vô tình hay cố ý đã tạo thêm động lực cho Gia Hân. Cô nhìn Vũ Phương mỉm cười
- Mình đi nhé. Cậu cứ đi trước khi nào xong việc mình sẽ xuống ngay.
Trên dãy hàng lang nhộn nhịp, hai cô gái đang bước đi cùng một lúc nhưng lại không cùng hướng đi, mỗi người như trôi theo mỗi dòng suy nghĩ khác nhau…
***
*Cạch*
Cửa phòng bật mở, Gia Hân rụt rè bước vào trong, vì nãy giờ gõ cửa mà chẳng nghe thấy động tĩnh gì nên cô mới tự ý mở cửa bước vào. Trước mắt cô là một căn phòng rộng lớn được xây dựng theo lối kiến trúc tinh tế và lạ mắt nhưng thật kì lạ, trong phòng hoàn toàn không có một bóng người, chỉ thấy những sấp hồ sơ đang nằm ngổn ngang trên bàn như đang làm dở.
- Có ai không?
Gia Hân lên tiếng gọi như cố tìm kiếm một bóng người nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Cô thấy ngạc nhiên, lòng tự hỏi tại sao anh ấy kêu mình đến đây rồi lại tự nhiên biến mất, thế nhưng sự ngạc nhiên ấy lại bỗng chốc biến mất thay vào đó là sự choáng ngợp và ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hoàn mĩ từ trong thiết kế đến kiến trúc của căn phòng này.
Đây là lần thứ hai Gia Hân bước vào đây, lần đầu tiên vào đây là ngày đầu tiên đến nhận lớp, lần đó vì hơi lo sợ cộng thêm việc quá bất ngờ khi nhìn thấy Lâm Vũ ở đây nên cô không kịp nhìn kĩ căn phòng này. Đến giờ, khi có cơ hội được ngắm nhìn thì cô lại tiếc rằng tại sao mình lại không được ngắm nhìn nó sớm hơn?. Đôi mắt mở to hết cỡ nhìn khắp căn phòng rộng lớn, từ trần nhà đến sàn nhà tất cả đều rất hoàn mĩ, sạch sẽ và đẹp đẽ đến từng milimet. Bàn làm việc của hội trưởng, hội phó, thư kí rồi những vật dụng trong đây, tất cả đều được làm từ những chất liệu bền nhất và quý giá nhất.
“Không hổ danh là ngôi trường quý tộc, nổi tiếng nhất nước”. – Gia Hân thầm nghĩ.
Một lúc sau, khi đã thoát khỏi sự choáng ngợp trước sự giàu có của học viện, Gia Hân nhẹ nhàng bước về phía cái bàn gần cửa sổ, một cái bảng nhỏ với dòng chữ “ Lâm Vũ ( Hội trưởng HHS) “ được đặt trước mặt bàn nhưng đó không phải là mục tiêu của cô, đôi tay bất giác nhấc bổng một khung ảnh trên bàn, trong ảnh, hai bé trai chừng bốn, năm tuổi đang nắm tay nhau, nụ cười hồn nhiên như thể nói với người khác rằng chúng thật sự rất hạnh phúc. Bất cứ ai khi nhìn vào cũng bật cười trước sự đáng yêu tựa như hai tiểu thiên thần của chúng, điển hình là lúc này đây, trên gương mặt người con gái ấy, bất giác xuất hiện một nụ cười vô cùng đẹp, không gượng gạo, không gò ép mà lại vô cùng thoải mái như thể mọi buồn phiền đều được xóa tan.
- Cô đang làm gì đó?
Một giọng nói lạ lẫm vang lên đưa Gia Hân trở về với thực tại, cô vội đặt bức ảnh lên bàn rồi quay ra tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa rồi. Trước mắt cô, có ba người đang đứng đó, ngay trước cửa, hai nam và một nữ, nhìn cô với đôi mắt ngạc nhiên lẫn khó chịu. Họ đều là người của Hội học sinh và đương nhiên tất cả họ đều là học viên của nhóm một vì học viên nhóm hai được coi là không đủ tư cách để nằm trong Hội học sinh.
Nữ sinh duy nhất trong đám tiến về phía Gia Hân, cách ăn mặc, trang điểm cũng không khác gì nữ sinh lúc nãy đến lớp tìm Gia Hân, nếu có khác chỉ là mái tóc dài xỏa tự nhiên, gương mặt có trang điểm nhưng không quá lòe loẹt, dáng người cực chuẩn, mọi thứ đều rất hoàn mĩ, cả người toát lên lên vẻ kiêu kì, quý phái của một tiểu thư nhà quý tộc. Cô gái đó lên tiếng, giọng điệu có chút nghi ngờ, có chút khinh miệt:
- Cô tới đây làm gì?
Gia Hân thấy hơi sợ trước ánh mắt dán lên người mình như muốn ăn tươi nuốt sống của cô gái trước mặt, một lúc sau cô mới rụt rè lên tiếng:
- Ơ… tôi…tôi tới đây tìm Hội trưởng.
- Tìm anh ấy có chuyện gì? Nếu có chuyện gì quan trọng thì cứ nói với tôi, tôi là Hội phó, tôi sẽ nói lại với anh ấy sau.– Cô gái lúc nãy lại lên tiếng, giọng nói có phần kiêu ngạo.
- Là anh ấy kêu tôi đến.
- Anh ấy kêu cô đến? – Cô gái đó hỏi lại như muốn xác minh lại những gì mình nghe thấy.
Gia Hân gật đầu thay cho câu trả lời. Cô gái đó nhìn Gia Hân, khẽ nhíu mày, đôi mắt thể hiện rõ sự khinh miệt:
- Nhưng mà hôm nay anh ấy không tới trường.
Nghe tới đây Gia Hân bỗng giật mình. “ Lâm Vũ anh ta không có ở đây sao lại có người kêu mình tới đây chứ? “
- Đủ rồi Bảo Châu, sắp vào học rồi, chúng ta còn phải làm việc.
Giọng nói thứ ba vang lên cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai cô gái, là Minh Thành – cánh tay phải đắc lực của Lâm Vũ. Nãy giờ anh vẫn đứng đó, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện. Minh Thành tiến về phía hai cô gái, anh nhìn Gia Hân nhẹ giọng nói:
- Nếu không còn chuyện gì thì em về lớp đi.
Gia Hân liếc nhìn chàng trai trước mặt mình, khẽ gật đầu rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng, trong đầu vẫn ngổn ngang với những câu hỏi không lời đáp. Gia Hân vừa bước ra, Minh Thành đã nhận ngay cái liếc xéo đầy cảm tình của Bảo Châu, anh khẽ rùng mình rồi mỉm cười lém lỉnh vội lảng sang nơi khác trước khi núi lửa phun trào nhưng anh đâu biết không hề có một ngọn núi lửa nào mà là một nụ cười nửa miệng đầy thâm độc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT